Ân oán quan trường

Chương 10

Docsach24.com

hấy Hàn Ngọc Trác lặng thinh Tàn Khuyết môn chủ gằn lại:

- Sao, ngươi có thấy gì trở ngại?

Hàn Ngọc Trác nói:

- Đại trượng phu một lời nói ra nặng hơn non, chỉ có điều Môn chủ có đảm bảo chắc không?

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Người muốn nói chuyện nào? Về phương diện quan quân à?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Đúng như thế Lương gia tiêu cục không mang một cái án oan như thế nếu như quan quân tròng vào đầu Lương gia tiêu cục chắc chắn lúc đó mọi người sẽ bị giết sạch.

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Điều đó ngươi cứ yên lòng, nếu quan quân có làm gì phiền hà đến Lương gia tiêu cục thì Lương Thiên Long cứ việc vặn tội Tàn Khuyết môn chủ là xong.

Hàn Ngọc Trác nói:

- Nhưng nếu việc xảy ra như thế, thì Lương gia huynh đệ biết Môn chủ ở đâu mà kiếm?

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Nếu chuyện xảy ra như thế thì gặp bất cứ người nào trong Tàn Khuyết môn, Lương Thiên Long cứ việc gặp đâu giết đó.

Hàn Ngọc Trác gật gật đầu:

- Hay lắm, chuyện trao đổi giữa Lương gia tiêu cục và Tàn Khuyết môn chủ kể như xong, chuyện đó được chắc chắn bởi lời nói của Môn chủ với họ Hàn này nghe.

Tàn Khuyết môn chủ hỏi:

- Nhưng Lương gia huynh đệ cần bao nhiêu?

Hàn Ngọc Trác nói:

- Người của Lương gia tiêu cục khá đông, chỉ cần mọi người đều đủ ăn đủ mặc.

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Tài phú của Tàn Khuyết môn cũng chỉ có hạn, vì thế không thể đảm bảo được suốt đời.

Hàn Ngọc Trác cười:

- Vì nữa tôi không dám nói, nhưng nếu Lương gia tiêu cục phải hạ bảng hiệu thì mấy trăm nhân khẩu cũng không thành vấn đề đáng ngại việc đó thật là xin Môn chủ cứ yên long. Nói chớ chứ không đến nỗi nào đâu, điều cần Môn chủ đảm bảo là những chuyện phiền hà cho Lương gia tiêu cục thế thôi.

Tàn Khuyết môn chủ gằn lại:

- Lương gia tiêu cục không cần ta trợ cấp?

Hàn Ngọc Trác gật đầu:

- Có thể nói như thế!

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Nếu Lương gia tiêu cục không cần ta cũng không dám ép.

Hàn Ngọc Trác cười:

- Môn chủ cũng cảm thấy nhẹ người đấy chớ?

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Cái đó là tại ngươi nói chớ đâu phải ta không...

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Chuyện trao đổi giữa Lương gia tiêu cục và Tàn Khuyết môn chủ kể như xong, khỏi cần phải nói thêm gì nữa.

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Nếu thế ta sẽ cho người đưa ngươi ra khỏi nơi đây.

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Bao giờ đến lúc thì một mình tại hạ đi ra chớ có chi mà phải tiễn đưa.

Tàn Khuyết môn chủ hỏi:

- Ngươi còn muốn hỏi thêm?

Hàn Ngọc Trác nói:

- Tại hạ muốn biết Tàn Khuyết môn bắt Triệu đại nhân với mục đích gì?

Tàn Khuyết môn chủ đáp:

- Đó là chuyện của Tàn Khuyết môn, giữa chúng ta chuyện trao đổi đã mỹ mãn rồi, không nên biết thêm điều đó.

Trầm ngâm một chút, Hàn Ngọc Trác nói:

- Môn chủ không muốn nói thì tại hạ không thể ép chỉ có điều tại hạ muốn nhắc là Triệu đại nhân vốn người thanh liêm, cương trực, ông ta là một vị quan mà thiên hạ ai ai cũng đều thương mến, nếu ông ta có bị thương tổn những gì thì đó là chuyện mà trời hờn, người oán, chớ không phải như những tên quan ô trọc.

Tàn Khuyết môn chủ hỏi:

- Ngươi còn gì khác nữa không?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Không, tại hạ xin cáo thối!

Hắn vòng tay và quay bước trở ra.

