Editor: Quýt
Khương Đào nhổ vụn gỗ trong miệng ra, tâm tình đau khổ hết sức.
Oa ~
Không có miếng socola lớn nào!
Cô thở dài đi ra khỏi phòng.
Khách mời và nhân viên vốn đang vây quanh phòng bỗng chốc bừng tỉnh, cùng lui ra đằng sau.
MC nuốt một ngụm nước bọt: “Tiểu… Tiểu Khương, chúng tôi không buồn đâu.”
Phương Dật Nhiên cũng căng thẳng an ủi, “Đúng vậy chị, chỉ là chụp ảnh xấu thôi, em… em đi cùng chị được.”
Một đạo diễn lấy hết dũng khí nói với Khương Đào: “Tiểu Khương,… ờm… cô thua rồi, dựa theo lời tôi nói lúc trước, cô phải tới chương trình chúng tôi làm thực tập sinh một ngày.”
Khương Đào còn đang suy nghĩ mình đã bị bỏ lỡ socola, buồn bã ỉu xỉu đáp lại.
Rõ ràng vừa nãy cô mới diễn xong cảnh tàn bạo cắn nát cái bàn mà lúc này đây cô giống như một con thỏ nhỏ cụp tai khi không ăn được củ cà rốt yêu thích của mình.
Sự tương phản này thật sự đáng yêu chết mất.
Phương Dật Nhiên rất nghĩa khí vỗ ngực, “Chị! Chờ sau khi chương trình kết thúc, em sẽ gửi cho chị cả thùng socola.”
An Lệ Toa không thể tin nổi nhìn mặt bàn. Khi cô còn đang ngây ngốc, Khương Đào cách một đám người nhìn cô ta nhe răng cười.
Răng trắng như tuyết lóe sáng.
An Lệ Toa: “!!!”
Chân cô ra mềm nhũn, sợ hãi ngã xuống đất.
Cư dân mạng cuối cùng cũng hoàn hồn sau khϊế͙p͙ sợ.
[ Lạy chị luôn!!!]
[Chị Khương quá trâu bò!!! Răng chị còn ổn khum ]
[Không cần hỏi! chắc răng của chị ấy nạm Titan!]
[Trước kia tôi không hiểu chuyện nên mắng Khương Đào, bây giờ tôi xóa Weibo còn kịp không a a a ]
[Từ hôm nay trở đi tôi chính thức trở thành fan của chị Khương]
[Hôm nay trận này phong thần!!!]
[Tôi không tin! Chắc chắn là chất lượng của cái bàn này quá kém!]
Ngoại trừ bình luận live náo nhiệt, cư dân mạng còn dùng phân đoạn này làm thành gif, trở thành meme hot.
Một bài viết Weibo đã lên xu hướng.
[Nữ minh tinh họ Khương nào đó tay không bắt rắn và gặm bàn trên chương trình giải trí. Đây là sa sút về đạo đức hay nhân tính vặn vẹo, nếu các minh tinh cũng học theo nữ nghệ sĩ này, khán giả sẽ đau tim khi xem chương trình!]
Có một số cư dân mạng không biết chuyện ấn vào xem tập “Bạn Mau Tới Đây!”, sau khi xem xong lại gia nhập đội ngũ bàn luận sôi nổi.
“Gặm bàn” trở thành từ ngữ đứng đầu các mạng xã hội trong đêm đó.
Ngay cả trên taobao, lượng tìm kiếm loại bàn đó đã tăng 30% so với ngày thường.
Một người bán đồ gỗ, suốt đêm sửa chữa bảo bối tỉ mỉ lên bài.
[Bàn của chúng tôi được làm hoàn toàn bằng gỗ đặc, nguyên liệu thật, chất lượng cực kỳ đảm bảo, chắc chắn sẽ không bị người cắn nát!]
Anti fan của Khương Đào không kịp gia nhập chiến trường, đến khi bọn họ phản ứng lại, phía dưới Weibo của Khương Đào đã trở thành đại dương vui vẻ.
Tôn Kiến Hiền nhận được tin Khương Đào đang là cái tên phổ biến trên mạng, một lúc lâu sau không phản ứng lại.
Thật sự trước nay hắn không nghĩ tới Khương Đào còn có thể nổi tiếng.
Quả thật Khương Đào rất xinh đẹp nhưng trong giới giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp.
Dù dựa vào gương mặt mà khi mới ra mắt cô đã nổi, nhưng tính cách bình thường không thú vị cho nên chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn, huống chi hiện tại thanh danh của cô đã hỏng rồi, càng khó nổi tiếng.
Nói thật khi sắp xếp lịch trình “Bạn Mau Tới Đây” cho Khương Đào, hắn còn cảm thấy hơi lãng phí. Ai mà ngờ được, vậy mà Khương Đào thật sự có thể nổi tiếng chỉ dựa vào một tập chương trình giải trí.
Hắn vội vàng ấn vào hot search, sau đó kinh ngạc.
Con mẹ nó, đây là Khương Đào à!
Hắn đã đi cùng Khương Đào hơn một năm, vậy mà không biết cô còn có bản lĩnh này?!
