Ăn Hết Giới Giải Trí

Chương 55

Trans: Thanh Long
Chớp mắt “Lưới Trời” đã quay được hai mươi ngày rồi.
Khương Đào dần dần đã thích ứng được nhịp độ của tổ làm phim.
Mỗi ngày thức dậy, trang điểm, đóng phim, ăn kem (bushi*).


*Bushi: Có ý nghĩa là chọc cười, khi viết một câu đùa ở trên mạng thì sẽ thêm từ này vào cuối câu.


Tình cảm của Phó Yến Phi dồi dào, lại thêm nhân vật Chu Hoài Bình này bên ngoài thì lạnh lùng, đem giấu hết toàn bộ tình yêu thương dành cho con gái ở tận đáy lòng, cái loại cảm xúc đè nén này ngược lại càng khiến cho tình cảm của ông ấy càng thêm sâu nặng.


Đối với Khương Đào mà nói hương vị đó càng thơm ngon hơn.
Hơn nữa, Phó Yến Phi không phải là kiểu người giống như Thẩm Chi Diễn.
Cảm xúc của Thẩm Chi Diễn kiểm soát một cách tự nhiên, mỗi lần đều để cho Khương Đào nhìn thấy mà lại không ăn được.
Keo kiệt vô cùng!!


Ba Phó thì không như vậy.
Mỗi lần đối diễn xong, Khương Đào đều có thể ăn đến no căng.
Nhưng mà từ tiết kiệm trở lên xa hoa thì dễ, từ xa hoa mà trở về tiết kiệm thì khó.
Nếu như có một ngày không thể đối diễn với Phó Yến Phi nữa, ngày đó chắc Khương Đào sẽ rất suy sụp.


Chỉ cần có cảnh quay của Phó Yến Phi, cho dù cô có thể nghỉ ngơi thì cô vẫn sẽ chuyển ghế đến bên cạnh ngồi đợi.
Phó Yến Phi quay xong, cô là người đầu tiên xông lên đưa nước, Phó Yến Phi bị cảm cúm, cô còn lo lắng hơn cả trợ lý của ông.
Fan và người yêu mến Phó Yến Phi rất nhiều.


Từ khi đi quay đến giờ, cũng có diễn viên trong đoàn chạy đến biểu đạt sự yêu mến.
Nhưng có thể làm đến mức như Khương Đào thì đã ít lại càng ít.
Trái tim của Phó Yến Phi không tự chủ mà bị Khương Đào làm cảm động.


Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì cũng sẽ nói với Khương Đào về phim, biết Khương Đào thích ăn còn đặc biệt bảo trợ lý đi mua đồ ăn cho cô.
Hai người không chỉ là cha con trong phim, đến ngoài đời cũng đều dần dần có vẻ giống cha con.


Vợ của Phó Yến Phi mất sớm, không để lại người con nào, sau này ông cũng không có ý định tái hôn, mãi cho đến hôm nay Phó Yến Phi vẫn một thân một mình.
Đột nhiên có một cô bé ngoan ngoãn lễ phép, cảm giác trái lại cũng rất tốt.


Chỉ là có lúc ánh mắt của cô bé này nhìn ông có chút quá nóng bỏng, khiến cho ông không thể thích ứng được.
Hôm nay, Phó Yến Phi quay xong phân cảnh của mình, quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Ai biết được vừa mới thay quần áo xong thì đã nhận được điện thoại của quản lý.


“Thầy Phó, tôi đã nghe bác sĩ Tằng nói, đã rất lâu rồi ông không liên hệ với ông ta, tình huống hiện tại của ông vẫn tốt chứ?!”
Phó Yến Phi sững sờ mấy giây.


Bác sĩ Tằng là bác sĩ tâm lý của ông, lúc trước mỗi khi ông gặp khó khăn trong việc thoát vai thì đều liên hệ với ông ấy, để ông ấy giúp bản thân khai thông cảm xúc, nếu nghiêm trọng thậm chí ông ấy còn phải ở lại đoàn làm phim.


Nhưng mà, bộ phim này ông thế mà lại không hề có chút khó khăn trong việc thoát vai, quay sắp được một tháng rồi, lại không hề liên hệ với bác sĩ Tằng dù chỉ một lần.


