Editor: Quýt
Đoạn Nhạc Nhạc sụt sịt mũi: “Dù sao ở bên nhau cũng bị giết, không bằng chúng ta quay về phòng của từng người, khóa trái cửa vào, hung thủ… cũng không thể đi xuyên tường được.”
Cô ấy tràn ngập hy vọng nhìn về phía mọi người.
Ba người con trai có chút do dự, chỉ có Khương Đào vươn tay ra: “Tôi không sao cả.”
Đoạn Nhạc Nhạc mím môi, đi đến bên cạnh Khương Đào: “Nếu mấy người không muốn vậy thì chúng ta chia ba người các anh là một nhóm, tôi cùng Khương Khương một nhóm, như vậy được chứ.”
Đoạn Nhạc Nhạc nói, ôm chặt tay Khương Đào.
Thật ra lúc đầu cô ấy muốn đi cùng Tần Ngộ, ai mà không muốn ở cùng đỉnh lưu chứ?
Nhưng từ khi “thi thể” Dương Trinh xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.
Bầu không khí đáng sợ gia tăng áp lực, tuy rằng biết là giả nhưng nỗi sợ hãi trong lòng không phải giả, cô ấy càng nghĩ càng thấy sợ, lúc này chỉ có duy nhất ở cạnh Khương Đào đã được chứng minh trong sạch là an toàn.
Cô ấy nói gì cũng không chịu rời khỏi Khương Đào.
Khương Đào có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, loại con mồi tự đưa đến miệng này quả là hiếm thấy.
Lý Tu Nhiên từ từ giơ tay lên: “Tôi cũng muốn cùng đội với hai người…”
Đoạn Nhạc Nhạc do dự, cô ấy chọn cùng nhóm với Khương Đào là bởi vì tin Khương Đào là an toàn, còn Lý Tu Nhiên vẫn nằm trong diện tình nghi, nhỡ đâu cậu là hung thủ thì sao bây giờ?
“Được rồi.”
Tần Ngộ trực tiếp phản đối: “Chúng ta phải ở cùng nhau, ít nhất còn có thể trông coi lẫn nhau, nếu tách ra thì kể cả có chia nhóm cũng không phải là càng tiện cho hung thủ giết chúng ta sao?”
Trình Kiệt cũng phụ họa theo: “Anh Tần nói đúng, kể cả có chia nhóm thì người ít hơn, hung thủ càng không kiêng nể gì, cuối cùng sẽ giết từng người một.”
Khương Đào thầm thở dài.
Thật là, tại sao lại nói hết kế hoạch của cô ra vậy.
Giọng Đoạn Nhạc Nhạc rưng rức: “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?”
Trình Kiệt nói: “Tôi cảm thấy chúng nên mau chóng phá án, chỉ cần tìm ra được hung thủ, tất cả sẽ kết thúc.”
“Mọi người đừng quên, chúng ta tụ tập ở đây chính là vì muốn tìm ra hung thủ, hiện tại bị hung thủ dọa cho chạy loạn là sao?”
Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần.
Đúng vậy, chương trình này vốn là hung thủ cố gắng che giấu, còn bọn họ nỗ lực tìm kiếm manh mối, chỉ ra hung thủ mà?
Hiện tại bọn họ không để ý đến chuyện phá án, chỉ nghĩ đến mạng mình là sao!
Lý Tu Nhiên nhỏ giọng nói: “Nhưng… thật sự rất đáng sợ!”
Đoạn Nhạc Nhạc điên cuồng gật đầu.
Tần Ngộ nói: “Bác sĩ Trình, anh cảm thấy hung thủ là ai?”
Trình Kiệt lắc đầu: “Hiện tại tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy chúng ta hãy tìm hiểu động cơ gây án.”
Tần Ngộ nói tiếp: “Ngoại trừ thương nhân Dương vừa mới chết, động cơ của những người còn lại như vũ công và anh là báo thù, học sinh Lý cho rằng anh ấy là Hán gian còn tôi là vì mất đi tình báo…”
Anh ấy nói xong mới phát hiện hình như mình đã bỏ lỡ gì đó, quay đầu nhìn về phía Khương Đào.
“Đầu bếp Khương, động cơ của cô là gì?”
