Ba cặp đôi dựa theo thẻ nhiệm vụ, phải dùng phương tiện giao thông của bản thân, đi đến địa điểm hẹn hò đầu tiên phía trước— Nhà hàng lãng mạn.
Thế nhưng vừa mới bắt đầu thì đã xuất hiện vấn đề.
Tổ chương trình cho xe trượt tuy rằng hai người có thể đứng được, nhưng Tần Ngộ và Tang Linh phối hợp rất kém, vật lộn nửa ngày, khoảng cách chạy xe được có một mét.
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi.
Những người khác vội vàng khuyên can, cuối cùng để hai người bọn họ ngồi xe của Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục, Khương Đào và Thẩm Chi Diễn vẫn đi xe đạp đến địa điểm như cũ.
Ê kíp chương trình tách ra làm hai cảnh quay, đồng thời xuất hiện trên màn hình, khán giả có thể xem cùng lúc, cũng có thể lựa chọn xem độc một bên.
Bốn người Đoạn Nhạc Nhạc ở trên xe, vẫn là Từ Tử Dục lái xe, Đoạn Nhạc Nhạc ngồi ghế phó lái, mà Tang Linh và Tần Ngộ ngồi ở đằng sau.
Hai người đều không nhìn vừa mắt đối phương, không hề có dự định kề sát nhau, một người thì dán sát vào bên cạnh cửa xe, khoảng cách ở giữa của hai người, rộng đến mức còn có thể nhét Khương Đào và Thẩm Chi Diễn vào được.
[Sự ghét bỏ này mắt thường cũng có thể nhìn thấy được hahaha]
[Chỉ có tôi vẫn ngang ngược thích cái cặp đôi oan gia này phải không hahaha, sự vui vẻ hôm nay đều là do anh Tần mang lại!]
[Vốn còn lo lắng show này cũng nhiều dầu mỡ như là các show tình yêu khác, kết quả lại trong sáng không làm màu như vậy]
Đoạn Nhạc Nhạc lo lắng hai người đám Khương Đào cũng sẽ có vấn đề như vậy, thò ra cửa sổ: “Khương Khương, hai người thế nào? Nếu không thì để Khương Khương lên xe của chúng tôi đi?”
Thẩm Chi Diễn và Khương Đào đều đã đổi xong quần áo ngày thường rồi, Khương Đào ngồi ở ghế đằng sau xe đạp, Thẩm Chi Diễn nhẹ nhàng lái xe, chiếc xe ngay cả lắc lư cũng không hề có, cứ thế chạy trên đường.
Khương Đào túm lấy góc áo của Thẩm Chi Diễn, gió thổi mái tóc dài của cô và vạt áo của Thẩm Chi Diễn, một bức tranh tuyệt đẹp.
Đoạn Nhạc Nhạc: “...”
Xin lỗi, là do tôi làm phiền rồi.
[Huhuhu, xe đạp lãng mạn quá, đột nhiên cảm thấy như mình đang xem phim thần tượng thanh xuân vườn trường]
[Ghen tị quá ~! Tôi cũng rất muốn được anh Thẩm chở tôi như vậy]
[Ôi, so sánh với cặp đôi kia của anh Tần, chênh lệch quá rõ ràng rồi]
[Chúng tôi chỉ hy vọng, anh Thẩm sau này có thời gian rảnh có thể dạy dỗ Tần husky nhiều hơn, giúp đỡ người nghèo]
Không bao lâu, sáu người đã đến nhà hàng.
Trang trí của nhà hàng cũng là vừa đáng yêu vừa lãng mạn, trước mắt của bọn họ để ra ba cái bàn.
Trên mỗi bàn đều có một đĩa mỳ ý, một súp kem nấm, còn có một bò bít tết nhưng dụng cụ ăn đều có kích thước dài khác thường đến tận một mét.
Kiều Thi Thi cười nói: “Bữa trưa này của mọi người, chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị đồ tây lãng mạn, nhưng dụng cụ ăn uống là đặc biệt vì cặp đôi mà chuẩn bị, thế nên không có cách nào mà mọi người tự dùng dụng cụ ăn được, bắt buộc phải cặp đôi hai người phối hợp cùng ăn xong bữa ăn này.”
“Đội đầu tiên hoàn thành xong, sẽ thu được một nghìn tệ ngân sách du lịch, coi như là chi phí cho cặp đôi đi du lịch tập sau, mà đội về thứ hai thì được năm trăm tệ, đội về thứ ba sẽ thu được hai trăm tệ.”
