Trans: Atiso
Chẳng ai ngờ rằng, nhóm Tang Linh luôn xếp chót lại có thể hoàn thành bài thi một cách xuất sắc như vậy.
Khi mà tay chân đều bị trói, chỉ có thể dùng biểu cảm và ánh mắt trên khuôn mặt để truyền đạt, đặc biệt còn phải diễn một đoạn chuyển cảm xúc không theo bất cứ chuẩn mực nào, đòi hỏi ở bọn họ kỹ thuật diễn rất cao, chỉ cần hơi sơ suất một chút, thì cảnh diễn đó coi như thất bại.
Nhưng mỗi người bọn họ đều chống lại áp lực, cống hiến cho khán giả một màn trình diễn chuyên nghiệp đẳng cấp.
Không ít khán giả bị bọn họ đưa vào tình cảnh sợ hãi đó, hiện tại trái tim vẫn còn run rẩy.
Sau khi kết thúc màn khán giả bình chọn cho điểm, là tới thời gian bình luận của các giáo viên.
Hai vị giáo viên khác đều hết mực khen ngợi.
Tới lượt Phương Hoằng Huy, ông ta định mở miệng bới móc, đúng lúc bảy học viên đồng thời ngẩng đầu, biểu tình cũng đồng bộ, quả thực y như bản sao của Khương Đào.
Mặc dù không đáng sợ như Khương Đào, nhưng bảy người cộng lại, sức uy hϊế͙p͙ cũng khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Phương Hoằng Huy: “!!!”
Người dẫn chương trình: “Thầy Phương? Thầy Phương!”
“Ha ha ha ha, có vẻ thầy Phương vẫn còn đang chìm đắm vào màn biểu diễn vừa nãy rồi!”
[Chao ôi! Ngay cả thầy Phương cũng không tìm được tí sơ hở nào sao, bọn họ biểu diễn nhìn có vẻ thật sự rất tốt!]
[Tán thành!]
Phương Hoằng Huy tức điên.
Nhưng người dẫn chương trình đã bắt đầu phỏng vấn Tang Linh và Khương Đào.
“Cô Tang, nhóm của cô tiến bộ thần tốc như vậy, nghe nói có liên qua đến vũ khí bí mật của cô Khương, trước đó thì phải giữ bí mật, nhưng hiện tại đã thi đấu xong rồi, có thể nói với chúng tôi đó là gì không? Tôi nghĩ có lẽ các khán giả cũng rất tò mò!”
Tang Linh nhìn Khương Đào một cái.
Khương Đào qua loa đáp: “Cũng không có gì đâu, không phải tập này muốn diễn sự sợ hãi sao, vậy để bọn họ không ngừng cảm thấy sợ hãi là được rồi~”
Người dẫn chương trình: “!!!”
Khán giả: [!!!]
Rốt cuộc đây là cái phương pháp huấn luyện đáng sợ gì đây!
Người dẫn chương trình không tin nổi nhìn bảy người Yến Minh: “Thật sao?”
Yến Minh gật đầu, nhưng có chút ngại ngùng: “Nhưng thời gian luyện tập quá ngắn, chúng tôi vẫn chưa thể thành thạo cảm nhận cảm giác sợ hãi đó, thế nên lúc biểu diễn, cô giáo Khương vẫn luôn đứng dưới sân khấu nhìn chúng tôi, giúp chúng tôi nhập vai, vốn dĩ vai của cô ấy cũng đã bị đổi thành cái bóng.”
“Đúng đó, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của hai vị giáo viên.”
Người dẫn chương trình: “…”
Anh ta vốn dĩ còn cho rằng, đem vai diễn của Khương Đào đổi thành cái bóng, là sự dụng tâm của hai vị giáo viên, để ống kính đều tập trung lên người các học viên, vậy mà không ngờ rằng, lý do lại là cái này?!
Nhìn mấy người Yến Minh trên mặt đều viết: “Tôi còn chưa đủ ưu tú, phải luyện tập thêm.”
