hủ khách ngồi xong Triệu phu nhân lên tiếng trước:
- Mẹ con tôi đến đây là khách, Triệu đại nhân cũng vốn là một viên quan rất gần gũi với dân, rất mong Lương tổng tiêu đầu và chư vị không nên giữ lễ thái quá để cho câu chuyện dễ dàng hơn.
Và bà nhìn Hàn Ngọc Trác hỏi luôn:
- Chẳng hay vị này...
Lương Thiên Long nói:
- Đây là thiếu chủ của chúng tôi, người họ Hàn của Trường Bạch thế gia...
Triệu phu nhân hơi đổi sắc bà ta vội nghiêng mình:
- Xin chào Hàn thiếu gia.
Hàn Ngọc Trác vòng tay:
- Không dám Hàn Ngọc Trác xin ra mắt phu nhân và tiểu thơ.
Triệu tiểu thơ ngồi thật thẳng kế bên mẹ, mặt nàng thản nhiên đến lạnh lùng.
Triệu phu nhân nhìn qua khắp phòng và chậm rãi nói:
- Ở đây đều không có người ngoài cũng tiện cho câu chuyện.
Bà ta hơi ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Mẹ con chúng tôi từ Sơn Đông đến Kinh sư, nhưng đã chậm mất nên quay lại, những tưởng sẽ theo kịp Triệu đại nhân ở dọc đường, không ngờ đến Cam Thiền mới hay chuyện Triệu đại nhân lâm nạn...
Hàn Ngọc Trác vội hỏi:
- Chẳng hay phu nhân nghe ai nói về chuyện đó?
Triệu phu nhân nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Mẹ con tôi nghe người ta nói lại.
Hàn Ngọc Trác nghiêm giọng:
- Xin phu nhân thực cho thảo dân đường đột chẳng hay phu nhân nghe người nào nói thế?
Triệu phu nhân hỏi:
- Sao? Chuyện đó lại có quan hệ sao?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Cứ theo thao dân biết thì chuyện Triệu đại nhân bị mất tích người ngoài biết rất ít.
Triêu phu nhân lắc đầu:
- Không, Hàn thiếu hiệp chuyện trái lại như thế, cho đến bây giờ thì mọi người đều hay cả, đến Kinh sư có lẽ cũng đã hay rồi.:
Hàn Ngọc Trác cau mặt:
- Như thế thì ai là người tung tin đó?
Triệu phu nhân thản nhiên:
- Điều đó cũng không khó cứ xem lúc Triệu đại nhân ngộ nạn là hiểu ra.
Lương Thiên Long nói:
- Ngoài hai đạo giang hồ can dự và Lương gia tiêu cục ra thì không ai biết cả, nhưng Lương gia tiêu cục nhất định không có người loan tin đó ra ngoài.
Triệu phu nhân hỏi:
- Thế còn hai phe giang hồ nhân vật kia thì sao?
Lương Thiên Long ngập ngừng:
- Điều đó thì...
Hàn Ngọc Trác nói tiếp:
- Phu nhân theo thảo dân biết thì hai nhóm nhân vật giang hồ đó không khi nào cho tin đó lọt ra ngoài.
Triệu phu nhân hỏi lại:
- Làm sao có thể biết được như thế?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Hai nhóm giang hồ đó, một thì đã bắt Triệu đại nhân, một tốp cũng đang quyết làm chuyện đó, nhưng họ lại chậm hơn một bước, họ đều là người hành động mờ ám nên nhất định không khi nào...
Triệu phu nhân mỉm cười:
- Hàn thiếu hiệp, thiếu chi chuyện vừa ăn cướp vừa la làng, chẳng lẽ thiếu hiệp lại không biết chuyện đó hay sao?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Thảo dân không dám nói là không có chuyện đó, nhưng thảo dân thấy rằng hai nhóm giang hồ đó một thì cố tránh chuyện phiền toái xảy ra, khi họ chưa thực hiện được âm mưu, phe kia vì để cướp cho kỳ được Triệu đại nhân cho nên cũng không muốn cho chuyện lan ra rộng lớn, bằng vào hai mục đích của họ, tự nhiên họ không thể là kẻ tằng tịu.