Quản lý thấy đầu bên kia ông không nói gì, đột nhiên hoang mang: “Thầy Phó, ông không sao chứ? Nếu không tôi vẫn cứ dẫn bác sĩ Tằng tối nay ngồi máy bay đến nhé!”
“Không cần”, Phó Yến Phi tỉnh táo lại: “Tôi không sao.”


Quản lý vẫn còn chưa yên tâm: “Tôi thấy bộ phim này, tâm lý của nhân vật Chu Hoài Bình vừa kiềm nén mà còn thâm sâu, nếu như ông chìm sâu vào đó, sợ rằng rất khó để thoát ra, lúc trước không phải cũng từng trải qua chuyện như vậy rồi sao? Ông đừng có mà không quan tâm!”


Bà ấy nói như vậy, Phó Yến Phi cũng ý thức được cái gì đó.
Lúc trước ông không nghĩ đến các khía cạnh khác.
Hiện tại nghĩ lại, hình như mỗi lần chỉ cần Khương Đào chạm vào ông, mấy cái cảm xúc cuộn trào đó hình như đều bị rút đi vậy.


Loại chuyện này quá là khó tin.
Cho dù là hiện tại, ông cũng không thể tin nổi.
Lúc này, ông lại nhớ đến lời nói ý ở trên mặt chữ của Thẩm Chi Diễn.
Chuyện này xem ra Thẩm Chi Diễn biết được.
Ông cúp điện thoại của quản lý, lại gọi video cho Thẩm Chi Diễn, đợi một lúc mới kết nối được.


Vẻ mặt của Thẩm Chi Diễn có chút tiều tụy.
“Thầy Phó, thầy tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Chi Diễn”, Phó Yến Phi ngập ngừng một chút: “Tiểu Khương có thể bình ổn cảm xúc của tôi, làm cho tôi thoát vai, chuyện này cậu đã biết trước rồi có đúng không?”


Thẩm Chi Diễn khẽ cười: “Đúng vậy.”
Anh thừa nhận quá thẳng thắn, Phó Yến Phi ngược lại không biết nên hỏi gì nữa.
Thẩm Chi Diễn nói: “Thầy đừng lo lắng, tôi đã đặc biệt xác nhận, tuy rằng cô ấy rút đi cảm xúc nhưng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với cơ thể thầy.”


“Tôi không lo lắng cái gì cả”, Phó Yến Phi nói: “Nhân phẩm của tiểu Khương như thế nào, tôi còn không biết sao? Hơn nữa cũng may có con bé, tôi trước giờ chưa bao giờ được diễn thỏa thích như vậy, cái này còn tốt hơn so với bác sĩ.”


“Sau này nếu như cậu tìm tiểu Khương đóng phim gì thì cũng để lại cho tôi một vai, lớn nhỏ tôi đều không ngại, tôi không phải là vì năng lực hấp thụ cảm xúc của con bé, loại lời này cậu đừng nói linh tinh trước mặt con bé, tránh cho con bé suy nghĩ nhiều, coi tôi như người ngoài…”


Thẩm Chi Diễn: “...?”
Nói như vậy giống như tôi là người ngoài đó?
Phó Yến Phi hỏi rõ ràng cũng không xoắn xuýt nữa.
Quay sang quan tâm Thẩm Chi Diễn: “Cậu gần đây thế nào? Đạo diễn Trần yêu cầu nghiêm khắc, cơ thể của cậu vẫn chịu nổi chứ?”
“Thầy yên tâm, tôi vẫn tốt.”


Thẩm Chi Diễn và Phó Yến Phi nói chuyện một lúc mới cúp điện thoại.
Đồ ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh.
Đây là món ăn mà Đỗ Sùng đặc biệt mời bếp trưởng của nhà hàng năm sao đến, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa đến trước mặt anh.


Nhưng thực ra món ăn ngon hay không ngon đối với anh mà nói không khác nhau là mấy.
Đều chỉ là miễn cưỡng bản thân ăn mà thôi.
Duy nhất khiến anh có ham muốn ăn uống chỉ có Khương Đào.
Thẩm Chi Diễn thở dài một hơi lại cho thức ăn vào lò vi sóng hâm nóng.