Khương Đào nhận lấy mic: “Thực ra các em đã biểu hiện rất xuất sắc rồi.”
Đây quả thực không phải cô nói dối, mà thật lòng cảm nhận được.
Cho dù là sinh vật gì, thì đều không thể chống lại nỗi sợ hãi.
Bọn họ sợ hãi cô, sẽ lựa chọn tránh xa cô.
Nhưng đám Yến Minh, trừ lần đầu tiên là không biết gì, bị lừa tiến hành huấn luyện.
Thì những lần sau, bọn họ đều tự động tới tìm cô, cho dù có sợ hãi như thế nào, cũng sẽ cố gắng khắc phục, sự nhiệt tình và dũng cảm ấy, khiến cô vô cùng cảm động.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kính nể.
[Phục rồi, đám người này!]
[Trước đây tôi còn nói muốn thử huấn luyện bí mật của cô giáo Khương, tôi sai rồi, hiện tại vô cùng ăn năn, tôi có phải bị ngu rồi không!]
[Cái này…thì ra vốn dĩ diễn viên là một nghề nghiệp khủng bố vậy sao? Đau lòng cho các anh trai và chị gái quá]
Phỏng vấn tất cả giáo viên hướng dẫn xong, kết quả cũng xuất hiện.
Nhóm Tang Linh không ngoài ý muốn xếp hạng nhất cả chấm điểm tại trường quay và trên mạng.
Đồng thời màn biểu diễn của bọn họ còn trực tiếp leo lên hot search, cả từ khóa huấn luyện đặc biệt của Khương Đào cũng lên theo.
Tô Anh Tuyết cắn môi, ánh mắt u ám nhìn hot search của Khương Đào.
Cô ta mới là nữ chính, những thứ này vốn dĩ phải thuộc về cô ta!
Khương Đào dựa vào cái gì chứ.
Nội tâm cô ta điên cuồng chửi rủa.
Lúc này, tiếng tin nhắn vang lên ở một chiếc điện thoại khác của cô ta.
Cô ta vội vàng mở ra, tên trên hộp thoại tin nhắn là “Tào Thiên Trạch- Nhật ký trưởng thành của diễn viên”.
[Đàn chị, em sẽ hành động.]
Tức khắc cô ta lộ ra sự vui mừng.
Trước đây lúc cô ta quyết định phải tung scandal bôi đen Khương Đào, nên vẫn luôn tìm kiếm đối tượng, vừa khéo biết đến Tào Thiên Trạch này, tính cách cậu ta xốc nổi, chỉ muốn một bước lên trời, nhưng ngoại hình của cậu ta không tệ, là kiểu nam sinh đáng yêu, rất có khả năng đánh lừa người khác.
Vô cùng thích hợp với kế hoạch của Tô Anh Tuyết, thế là cô ta đổi số ngụy trang thành “đàn chị” của Tào Thiên Trạch, thêm bạn bè, thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu.
Đúng lúc, Khương Đào nhận lời mời của Tang Linh, đi ghi hình “Nhật ký trưởng thành của diễn viên”.
Cơ hội tốt như vậy, Tô Anh Tuyết quả thực vui mừng tới lồng lộn.
Cô ta vội vàng tìm Tào Thiên Trạch, bịa đặt rằng Khương Đào chen chân vào mối quan hệ của cô ta và bạn trai, sẽ trả một khoản tiền lớn nếu Tào Thiên Trạch tạo scandal với Khương Đào.
Tục ngữ có câu, hắc hồng cũng là hồng*.
*Chỉ sự nổi tiếng nhờ vào những tin đồn, scandal xấu.
Hiện nay Khương Đào chính là hiện tượng lưu lượng, chỉ cần dính lấy cô, muốn nổi tiếng không phải là ngày một ngày hai sao?
Huống hồ chỉ cần vụ này thành công, còn có một khoản tiền lớn.
Đương nhiên Tào Thiên Trạch động tâm.
Vốn dĩ cậu ta muốn nhân thời gian luyện tập, mà đi tìm Khương Đào, vậy sau này tạo nên scandal cũng sẽ tự nhiên hơn.