Triệu phu nhân lắc đầu:
- Chuyện đã đến nước này thì cũng không hơi đâu bàn vấn đề không cần thiết, tôi chỉ muốn hỏi thăm xem quí vị có biết nhóm nào bắt Triệu đại nhân mà cứ theo cách của Hàn thiếu hiệp thì hình như chư vị đã biết rồi.
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Vâng, Lương gia tiêu cục chính đã điều tra được manh mối đám người bắt Triệu đại nhân.
Không biết tại bản tánh hay là tại vấn đề từ lúc vào đây, Triệu cô nương vẫn một mực thản nhiên hình như câu chuyện không làm cho nàng chú ý. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ khi nghe nói đến tung tích của kẻ bắt cóc Triệu đại nhân là mắt nàng bỗng sáng lên..
Và cũng cho đến bây giờ nàng mới nhìn thẳng Hàn Ngọc Trác.
Hàn Ngọc Trác nhìn Triệu phu nhân:
- Chẳng hay phu nhân có nghe trong giang hồ có một môn phái gọi là Tàn Khuyết môn?
Triệu phu nhân cau mày:
- Tàn Khuyết môn? Tôi không nghe đến bao giờ. Thật ra thì tôi từ trước đến nay vốn chỉ rung rúc trong gia đình chưa từng nghe hiểu về giới võ lâm, đúng ra đó cũng là một chuyện thường, vì vợ con của một viên quan rất ít có người thông hiểu tình hình giang hồ, môn phái.
Cũng như sự che đậy về võ công, câu nói của Triệu phu nhân tự nhiên là phải theo hướng đó.
Hàn Ngọc Trác rất hiểu như thế cho nên hắn thản nhiên:
- Tàn Khuyết môn là một tổ chức khá kỳ dị trong võ lâm, họ nổi lên trong khoảng sáu mươi năm về trước, họ chỉ hoạt động một thời gian rồi ẩn mất cho đến bây giờ, môn nhân của họ người nào cũng tàn khuyết một bộ phân trong thân thể, hình như đó là qui luật của họ và chính Triệu đại nhân đã bị họ bắt đi.
Triệu phu nhân hỏi:
- Làm sao biết Triệu đại nhân bị người của Tàn Khuyết môn bắt đi?
Hàn Ngọc Trác hỏi lại:
- Triệu đại nhân có một thuộc viên thân tín tên là Tần Đức Nghĩa, chắc phu nhân có biết?
Triệu phu nhân gật đầu:
- Tôi biết, người đó theo Triệu đại nhân đã nhiều năm tài học rất giỏi gần như là cánh tay trái của Triệu đại nhân.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Nhưng có điều chắc phu nhân không thể ngờ là Tần Đức Nghĩa có thể là người của Tàn Khuyết môn.
Triệu phu nhân sửng sốt:
- Tần Đức Nghĩa là người của Tàn Khuyết môn? Làm ao lại có thể như thế được?
Hàn Ngọc Trác nói:
- Chuyện quan hệ trọng đại nếu không có chứng cớ sự thật thì tôi đâu dám lộng ngôn, nếu Tần Đức Nghĩa không phải là người của Tàn Khuyết môn thì ít nhất cũng có nhiều quan hệ ngay tại Đại Danh phủ, ông ta đã liên lạc với một người của Tàn Khuyết môn chuyện đó chính ông cũng đã thừa nhận.
Triệu phu nhân rúng động, nhưng bà ta vẫn giữ được thật là bình tĩnh.
Tần Đức Nghĩa đã theo Triệu đại nhân bao nhiêu năm nay nếu ông ta là người của Tàn Khuyết môn thì quả là chuyện mà khó cho người tin được.
Và bà ta vụt hỏi:
- Hàn thiếu hiệp, Tần Đức Nghĩa hiện tại ở đâu?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Thật không dám giấu phu nhân, thảo dân đã cho hắn đi rồi.