Sau đó mở phần mềm video ra, tìm thấy video edit Khương Đào ăn.
Gần đây anh đều dùng cách này để ép bản thân ăn.
Chỉ đáng tiếc, video dù có thế nào cũng không sinh động bằng người thật.


Thẩm Chi Diễn nhíu mày, khó khăn nuốt thức ăn vào trong, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì lập tức đẩy hộp thức ăn ra xa nhất, không liếc lấy một cái.
Từ trước đến giờ anh chưa từng trải nghiệm cảm giác ăn cơm bình thường, không biết đồ ăn hóa ra có thể là mỹ vị.


Lúc đó anh còn có thể nhịn được.
Nhưng thực sự trải qua rồi mới biết, cái gì gọi là từ nghèo sang giàu thì dễ mà từ giàu sang nghèo thì vô cùng khó.
Lần đầu tiên anh có chút hối hận.


Sớm biết như vậy thà đi đoàn làm phim “Lưới Trời” tiếp tục là diễn viên khách mời, dù thế nào cũng có thể ăn no được mấy bữa.
Nói thật, hiện tại anh có chút ngưỡng mộ Phó Yến Phi rồi.
Từ sau khi biết Khương Đào có thể hấp thụ được cảm xúc, Phó Phi Yến cũng ngày càng to gan hơn.


Lúc trước ông sợ bản thân quá lún sâu vào vai diễn, ít nhiều cũng sẽ giữ lại mấy phần cảnh giác, lúc sau này khi ông xem lại, vẫn cảm thấy kỹ thuật diễn của mình còn vài chỗ thiếu sót, vô cùng tiếc nuối.


Hiện tại có Khương Đào bảo đảm cái này, ông không chút lo lắng, chuyên tâm nhập vai, đóng góp kỹ thuật diễn tuyệt vời trước nay chưa từng có.
Khiến cho người đạo diễn là Bạch Khấu đây đều cảm thấy bộ phim này quay quá dễ dàng rồi.
Diễn viên hoàn toàn không cần cô ta lo lắng.


Mỗi cảnh quay của Phó Yến Phi đều khiến cô ta đập bàn kêu tuyệt, mỗi một cảnh đều tràn đầy cảm xúc, kỹ thuật diễn khiến người ta xúc động.
Có lúc cô ta cảm thấy không có vấn đề gì rồi, Phó Yến Phi vẫn còn muốn làm tốt hơn nữa.
Còn có Khương Đào.


Tuy là người mới nhưng rất có năng lực, biểu hiện khiến người ta kinh ngạc vô cùng, hơn nữa cô còn siêng năng ham học hỏi, lúc Phó Yến Phi quay, cô đều xách ghế ngồi ở bên cạnh quan sát học tập.


Tinh thần của hai người thậm chí còn kéo theo cả diễn viên của đoàn làm phim, khiến cho mọi người đều chăm chỉ hơn rất nhiều.
Cô ta cảm thấy, đạo diễn là mình đây gần như sa vào thành cái máy hô “action” và “cut”.
Càng quan trọng hơn là bộ phim này quay vô cùng thuận lợi.


Cô ta đã nghe từ trước, Phó Yến Phi vì chuyện khó khăn trong việc thoát vai, dẫn đến việc tâm lý gặp trở ngại.
Bởi vì vậy mà đoàn làm phim còn đặc biệt bố trí một bác sĩ tâm lý, một khi phát hiện cái gì không thích hợp sẽ lập tức can thiệp vào ngay.


Nhưng đã quay được hơn hai mươi ngày rồi.
Phó Yến Phi không có chút vấn đề gì, thậm chí đến Bạch Khấu còn cảm thấy, trạng thái của ông so với những bộ phim lúc trước đạt giải thưởng còn tốt hơn.
Nhưng cảnh phải quay sắp tới đây, vẫn khiến cho cô ta hơi lo lắng.


Cảnh này là cảnh Chu Tưởng vì cứu người mà đi truy bắt phần tử tội phạm. Sau khi Chu Hoài Bình biết được vội vàng đuổi theo, ở hiện trường nhìn thấy một thi thể người phụ nữ bị đốt cháy không rõ hình dạng, cho rằng là con gái bị giết hại, bi thương vô cùng.


Nhưng thật ra Chu Tưởng đã nhanh trí trốn thoát từ trước, lúc cô và một cảnh sát khác cùng nhau đuổi tới vừa đúng lúc nhìn thấy một cảnh này.