Những đống lửa phía trong tắt cùng một lượt.

Cả đại điện chìm trong bóng tối.

Hàn Ngọc Trác không hề quay lại, có lẽ hắn biết, có quay lại nhìn cũng chẳng thấy được gì nên cứ chầm chậm bước ra.

Hắn hiểu thầm rằng một khi lửa đã tắt là chính lúc mà Tàn Khuyết môn đã di chuyển, hắn bước mau hơn và tin chắc ra ngoài có thể nhìn ra hướng họ.

Thế nhưng hắn đã lầm bốn phía im rợn.

Họ không đi ra bốn phía không thấy động tĩnh gì cả, không biết họ có đường ngầm hay không?

Tại làm sao họ lại không đi?

Họ sợ bị khám phá những gì của họ, hay họ sợ bị theo dõi?

Hàn Ngọc Trác mỉm cười, hắn bỏ đi luôn.

Hắn có chủ định của hắn, hăn không có thời giờ đâu để theo dõi...

° ° ° ° °

Giữa khung cửa ngôi miếu có hai bóng người.

Không có gã thầy bói, cũng không có Tàn Khuyết môn chủ.

Hai người đó là một người ốm cao và một người ốm thấp đứng trước bệ khi nãy.

- Khải bẩm Môn chủ, chuyện có lẽ phải phiền, thật không ngờ chuyện nửa chừng lại lộ ngay tung tích...

Như vậy gã ngồi ngay bệ thờ khi nãy chỉ là Môn chủ “giả” người thật chính là gã cao ốm đứng bên dưới.

Bây giờ đứng trước cửa miếu này mới là Tàn Khuyết môn chủ thật và giọng cũng mới thật đúng là giọng nói như băng:

- Ta vốn không muốn đụng vào người của Hàn gia nhưng nếu hắn quyết tâm vì Lương Thiên Long mà hành động thì ta cũng không cần tránh né.

Người đứng một bên hỏi:

- Cứ theo Môn chủ thì có quả thật bọn Lương Thiên Long có hạ bảng hiệu hay không?

Tàn Khuyết môn chủ lắc đầu:

- Không, bằng vào mười mấy năm nay, ta biết hắn rất nhiều, tánh tình của hắn giống y như cha hắn, hắn có thể chết chứ không khi nào chịu hạ mình như thế.

Người đứng một bên nói:

- Như thế chúng sẽ nhất định lọt vào tròng của Môn chủ, cho dầu Hàn Ngọc Trác có tài ba cách mấy cũng không làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của Môn chủ...

Tàn Khuyết môn chủ hừ hừ trong miệng:

- Hắn cũng có cách của hắn, hắn định cho Lương gia huynh đệ ra vùng Quan ngoại ẩn náu tại Hàn gia, chỉ như thế hắn mới rảnh tay để xoắn theo mình và như thế sự thật từ đây giang hồ sẽ không thấy bóng của Lương gia huynh đệ, hắn cũng có cách hay, chỉ có điều cách đó vẫn không thoát được tai mắt của Lương Thiên Long là kẻ đứng đầu, chờ hằng bao nhiêu năm, ngày nay ta mới liệng được một viên đá để hạ hai chim...

Nhưng thình lình hắn hừ hừ và nói tiếp:

- Chỉ tại cái thằng mù đó hồ đồ, đáng lý không nên dùng độc môn thủ pháp bế huyệt Tần Đức Nghĩa.

Tên đứng bên nói:

- Môn chủ, đúng ra thì không ai ngờ họ Hàn tiểu tử đó lại thình lình đến Đại Danh phủ, vì bất ngờ như thế không nên đáng trách hắn cho lắm...

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Nếu không thì cũng đáng trách Tần Đức Nghĩa tại sao không biết Hàn Ngọc Trác mà lại nhè lúc hắn có mặt chạy đến Đại Danh phủ gặp thằng mù làm chi, nếu không vì chuyện đó thì ai lại biết được sự xuất hiện của Tàn Khuyết môn sau hằng mấy mươi năm vắng bóng.

Tên đứng bên nói:

- Môn chủ chuyện đã đến mức này thì có giận hắn cũng không làm sao hơn được. Chỉ có điều kế hoạch của Môn chủ nên cải biến ít nhiều...

Tàn Khuyết môn chủ làm thinh...