Triệu phu nhân biến sắc:
- Chắc là Hàn thiếu hiệp có một lý do đặc biệt nào đó chứ không lẽ để cho một người can án tòng phạm bắt mất một vị đại thần của triều đình tự do như thế?
Rõ ràng bà ta đã trách cứ Hàn Ngọc Trác tại sao dám tự tiện thả một tên can phạm như Tần Đức Nghĩa, thế nhưng lời lẽ của bà ta lại hết sức nhẹ nhàng.
Một người đàn bà như thế quả đáng làm cho người kiêng nể.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Xin phu nhân minh giám thật thì thảo dân đâu dám tự chuyện chủ trương một chuyện quan trọng như thế ấy chỉ có điều giữ một Tần Đức Nghĩa lại cũng không có ích lợi vì đến chuyện tìm kiếm Triệu đại nhân.
Triệu phu nhân nói:
- Nhưng ít nhất từ cửa miệng của hắn ta có thể tìm được sào huyệt của Tàn Khuyết môn và nhất là có thể tra hắn để biết chỗ chúng đang giam giữ.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Không, phu nhân. Người của Tàn Khuyết môn không phải dễ khai thác như thế đâu. Họ có thể chết chớ không khi nào tiết lộ bí mật.
Triệu phu nhân nhướng đôi mày:
- Nếu như thế thiếu hiệp tha một tên can án định liền việc bắt cóc một đại thần của triều đình như thế là đúng chăng?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Thảo dân không dám nói như thế. Nếu phu nhân hoài nghi thảo dân là kẻ quyết tâm thả giặc...
Triệu phu nhân lắc đầu chận nói:
- Không, thiếu hiệp đã quá lời. Ta chỉ nghĩ rằng thiếu hiệp đáng lý không nên thả Tần Đức Nghĩa.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Thảo dân không dám tranh biện với phu nhân.
Giọng nói của Triệu phu nhân chợt hòa hoãn:
- Ta biết từ nơi con người của Tần Đức Nghĩa rất khó mà truy ra tông tích của Tàn Khuyết môn chẳng qua cách quyết sự việc của thiếu hiệp có thể là phương pháp có lý của giang hồ, nhưng đối với quan nha nhất định thiếu hiệp là người được coi là cố tình thả cướp.
Hàn Ngọc Trác vừa định nói thì Triệu phu nhân đã khoát nhẹ tay:
- Bất luận chuyện ra sao. Lịnh đệ của tiêu cục vì hộ xa Triệu đại nhân mà vong thân sau đó thiếu hiệp lại cho biết chính danh Tàn Khuyết môn bắt cóc Triệu đại nhân, hai chuyện ấy mẹ con tôi vẫn mười phần cảm kích...
Bà ta lấy ra một gói nhỏ đặt lên bà và nói tiếp:
- Chút vật mọn không dám gọi là tế lễ, nhưng mong Lương tổng tiêu đầu nhận cho chút lòng thành.
Lương Thiên Long lật đật đứng lên:
- Phu nhân, thảo dân không dám. Triệu đại nhân ngồi trên xe của Lương gia mà lâm nạn chính chúng thảo dân còn đang nghe trách nhiệm nặng nề...
Triệu phu nhân lắc đầu:
- Công chuyện làm ăn của quý tiêu cục là vấn đề sống chết, không bao giờ lại có sự sơ suất để cho họa xảy ra, nhưng chuyện này thì không thể làm sao hơn được. Không ai có thể tránh khỏi, quý tiêu cục đã hết sức mình mà bằng chứng là lịnh đệ thân vong, vì thế cho dầu quý tiêu cục có sơ xuất điều gì không ai đang tâm trách cứ. Riêng chút tâm kính này xin Lương tổng tiêu đầu vì lòng thành của mẹ con tôi mà đừng từ chối.
Hàn Ngọc Trác vội nói:
- Đại thúc, phu nhân đã bảo thế đại thúc không nên từ chối.
Lương Thiên Long liếc nhẹ vào mặt Hàn Ngọc Trác và miễn cưỡng nhận.
