Ẩn Sát

Chương 161: Gió cuốn

Đúng như Kelly Fonimu suy đoán Gia Minh đang tăng cường bản thân chỉ với một đoạn trình tự phức tạp, đã có thể làm cho nó nắm giữ hai chữ "quy luật".

Từ khi tiếp xúc với thế giới này, hắn đang không ngừng cảm thụ quy luật.

Một cộng một thành 2, đây là quy luật đơn giản nhất, học cách thức giải bài tập, phương pháp số học ở trên lớp cũng có thể hình thành quy luật, học ngữ văn cũng hình thành quy luật, biết chính trị cũng hình thành quy luật.

Khi chúng ta lĩnh ngộ được những quy luật này, dần dần sẽ tiếp xúc với quy luật nhân sinh, lễ tình nhân tặng hoa cho bạn gái sẽ gia tăng sự hảo cảm, làm việc nào cũng muốn có lợi ích, đắn đo suy nghĩ khi nói chuyện với người khác, tiến thoái trong cách đối nhân xử thế.

Quy luật số học mặc dù không đơn giản, và cũng không dễ ứng dụng, nhưng mà không có cách nào tuyệt đối cả, cuộc sống con người vẫn tin vào thuật phong thủy, cho dù người đó có hiểu quy luật hay không.

Đương nhiên khi mọi người trải qua nhiều điều trong cuộc sống, thì những quy luật này càng dễ dàng hình thành những phản xạ có điều kiện trong đầu.

Đối với máy vi tính, quy luật đơn giản hơn cuộc sống rất nhiều, đây là nguyên nhân mà Gia Minh có thể lợi dụng trình tự tạo thành những quy luật đơn giản, khiến cho trong mắt người khác có cảm giác như mạng internet đã hồi phục.

Đương nhiên, nhân lực có hạn, máy vi tính cũng như vậy, nếu như chỉ đơn giản là liều mạng, Gia Minh cũng có thể khiến cho chiếc máy tính làm gia tăng tới cực hạn để lật ngược thế hạ phong của mình, nhưng mà hắn không muốn.

Trong khi đang ngồi trước bàn bận rộn làm việc, tới gần khoảng 4h, Nhã Hàm dụi mắt, mơ mơ màng màng từ trên ghế salon tỉnh lại.

Mày liễu, thân mềm, người ngọc tỉnh lại mặt hơi hồng, Nhã Hàm khều khều tìm kiếm đôi giày bên dưới, giống như u linh đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ ngồi bên cạnh Gia Minh, những tiếng cạch cạch vang lên trong phòng, phá hỏng bầu không khí u tĩnh trong phòng làm việc.

"A... Em đang làm gì thế?"

Giống như một tiểu cô nương, Nhã Hàm nhẹ nhàng dụi mắt, nhưng cũng không thể khiến cho việc mặt mày đỡ hồng, sau một lát, giấc mộng cũng thoát khỏi hiện thức, tinh thần mới dần dần khôi phục lại:

"Xong chưa?"

"Chị cũng quá đúng giờ đấy chứ, nói bốn giờ là bốn giờ..."

"Đương nhiên, ta rất lợi hại, ha hả... Em đang vẽ tranh à?"

"Chị cho nó là cái gì thì nó là cái đó."

"Ác, vẽ tranh thì chị cũng biết, em tránh ra, tránh ra, để chị vẽ cho em xem..."

Kéo ghế tới, Nhã Hàm tóm lấy con chuột, phảng phất biến nó thành một món đồ chơi của trẻ con, liên tục di động, nàng không ngờ rằng bức tranh xấu nhất những nổi tiếng thế giới của nàng đang hình thành...

4h40 phút, bao gồm cả Kelly Fonimu, những thành viên trong viện nghiên cứu cũng dừng công việc của mình, vô số lời nói cũng đột nhiên ngừng lại.

"Cô ấy tiến vào hệ thống từ lúc nào..."

"Không biết..."

"Tất cả trình tự.., đều không có cách nào khống chế..."

Hơn mười phút trước, Kelly Fonimu tiên đoán được dấu hiệu, lực lượng phòng ngự của đối phương không cách nào tăng cường, cho nên phát động một đợt tấn công mới, tuy rằng tiến triển chậm, thế nhưng cảm thấy đối phương đã bị áp chế, nàng cảm thấy rất hãnh diện.

Nhưng mà, chỉ sau 10 phút, tất cả trình tự lập tức mất đi sự khống chế, khi đối phương trực tiếp xâm nhập vào hệ thống mạng của siêu cấp máy tính này, đã đồng thời nhận được quyền khống chế.

Có hơn 10 người đứng quanh cái máy tính, trên màn hình lúc này đã xuất hiện những hình ảnh đơn giản.

"Ách... Đây là cái gì..."

"Quốc bảo của Trung Quốc đó... Gấu mèo..."