Tên đứng bên lại nói:

- Môn chủ ban đầu định dùng thế lực quan quân để dọa họ, nhưng bây giờ cái tên tiểu tử họ Hàn này hình như không xem quan quân vào đâu cả và cứ theo gã mù được tin thì chắc chắn cũng có một phen quan quân muốn chen vào, chỉ có điều chậm hơn...

Tàn Khuyết môn chủ hỏi:

- Có chắc như thế không?

Tên đứng bên nói:

- Môn chủ cũng đã từng biết tin tức của gã mù luôn luôn chắc chắn, nếu tính thời gian có lẽ ngày mai, ngày mốt gì đó là họ sẽ đến rồi.

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Cũng không khó, ta sẽ bàn chuyện trao đổi với họ.

Tên đứng bên hỏi:

- Môn chủ muốn nói...

Tàn Khuyết môn chủ lắc đầu:

- Người cứ cho gã mù nghe ngóng cho chắc, khi nào họ đến thì hãy bẩm báo cho ta.

Tên đứng bên lại nói:

- Khải bẩm Môn chủ, còn phe của Âm bà bà...

Tàn Khuyết môn chủ nói:

- Không cần, chỉ cần hạ được Lương Thiên Long là kể như ổn định được rồi, bất cứ kẻ nào cũng không cần lo lắng.

° ° ° ° °

Trong sân của Lương gia tiêu cục không có một bóng người.

Hàn Ngọc Trác bước thẳng vào trong bên phía trái vẫn còn hai cỗ xe chưa thắng ngựa.

Giữa nhà, tuy không có đèn nhưng linh cữu của Lương nhị gia vẫn còn quàn chỗ cũ, Hàn Ngọc Trác cau mặt. Không lẽ họ đi nhưng linh cữu vẫn để lại đây?

Chợt nghe phía trong có tiếng động, Hàn Ngọc Trác quát:

- Ai trong đó?

Bên trong có tiếng bước chân vọng ra và sau đó là thấy Lương Phi Hổ. Hắn hấp tấp hỏi ngay.

- Tam thiếu gia, cha tôi và chư vị thúc thúc đâu cả rồi?

Hàn Ngọc Trác sửng sốt:

- Lương huynh về từ bao giờ?

Phi Hổ đáp:

- Mới chưa bao lâu, kiếm cũng cả không thấy một người, không biết chư vị đã đi đâu?

Hàn Ngọc Trác gặn lại:

- Anh không thấy người nào cả?

Phi Hổ lắc đầu:

- Đâu có, Tam thiếu gia thấy đó trống trơn.

Hàn Ngọc Trác trầm ngâm cau mặt:

- Lương huynh, chắc chắn là có biến rồi.

Phi Hổ trố mắt:

- Sao thế? Tam thiếu gia. Cha tôi và chư vị thúc thúc không cùng một chỗ với Tam thiếu gia sao?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Trước khi đi, tôi có dặn chư vị hãy đến Quan ngoại ngay khi anh về tới, bởi tình thế có nhiều phức tạp, tôi không muốn chư vị ở đây và chính họ cũng đã bằng lòng như thế, chỉ còn chờ anh về là khởi hành ngay...

Phi Hổ hỏi:

- Nhưng làm sao, Tam thiếu gia biết là có biến?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Linh cữu nhị thúc còn đây mà họ đã mất, thì còn gì nữa mà không phải biến.

Phi Hổ tái mặt đứng lặng người...

Hàn Ngọc Trác hỏi:

- Lúc anh về thì bọn của Âm bà bà ở đâu?

Phi Hổ đáp:

- Họ còn ở đây cách mười mấy dặm, không thấy họ chuẩn bị gì cả, vả lại tôi giục ngựa gấp lắm, cho dù họ có muốn theo cũng không làm gì được, Tam thiếu gia nghĩ họ...

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Không thể là họ đã gây ra, cứ theo tính tình của Âm bà bà chắc chắn không phải là bà ta...

Phi Hổ hỏi:

- Nếu thế thì...

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Bây giờ thi chưa dám đoán gì cả, chúng ta hãy chia kiếm coi có ra manh mối gì không?

Vừa nói hắn vừa đi thẳng vào trong.

Phi Hổ bước theo.

Tam thiếu gia, tôi đã kiếm cũng hết rồi, không thấy gì cả.

Hàn Ngọc Trác nói:

- Cứ xem lại lần nữa xem sao.