Triệu phu nhân đứng lên:
- Đêm đã khuya nhiều, không dám quấy rầy chư vị nhiều hơn nữa mẹ con tôi xin phép cáo từ.
Hàn Ngọc Trác vòng tay:
- Chẳng hay phu nhân có thể lưu lại một chút cho thảo dân thỉnh giáo...
Triệu phu nhân trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Chẳng hay Hàn thiếu hiệp có chuyện gì?
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Đối với chuyện tìm kiếm Triệu đại nhân chẳng hay phu nhân có gì chỉ giáo?
Triệu phu nhân lắc đầu:
- Không dám, chuyện này mẹ con tôi không có ý để cho quý tiêu cục nhúng tay vào nữa, mẹ con tôi sẽ quay về kinh bẩm tấu để quan binh làm chuyện đó.
Lương Thiên Long vừa định nói thì Hàn Ngọc Trác đã nháy mắt cản lại, và hắn vòng tay nói với Triệu phu nhân:
- Lòng tốt của phu nhân toàn thể Lương gia tiêu cục nguyện ghi nhớ mãi, thật ra thì Lương gia chúng tôi cũng không thể chen tay vào đâu được.
Triệu phu nhân gật đầu:
- Tôi biết vì công chuyện làm ăn Lương gia tiêu cục không thể đối diện xung đột với Tàn Khuyết môn, vì sống trong nghề nghiệp của quý tiêu cục quả không nên có nhiều kẻ địch.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Phu nhân hiểu lầm rồi, Lương gia tiêu cục không muốn gây sự thì có, nhưng bảo rằng sợ thì không, nghề nghiệp này vốn đã phải đi vào đao kiếm huống chi Triệu đại nhân ngồi trên xe của Lương gia đáng lý mọi trách nhiệm đã nói, chuyện ân oán quan trường rất phức tạp, và nếu Lương gia tiêu cục không dám nhúng tay thì chính là vì chuyện quan trọng chớ không phải vì sợ sệt.
Triệu phu nhân “à” một tiếng nho nhỏ:
- Như vậy Tần Đức Nghĩa có nói chuyện Tàn Khuyết môn bắt cóc Triệu đại nhân là chuyện ân oán quan trường...
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Vâng, Tần Đức Nghĩa quả có nói rõ như vậy.
Triệu phu nhân mím miệng gật gù:
- Cứ theo thiếu hiệp nói làm cho tôi nghĩ ra rồi. Triệu đại nhân vốn người chính trực, mà đó là một tai họa rất dễ có đối với quan trường. Chuyện có người mượn tay giang hồ để nhổ cây đinh trong mắt là chuyện rất có thể có, mà nếu như thế thì lại càng dễ dàng hơn. Tôi sẽ bẩm minh sự việc này với triều đình để yêu cầu làm một công hai chuyện, vừa theo dõi Tàn Khuyết môn vừa truy trả văn võ bá quan.
Hàn Ngọc Trác vội nói:
- Tần Đức Nghĩa nói cũng có thể có lý, vì chuyện Tàn Khuyết môn bắt cóc Triệu đại nhân vẫn có thể là ân oán quan trường, nhưng còn một nhóm giang hồ khác nữa cũng đang cố tình tìm giữ cho kỳ được Triệu đại nhân, thì phải giải thích làm sao?
Triệu phu nhân hỏi:
- Nhóm đó là ai?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Ám Mục Thần Xu Âm bà bà.
Triệu phu nhân hỏi:
- Thiếu hiệp đã gặp Âm bà bà rồi?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Vâng, trước khi phu nhân đến đây không lâu, thảo dân đã hội kiến với người ấy.
Triêu phu nhân hỏi:
- Bà ta nói làm sao? Chắc thiếu hiệp có hỏi nguyên do mà ta muốn bắt Triệu đại nhân?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Bà ta không chịu nói. Bà ta chỉ nói rằng nhất quyết phải làm cho kỳ được, bất cứ là phải trả bằng một giá nào.