Ai ngờ rằng mỗi ngày Khương Đào đều ở trong phòng luyện tập đen thui kia, không cho cậu ta một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Mà, bởi vì một tuần này tư tưởng cậu ta không tập trung vào luyện tập, dẫn đến diễn xuất của cậu ta trên sân khấu vô cùng kém.
Vốn dĩ cho rằng nhóm Phương Hoằng Huy bọn họ sẽ không bị loại, không ngờ rằng đám Yến Minh lại phát huy bất ngờ như vậy, tới lúc tính điểm cuối cùng, ngược lại nhóm cậu ta xếp chót.
Phương Hoằng Huy không chút do dự nào loại cậu ta.
Tào Thiên Trạch vô cùng hoảng loạn.
“Nhật ký trưởng thành của diễn viên” là cơ hội tốt nhất của cậu ta, sau khi bị loại, cậu ta phải quay về công ty chạy vặt cho đoàn làm phim, trải qua những ngày tháng khô khan.
Cậu ta không nguyện ý chút nào.
Vậy nên cậu ta buộc phải tóm chắc lấy Khương Đào.
******
Ghi hình xong, mọi người đi ăn một bữa liên hoan.
Tào Thiên Trạch vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh phía Khương Đào, đợi bên cạnh cô không có người, liền vội vàng chạy qua, giả bộ khó xử nói: “Cô giáo Khương, em là fan của cô, có thể kết bạn WeChat với em không?”
“Không thể.” Khương Đào vừa ăn xiên que, vừa không chút lưu tình mà cự tuyệt cậu ta, “Fan và thần tượng phải bảo trì khoảng cách, cậu không biết sao?”
Tào Thiên Trạch: “…”
Cậu ta nhớ tới chỉ dạy của “đàn chị”, cắn răng nói: “Thực ra, em muốn mời cô một bữa cơm, cô thấy…”
Lúc này Khương Đào mới dừng đũa, nhìn cậu ta một cái.
Tào Thiên Trạch dùng kỹ thuật diễn bản thân cho là giỏi nhất, tràn đầy “sùng bái” nhìn cô.
Khương Đào lại chỉ nhíu nhíu mày, lộ ra chút ý tứ không rõ ràng mà cười nhẹ: “Mời tôi ăn cơm sao, cũng được á.”
Tào Thiên Trạch mừng không thôi: “Vậy…”
“Nhưng tôi muốn ăn Phật nhảy tường* cơ!”
* Phật nhảy tường (tiếng Trung: 佛跳墙; bính âm: fó tiào qiáng, Hán-Việt: Phật khiêu tường), là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644-1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Món súp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và calci.
Tào Thiên Trạch: “…”
Khương Đào vô cùng vui vẻ nói: “Không sao đâu, mời không nổi thì thôi vậy.”
Tào Thiên Trạch cắn răng: “Được chứ. Em đi tìm chỗ.”
Cậu ta nói xong, cầm điện thoại qua một bên, nhắn tin cho “đàn chị”.
Tô Anh Tuyết vẫn luôn sốt ruột đợi tin tức của cậu ta, thế mà khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, thiếu chút nữa thì méo mó cả mặt.
Vừa mắng chửi vừa chuyển tiền cho Tào Thiên Trạch.
Tào Thiên Trạch nhận được tiền, liền tới trước mặt Khương Đào: “Cô giáo Khương, em đã tìm được nhà hàng rồi.”
Khương Đào chớp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, như tóm được con mồi yêu thích.
Liên hoan xong, Tang Linh và mấy người Yến Minh còn phải chuẩn bị cho tập sau, nên về trước.
Tang Linh đề nghị đưa Khương Đào về khách sạn trước.
Khương Đào lắc đầu: “Không cần đâu, chị Tang, tối nay em còn một bữa ăn nữa cơ!”
Tang Linh biết lượng ăn của Khương Đào, cũng thôi ý định đưa cô về.
