Trans: Atiso
Chạng vạng tối, tiệc từ thiện Vân Gian chính thức bắt đầu.
Thảm đỏ trở thành nơi cạnh tranh của các nữ minh tinh khách mời, cộng thêm hiện tại là mùa hè, các kiểu dáng lễ phục biến hóa đa dạng, lựa chọn màu sắc cũng sặc sỡ hơn, gần như các bạn cặp nam đi cùng đều chỉ là làm nền.
Mắt cư dân mạng nhìn nhiều cũng bị hoa rồi.
Đúng lúc này, phía đầu thảm đỏ xuất hiện một nữ minh tinh mặc lễ phục đen trắng đơn giản.
[Đ*m*! Mặc đơn giản thế! Nhưng đẹp!]
[Là Khương Đào!]
[A a a con gái Khương Khương đến rồi!!]
[Cô ấy đứng trong cái đống màu sắc lòe loẹt đó, quả thực vô cùng thanh lưu*, giải cứu con mắt bị hoa của tôi rồi]
*ẩn dụ cho một người có phẩm chất đạo đức cao
[Lần đầu tiên giác ngộ, vì sao đen trắng lại là màu sắc kinh điển]
[+ ]
[Giữa một đống hoa lá, chọn lựa sắc tố đơn như đen trắng, là một kế hoạch không tồi, mặc dù là một lựa chọn rất nguy hiểm, nhưng cũng là một lựa chọn vô cùng thông minh]
Đồng Đồng nhìn phụ đề bình luận trên màn hình trực tiếp, không biết nói thế nào mới tốt.
Ai có thể ngờ, nghệ sĩ nhà cô ấy mặc lễ phục đơn giản như vậy, chỉ là vì không muốn ảnh hưởng tới việc ăn cơm.
Khương Đào đã lờ mờ ngửi thấy mùi đồ ăn ở hiện trường từ sớm rồi.
Cô gần như rất gian nan mới nhịn không khiến bản thân chạy trên thảm đỏ, nhưng khi đi cũng vô cùng nhanh, mắt các nhà báo đều bị dọa ngu luôn.
Khương Đào đi thảm đỏ xong, tiến vào phòng tiệc, đợi không nổi mà hướng về phía bàn dùng bữa.
Cô nhớ nhung đêm tiệc từ thiện hôm nay từ rất lâu rồi.
Đồ ăn tối nay đều do một tay Sư Văn Thanh phụ trách.
Khương Đào đã nghe ông nói qua, đồ ngọt của tiệc từ thiện lần này, là đội ngũ ba sao của đầu bếp Michelin được đặc biệt mời tới chuẩn bị, tạo hình bánh tinh tế đẹp mắt, vị thì khỏi phải bàn.
Lúc này trong phòng tiệc đã có không ít người, mọi người đều cầm trên tay Champagne đi tìm đối tác nói chuyện.
Chỉ có Khương Đào, xông tới đám đồ ngọt trên bàn.
Cô kẹp lấy một cái bánh kem nhỏ, khoảnh khắc bỏ vào miệng, bơ mềm mại nhẹ nhàng tan chảy, bánh kem ẩm mịn vừa phải, không bị khô lại thơm ngọt, bên trên bánh kem được trang trí mấy trái dâu tây phủ đường, đem lại cho bánh vị chua ngọt hài hòa.
Ăn một miếng, Khương Đào sảng khoái thở dài một hơi.
Mà lúc này, Tô Anh Tuyết đang xách váy tới gần đó.
Ban đầu cô ta muốn đi tới cùng Kỷ Thanh, nhưng Kỷ Thanh trực tiếp từ chối cô ta.
Có điều không sao hết.
Lần này cô ta đổi thành phong cách Nhật Bản, là một chiếc váy dài sáng màu ôm sát người, thể hiện được đường cong hoàn mỹ trên cơ thể, vừa rồi đi thảm đỏ nhận được vô số tiếng hét và quay chụp của cánh nhà báo khiến cô ta vô cùng mãn nguyện.
