Tiền Mạt nhìn Mạnh Ân chẳng hề do dự đồng ý kí giấy bán thân, chợt có cảm giác dở khóc dở cười.
Mặc dù bây giờ là xã hội pháp chế, loại hợp đồng bất công như thế đã không còn tồn tại từ lâu, nhưng Mạnh Ân đáp ứng nhanh đến vậy, vẫn khiến cô không kìm được cảm thán thằng nhóc này quá đỗi ngây thơ.
Thật ra không phải Mạnh Ân ngây thơ, chỉ là cậu cảm thấy có lỗi với Hàn Trọng Viễn.
Là cậu viết nhật kí lung tung, còn bị Mạnh Manh trông thấy, nên mới hại Hàn Trọng Viễn liên luỵ theo. Hàn Trọng Viễn lại không trách cậu, còn đối xử với cậu rất rất tốt, cả mẹ của cậu nữa…
Cậu biết rõ thái độ mà bố dành cho mẹ, trước đây bố không thích hai mẹ con họ, giờ cậu xảy ra chuyện, nhất định bố sẽ lại càng không thích họ. Nếu đã vậy, thì sao không li hôn với mẹ của cậu, mà lại đi cho mẹ cậu tiền để bà oai phong về quê?
Mạnh Ân còn nhớ trước đây Hàn Trọng Viễn từng nói, Mạnh Kiến Kim muốn dựa vào cậu để uy hϊế͙p͙ Hàn Trọng Viễn. Bấy giờ bèn cảm thấy nhất định Hàn Trọng Viễn đã làm gì đó, chưa biết chừng là cho Mạnh Kiến Kim tiền, nên ngày đó Mạnh Kiến Kim mới chẳng những không giáo huấn cậu, mà còn cho mẹ cậu về quê.
Hàn Trọng Viễn làm nhiều việc vì cậu như vậy, cậu lại chẳng thể làm gì cho Hàn Trọng Viễn… Mạnh Ân bấy giờ, thật lòng thật dạ cảm thấy cho dù mình có làm trâu làm ngựa để báo đáp thì cũng đáng.
Huống hồ, cậu thích Hàn Trọng Viễn.
Hàn Trọng Viễn đồng ý cho cậu ở bên, với cậu thì chính là phước lớn trời ban.
Đầy ắp đôi ngươi Mạnh Ân chỉ có mình Hàn Trọng Viễn. Nhận ra điều này, vẻ mặt Hàn Trọng Viễn nhiều thêm vài phần đắc ý.
Tiền Mạt trông thấy bộ dáng này của hai người, tâm tình lại hơi vi diệu. Từ khi Hàn Thận thất hẹn lúc cô làm phẫu thuật, cô bèn đơn phương cắt đứt liên lạc với Hàn Thận, quan hệ vợ chồng dần nguội lạnh. Con trai cô thì tốt rồi, cả ngày anh anh em em với người khác ở trước mặt cô.
Cả Hàn Thận nữa… Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, nếu Hàn Thận đến đây xin lỗi cô tử tế, ở lại chăm sóc hai mẹ con cô thì chưa chắc Tiền Mạt đã không thèm để ý đến người ta nữa. Kết quả Hàn Thận tốt rồi, mặc dù gọi điện liên tục, nhưng người thì vẫn chẳng thấy đâu.
Hàn Thị quả thật là doanh nghiệp lớn, nhưng Hoa Viễn của cô không phải chắc? Bây giờ Hoa Viễn của cô lớn tương đương với Hàn Thị, sức khoẻ cô không tốt, nửa tháng không đến công ti cũng chẳng sao, cớ gì Hàn Thị lại một khắc cũng không rời được người?
Trong lòng Tiền Mạt tức giận, nhìn dáng vẻ Mạnh Ân răm rắp nghe lời con mình lại càng thêm chua chát, trực tiếp về phòng. Cùng lúc đó ở thành phố B, Hàn Thận cũng đang nhớ đến vợ con mình.
Tiền Mạt làm phẫu thuật, ông ta cũng lo lắng lắm chứ. Nhưng gần đây thật sự có rất nhiều việc…
Trước giờ tim của mẹ Hàn Thận vẫn không khoẻ lắm, gần đây lại tái phát. Anh cả của ông ta đã qua đời, hai chị gái trong nhà cũng nhiều việc, không rảnh quan tâm, ông ta chỉ có thể ngày ngày chạy tới chạy lui. Đúng lúc này cháu trai Hàn Hành Diểu lại nằm viện vì hen suyễn và dị ứng…
Nhất thời Hàn Thận chỉ hận không thể phân thân làm hai, trừ gọi điện và nhắn tin cho Tiền Mạt ra, cách nào cũng không có thời gian trở về thăm nom.
Đứng trên hành lang bệnh viện gọi điện cho Tiền Mạt, lại nghe được thông báo đã tắt máy, Hàn Thận vừa buồn cười vừa áy náy. Tiền Mạt vẫn luôn có bộ dáng nữ cường nhân, rất ít khi cáu kỉnh hay làm nũng với ông ta, không ngờ lại bộc lộ ra mặt này… Tiếc là bây giờ ông ta không rảnh để trở về…
Bác sĩ của Tiền Mạt bảo Tiền Mạt không sao cả, bây giờ chắc cô ấy đã khỏi rồi? Hàn Thận lại gọi điện cho người quen của mình ở Hoa Viễn, sau khi biết Tiền Mạt đã đến được công ti, càng thêm yên tâm tuyệt đối.