Khương Đào không có đồ gì để ăn, lại không giết người được, hai mắt vô thần nằm lên bàn: “Tôi… có lẽ là ăn không đủ no đi.”
“…”
[Ha ha ha ha ha Khương Khương, cũng cần để ý kịch bản một chút đi!]
[Ăn không đủ no nên giết người ha ha ha ha ha, đột nhiên cảm thấy rất thích hợp với tính cách của Khương Khương]
[Sẽ không phải là Khương Khương thật chứ! Thoạt nhìn có vẻ hơi thái quá nhưng càng thái quá càng có khả năng là chân tướng…]
[ĐM! Lầu trên vừa nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy thật khủng khϊế͙p͙!]
[Đã đơ luôn rồi! Sẽ không phải là Khương Khương thật chứ!]
Trong lòng Trình Kiệt cũng “lộp bộp” một cái, điều gì đó xẹt nhanh qua đầu anh ấy.
Anh ấy còn nói thêm: “Tôi còn chưa để ý kỹ một chi tiết, ngoài ông chủ thì tại sao thương nhân Dương lại chết đầu tiên, anh ấy có gì đặc biệt sao?”
Tần Ngộ nhíu mày: “Không phải tôi nói rồi sao? Thương nhân Dương bị giết nhất định là bởi vì anh ấy phát hiện ra manh mối gì đó liên quan đến hung thủ…”
Trình Kiệt lắc đầu: “Lúc ấy chúng ta đều ở đây, nếu như anh ấy tìm được manh mối gì, tại sao lại không nói ra?”
“Vậy anh nói xem là tại sao?” Tần Ngộ hỏi.
Lúc này, Lý Tu Nhiên nhút nhát sợ sệt giơ tay lên: “Tôi đã tính khoảng cách giữa các lần tắt đèn rồi, còn mười phút nữa sẽ đến lượt tắt đèn tiếp theo.”
Tất cả mọi người: “!!!”
Đoạn Nhạc Nhạc lại bắt đầu run lên: “Làm… làm sao bây giờ?”
Manh mối vốn trong đầu Trình Kiệt nháy mắt biến mất, anh ấy xoa xoa trán, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ là an toàn nhất.”
Tần Ngộ gật gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy, chút nữa chúng ta hãy nắm tay rồi ngồi cùng nhau, chỉ cần chịu đựng qua một phút tắt điện là được.”
Mọi người đều đồng ý với phương án này.
Vì thế vào lúc Lý Tu Nhiên đếm ngược, tất cả mọi người kéo tay nhau.
Khương Đào ngồi giữa Tần Ngộ và Đoạn Nhạc Nhạc.
Tần Ngộ kéo tay cô, chỉ cảm thấy tay cô quá trơn nhưng không nghĩ nhiều.
Một lát sau, quả nhiên đèn tắt.
Một phút này cực kỳ lâu.
Không chỉ đối với khách mời mà còn đối với người xem.
Ai mà biết được, khi đèn sáng lên lần nữa, trên mặt đất có thêm một thi thể nào không.
Một phút sau, đèn sáng.
“A!!!”
Khương Đào ngã trên bàn, trên cổ còn có một vệt máu đỏ tươi.
Đoạn Nhạc Nhạc bật khóc: “Hu hu hu hu hu tôi không ghi hình nữa đâu, tôi phải về nhà…”
Lý Tu Nhiên cũng ngẩn người.
Cậu là nghệ sĩ ở phòng làm việc của Thẩm Chi Diễn, bởi vì thông minh lại kín miệng, lần này được sắp xếp đến đây ghi hình, còn có nhiệm vụ ẩn là bảo vệ Khương Đào.
Kết quả, Khương Đào vậy mà bị “giết” ngay trước mắt cậu.
Lúc này, biểu cảm của Trình Kiệt cũng căng thẳng, “Trước khi đèn tắt, đầu bếp Khương còn sống đúng không?”
Đoạn Nhạc Nhạc lau nước mắt, sụt sịt nói: “Tôi… tôi cũng không nhớ rõ, vừa nãy Khương Khương vẫn luôn nằm trên bàn, tôi cho rằng là do cô ấy đói, tôi cũng không biết sẽ…”
Tần Ngộ bất ngờ nói: “Anh cảm thấy tôi chính là hung thủ?”