Cô ta liếc mắt nhìn Khương Đào đang vùi đầu vào ăn, trong lòng trào phúng: Mọi người đều đang mở rộng quan hệ xã hội của mình, chỉ có cô lúc nào cũng nghĩ đến ăn, lãng phí cơ hội tốt như vậy!
Nhưng hôm nay cô ta tới đây là vì Tần Ngộ, cũng không muốn phí tâm tư trên người Khương Đào.
Cô ta quét mắt toàn phòng tiệc, lại không nhìn thấy thân ảnh của Tần Ngộ.
Có lẽ anh vẫn chưa tới.
Tô Anh Tuyết cầm lấy một ly Champagne, bắt đầu đi khắp nơi giao thiệp tạo quan hệ.
Nhưng, những người ở đây đều là nhân vật có tiếng trong các lĩnh vực, nếu không phải nói mấy chuyện kinh doanh, thì sẽ bàn về cái gì mà đồ cổ, thư họa, tranh hoa điểu, căn bản cô ta không chen vào được câu nào.
Cuối cùng chỉ có thể cùng với một người mẫu cũng không chen vào được câu nào nói chuyện phiếm.
Trong lòng Tô Anh Tuyết sắp nổi cáu đến nơi.
Cô ta giống như một người nhìn thấy núi châu báu lại không thể chạm tới, cũng chỉ có thể cùng người mẫu kia nói chuyện qua loa lấy lệ.
Cũng may cô người mẫu kia ăn nói khéo léo: “Haizz, cô cũng đừng buồn, giới này với giới kia, vốn dĩ rất bài xích người ngoài, nếu không có người tiến cử, thì căn bản sẽ không ai để ý…”
Những lời này tàn nhẫn đâm cho Tô Anh Tuyết một nhát dao.
Cô ta nhìn Kỷ Thanh đang nói cười giữa đám người, vốn dĩ cô ta cũng có người có thể tiến cử giúp…
Người mẫu kia thở dài: “Trước đây tôi còn tưởng rằng có thể tới đây tạo quan hệ, hiện tại nghĩ lại, còn không bằng ăn ăn uống uống giống như cô ấy…”
Tô Anh Tuyết thuận theo ánh mắt của cô gái kia nhìn qua, vừa đúng lúc thấy con ong nhỏ Khương Đào vui vẻ, đi lại như con thoi trước bàn đồ ăn.
Nhát dao kia, đâm càng sâu hơn.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới những tiếng kinh hô.
Hai người bọn họ nhìn qua, mới phát hiện là Thẩm Chi Diễn tới.
Anh vừa tới liền trở thành tâm điểm của đám người.
Giống như trung tâm của vũ trụ vậy.
Sau khi Thẩm Chi Diễn chào hỏi người xung quanh, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn phía bọn họ.
Người mẫu bên cạnh Tô Anh Tuyết như sắp ngạt thở nói: “Anh…anh ấy có phải đang nhìn tôi không?”
Tô Anh Tuyết lười bóc mẽ cô ta.
Chỉ thấy Thẩm Chi Diễn đang đi về phía bọn họ, Tô Anh Tuyết theo bản năng đứng thẳng lưng, hai tay nhè nhẹ vắt chéo nhau, lộ ra tư thái bản thân cho là đẹp nhất.
Mặc dù cô ta thích Tần Ngộ, nhưng nếu Thẩm Chi Diễn theo đuổi cô ta…
Cô ta mất tự nhiên mà nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.
Thế nhưng anh lại trực tiếp vượt qua, đi về hướng phía sau cô ta.
Nụ cười trên mặt Tô Anh Tuyết cứng đờ.
Quay đầu lại, phát hiện Thẩm Chi Diễn rất quen thuộc chào hỏi với Khương Đào, sau đó liền ở lại luôn cái bàn đó.
Khương Đào có chút thận trọng nhìn anh: “Anh muốn ăn hả?”