Nhưng vẫn có chút quan tâm nói: “Đã tối như vậy rồi, một cô gái như em đi một mình không an toàn, cho dù em không cần người đi cùng, ít nhất cũng nên cài đặt một người liên lạc khẩn cấp, lỡ đâu…Bậy bậy bậy, ý chị là, có một người để tin tưởng, cũng sẽ yên tâm hơn.”
Khương Đào ngớ ra.
Lúc Tang Linh nói, đầu cô xẹt qua tên một người, vậy mà lại là Thẩm Chi Diễn.
Cô mím môi: “Dạ, em biết rồi.”
Sau khi đám người Tang Linh rời đi, Khương Đào lấy điện thoại ra, nhìn dòng chữ “Thẩm Chi Diễn- không ăn được” trong danh bạ, ngón tay do dự dừng trên nút “thêm người liên lạc khẩn cấp”, cuối cùng cũng không ấn.
Lúc này, Tào Thiên Trạch lái xe tới: “Cô giáo Khương, chúng ta đi thôi.”
Khương Đào giật mình, tùy tiện nhét điện thoại vào trong túi.
Hai người đi tới nhà hàng.
Mặc dù là rạng sáng, nhưng trong nhà hàng có không ít người.
Vì muốn đánh tan cảnh giác của Khương Đào, Tào Thiên Trạch cố ý chọn phòng bao.
Sau khi hai người đi vào, Khương Đào hào phóng gọi món, dọa Tào Thiên Trạch hoảng sợ.
Cậu ta chỉ có thể mặc niệm, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nhịn xuống, làm bộ hào phóng nói: “Cô Khương, cô cứ tùy ý gọi món đi.”
Có câu này của cậu ta, Khương Đào càng không khách khí.
Giữa các chỗ ngồi, Tào Thiên Trạch vẫn luôn mang theo ý ái muội, nhưng trong mắt Khương Đào chỉ có đồ ăn, cậu ta có õng ẹo tạo dáng, cũng chỉ diễn cho người mù xem.
Tới lúc này, Tào Thiên Trạch cũng hiểu ra.
Căn bản Khương Đào không hề để ý cậu ta, rõ ràng là đang cố tình đùa giỡn cậu ta.
Trong lòng cậu ta căm tức vô cùng, nhân lúc đưa nước cho Khương Đào, vụng trộm móc ra một túi thuốc hòa vào nước.
Sau đó với vẻ mặt tràn đầy tươi cười mà đưa nước qua.
“Cô giáo Khương, cô uống chút nước trước đi.”
Môi Khương Đào vừa chạm tới viền ly, liền biết trong này có bỏ thêm gì đó.
Trên thế giới này có thứ gì có thể qua được đầu lưỡi của Thao Thiết?
Tào Thiên Trạch căng thẳng nhìn Khương Đào uống nước: “Cô giáo Khương, cô sao thế?”
Trong lòng Khương Đào thở dài.
Vốn dĩ cô chỉ muốn xem thằng nhóc tâm tư bất chính này diễn kịch, vậy nên định lừa một bữa cơm là xong, nhưng thế mà cậu ta dám dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này, vậy thì đừng trách cô không khách khí.
Trên mặt cô không đổi biểu cảm mà uống hết nửa ly nước, khóe mắt liếc nhìn Tào Thiên Trạch lộ ra dáng vẻ thả lỏng, cũng nhịn không được mà lộ ra chút cười khỉnh.
Bỏ ly nước xuống, cô nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Tào Thiên Trạch thấy cô đã uống thuốc, không lo lắng nữa.
Khương Đào ra khỏi phòng bao, đợi một lúc liền báo cảnh sát.
Mặc dù Tào Thiên Trạch chỉ là một con gà còm, một mình cô có thể đánh mười người như thế, nhưng đánh nhau cũng sẽ không có đồ ăn rơi xuống, vậy hà tất phải lãng phí sức lực.
Loại chuyện như thế này, giao cho người có chuyên môn thì hợp lý hơn.
Báo cảnh sát xong, cô vui vẻ tắt điện thoại.