“Quy định là bắt buộc phải dùng dụng cụ ăn, không thể dùng tay lấy, bắt buộc phải ăn hết đồ ăn trên bàn, mà hai người đều phải ăn, không thể làm rơi, rơi một cái khấu trừ một trăm.”
“Được rồi, mọi người có thể thương lượng với nhau trước là muốn dùng cách gì để ăn, hai phút sau trò chơi bắt đầu.
Ba cặp đôi lập tức bắt đầu ồn ào thảo luận.
Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục quyết định phương án rất nhanh, Tang Linh và Tần Ngộ không ngoài dự đoán lại cãi nhau.
Chỉ có Thẩm Chi Diễn, cẩn thận xem tất cả các dụng cụ ăn uống một lượt, quay trở về, nhìn Khương Đào đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn, anh cười khẽ xoa xoa đầu cô: “Yên tâm, chút nữa sẽ cho em ăn.”
Lúc Kiều Thi thi công bố trò chơi bắt đầu.
Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục lập tức hành động, Từ Tử Dục dùng thìa xúc một thìa súp kem nấm, mà cùng lúc này, Đoạn Nhạc Nhạc cũng dùng nĩa cuộn mì ý, hai người ngầm hiểu ý mà đồng thời xoay qua đối phương, anh đút cho em ăn thìa súp kem nấm, em cho anh ăn mì ý, phối hợp vô cùng ăn ý.
[Oa oa! Nhanh quá, ăn ý quá!]
[Chị và anh rể cố lên!!]
Mà xoay đến bên Tang Linh và Tần Ngộ bên này, lập tức đổi sang một bức tranh khác, hai người bọn họ xem ra cũng định làm cách giống như Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục, nhưng hợp tác lại không ăn ý.
"Tần Ngộ! Anh dịch sang trái chút, súp của anh sắp đổ lên mặt tôi rồi!!"
"Tang Linh! Cô đút mì không thể đút đúng vào mồm tôi được à?! Nĩa của cô sắp xiên vào lỗ mũi của tôi rồi!"
“Được rồi được rồi, anh bỏ cái thìa xuống đi, tôi đút mì cho anh ăn trước!”
“Dựa vào cái gì, vì sao không thể là tôi đút cho cô ăn hết súp trước?!”
Hai bên trợn mắt nhìn nhau, không giống như là người yêu, ngược lại giống như kẻ thù một mất một còn, hận không thể bóp miệng đối phương, mạnh mẽ nhét thức ăn vào miệng.
[Hahahaha hai người đừng chỉ cãi nhau nữa! Ngược lại hãy ăn đi! Chị Nhạc Nhạc và anh rể ở bên cạnh ăn sắp hết rồi kìa!]
[Chị Tang bình tĩnh! Đừng bị Tần husky đồng hóa!]
[Toang rồi, chắc chắn là xếp thứ nhất đếm ngược]
[Wow! Tôi nhìn thấy cái gì thế này?! Anh Thẩm và Khương Khương giỏi quá!!]
Sau khi Kiều Thi Thi hô bắt đầu xong, Thẩm Chi Diễn không để cho Khương Đào cầm dụng cụ ăn uống, mà anh dùng hai cái đũa, một trái một phải đỡ lấy bát súp, Khương Đào lập tức hiểu ý của anh, chạy đến đầu bên kia của cái bàn ngồi xổm xuống, mở miệng đợi Thẩm Chi Diễn đút.
Tay của Thẩm Chi Diễn rất chắc, từng chút từng chút di chuyển bát súp đến bên cạnh bàn.
Khương Đào hiểu ý cắn lấy thành bát, thuận theo động tác chậm rãi nâng cao đũa của Thẩm Chi Diễn, bát nghiêng một góc, nước súp kem nấm thơm phức cứ như vậy thuận lợi chảy vào miệng Khương Đào.
Kiều Thi Thi: “!!!”
[!!!]
[Đ* m*!! Còn có thể chơi như vậy à?!]
[Chẳng trách lúc trước anh Thẩm cứ nhìn dụng cụ ăn uống và cái bát mãi, cách làm của bên này đỉnh quá!!]