Thẩm Chi Diễn nhìn hai mắt tròn xoe của cô đang nhìn mình, rất muốn đùa giỡn cô, nhưng lời nói khỏi miệng lại biến thành: “Anh không ăn.”
Khương Đào yên tâm.
Chỉ cần không giành đồ ăn với cô, vậy thì Thẩm Chi Diễn chính là người tốt.
Thẩm Chi Diễn nhận được tấm thẻ người tốt, quả thật không biết nên khóc hay nên cười.
Những người bên cạnh đều là người tinh anh, nhìn thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, liền biết quan hệ của hai người không tồi.
“Không lãng phí đồ ăn là một việc tốt đó!”
“Đây cũng là từ thiện mà!”
Tô Anh Tuyết: “”
Cô ta đang tính chế giễu Khương Đào với người mẫu kia, lại nhìn thấy từ ngoài cửa, một thân ảnh ngồi xe lăn có chút quen thuộc đang tiến vào.
Cả người cô ta lập tức cứng đờ.
Bùi Hàn Dữ vừa tiến vào, thì trực tiếp đi về hướng Khương Đào.
“Khương Khương!”
Nụ cười của Thẩm Chi Diễn tức khắc nhạt đi một chút.
Đương nhiên anh biết Bùi Hàn Dữ, cũng biết anh ta đã gửi thiệp mời cho Khương Đào.
Trong lòng phút chốc nảy sinh một cảm giác có nguy cơ.
Bùi Hàn Dữ vẫn luôn ở phía hậu đài, hơn nữa lại vô cùng kín tiếng, nên số người nhận ra anh ta không nhiều.
Nhưng chỉ cần nói đến tên, thì mọi người lập tức biết.
Cô người mẫu kích động nói với Tô Anh Tuyết: “Thì ra anh ấy chính là Bùi Hàn Dữ, người gì đâu lớn lên vừa tài hoa vừa đẹp trai!”
“…Cô sao thế?”
Tô Anh Tuyết tỉnh táo lại: “Không, không có gì.”
Người mẫu kia nói: “Tôi tính qua chỗ bàn đồ ăn bên kia, cô muốn đi cùng không?”
Tô Anh Tuyết vội vàng đáp: “Không cần đâu, cô đi đi.”
Cô ta trốn Bùi Hàn Dữ còn không kịp, sao có thể dám lắc lư trước mặt anh ta.
Chỉ có điều nhìn bên đó náo nhiệt, bên này lại cô độc một mình mình.
Cô ta càng trông mong vào sự xuất hiện của Tần Ngộ.
Đây chính là niềm hi vọng duy nhất của cô ta.
Chỉ cần có thể mê hoặc Tần Ngộ, cùng anh ở bên nhau, tất cả những vấn đề hiện tại của cô ta đều sẽ tự động hóa giải.
Đối với sức hấp dẫn của bản thân, từ trước đến giờ Tô Anh Tuyết chưa từng nghi ngờ.
Ví dụ như trước kia Hàn Tử Hằng và Kỷ Thanh, cùng những người đàn ông mấy năm gần đây đều lần lượt quỳ lạy dưới váy cô ta.
Trừ hào quang của nữ chính ra, cũng có chút thủ đoạn của chính bản thân cô ta.
Cô ta chỉ cần làm quen được với Tần Ngộ…
Ở thời điểm cô ta đang mơ mộng, thì cuối cùng Tần Ngộ cũng xuất hiện rồi.
Chỉ có điều anh vừa tới, thế mà cũng đi thẳng về phía Khương Đào.
Tô Anh Tuyết: “”
Cô mở to mắt mà nhìn Tần Ngộ đang buồn bực chất vấn Khương Đào: “Tại sao hôm nay không thể tính là một bữa cơm?”
Khương Đào cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Vì đây là do tôi dùng thiệp mời của mình tới mà!”
Tần Ngộ nghẹn lời.