Hắn lại nhấn vào Weibo của Khương Đào, phát hiện ra vậy mà lượng follow của cô đã tăng vọt hơn ba trăm nghìn sau một đêm!
Đây chính là fans sống! Không phải fans cương thi mà công ty mua!
Tôn Kiến Hiền nhìn từng hàng bình luận “Ha ha ha ha ha ha ”, “Chị em có thể”, “Chị Khương thật trâu bò”, tâm tư lại bắt đầu lung lay.
Làm một người đại diện, ai không hy vọng nghệ sĩ của mình có thể nổi tiếng chứ.
Chỉ cần Khương Đào nghe lời, hắn cũng không phải không cho cô cơ hội…
Tôn Kiến Hiền vội vàng mở máy tính, tìm một số hoạt động phù hợp với Khương Đào, sau đó đóng dấu.
Đúng lúc hắn đang vừa tìm vừa suy nghĩ miên man, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là một dãy số lạ.
Tôn Kiến Hiền nhận điện thoại, sắc mặt rất nhanh liền thay đổi.
“Được được được, tôi đã biết.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo sự dặn dò của anh.”
Sau khi cúp máy, hắn thở dài một hơi, phiền muộn nhìn những lịch trình mà mình sắp xếp cho Khương Đào, do dự một lát rồi cho hết vào thùng rác.
Cuối cùng trên bàn chỉ còn lại một lịch trình chương trình giải trí.
Tôn Kiến Hiền thầm nghĩ, đừng trách hắn không cho Khương Đào cơ hội, ai bảo cô đắc tội quý nhân chứ!
Chỉ có thể nói, cô không có số nổi tiếng thôi!
-
Khương Đào no bụng đánh một giấc.
Vừa tỉnh lại thì cô nhận được điện thoại từ chuyển phát nhanh, là socola mà Phương Dật Nhiên gửi đến.
Vừa tỉnh ngủ đã có cái cho vào miệng.
Đây quả thật là cuộc sống trong mơ của Khương Đào.
Nhưng khi cô đang vô cùng vui sướng ăn socola, Đồng Đồng lại mang vẻ mặt như đưa đám tới cửa.
“Chị, em thật sự xin lỗi chị! Hu hu hu ~ ”
Đồng Đồng vốn tưởng rằng sau khi Khương Đào trở nên nổi tiếng, Tôn Kiến Hiền sẽ cho cô mấy lịch trình tốt, nhưng sáng nay cô ấy đến công ty họp, vậy mà Tôn Kiến Hiền chỉ cho Khương Đào một chương trình giải trí bình thường, thậm chí còn sắp ngừng quay.
Đồng Đồng đã cố gắng nói nhưng vô dụng, Tôn Kiến Hiền chỉ đáp lại vài câu rồi đuổi cô ấy đi.
Ngược lại Khương Đào chẳng thấy sao cả.
Dù gì cô vốn không muốn mình nổi tiếng, chỉ cần ẩn mình trong truyện, không bị tiểu tiên kia phát hiện là tốt rồi.
Thái độ của Khương Đào lây nhiễm sang Đồng Đồng, cô ấy cũng dần bình tĩnh lại.
Tuy nói chương trình không phải lịch trình đặc biệt tốt nhưng cũng ổn, hơn nữa Đồng Đồng tin Khương Đào có thể làm được.
Chương trình giải trí có tên “Thôn trang của chúng ta”, là một chương trình sinh hoạt nông thôn, hai năm trước rất nổi tiếng nhưng mấy năm nay dần dần trở nên lỗi thời. Ratings ngày càng giảm, nghe nói nếu còn không khởi sắc thì chương trình sẽ ngừng sản xuất.
Địa điểm ghi hình lần này là ở trấn Thanh Khê, đây là vùng núi, đường đi còn chưa được tu sửa, đi xe cực kỳ xóc.
Khi tới nơi, Đồng Đồng đã nôn ói điên cuồng.
Khương Đào lại không sao, bắt đầu đi bộ tìm đồ ăn.
Không bao lâu sau, các nghệ sĩ khác cũng tới.
Nghệ sĩ lần này tham gia có ba nam, ba nữ.
Các chàng trai là ngôi sao võ thuật Đổng Hiển Hoành, nông dân Dương Trinh còn có người mới ra mắt năm nay Thịnh Hi Bạch. Bên nữ ngoại trừ Khương Đào còn có thành viên nhóm nữ AIR Đường Ngữ Hạ và người nổi tiếng trên mạng Nhạc Hủy.
Mọi người đã đến đông đủ, đạo diễn Trâu Minh mới nói.
“Chào mọi người, hoan nghênh mọi người tham gia quý bốn “Thôn trang của chúng ta”, trấn Thanh Khê là một nơi cực kỳ đẹp, non xanh nước biếc, trăng thanh gió mát, hy vọng trong thời gian tiếp theo, chúng ta có thể gần gũi với hệ sinh thái tại nơi đây.”
Đạo diễn nói xong thì cho nhân viên thu đồ ăn và các đồ điện tử trong hành lý của họ rồi dẫn họ tới nơi ở.