Lương Phi Hổ không nói thêm, hắn rẽ sang nhà ở phía đông.

Hàn Ngọc Trác bước vào trong thấy hai ngọn đèn sáp trước linh cữu của Lương Thiên Bảo và rọi kiếm vòng quanh.

Thình lình nghe tiếng Phi Hổ gọi.

- Tam thiếu gia... Tam thiếu gia..

Hàn Ngọc Trác chạy lại, thấy hắn đứng trên sàn, tay cầm một vật.

Đưa tay tiếp lấy, Hàn Ngọc Trác nhận ra đó là một cái ống điếu nho nhỏ, chạm khắc thật là tinh xảo...

Phi Hổ nói:

- Tôi chưa từng thấy cái ống điếu nào khéo léo như thế ấy.

Hàn Ngọc Trác nói:

- Vật này có lẽ quý lắm, tôi cũng không thường thấy, người thường không có được đâu.

Phi Hổ nói:

- Tam thiếu gia đoán xem, trong tiêu cục này không có người nào dùng ống điếu cả.

Hàn Ngọc Trác hỏi:

- Anh nhặt được nó ở đâu?

Phi Hổ đáp:

- Tại thềm nhà phía đông này, lúc Tam thiếu gia chưa về tôi cũng đã có bước qua đó nhưng không để ý, bây giờ bước vào là giẫm trúng...

Hàn Ngọc Trác chầm ngâm một lúc khá lâu rồi mới nói:

- Nếu trong tiêu cục không ai hút ống tiêu thì tự nhiên do người ngoài làm rớt. Nhưng từ lúc tôi đến đây đến giờ người ngoài đâu có ai? Cứ tình hình này có quả là đầu mối mới của vấn đề...

Phi Hổ vụt hỏi:

- Tam thiếu gia thấy có thể là của Tần Đức Nghĩa hay không?

Hàn Ngọc Trác nói:

- Cũng có thể lắm... và như thế có nghĩa là đúng bọn Tàn Khuyết môn...

Phi Hổ nói:

- Nếu hắn là người của Tàn Khuyết môn thì chúng có thể thừa lúc ta đến hội ước, liền phái người đến đây thi hành độc kế...

Hàn Ngọc Trác gật đầu:

- Cũng có thể như thế lắm...

Hắn vùng cau mặt lẩm bẩm:

- Lạ quá, nếu quả mang người đến đây thì chúng dùng cách nào bắt hết mà không thấy dấu vết chống cự.

Phi Hổ nói:

- Tam thiếu gia, Tàn Khuyết môn không lẽ có người võ công đến mức không thể chống đỡ được với họ chiêu nào hay sao?

Hàn Ngọc Trác nói:

- Họ đều là cao thủ, thấy nội một gã thầy bói là cũng biết họ không tầm thường, chỉ có điều Lương gia tiêu cục cũng không phải dễ bó tay, nếu bảo họ đến đây mà thoáng cái đã hoàn toàn khống chế chư vị thúc thúc thì quả là chuyện không làm sao tin được.

Phi Hổ nói:

- Nhưng nếu họ áp dụng thủ pháp ty tiện thì có thể được lắm chớ?

Hàn Ngọc Trác gật đầu:

- Điều đó rất có thể, chỉ có điều chư vi thúc thúc đều là những người có nhiều kinh nghiệm giang hồ lẽ nào lại bị bọn chúng hạ thủ một cách dễ dàng thế sao?

Phi Hổ đáp:

- Chuyện đó thật ra khó nói, ngựa có lúc bấn loạn, người có lúc thất thần nếu gặp chuyện ngoài ý nghĩ.

Như sực nhớ ra, hắn hỏi Hàn Ngọc Trác:

- Khi Tam thiếu gia gặp Môn chủ Tàn Khuyết môn chắc cũng có thể đọ chừng lời lẽ của họ chứ?

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Anh đã từng cùng chư vị thúc thúc xông xáo giang hồ, chắc cũng biết rằng nói là nói, làm là làm, hai chuyện ấy rất khó đi đôi với giang hồ minh bạch. Chỉ cần nhìn hành động đã qua của chúng là biết ngay, tại sao không trước mà cũng không sau, chờ đúng lúc Triệu đại nhân ngồi lên xe của Lương gia tiêu cục rồi chúng mới động thủ? Anh nghĩ có thể là chuyện tình cờ trùng hợp hay sao?