"Tại sao nó lại cầm gậy..."

"Ở Trung Quốc... nó được gọi là Tố Hương, chính là thứ mà khi tổ tiên của họ tế tổ thường hay dùng.

"
Bức tranh này thực xấu..."

Khi ánh mặt trời bắt đầu ảm đạm, những làn gió ở trên sân vận động nhẹ nhàng thổi qua khiến cho con người ta thoải mái, ngồi bên cạnh Gia Minh, Linh Tĩnh vừa mới ăn cơm tối xong lại bắt đầu cao giọng hát. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Cách đó không xa có một đôi nam nữ chừng hơn 20 tuổi, chắc là có tình cảm, xem ra cũng là người đã tốt nghiệp gặp lại, đang bàn luận xôn xao, nói cười thản nhiên. Mấy thanh niên đi qua bên cạnh đang nghị luận chuyện máy vi tính, trong giọng nói mơ hồ có thể nghe được bốn chữ: Hùng Miêu Thiêu Hương.

Hơn một giờ trước, con vi rút máy tính có tên là Hùng Miêu Thiêu Hương đã lan truyền khắp mạng internet, phàm là những máy tính sưu tập dữ liệu về cuộc chiến tranh vừa xảy ra đều bị nhiễm, hơn phân nửa máy tính của những hacker hoặc là những siêu cấp máy tính của các công ty đặc thù đều bị con virut Hùng Miêu Thiêu Hương xiêu xiêu vẹo vẹo xấu xí lây nhiễm, các số liệu có liên quan lập tức bị ăn sạch, phần phức máy vi tính chỉ sau đó nửa khắc bị hủy hoại.

Tuy rằng rất nhiều viện nghiên cứu vẫn đang tìm cách khôi phục những số liệu khác, nhưng hầu như những số liệu có liên quan tới lần đại chiến này đều bị quét sạch.

Lần đại chiến làm cho những người chứng kiến cảm giác như một thần tích, rồi sau đó dễ dàng xuất thủ xóa sạch những số liệu có liên quan.

Ngoại trừ việc để lại ấn tượng trong đầu mọi người, thì những năng lực khổng lồ vừa rồi không còn cách nào hiện hữu được nữa, không có bất kỳ số liệu nào có thể khiến người khác phân tích được.

Sau khi giải quyết chuyện máy vi tính, từ trong phòng làm việc của Nhã Hàm xuất hiện đã là năm giờ chiều. Sa Sa sau khi tập luyện xong bóng chuyền đã về nhà tắm thay quần áo, chuẩn bị tới tham gia bữa tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường. Gia Minh cùng Linh Tĩnh ở trường học ăn cơm, sau đó tập luyện lại một lần nữa.

"Không sai... Hát rất khá, cảm giác phải là như vậy, dễ dàng, vô cùng đơn giản..."

"
Lần nào cậu cũng nói như vậy."

Linh Tĩnh trợn mắt, còn Gia Minh thì cười rộ lên.

"
Đó là bởi vì nó thực sự đơn giản."

"
Nhưng tớ khẩn trương... không biết là lúc lên sân khấu có hát được không nữa..."

"
Yên tâm đi yên tâm đi, tớ đối với Linh Tĩnh của nhà chúng ta luôn có sự tin tưởng, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên lên sân khấu, cậu chính là Diệp Linh Tĩnh MM đã đoạt vô số giải hát múa từ nhỏ..."

"
Nhưng tớ không có lòng tin với Linh Tĩnh của nhà chúng ta!"

Cười trợn mắt nhìn Gia Minh. Linh Tĩnh toàn tâm toàn ý hát lại một lần, sau đó phun ra một hơi thở, nói:

"
Lần này đâu có giống những lần trước, tiêu chuẩn rất cao, khi hát lại còn phải làm cho Phương.., đại minh tinh Phương tiểu thư biết khó mà lui, không hề quấn quít lấy cậu đòi bài hát nữa, hơn nữa dàn nhạc Lam Điểu đều là là do chúng ta cùng nhau ca hát..."

Gia Minh mở trừng hai mắt:

"
Thật sợ đó, nếu như..."

"
Được rồi, được rồi."

Thấy ngữ khí của Gia Minh chần chờ, Linh Tĩnh nở nụ cười, nói:

"
Tớ rất khẩn trương, thế nhưng... chỉ cần dốc hết sức là được rồi, tớ không phải là chưa từng biểu diễn... nhưng nếu như hát sai thì đừng có trách tớ."

Khẽ cười ngẩng đầu lên, mặt trời chiều chiếu lên đôi má của nàng, khiến cho chúng hồng nhạt. Sau một lát, nàng quay đầu nói:

"
Ai, ngày hôm qua ở nhà, cha mẹ hỏi chuyện của chúng ta."

Gia Minh nghi ngờ mở trừng hai mắt:

"
Chuyện của chúng ta?"