Mà không hề chú ý đến, điện thoại của cô vừa gửi đi một tin nhắn.
Tào Thiên Trạch ở trong phòng bao đợi Khương Đào một lúc lâu, cậu ta nghĩ rằng do thuốc có tác dụng, mặt đầy vui sướng tính đi tìm Khương Đào.
Ai ngờ, cậu ta vừa mở cửa phòng bao, liền chào đón ba người cảnh sát.
“Mời theo chúng tôi một chuyến.”
Nụ cười trên mặt Tào Thiên Trạch đông cứng lại.
Sau khi cảnh sát mang Tào Thiên Trạch đi, còn lấy ly nước ở trên bàn đem đi làm vật chứng.
Khương Đào cật lực chứng minh bản thân không hề trúng thuốc, mới có thể từ chối ý muốn đưa cô đi bệnh viện của cảnh sát.
Dạo gần đây Đồng Đồng rất bận rộn, cô cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho cô ấy, tránh cho tới lúc đó cô ấy không cho cô đồ ăn vặt.
Sau khi xe cảnh sát rời đi.
Khương Đào mới đội nón đeo khẩu trang lên, lén lút đi từ cửa sau ra.
Cô mở avatar trên Wechat ra.
Tối nay đã ăn no say Phật nhảy tường rồi, vậy đổi cái avatar khác.
Sau này nên ăn gì đây ta?
Khương Đào nhéo mày, không biết làm sao, vậy mà lại nghĩ tới Thẩm Chi Diễn.
Đồng thời, cơ thể còn có chút nóng.
Khương Đào cởi nút trên cổ áo ra.
Đương nhiên chút thuốc kia không thể tạo cho cô bất cứ ảnh hưởng gì.
Nếu mà nói có thể tạo ảnh hưởng, chỉ có thể là…
Cô nhăn mày, nhìn thân ảnh ở đằng trước: “Thẩm Chi Diễn?”
Thẩm Chi Diễn thở hổn hển.
Trên đầu toàn là mồ hôi, tóc cũng bị gió thổi tán loạn, hoàn toàn không còn khí chất ưu nhã thường ngày.
Khương Đào chớp mắt, xác nhận đây không phải ảo giác, mà thật sự là anh, mới đi qua: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm chi Diễn đưa điện thoại ra, bên trên có một tin nhắn.
Hiển thị là Khương Đào gửi cho anh, không những có hình ảnh lúc đó của cô và định vị, trong nội dung tin nhắn còn hiển thị cô đang gặp nguy hiểm.
Khương Đào mở điện thoại lên, quả nhiên là đã gửi tin nhắn, là tin nhắn tự động gửi cho người liên lạc khẩn cấp.
Có lẽ là vừa rồi lúc Tào Thiên Trạch gọi cô, không cẩn thận ấn phải.
Lý trí Thẩm Chi Diễn biết, Khương Đào thực ra rất lợi hại, căn bản không cần anh lo lắng.
Nhưng khi khoảnh khắc đầu tiên vừa nhìn thấy tin nhắn liền xông ra ngoài, lái xe với tốc độ nhanh nhất tới chỗ định vị.
Hiện tại nhìn thấy Khương Đào không có chuyện gì đứng ở đó.
Quần áo đầu tóc đều chỉnh tề.
Mới thở ra một hơi.
Anh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hồi phục lại khí chất thường ngày: “Không có gì là tốt rồi, anh đưa em về trước.”
Khương Đào không dễ dàng bị lừa đi như vậy: “Không phải anh đang quay phim sao? Sao lại ở đây?”
Thẩm Chi Diễn ngẩn ra, sau đó điềm tĩnh đáp: “Anh có chuyện ở bên này, qua đây xử lý một chút.”
Khương Đào nghi ngờ nhìn anh, nhưng anh che giấu quá giỏi, cô cũng không nhìn ra là anh có đang nói dối hay không.
Thẩm Chi Diễn cởi áo khoác ngoài, khoác lên cho cô: “Đi thôi.”