Còn chưa đợi anh nói xong, Bùi Hàn Dữ ngồi trên xe lăn đã mở miệng: “Ngài Tần đây nhà cao cửa rộng, sự nghiệp thênh thang, vậy mà ngay cả mời một bữa cơm cũng keo kiệt như vậy sao?”
Tần Ngộ nhìn thấy Bùi Hàn Dữ, thù mới hận cũ đều hiện lên.
Vừa nhớ lại vì cái MV bài hát của anh ta, mỗi tối anh đều bị người đại diện cưỡng ép tiến hành huấn luyên giải mẫn cảm* với Khương Đào, quả thực nghĩ lại mà đau đớn trong lòng, nếu mà cứ tiếp tục như vậy, anh thà mắc bệnh kén ăn giống Thẩm Chi Diễn còn hơn.
*Giải mẫn cảm, một thuật ngữ y tế, là một phương pháp được sử dụng để điều trị phản ứng quá mẫn cảm do các chất gây dị ứng cụ thể gây ra, Nguyên tắc là người bệnh được sử dụng thuốc với một liều nhỏ tăng dần trong khoảng thời gian nhất định để đưa tổng liều thuốc điều trị cho bệnh nhân nhưng giúp bệnh nhân tránh khỏi phản vệ.
Tần Ngộ sắc mặt không tốt hỏi: “Sao anh lại ở đây? Chúng tôi có thân với anh đâu?”
Bùi Hàn Dữ lạnh lùng lườm anh một cái: “Tôi và Khương Khương mới là bạn tốt.”
Ngụ ý là, anh không là cái thá gì để thân với tôi đó.
Tần Ngộ: “!!!”
Anh nhìn Thẩm Chi Diễn: “Lão Thẩm, cậu cũng không nói giúp tôi câu nào sao?”
Thẩm Chi Diễn nhàn nhạt đáp: “Nói cái gì? Nói cậu nợ cơm một tuần vẫn chưa mời xong hả?”
Tần Ngộ: “Cậu đừng có mà vạch khuyết điểm của tôi, đừng tưởng tôi không biết cậu cũng gửi thiệp cho Khương Khương!”
Tất cả mọi người: “!!!”
Hay lắm anh trai, phá được án rồi!!
Thì ra ba vị nam chính đều ở đây.
Tô Anh Tuyết hoa mắt chóng mặt dựa vào cái bàn.
Cô ta cũng không biết, là vốn dĩ lúc đầu Tần Ngộ muốn mời Khương Đào, hay là vì Tần Ngộ keo kiệt, mà muốn thay một bữa cơm mới mời Khương Đào, cái nào cũng khiến cô ta tan vỡ hoàn toàn …
Lúc này, thảm đỏ đã kết thúc, tiết mục bán đấu giá nhanh chóng chuẩn bị bắt đầu.
Tất cả mọi người cũng lần lượt quay về bàn.
Đây cũng là phần cao trào nhất trong buổi tối hôm nay.
Suy cho cùng người có thể đi tiệc từ thiện Vân Gian, thân phận và địa vị chắc chắn đều không thấp, có điều buổi đấu giá ở đây giống như tiệc thử đồ ăn*, tất cả mọi người đều mang đồ của mình tới đấu giá, nhưng không phải chỉ cần mang tới là xong, nếu hét giá không được hoặc là trực tiếp bought-in*, chỉ sợ sẽ vô cùng mất mặt.
*Tiệc thử đồ ăn: ví dụ khi bạn đi đặt món cho tiệc cưới, bên làm tiệc sẽ đem tất cả các món lên cho bạn nếm thử để bạn lựa chọn sẽ đem món nào vô thực đơn tiệc chính sau này.
*Bought-in: thuật ngữ đấu giá, nếu không có ai trả giá trên mặt hàng hoặc giá thầu không đạt đến giá khởi điểm, sẽ gọi là “bought-in”, tức là mặt hàng không thể bán được và vẫn thuộc quyền sở hữu của chủ sở hữu ban đầu.