Lúc nào Tiền Mạt cũng kiên cường, chờ ông ta xử lí xong công việc ở bên này rồi đến thăm cô, hẳn cũng không sao.
Hàn Thận đưa ra quyết định, hút xong điếu thuốc, lại nhai xong cái kẹo cao su, bấy giờ mới bước vào phòng bệnh gần đấy.
Trong phòng bệnh, có một chàng trai đang nằm trên giường. Năm nay y đã hai mươi, song thoạt trông nhiều lắm cũng chỉ mười bảy mười tám, vì từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt mà vô cùng gầy yếu, chính là cháu của Hàn Thận – Hàn Hành Diểu.
Hơn mười năm trước Hàn Thận đã về thành phố B, rời xa vợ con, lại gặp được Hàn Hành Hiểu dù lớn hơn con mình ba tuổi, nhưng do sức khoẻ không tốt mà dáng vóc cũng chẳng khác mấy con mình, không khỏi có phần chuyển đổi tình cảm, đôi khi còn trực tiếp yêu thương Hàn Hành Diểu như con trai mình.
Mười mấy năm qua, Hàn Hành Diểu rất hay sinh bệnh, hoạ lớn hoạ nhỏ không ngừng, tinh lực mà ông ta hao phí trên người Hàn Hành Diểu còn nhiều hơn Hàn Trọng Viễn vốn vẫn luôn khiến ông ta yên tâm…
Thấy sắc mặt Hàn Hành Diểu tái nhợt, lại còn cầm một quyển sách đọc, Hàn Thận cau mày: “Hành Diểu, sức khoẻ con không tốt, đừng đọc sách nữa.”
“Chú, mấy tháng nữa con phải thi Đại học rồi, giờ sao có thể không đọc sách?” Hàn Hành Diểu gượng cười. Mặc dù y hơn Hàn Trọng Viễn ba tuổi, nhưng Hàn Trọng Viễn nhập học trước thời hạn, y lại nhập học muộn một năm do sức khoẻ không tốt. Năm ngoái cũng vì sức khoẻ kém mà không thể thi Đại học… Giờ thành ra, lại thi Đại học cùng năm với Hàn Trọng Viễn.
“Con đừng học mệt quá, chuyện thi Đại học cứ tạm buông lỏng cũng được.” Hàn Thận lại nói, tuy đứa cháu này của ông ta sức khoẻ không tốt, ý chí lại cao. Rõ ràng sức khoẻ không tốt còn thường xuyên học đến nửa đêm, lúc nào cũng khiến ông ta không biết phải nói sao cho phải.
Hàn Hành Diểu cười khẽ đáp ứng, nội tâm lại không cam. Y một lòng muốn vượt qua Hàn Trọng Viễn, sao có thể buông bỏ học hành? Có điều gần đây Hàn Trọng Viễn bên kia xảy ra vấn đề, với y thì lại là một chuyện tốt…
Nhìn Hàn Thận ngồi một lát rồi định rời đi, bỗng nhiên Hàn Hành Diểu nói: “Chú, mấy hôm trước thi olympic Toán quốc gia, lúc em họ học năm hai thì đã được giải nhì rồi, lần này chắc là thứ hạng sẽ cao hơn, chú phải thay con chúc mừng em ấy mới được.”
Thấy Hàn Hành Diểu nhắc đến con trai mình, trên mặt Hàn Thận cũng có vài phần đắc ý, song nhanh chóng thu lại ngay: “Chúc mừng nó làm gì? Để nó khỏi tự cao, hơn nữa cũng chưa chắc nó đã có thứ hạng gì… Chờ chú đi hỏi một chút cái đã.”
“Con nghĩ lần này nhất định em ấy đoạt giải nhất.” Trên mặt Hàn Hành Diểu hiện lên nét cười, “Chú, chú chưa hỏi em chuyện này à? Giờ em đã học năm ba Trung học rồi, còn phải tham gia thi đấu, chắc chắn áp lực rất lớn. Chú nên quan tâm em ấy nhiều hơn chút mới phải.”
“Chưa chắc nó đã được giải nhất đâu.” Hàn Thận đáp, lại cũng cảm thấy Hàn Hành Diểu nói không sai. Con của mình từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, năm ngoái đã có thể giành giải nhì, năm nay nhất định thành tích sẽ càng tốt.
Chỉ là trước đây con mình thường hay gọi cho mình, dạo này lại không tiếp điện thoại của mình, nên ông ta hoàn toàn không biết chuyện này… Hàn Thận nhớ tới, lẩn khuất vài phần không vui.
Cho dù gần đây ông ta và Tiền Mạt xảy ra ít vấn đề thì Hàn Trọng Viễn cũng là con của ông ta, sao lại có thể như thế?
Hàn Thận nhớ con, vừa ra khỏi phòng bệnh bèn gọi điện cho Hàn Trọng Viễn ngay, căn bản lại không ai tiếp máy. Mà những người quen của ông ta ở thành phố S, cũng chẳng mấy hiểu biết về con trai của ông ta.
Ngẫm nghĩ, Hàn Thận gọi thẳng cho chủ nhiệm của Hàn Trọng Viễn, quyết định tìm hiểu tình hình học tập của con trai.
Hàn Hành Diểu nói không sai. Hàn Trọng Viễn đã học năm ba Trung học, người làm cha như ông ta nên quan tâm nhiều hơn mới phải.