Phi Hổ hỏi:

- Cứ theo Tam thiếu gia thi Tàn Khuyết môn quả đã quyết tâm nhắm vào Lương gia tiêu cục?

Hàn Ngọc Trác đáp:

- Cứ theo tình hình như thế đó mà suy thì chắc bọn Tàn Khuyết môn đã dùng kế điệu hổ ly sơn, chúng ta hay mau mau đuổi theo...

Hàn Ngọc Trác lắc đầu:

- Theo ngả nào bây giờ? Đã chậm mất rồi, nếu chúng đã thi hành được đúng kế hoạch của chúng thì bây giờ ta cũng phí công vô ích.

Phi Hổ nôn nóng:

- Theo Tam thiếu gia, chúng ta phải làm sao? Tam thiếu gia, bó tay mà chịu sao cho nổi?

Trầm ngâm một hồi, Hàn Ngọc Trác nói:

- Tôi và anh, có lẽ nên thương lượng một chuyện...

Phi Hổ nói ngay:

- Không có thương lượng gì cả, Tam thiếu gia định như thế nào, tôi làm ngay như thế ấy...

Hàn Ngọc Trác nói:

- Bất luận chuyện như thế nào, bây giờ tại đây anh hãy đánh xe hộ linh cữu nhị thúc về Trường Bạch.

Lương Phi Hổ trố mắt:

- Làm sao, Tam thiếu gia? Như thế thì làm sao cho tiện?

Hàn Ngọc Trác hỏi lại:

- Sao lại không tiện?

Phi Hổ nhăn mặt:

- Tam thiếu hãy nghĩ lại, làm sao tôi có thể tôi có thể đi được trong trường hợp như thế này?

Hàn Ngọc Trác nói:

- Chính Đại thúc và chư vị thúc thúc cũng đã bàn với tôi về chuyện đó, tại sao Lương huynh lại không thể?

Phi Hổ thở ra:

- Dụng ý của Tam thiếu gia, tôi đã biết rất rõ ràng, nhưng trong trường hợp như thế này, Tam thiếu gia bảo một mình tôi tránh họa thì làm sao tôi đành lòng!

Hàn Ngọc Trác cau mặt:

- Tôi vừa nói rồi, chính Đại thúc cũng đã đồng ý với tôi mà anh lại nghĩ khác như thế được sao?

Phi Hổ nói:

- Tam thiếu gia, không phải tôi nghĩ thế nhưng mà...

Hàn Ngọc Trác chặn hỏi:

- Không nhưng mà gì cả, Phi Hổ, anh là người không kém thông minh, anh phải hiểu đây không phải là lánh họa, nhưng mà hoàn cảnh này cố dùng sức mạnh, thì đó chỉ là lối liều lĩnh của thất phu, chắc anh cũng biết thâm ý của câu “còn rừng là không thiếu củi”. Tại sao khi gật đầu bằng lòng về Trường Bạch, anh không nghĩ đó là vì chư vị thúc thúc mà làm? Tại sao anh không nghĩ rằng anh đi như thế thì hành động của tôi có nhiều hiệu quả?

Phi Hổ chắc lưỡi:

- Tam thiếu gia đừng nói nữa chuyện đó tôi đã biết.

Hàn Ngọc Trác nói:

- Nhưng sợ rằng còn một việc anh chưa nghĩ tới, linh cữu của Nhị thúc hiện còn quàn tại đây, trong khi chỉ còn lại có tôi và anh mà thôi, nhất định có chuyện sảy ra, ai ra chống đỡ, ai ở lại hộ linh cữu? Nếu anh ra đối phó thì liệu có thể ứng phó được với bọn hắc đạo giang hồ và đám quan quân hay không? Còn để anh hộ linh cữu thì liệu có thể hộ được trong hoàn cảnh bốn phía đều có địch?

Phi Hổ đứng sững thật lâu, mắt hắn hơi ủng đỏ:

- Tam thiếu gia, ứng phó với bọn tầm thường thì tự nhiên tôi có đủ sức, nhưng nếu với bọn Tàn Khuyết môn và vong đao quan bình thì thật khó cản trở..

Hàn Ngọc Trác nói:

- Như vậy là kết luận, anh phải nghe theo tôi.

Phi Hổ nói:

- Không phải tôi không dám nghe theo Tam thiếu gia, chỉ có điều không được yên lòng...