Triệu phu nhân hỏi:
- Thiếu hiệp muốn hỏi ta xem có biết nguyên nhân?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Vâng, thảo dân rất muốn biết như thế.
Triệu phu nhân lắc đầu:
- Điều đó tôi không biết, Triệu đại nhân là một viên quan thanh khiết, chuyện đó ai cũng có thể biết, vì ngay hoàn cảnh sinh hoạt gia đình không hơn dân chúng trung lưu, nếu nói giang hồ nhân vật muốn cần vàng bạc châu báu thì chắc chắn là không phải.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Nhất là đối với con người của Âm bà bà thì chuyện đó hình như lại càng không phải.
Triệu phu nhân nói:
- Theo tôi nghĩ thì có thể trong một trường hợp vô tình nào đó Triệu đại nhân đã đắc tội với họ mà không hay biết, cũng có thể Âm bà bà có người phạm pháp lọt vào thuộc quyền của Triệu đại nhân vì thế bây giờ bắt Triệu đại nhân để báo thù.
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm:
- Cũng không phải là không có thể...
Triệu phu nhân nói:
- Bất luận là chuyện như thế nào chuyện giải cứu Triệu đại nhân vẫn phải đặt ra trước nhất nếu để lâu có thể sanh biến khác, mẹ con chúng tôi phải cấp tốc hồi kinh.
Bà ta đứng lên kéo tay con gái và nghiêng mình thi lễ.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Phu nhân đã nói thế chúng thảo dân không dám làm trễ chuyện, vậy xin cung kính đưa phu nhân ra xe.
Triệu phu nhân mỉm cười:
- Không dám...
Bà ta nghiêng mình lần nữa rồi dắt tay con bước thẳng ra ngoài.
Lương gia tiêu cục hành sự luôn chu đáo.
Khi hai mẹ con Triệu phu nhân vào nhà thì đã có người ra dắt xe vào tận trong sân.
Vì thế bây giờ họ chỉ cần tiến đến bực thềm.
Lúc hai mẹ con lên xe hình như Lương Thiên Long muốn cho người theo hộ tống nhưng Hàn Ngọc Trác lại đưa mắt ta hiệu nên thôi.
Không đưa ra tận xe mà cũng không muốn cho người hộ tống, Hàn Ngọc Trác cứ đứng một chỗ nhìn theo.
Hắn không nhìn Triệu phu nhân và Triệu tiểu thơ mà lại nhìn chằm chặp người đánh xe phía trước.
Đó là một lão già lưng gù, ông ta đội chiếc nón rộng vành sùm sụp nhưng Hàn Ngọc Trác vẫn thấy ánh mắt của ông ta.
Thứ ánh mắt giữa trời đêm lấp lóe như hai vì sao sáng.
Hàn Ngọc Trác gật gù một mình.
Lương Thiên Long bước tới hỏi nhỏ:
- Sao Tam thiếu gia không để cho người đưa Triệu phu nhân và tiểu thơ một đoạn đường?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Không cần đâu, đại thúc. Vị đánh xe cho Triệu phu nhân là bậc cao thủ nội ngoại công phu cao lắm.
Lương Thiên Long nhướng mắt:
- Tam thiếu gia bảo sao? Người đánh xe...
Hàn Ngọc Trác chận nói:
- Đại thúc không có nhìn ông ấy hay sao đó là một lão già lưng gù, nội lực xung mãn hừng lên ánh mắt, ông ta giấu mình hay lắm nhưng vẫn có chỗ cho tiểu điệt nhận ra...
Lương Thiên Long nhướng mắt:
- Cứ để ý Triệu phu nhân và Triệu tiểu thơ tôi có dám nhìn lão đánh xe...
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm:
- Chuyện đến ngày nay cáng lúc càng phức tạp, khi chưa hiểu dụng tâm của Tàn Khuyết môn thì lại thêm chuyện Âm bà bà quyết không chịu bỏ...
Lương Thiên Long suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Cứ theo tình hình này thì chuyện Tần Đức Nghĩa thông đồng với Tàn Khuyết môn có thể đúng là chuyện ân oán quan trường, nhưng riêng về Âm bà bà thì lại có thể là dính liền giang hồ...