Khương Đào đi theo sau anh, tay vô ý sờ tới một cái túi, lại sờ tới một tấm vé trường quay “Nhật ký trưởng thành của diễn viên”.
Thẩm Chi Diễn: “…”
Trên mặt anh lộ ra chút bối rối, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường nói: “Đúng lúc tối nay có thời gian rảnh, nên đi xem.”
Khương Đào híp mắt nhìn anh.
Khoảnh khắc anh bối rối lúc nãy, có một cảm giác rất quen thuộc ập đến.
Cô thiếu chút nữa nhận nhầm anh là Lương Thực Dự Trữ.
Khi Lương Thực Dự Trữ lén lút làm gì đó ở sau lưng cô, sau khi bị phát hiện, cũng là dáng vẻ này.
Nhớ tới Lương Thực Dự Trữ, cô lại nhịn không được tức giận.
Nhiệt độ và nóng nực trước đó lại bắt đầu gia tăng.
Hai má cô đỏ bừng, phẫn nộ nhìn anh: “Anh lừa tôi!”
Trên mặt Thẩm Chi Diễn vẫn duy trì sự bình tĩnh, ngón tay vô thức co lại.
“Anh lừa em cái gì?”
Hiện tại Khương Đào đã bị khí nóng xông lên não, có chút mơ hồ, cũng không phân biệt rõ khác biệt giữa anh và Lương Thực Dự Trữ, chỉ có một loại tủi thân không rõ xông lên đầu: “Tôi mặc kệ, dù sao anh cũng lừa tôi!”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Anh cho rằng cô uống say rồi, chỉ có thể bất lực thuận theo lời cô: “Là anh sai, anh không nên lừa em.”
Khương Đào càng tủi thân, nước mắt cũng rơi xuống rồi: “Anh lừa tôi, anh nói anh có thể tìm thấy tôi, nhưng tôi tìm anh lâu như vậy cũng tìm không thấy!”
“Không dễ dàng gì tìm thấy anh, anh còn không cho tôi ăn!”
Trái tim Thẩm Chi Diễn tràn ngập chua chát.
Anh cảm thấy có khả năng Khương Đào nhận nhầm rồi.
Thậm chí anh có một loại đố kị mà trước nay chưa từng có.
Người luôn được cô nhớ nhung, rốt cuộc là ai.
Anh cố khống chế cảm xúc của bản thân, vỗ về Khương Đào: “Còn ổn không? Có thể đi chứ? Muốn anh giúp không?”
Lại không ngại Khương Đào lôi kéo tay áo anh, buộc anh phải cúi đầu xuống.
Khoảng cách giữa hai người tức khắc được rút ngắn vô cùng.
Hô hấp của Thẩm Chi Diễn cũng loạn rồi.
Nhìn thấy ánh mắt cô chăm chú dịu dàng nhìn anh.
Vốn dĩ tim đập rất bình thường, lại bắt đầu đánh trống ầm ĩ.
Anh gần như dùng sức lực rất lớn để khắc chế, mới có thể để bản thân lui lại, đem theo một chút bối rối.
“Em hiện tại không được tỉnh táo, đợi trạng thái em tốt hơn, chúng ta lại nói…”
Anh còn chưa nói hết câu.
Khương Đào đột nhiên bổ nhào về phía anh.
Thẩm Chi Diễn theo bản năng đỡ lấy cô, bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nhiệt độ truyền qua từ quần áo tới đầu ngón tay của anh.
Vốn dĩ phòng tuyến tâm lý đã được xây dựng vững vàng, đùng một cái liền bị đánh cho tan tác.
Anh ôm chặt lấy eo cô.
Ánh mắt mềm xuống, đem theo sự thâm tình đến cả bản thân cũng không biết: “Khương…”
Khương Đào đắc ý ợ hơi một cái: “Khà khà! Ăn được rồi nhá!”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Trong khoảnh khắc, tất cả cảm xúc thất thường nãy giờ đều biến mất.
Lập tức biến thành một người xuất gia, thanh tâm quả dục.