Trình Kiệt vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu Khương Khương bị giết trước khi đèn tắt thì mọi người đều nằm trong diện tình nghi, nhưng nếu cô ấy bị giết sau khi đèn tắt thì chỉ có anh và Đoạn Nhạc Nhạc là đáng nghi nhất.”
Tần Ngộ bật cười.
Anh ấy buông tay Khương Đào ra, lộ ra vết máu ở chỗ mà anh ấy nắm: “Cô ấy bị giết trước khi đèn tắt, vừa nãy khi nắm tay cô ấy tôi đã cảm thấy lòng bàn tay cô ấy trơn rồi, chỉ là không ngờ đó là máu…”
Trình Kiệt: “Lời anh nói chỉ từ một phía.”
Tần Ngộ: “Anh cảm thấy tôi là hung thủ?”
Trình Kiệt: “Tôi chỉ nói khả năng này…”
Lý Tu Nhiên và Đoạn Nhạc Nhạc đều ngơ ngác, không biết nên tin ai.
[Tôi cảm thấy anh Kiệt nói đúng! Tần Ngộ rất đáng nghi!]
[Anh Tần không phải hung thủ! Anh ấy rất nghiêm túc trong việc tìm hung thủ!]
[Hung thủ rốt cuộc là ai? Đầu tôi rối tung rồi! Nói thật lúc đầu tôi cảm thấy là Dương Trinh, kết quả anh ấy chết đầu tiên, sau đó tôi đọc bình luận rồi nghi là Khương Đào, kết quả Khương Đào cũng chết. Tôi thật sự quá đen!]
[Người anh em lầu trên, hay là cậu lại đoán xem hung thủ là ai tiếp đi để chúng ta loại trừ đáp án sai?]
Sử Hàm ở đằng sau máy quan sát đã muốn đâm tường.
Rối loạn, rối loạn, loạn hết rồi!
Ngay từ đầu anh ta đưa kịch bản cho Khương Đào thật sự là muốn cô giết hết mọi người, nhưng tổ chương trình tính toán sẽ thực hiện việc này từ lần thu thập chứng cứ thứ hai để tăng cao tiết tấu và độ khẩn trương, trong quá trình này, tổ chương trình sẽ cho nhân viên âm thầm giúp Khương Đào.
Nhưng anh ta nào có nghĩ đến Khương Đào đã sớm xử lý Dương Trinh.
Hiện tại Dương Trinh còn ấm ức nằm trong phòng nghỉ, anh ta còn không dám đi gặp.
Quả thật lúc này Sử Hàm đã cảm giác được điều gì đó không thích hợp, chỉ là tự an ủi mình, vẫn chưa có gì quá loạn, đang còn vui mừng xem, hiện tại dưới tình hình này, Trình Kiệt và Tần Ngộ không đánh mất lý trí cùng nghĩ ra cách khi đèn tắt.
Vào lúc anh ta cảm thấy mọi việc đã bắt đầu đi vào quỹ đạo thì tự nhiên Khương Đào dùng cách giả chết!
Cô không chỉ hoàn hảo châm ngòi Tần Ngộ và Trình Kiệt mà thậm chí còn khiến cho suy nghĩ của họ lạc lối không thể quay đầu lại.
Sử Hàm nhìn khách mời và bình luận đang càng lúc càng đi xa khỏi con đường đúng, lại nhớ đến sự sợ hãi trong “Chạy trốn khỏi mật thất” khi bị Khương Đào khống chế.
Anh ta thật hận!
Tại sao mình vẫn chưa tiếp thu được bài học!
Còn làm chương trình thực tế này nữa chứ!
Lúc này tại sảnh chính trạm dịch.
Tần Ngộ cùng Trình Kiệt cũng không thuyết phục được nhau, vốn đang tin tưởng cũng tan rã.
Bọn họ quyết định đưa Khương Đào về phòng trước, sau đó lại dùng cách của từng người phá án.
Sử Hàm thấy các khách mời cuối cùng lựa chọn tách ra, tuyệt vọng che mắt.
Thẩm Chi Diễn nhìn bốn người căng thẳng trong màn hình, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Đỗ Sùng bên cạnh khϊế͙p͙ sợ nhìn anh: “Khương Khương chết rồi mà cậu còn cười!”