Khi tới nơi ở, bọn họ mới hiểu được, lời của đạo diễn là có ý gì.
Non xanh nước biếc, không có nước máy và điện, nấu cơm phải nhóm lửa, nước phải tự đến suối lấy.
Trăng thanh gió mát, nhà không có nóc, ở đây mấy ngày thì đều có thể nhìn thấy được.
Quả thật là cuộc sống nguyên thủy.
Trâu Minh rất hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm đau thương của khách mời.
“Tiếp theo, các bạn có ba nhiệm vụ, tu sửa nóc nhà, bắt gà, còn có chăn dê, mọi người có thể tự thảo luận ai đi hoàn thành nhiệm vụ, người có thể hoàn thành nhiệm vụ thì mới có cơm ăn.”
Đổng Hiển Hoành đã gần bốn mươi tuổi, rõ ràng ở đây là anh cả cho nên gánh vác trọng trách làm nhóm trưởng.
“Mọi người nói xem mình muốn làm nhiệm vụ gì, sau đó chúng ta lại chia.”
Dương Trinh giơ tay đầu tiên: “Tôi muốn đi bắt gà.”
Đường Ngữ Hạ cũng giơ tay theo: “Tôi cũng muốn đi bắt gà.”
“Vậy Dương Trinh và Ngữ Hạ cùng đi bắt gà…”
Hắn còn chưa nói xong, Nhạc Hủy cũng giơ tay, ngượng ngùng nói: “Anh Đổng, em cũng muốn đi bắt gà.”
Tu sửa nóc nhà vừa khổ vừa mệt, chăn dê thì nhàm chán hiển nhiên sẽ không có nhiều cảnh quay, so ra thì chỉ có bắt gà là tốt nhất.
Thịnh Hi Bạch vốn cũng muốn nói đi bắt gà, nhưng thấy nhiều người như vậy liền nói: “Tôi ở lại sửa nóc nhà vậy.”
Đổng Hiển Hoành gật gật đầu: “Tôi cùng Hi Bạch tu sửa nóc nhà, Dương Trinh, Ngữ Hạ và Nhạc Hủy đi bắt gà, Tiểu Khương, cô đi chăn dê một mình được không?”
Khương Đào sao cũng được gật đầu.
Nhiệm vụ đã được chia xong, mọi người lần lượt đi làm.
Khương Đào cùng đạo diễn Trương Sách đi chăn dê trên núi.
“Tiểu Khương, ở đây có một trăm lẻ một con dê, tổng cộng là hai tiếng, nếu bị mất một con thì nhiệm vụ thất bại, không có cơm ăn…”
Trương Sách nói một hồi lâu, không thấy Khương Đào phản ứng liền nhìn về phía cô, lúc này mới phát hiện vậy mà cô đang thèm nhỏ dãi nhìn đàn dê.
Trương Sách: “…”
Khương Đào hi vọng tràn trề hỏi: “Nếu nhiệm vụ thành công thì cơm tối có được ăn thịt dê không?”
“…”
Trương Sách vô tình từ chối.
Khương Đào bĩu môi.
Để một đám thức ăn đi tới đi lui trước mặt cô rồi lại không ăn được, đây là chuyện tàn nhẫn như thế nào chứ!
Trương Sách đưa roi chăn dê cho cô, hỏi: “Tiểu Khương có muốn học cách đuổi dê không?”
Chăn dê cũng có bí quyết, cần tìm dê đầu đàn, khống chế nó thì các con dê khác sẽ đi theo.
Nhưng nếu không biết, đuổi dê lung tung, khiến dê đầu đàn sợ tới mức bỏ chạy, cuối cùng một con cũng không thể đuổi về được, trong quá trình quay sẽ tạo nhiều trò cười.
Nhưng mà Khương Đào không hề nhận ý tốt của hắn, cầm roi hướng về phía sườn núi: “Không cần lãng phí thời gian, làm xong sớm chút thì ăn cơm sớm chút.”
Kiểu người cứng đầu nên được đưa gấp vào danh sách khách mời của tổ chương trình như thế này chính là kiểu mà Trương Sách thích nhất.
Hắn không khuyên nhiều, vội vàng kêu camera theo sau.
Trên núi, ánh nắng tươi sáng, cỏ xanh mơn mởn, đàn dê nhàn nhã đi tới đi lui.
Trương Sách: “Tiểu Khương, tôi nhắc lại nhiệm vụ cho cô một lần nữa, trong hai tiếng nữa, cô phải đưa đàn dê quay lại, một con cũng không được thiếu! Cô hiểu chưa?”
Khương Đào gật đầu.
Trương Sách ra hiệu cho camera quay cô, sau đó ấn đồng hồ đếm ngược: “Hiện tại bắt đầu tính giờ.”
Hắn chờ mong nhìn cô đi đến chỗ đàn dê, trông chờ vào khuôn mặt tái nhợt hoang mang khi đàn dê chạy loạn.
Sau đó…
Đàn dê run lẩy bẩy nhìn Khương Đào đang không ngừng đến gần.
“Bình bịch” quỳ xuống.
Trương Sách: “”