Editor: Quýt
“Tần Ngộ?”
Khương Đào nghi hoặc đọc lại cái tên này một lần nữa.
“Chị biết anh ấy à?” Đồng Đồng cũng có chút kinh ngạc.
Khương Đào không nói nhưng quả thật cô đã từng nghe qua cái tên này.
Ở trong truyện nam chính tên là Tần Ngộ.
Trong truyện nói, Tần Ngộ ra mắt từ rất sớm, tính cách hòa đồng, tài hoa hơn người.
Âm nhạc, thiết kế, đóng phim, anh ta đều từng làm, hơn nữa thành tích cũng không hề tầm thường. Hai năm trước anh ta đột nhiên quyết định ra nước ngoài học hí kịch, sau khi đi thì không có tin tức gì.
Anh ta vẫn luôn là ánh trăng sáng trong lòng Tô Anh Tuyết, Tô Anh Tuyết vào giới giải trí phần lớn là do anh ta.
Tô Anh Tuyết thầm hạ quyết tâm, trước khi anh ta trở về cô ta sẽ đứng trên đỉnh giới giải trí, trở thành người xứng đôi với anh ta.
Chỉ là trong suốt thời gian ở trong sách, Tần Ngộ chưa trở về.
Tất cả điều về anh ta đều do Tô Anh Tuyết nói ra hoặc xuất hiện trong ký ức của cô.
Đồng Đồng cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao hai năm trước Tần Ngộ cũng rất nổi tiếng.
Anh ta cùng Thẩm Chi Diễn là hai đỉnh lưu trong giới giải trí.
Đồng Đồng nói: “Lúc ấy Tần Ngộ rất nổi tiếng, gần như cùng Thẩm ảnh đế là mỗi người một nửa giang sơn, khi đó fans vì tranh cãi rốt cuộc ai mới là nam thần đỉnh lưu mà tùy tiện có thể viết ra được bảy tám trang. Nhưng nghe nói mối quan hệ giữa anh ấy và Thẩm ảnh đế cũng khá tốt.”
“Cho dù anh ấy đã ra nước ngoài hai năm, nhưng chỉ cần có một tin tức truyền ra sẽ lên tức vọt lên hot search, fans cực kỳ lớn mạnh.”
Khương Đào: “Cho nên anh ta và chị có liên quan gì đến nhau?”
“À.” Đồng Đồng vội vàng quay về chủ đề chính, “Chị, lúc trước chúng ta có ký hợp đồng tham gia chương trình giải trí ngắn hạn, nghe nói Tần Ngộ cũng tham gia đấy.”
Sau khi Thẩm Chi Diễn quay xong phân đoạn của mình thì về phòng.
Đây là nơi ở tạm thời của anh, căn phòng đơn giản quá mức, dường như không có chút đặc trưng cá nhân nào, trên bàn chất đầy sách, còn có rất nhiều kịch bản dính đầy ghi chú.
Chỉ có duy nhất một điểm đặc biệt là con búp bê chibi đặt cạnh đèn bàn.
Trợ lý đặt cơm lên bàn.
Thẩm Chi Diễn nhìn thoáng qua, theo bản năng nhíu mày những vẫn miễn cưỡng ngồi trước bàn.
Anh mới vừa ăn hai miếng thì điện thoại vang lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn tên trên màn hình, lại buông điện thoại xuống, lại ăn hai miếng cơm mới bắt máy.
Đối phương rất bất mãn: “Tại sao mãi mới nghe điện thoại của tôi vậy?”
Thẩm Chi Diễn nhàn nhạt nói: “Ăn cơm.”
“Cậu không thể bắt máy rồi ăn tiếp sao?”
“Không thể.” Thẩm Chi Diễn nói, “Tôi sợ mình nghe thấy tiếng của cậu thì không muốn ăn nữa.”
“…”
Tần Ngộ tức giận nói: “Cậu còn ăn cơm gì chứ, cái tên người máy cậu có mà uống dầu nhớt ấy.”
Trong giới giải trí này, người có thể giận dỗi như vậy với Thẩm Chi Diễn như vậy chỉ có một mình Tần Ngộ.
Thẩm Chi Diễn cười: “Chào mừng cậu về nước.”
Cơn tức giận của Tần Ngộ đang sôi sục cứ thế bị nuốt xuống, anh ta lầm bầm nói: “Cậu không thể nói trực tiếp với tôi được sao, tôi chưa từng thấy ai lạnh lùng như cậu cả.”
Thẩm Chi Diễn phớt lờ lời của anh ta, nói: “Không phải tháng sau cậu mới về nước sao?”
Tần Ngộ nghe vậy mới nhớ tới mục đích của mình, đắc ý cười nói: “Không phải là do tôi nhìn thấy tin đồn của cậu sao?”