[Tuy là như vậy nhưng tôi cảm thấy sự phối hợp của Khương Khương cũng rất giỏi, đổi lại là người khác, làm động tác này, chắc chắn là không thể không vãi ra chút nào mà uống hết được]
[Đây là đường đó các chị em! Anh Thẩm biết Khương Khương có thể làm được, thế nên mới dùng cách này, mà Khương Khương, cô ấy thấy động tác của anh Thẩm thì đã đoán ra được anh ấy muốn làm gì, cái kiểu ăn ý này, cái kiểu ngầm hiểu ý nhau này! Mọi người còn không đẩy thuyền sao?!]
Thẩm Chi Diễn đút cho Khương Đào súp kem nấm xong, lại làm giống y như vậy đút hết mì ý, đến thịt bò bít tết thì càng đơn giản hơn.
Những người khác còn cần dùng dao nĩa để cắt thịt bò, Khương Đào một hơi có thể ăn sạch miếng thịt bò này.
Thấy thế Kiều Thi Thi vội vàng phản ứng lại: “Hai người đều phải ăn, nếu không sẽ phạm quy!”
Khương Đào sững sờ, nhưng thịt bò bít tết chỉ còn lại một góc nhỏ, bị cô cắn ở giữa răng, không biết nên nuốt xuống hay là phun ra.
[Huhuhu, cái này sao có thể ăn được, chỉ có thể hì hì hì]
[Tập đầu tiên đã xuất sắc như vậy sao?! Ý của tôi là, đạo diễn Kiều làm vô cùng tuyệt vời! Thêm nữa, thêm nữa!!]
[Không phải chỉ ăn một miếng thịt bò thôi à? Mọi người sao…Ồ, tôi sao lại ngu như vậy?]
Nhưng mà Thẩm Chi Diễn không chút lo lắng, chỉ vào súp lơ xanh dùng để trang trí ở bên cạnh thịt bò nói: “Em đút cái này cho tôi ăn, như vậy sẽ không tính là phạm quy.”
Có được câu này của anh, Khương Đào mới “run rẩy” một cái ăn miếng thịt bò đó vào, sau đó lại xiên súp lơ lên đút vào miệng Thẩm Chi Diễn.
Cái loại súp lơ xanh dùng để trang trí cho món tây đều là chỉ được luộc qua, hoàn toàn không có gia vị, vô cùng khó ăn.
Chuyện Thẩm Chi Diễn mắc bệnh chán ăn này có rất nhiều người biết, sơn hào hải vị ngon như thế nào anh còn chưa chắc có thể ăn vào, nhưng cái súp lơ xanh này vừa nhìn là thấy không nuốt nổi rồi, anh lại không hề cau mày, trực tiếp cắn lấy.
Khoảnh khắc ăn vào miệng đó, anh cảm thấy cả đời này ăn chưa từng ăn thứ nào khó ăn như vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn, bỏ qua mùi vị đó, nhai qua cái rồi nuốt xuống.
Nhưng mà Khương Đào lại đưa cái nĩa cho anh, chỉ mấy cái còn lại đó: “Đút cho tôi, đút cho tôi!”
Thẩm Chi Diễn sững sờ, đây là cái nĩa anh vừa mới ăn…
Nhưng Khương Đào không hề để ý đến vấn đề này, còn thúc giục anh, Thẩm Chi Diễn cười cam chịu, cũng chỉ có thể xiên thứ ở trên bàn lên, đút cho cô.
Thấy Khương Đào hạnh phúc ngon lành ăn cái súp lơ không có mùi vị đó, Thẩm Chi Diễn đột nhiên cảm thấy, súp lơ xanh cũng không khó ăn như vậy.
[Hải Diên vừa nãy thấy anh Thẩm nhíu mày, trái tim cũng muốn nhảy lên, chỉ sợ chứng bệnh chán ăn của anh Thẩm lại phát tác, không ngờ rằng là sợ bóng sợ gió]
[Tôi cảm thấy anh Thẩm lúc đầu khó chịu, nhưng sau khi thấy Khương Đào ăn ngon lành như vậy, dường như ảnh hưởng đến anh ấy, anh ấy hình như không có khó chịu như vậy nữa!]
[Huhuhuhu cảm ơn chị Khương Khương, vì anh Thẩm mà ăn đồ ăn khó ăn như vậy]
[Cái kia, rất xin lỗi vì phá hỏng xúc động của mọi người, nhưng theo như những gì tôi hiểu, Khương Khương nhà chúng tôi đoán chừng không nghĩ nhiều như vậy đâu, cô ấy chỉ là vì ăn mà thôi…]