Lúc này Thẩm Chi Diễn mới nhớ ra, người biết hung thủ là Khương Đào chỉ có mình, lại hơi phấn khích.
Đỗ Sùng nói anh một câu rồi lại quay ra nhìn màn hình tiếp, căng thẳng đan hai tay vào nhau.
Thẩm Chi Diễn thấy thế, không khỏi khẽ thở dài.
Cảm giác này khiến người ta cảm thấy biết rõ mọi chuyện còn có chút cô đơn.
Theo bốn người trở về phòng, màn hình phát sóng chia làm bốn, thể hiện tình hình của phòng mỗi người.
Lý Tu Nhiên và Đoạn Nhạc Nhạc đều đóng chặt cửa lại, vừa trốn vừa run bần bật.
Trình Kiệt thì đi đi lại lại trong phòng.
Suy nghĩ lúc trước bị cắt ngang lại lần nữa bùng lên.
Không biết tại sao, cái chết đầu tiên của Dương Trinh khiến anh ấy để ý.
Bởi vì lúc ấy mọi nghi ngờ đều đổ về phía Dương Trinh, hung thủ giữ anh ấy lại làm lá chắn không phải là tốt sao? Tại sao lại giết anh ấy?
Nếu không phải là do cốt truyện mà do yếu tố bên ngoài thì sao?
Một tia chớp xẹt qua đầu Trình Kiệt, đột nhiên hiện ra manh mối.
“Đúng rồi! Chính là cô ấy! Hung thủ chính là cô ấy!”
Anh ấy hưng phấn chạy ra mở cửa, sau đó liền thấy Khương Đào đang đứng ngay ngoài cửa.
Nụ cười Trình Kiệt lập tức đông cứng lại.
Trên cổ cô vẫn còn vết máu, khuôn mặt còn mỉm cười nhẹ nhàng, cô giơ “hung khí” lên cọ vào cổ Trình Kiệt.
[!!!]
[!!!]
[Má ơi!!!]
[ĐM tim tôi ngừng đập luôn! Quá đáng sợ luôn!]
[Khương Đào… không phải đã chết rồi sao?]
[Hung thủ là Khương Đào?!]
Trình Kiệt cũng không ngờ tới trò này còn có thể chơi như vậy, anh ấy còn rất nhiều điều muốn hỏi Khương Đào.
Chỉ là nỗi sợ hãi quá lớn khiến anh ấy không thể nói lời nào, che cổ lui về phòng.
Sau đó màn hình quay phòng anh biến mất.
Double kill!
Đỗ Sùng choáng váng.
Anh ta ngơ ngác nhìn Thẩm Chi Diễn: “Khương Đào là hung thủ”
Thẩm Chi Diễn gật đầu.
“Cậu đã biết từ lâu?”
Thẩm Chi Diễn lại gật đầu lần nữa.
“ĐM, vậy mà cậu còn cho Lý Tu Nhiên đi để bảo vệ em ấy? Dáng vẻ ấy giống như cần bảo vệ à?!”
Thẩm Chi Diễn thở dài: “Lúc trước em cũng không biết cô ấy có thể làm thành như vậy.”
Đỗ Sùng: “…”
Tại sao nghe giọng điệu của cậu còn có chút tự hào vậy
- -
Lúc này, ba người còn lại còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong màn hình phát sóng của Tần Ngộ, anh ấy cũng không ở im trong phòng mà nhân dịp có đèn đi xuống hầm.
Bình luận live lo lắng muốn chết.
[Anh Tần, chạy mau đi! Nguy hiểm!!]
[Không được không được! Khương Đào sẽ không giết anh Tần luôn chứ!]
[Hu hu hu hu tôi thật sự không dám nhìn!]
Tần Ngộ còn vừa đi vừa giải thích: “Tôi vốn muốn xuống hầm là để lấy đèn dầu, lúc trước khi chúng tôi xuống hầm tìm ông chủ có mang theo một cái đèn dầu, nhưng khi về lại quên cầm.”
“Nếu có cây đèn dầu kia chúng tôi sẽ không sợ đèn tắt nữa.”