“Hiếm thấy đấy! Thẩm Chi Diễn cậu vậy mà còn có tai tiếng, nhưng tôi thật sự muốn thấy là cô gái thần kỳ nào có thể thuần phục được cậu!”
Thẩm Chi Diễn không chút lưu tình vạch trần anh ta: “Thấy đồ ăn của Anh khó ăn nên muốn về nước sớm một chút thì cứ việc nói thẳng, không cần lấy tôi ra làm cái cớ.”
Tần Ngộ bị đánh trúng tim đen: “…”
Thẩm Chi Diễn: “Cậu không còn chuyện gì nói nữa thì tôi cúp máy đây.”
“Từ từ.” Tần Ngộ hoài nghi hỏi lại: “Thật sự không phải tin đồn nhảm?”
Thẩm Chi Diễn dừng một chút: “Cậu chú ý tới cô ấy như vậy là có ý gì?”
Tần Ngộ ho nhẹ: “Tôi mới nhận được một chương trình giải trí, có cả cô bạn gái tin đồn của cậu đấy.”
Thẩm Chi Diễn xoa trán, tâm địa Tần Ngộ không xấu nhưng hành động không kiêng nể gì.
Anh cảnh cáo nói: “Cậu đừng quấy rầy cô ấy.”
Tần Ngộ: “Đã biết, đã biết, tôi là kiểu người sẽ làm tổn thương con gái sao?”
Nhưng ngay sau đó anh ta lại hoài nghi nói: “Cậu lo lắng như vậy là rất quan tâm người ta sao!”
Thẩm Chi Diễn cười khẽ: “Tôi nói luôn tại đây, tóm lại nếu như cậu bị dọa khóc, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Tần Ngộ: “”
Sau khi anh cúp máy, Thẩm Chi Diễn suy nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho Đỗ Sùng.
Mấy ngày nay Đỗ Sùng bận rộn giải quyết tin đồn này, khi nghe tin Tần Ngộ về nước, anh ấy suýt nữa xuất huyết não mà ngất xỉu.
Tần Ngộ không hề xấu xa, nhưng anh ta chính là sợ thiên hạ không đủ loạn.
Hai năm anh ta ra nước ngoài chính là những năm tháng thư thái nhất của Đỗ Sùng.
Không ngờ những ngày hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy.
Đại ma vương đã quay về rồi.
Thẩm Chi Diễn hỏi anh ấy: “Anh đi tra xem chương trình của Tần Ngộ và Khương Đào là chương trình gì đi.”
Đỗ Sùng làm việc rất hiệu quả, rất nhanh đã tra ra được: “Tên là “Hiện trường vụ án”, là một chương trình trinh thám.”
“Nhưng khách mời của chương trình này cũng không cố định, Khương Đào ký hai kỳ, hiện tại Tần Ngộ mới chỉ ký một kỳ.”
“Đã biết.”
Đỗ Sùng hỏi: “Thật ra phòng làm việc của chúng ta cũng có người thông minh lại kín miệng, có cần để người khác ký hợp đồng tham gia một kỳ, ngăn Tần Ngộ không làm chuyện xằng bậy không?”
Thẩm Chi Diễn suy nghĩ: “Không cần.”
Không biết tại sao anh quả thật cũng không lo cho Khương Đào, giống như lời cảnh cáo Tần Ngộ vậy, nếu như đụng mặt nhau, ai làm ai tổn thương còn chưa biết được đâu.
Chỉ là khi chuẩn bị cúp máy, anh lại nói với Đỗ Sùng: “Vẫn là nên tham gia một kỳ đi.”
Anh tin tưởng Khương Đào, nhưng vẫn lo lắng, dù sao Tần Ngộ là người không hề ngồi im một chỗ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Thẩm Chi Diễn do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Khương Đào, nói cho cô biết chuyện có thể Tần Ngộ và cô cùng tham gia chương trình giải trí.
Khương Đào cực kỳ bình tĩnh: “Tôi biết, Đồng Đồng nói với tôi rồi.”
Đến lượt Thẩm Chi Diễn ngẩn người: “Cô ấy nói gì với em rồi?”
“Nói quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.” Khương Đào nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Thẩm Chi Diễn mặt không đỏ lòng không loạn nói dối: “Không, chúng tôi không thân.”
“À.” Khương Đào nói, “Tôi còn cho rằng anh gọi điện thoại cho tôi là để bảo tôi nhẹ tay với anh ta chứ!”
Thẩm Chi Diễn: “Tại sao?”
Khương Đào nói: “Tôi mới nhận được kịch bản, tôi chính là hung thủ.”
“Muốn giết hết mọi người, nếu anh nhờ tôi thì tôi sẽ rất khó làm.”