Hàn Ngọc Trác nói:

- Chuyện này giao lại cho tôi mà anh cũng chẳng yên lòng hay sao? Huống chi, anh ở lại đây như tôi đã nói không ích lợi mà còn nhiều trở ngại, chẳng lẽ đối với tôi anh cũng không tin tưởng hơn anh sao?

Thấy Phi Hổ trầm ngâm, Hàn Ngọc Trác nói tiếp:

- Thêm vào đó, đáng lẽ anh phải nghĩ đến sự an nghỉ của nhị thúc, nếu chần chừ không nhập thổ được thì có lỡ có chuyện xảy ra có phải chúng ta đều bất hiếu phải không?

Nhắc đến hậu sự cho người Nhị thúc, Phi Hổ vụt cảm nghe nghèn nghẹn, hắn cúi mặt làm thinh.

Hàn Ngọc Trác nói tiếp:

- Phi Hổ, anh nghĩ gì tôi đã biết rồi, và tôi muốn gì anh cũng đã biết rồi, phải cố gằng làm những chuyện cần làm, càng sớm càng tốt.

Phi Hổ ngẩng mặt nên quả quyết:

- Được rồi, Tam thiếu gia tôi đi, xin Tam thiếu gia hộ một tay phụ linh cữu ra xe.

° ° ° ° °

Cỗ quan tài tuy có lớn, nhưng bằng vào nội lực như Hàn Ngọc Trác và Lương Phi Hổ, hai người đưa ra xe một cách dễ dàng.

Hàn Ngọc Trác cẩn thận dùng tay chà tróc dấu hiệu Lương gia tiêu cục ở hai bên thành xe.

Tất cả những dấu vết gì thuộc về “Lương gia huynh đệ” trên xe, hắn đều kỹ càng bài bỏ hết.

Cho tay vào túi lấy ra một số vàng, Hàn Ngọc Trác nói:

- Không tiền là không đi được, trong trường hợp này, dọc đường mà tìm bằng hữu thì lại càng rất khó khăn, trong khi các Phân chi đã rút cả rồi, anh hay giữ số vàng này hộ linh cữu Nhị thúc về Trường Bạch.

Biết không phải lúc chối từ, Phi Hổ nhận vàng cho vào lưng cẩn thận.

Nhìn kỹ lại cỗ xe từ đầu chí cuối, Hàn Ngọc Trác gật đầu:

- Bây giờ thì không ai có thể nhận ra xe của Lương gia tiêu cục, có lẽ trên đường không đến nỗi xảy ra chuyện chi bất trắc, chỉ có điều anh phải hết sức cẩn thận, đừng để cho người ta nhìn thấy linh cữu của Nhị thúc.

Phi Hổ gật đầu:

- Xin Tam thiếu gia hãy yên lòng, tôi biết chuyện đó, nếu để người đụng vào linh cữu của nhị thúc tôi sẽ...

Hàn Ngọc Trác chận ngang:

- Bất luận ra sao, anh nên nhớ rằng chư vị thúc thúc chỉ có còn một mình anh đó thôi, anh phải hiểu rằng không có quyền làm cho dòng họ Lương mang lấy bi thảm vì không có người nối hậu.

Phi Hổ môi mím thật chắc, sắc diện của hắn trông đáng sợ vô cùng.

Trong lòng hắn đã có một quyết tâm.

Bằng vào thái độ của hắn Hàn Ngọc Trác có vẻ yên lòng.

Bất cứ một ai, khi đã có quyết tâm thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ có thể vượt qua.

Thật lâu, Hàn Ngọc Trác đẩy nhẹ thành xe:

- Anh đi đi, tất cả mọi chuyện nơi đây, tôi đủ sức để lo liệu.

Phi Hổ vụt ngập ngừng...

Hồi lâu hắn chắc lưỡi, thở ra:

- Tam thiếu... xin Tam thiếu nói dùm với... với nàng một tiếng tôi không thể đợi được...

Hàn Ngọc Trác ngạc nhiên:

- Ai?

Phi Hổ đỏ mặt, hắn nói thật thấp:

- Nhị đồ đệ của Âm bà bà.

Hàn Ngọc Trác càng sửng sốt...

Trong khi hắn còn đang ngơ ngẩn thì Phi Hổ đã ra roi.

Cỗ xe mang theo nỗi e thẹn của người con trai mới lớn chạy bay ra khỏi cổng...