[Anh Tần à! Anh đừng quan tâm tới cái đèn dầu nữa! Khương Đào giết người không cần đèn đâu!]
[Tôi sai rồi, tôi không nên hiểu lầm anh Tần là hung thủ, nào có hung thủ ngốc như vậy chứ!!!]
Tần Ngộ đi vào hầm, đèn dầu vẫn còn đang cháy.
Hai bóng người được phản chiếu lên tường.
Tần Ngộ không hề phát giác, cầm theo đèn dầu rời đi.
Thẩm Chi Diễn lộ ra vẻ mặt đồng cảm, cùng hai giọt nước mắt cá sấu.
Rất nhanh màn hình phát sóng trực tiếp của Tần Ngộ cũng biến mất.
Triple kill!!
Sau đó, Khương Đào đi đến trước cửa Lý Tu Nhiên, hét lên một tiếng,
Mọi người rõ ràng thấy Lý Tu Nhiên hoảng sợ, cậu tưởng Đoạn Nhạc Nhạc xảy ra chuyện, cố lấy hết dũng khí xông ra ngoài.
Khán giả lập tức che mắt.
Quadra kill!!
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Đoạn Nhạc Nhạc.
Bình luận live đã lần lượt thắp nến cho cô ấy trước.
Quả nhiên chưa tới mười phút sau.
Penta kill!!
Aced (Cả nhóm bị giết!)
Cuộc tàn sát đã kết thúc.
Khương Đào cất dao găm đi, trở lại dáng vẻ hiền lành vô hại, chỉ còn bước cuối cùng, làm xong là có thể ra ngoài ăn cơm.
Cô rất lễ phép nhìn về phía màn hình.
“Hiện tại có thể tiến hành bỏ phiếu cho hung thủ chưa?”
[]
[Bỏ phiếu gì cơ, cô nói lại lần nữa xem]
[Cô còn nhớ đây là chương trình trinh thám tìm hung thủ chứ không phải chạy trốn khỏi cái chết sao?]
Sau đó mọi người thấy Khương Đào vui vẻ chạy vào phòng phát sóng trực tiếp, bầu phiếu trong tay mình cho Tần Ngộ.
Tần Ngộ ở hiện trường: “…”
[Ha ha ha ha, anh Tần quá thảm!]
[Anh Tần: Tính tổn thương cũng rất lớn, tính xúc phạm cũng rất cao!]
[Anh Tần chết rồi mà còn cõng cái danh hung thủ trên lưng ha ha ha ha ha]
[Vừa nãy tôi còn bị dọa muốn chết, giờ lại cười chết, Khương Đào là ma quỷ gì vậy!]
Sau khi Khương Đào bầu phiếu xong, Sử Hàm không tình nguyện tuyên bố: “Hung thủ chiến thắng.”
Vụ án kết thúc, các khách mời khác quay về sảnh chính trạm dịch một lần nữa.
Năm người bị hại xếp thành hàng, nghiến răng nhìn Khương Đào.
Khương Đào nhìn thỏi vàng chiến thắng, vui vẻ cúi đầu với năm người: “Cảm ơn mọi người đã phối hợp ~”
Năm người: “…”
Quả thật bọn họ cũng không phải không nghĩ tới hung thủ sẽ giành chiến thắng, chỉ là không ngờ mình thua thảm như vậy, thật là đau khổ!
Không phải bọn họ quá yếu mà do đối thủ quá đáng sợ!
[Ha ha ha ha ha ha ha, liên minh người bị hại quá thảm!!]
[Khi nào bản phát lại chiếu đấy, tôi muốn xem một lần nữa ha ha ha ha]
[Tuy đã xem rồi nhưng xin lỗi anh Tần, em muốn xem lần nữa…]
[Tôi cũng…]
Cuối cùng năm người miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Sử Hàm nói: “Mọi người có gì muốn hỏi thì hỏi đi, tôi cho mọi người một cơ hội.”
Năm người: “…”
Tức no rồi, còn muốn hỏi gì nữa!
Nhưng Trình Kiệt vẫn giơ tay lên: “Khương Khương, tại sao cô lại giết anh Dương đầu tiên, có nguyên nhân đặc biệt gì không?”