Hàn Ngọc Trác gật gù nhưng không nói...
Hồi lâu Lương Thiên Long vụt hỏi:
- Tam thiếu gia có phải quả có ý định không nhúng tay vào chuyện Triệu đại nhân?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Nếu không tính nhúng tay vào vụ này thì tiểu điệt đâu có đề nghị chư vị thúc thúc lui về vùng Quan ngoại làm gì? Bởi vì dầu thế nào Triệu đại nhân vẫn là người ngộ nạn ngay trong khi ngồi trên xe của Lương gia tiêu cục, thêm vào đó Triệu đại nhân lại còn là một vị quan cao, thương dân yêu nước. Bằng vào bao nhiêu đó, nhất định tiểu điệt phải lo đến cùng...
Lương Thiên Long hỏi:
- Nếu thế thì chuyện Triệu phu nhân về kinh thỉnh cầu quan quân hộ trợ...
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Đó là chuyện của Triệu phu nhân. Theo tiểu điệt thì nguyên nhân mà Triệu đại nhân bị bắt cóc có thể bà ta biết rõ hơn mình và không chừng bà ta lại tìm được trước hơn mình cũng nên.
Trầm ngâm một chút Lương Thiên Long hỏi:
- Tam thiếu gia nghĩ rằng hình như Triệu phu nhân đã biết trước tai nạn sẽ xảy ra cho Triệu đại nhân?
Hàn Ngọc Trác cau mày:
- Đại thúc cảm thấy như thế hay sao?
Lương Thiên Long nói:
- Triệu phu nhân vốn là một cao thủ nhưng cố tình giấu không cho lộ, cả người đánh xe của bà ta mà thiếu hiệp đã nhận ra cũng thế hạng người đó, không thể không lưu ý chuyện giang hồ, không thể không biết đến chuyện giang hồ, thêm vào đó đột nhiên từ quê hương ở Quảng Đông, Triệu phu nhân lại dẫn Triệu tiểu thơ về kinh...
Hàn Ngọc Trác mở tròn đôi mắt và gật đầu:
- Đúng bằng vào sự nhắc nhở của đại thúc tiểu điệt cũng chợt nhận ra rằng có thể Triệu phu nhân đã biết trước chuyện này, nhưng nếu quả như thế thì bà ta quả thật là lợi hại. Bà ta biết trước chuyện sẽ xảy ra mà lại cứ để như thế và còn trách tại sao mình lại tha Tần Đức Nghĩa. Tuy nhiên đại thúc, cho đến bây giờ tiểu điệt cũng cảm nhận ra rằng đáng lý không nên thả Tần Đức Nghĩa sớm như thế, bởi vì một khi chuyện đến quan nha, người tình nghi thông đồng trước nhất còn lại là.... tiểu điệt.
Hắn chấm dứt câu nói bằng một cái cười diễn đã đầy nổi khó khăn.
Lương Thiên Long gật gật đầu:
- Nhưng thật thì tôi không làm sao hiểu được, Triệu đại nhân đã có một hiền muội thuộc hàng cao thủ như thế thì vì lẽ gì lại không đem theo sát bên mình. Giả như có vẻ Triệu phu nhân ngồi xe đi đến nơi trấn nhậm thì có phải mọi việc sẽ êm xuôi chăng?
Hàn Ngọc Trác mím miệng trầm ngâm.
Hồi lâu hắn nói:
- Đúng lắm, chuyện một ông quan đi trấn nhậm nơi xa mà mạng cả gia quyến theo là chuyện thường thấy, vốn là chuyện hợp tình hợp lý vậy thì tại sao Triệu đại nhân lại cứ để vợ con ở lại quê nhà? Tại sao lại để ở tại Sơn Đông mà không cùng mang theo đến Hà Nam?
Lương Thiên Long lim dim đôi mắt làm thinh.
Ngay lúc đó bỗng nghe tiếng mõ trơ canh từ xa vọng lại...