Chuyện này Trình Kiệt vẫn nghĩ không thông, sau đó anh ấy lại nghĩ có phải bởi vì Dương Trinh và Khương Đào đã từng ghi hình cùng chương trình rồi nên anh ta sẽ rất hiểu Khương Đào cho nên Khương Đào đã ra tay trước.
Dương Trinh cũng bi phẫn nhìn qua, anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại bị giết đầu tiên.
Không ngờ Khương Đào xoa xoa hai má: “Thật ra cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì…”
Trình Kiệt hỏi cố: “Là bởi vì hai người đã quen nhau rồi, cô sợ anh Dương phát hiện ra cô là hung thủ?”
“Không phải.” Khương Đào suy nghĩ, “Nhất định phải nói thì tôi sẽ nói, chính là do anh ta đen, lúc ấy tôi chỉ chọn bừa thôi.”
Dương Trinh: “!!!”
Những người khác vội vàng ôm anh ta lại: “Anh Dương bình tĩnh!!”
“Anh đánh không lại Khương Khương đâu!”
[Ha ha ha ha ha thảm nhất vẫn là anh Dương, thật nghẹn ngào (*)!!]
[Anh Dương: Tuy rằng tôi chết sớm nhưng thiết lập nhân vật vẫn còn!!]
[Ha ha ha ha ha, mấy người thật tệ! Anh Dương khóc ngất trong WC!]
Lý Tu Nhiên không nhịn được hỏi: “Chị Khương, rốt cuộc động cơ giết người của chị là gì?”
Khương Đào kinh ngạc nói: “Không phải tôi nói rồi sao?”
Mọi người: “”
Trình Kiệt nhớ tới điều gì đó, không chắc chắn hỏi: “Là bởi vì… ăn không đủ no?”
Khương Đào: “Đúng vậy, thật ra kịch bản vẫn luôn nhắc mọi người mà.”
“Bởi vì bão tuyết quá lớn, vật liệu ở trạm dịch thiếu thốn, tôi đói không chịu được chạy tới hầm trộm đồ ăn, bị ông chủ phát hiện ra, anh ấy muốn đuổi tôi đi, tôi nhất thời tức giận nên đã giết anh ấy. Sau đó muốn giết mọi người cũng vì nguyên nhân tương tự, nếu không vẫn còn mấy người tiêu hao lương thực thì tôi vẫn ăn không đủ no.”
[Má nó! Hóa ra thật sự là bởi vì nguyên nhân này!]
[Toàn bộ quá trình Khương Khương đều ăn, khi nói đến động cơ cũng không giấu giếm, tôi cảm thấy đã rất rõ ràng.]
[Chủ yếu là do lố quá, cho nên lúc ấy tôi cũng không dám tin.]
[Cũng không tính là làm quá, dù sao vào những năm đó, việc bán con chỉ vì một miếng ăn là sự thật.]
Khương Đào chỉ ra vài manh mối mấu chốt, vài khách mời lúc đầu không tin, sau đó dần dần tiếp nhận hiện thực.
Trình Kiệt bất đắc dĩ thở dài: “Chủ yếu là không ngờ, động cơ lại đơn giản như vậy.”
Khương Đào: “Dân dĩ thực vi thiên (*), không phải ăn là chuyện quan trọng nhất sao?”
(*) Dân dĩ thực vi thiên: Dân lấy miếng ăn làm trời.
[Cô ấy nói có lý!]
[Tuy rằng khi giết người rất hung tàn nhưng không ngờ lại có suy nghĩ sâu xa như vậy! Tự dưng muốn làm fan của cô gái này!!]
[Hoan nghênh Thao Thiết mới ~ ]
Tần Ngộ không thể ngờ được mình bị Khương Đào lừa gạt lâu như vậy, cắn răng nói: “Tôi sẽ tham gia thêm một kỳ nữa!”
“Lần sau tôi nhất định sẽ bắt được cô!”
“Nhưng mà…” Khương Đào nghi hoặc nói, “Lần sau chưa chắc tôi là hung thủ!”
Tần Ngộ: “…”
[Tội nghiệp anh Tần, nhưng thật xin lỗi ha ha ha ha ha]
[Anh Tần, thù này của chúng ta sợ là không báo được ha ha ha ha ha ha]