Từ trước đến giờ Chu Tưởng vẫn luôn cho rằng ba lạnh nhạt vô tình, trong lòng chỉ có công việc và vụ án, lại thêm việc hồi nhỏ bản thân bị bắt cóc, tận mắt nhìn thấy mẹ của mình bị giết trước mặt mình.


Những điều này đều tạo thành vách ngăn giữa hai người bọn họ, nhưng mãi cho đến lúc này, cô mới ý thức được, ba cũng yêu cô, chỉ là tình yêu của ba quá sâu nặng, bản thân không nhìn thấu được.


Phó Yến Phi cho rằng con gái bị giết hại, kết quả lại phát hiện bản thân nhận sai, con gái vẫn còn sống.
Sau bi thương là vô cùng vui mừng.
Dưới sự tác động của hai cảm xúc xung đột, ông ấy lần đầu tiên ôm chặt lấy con gái, lại không có cách nào che giấu được tình cảm của người cha dành cho con.


Bởi vì chuyện nhầm lẫn này ngược lại trở thành bước ngoặt trong tình cảm giữa hai cha con, trong lúc cả hai còn khó xử, họ cũng dần dần học được cách mở lòng.
Đây là đoạn cao trào của cả bộ phim.
Cảm xúc vô cùng mạnh mẽ, vô cùng mang tính khảo nghiệm.


Đương nhiên, đối với Phó Yến Phi mà nói thì nhập vai không hề khó.
Mọi người lo lắng là thoát vai.
Thậm chí đến cả quản lý của Phó Yến Phi cũng không yên tâm, còn đặc biệt dẫn bác sĩ tâm lý của ông vội vàng đến phim trường.


Giản Tiêu, quản lý của Phó Yến Phi là người đại diện nổi tiếng trong giới giải trí, bà ta dẫn dắt đều là ảnh hậu, ảnh đế, bà ta đặc biệt chạy đến đây một chuyến, có thể thấy được là vô cùng coi trọng chuyện này.
Khiến cho Bạch Khấu không thể không chuẩn bị đầy đủ.


Phó Yến Phi đang ngồi trên ghế, nhắm mắt tiến vào trạng thái nhập vai.
Giản Tiêu có chút lo lắng nhìn ông.
Bà ta và Phó Yến Phi là cộng sự nhiều năm, đối với tình huống của ông cũng biết rất rõ.
Ông luôn luôn là người say mê đối với đóng phim, là người vô cùng nghiêm túc.


Phương pháp đóng phim của ông gần như đốt cháy bản thân, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông vô cùng khó khăn trong việc thoát vai, chỉ có thể dựa vào bác sĩ tâm lý thì mới có thể thoát ra được.


Nếu không phải bác sĩ Tằng nói, bà ta cũng không thể nào tin được Phó Yến Phi vào đoàn làm phim lâu như vậy rồi thế nhưng chưa một lần liên hệ với bác sĩ Tằng.
Tuy rằng trạng thái hiện tại của Phó Yến Phi xem như có vẻ vẫn ổn nhưng Giản Tiêu dù sao cũng không thể nào yên tâm được.


Càng đừng nói là cảnh hôm nay còn là cảnh có cảm xúc mãnh liệt như vậy, bà ta dứt khoát bỏ chuyện trong tay xuống, đặc biệt cùng bác sĩ Tằng đến đây một chuyến.
Đợi đến lúc bấm máy.
Phó Yến Phi mới mở mắt, từ trên ghế đứng dậy.


Tâm trạng nôn nóng và lo lắng đã hiện rõ ra trong con ngươi của ông.
Giản Tiêu thấy tình huống này thì càng lo lắng hơn.
Đợi đến khi Bạch Khấu nói “action.”
Phó Yến Phi hổn hển chạy qua, vừa mới đứng được thẳng người thì đã nhìn thấy thi thể của một cô gái trên mặt đất.


Ông gần như sững sờ, biểu cảm ngỡ ngàng ngay tức khắc, sau đó trở lên tái nhợt, máu huyết gần như không chảy nữa.
Ông nhìn chằm chằm vào thi thể của cô gái, không dám tin đây là đứa con gái hôm qua mới cùng ông cãi nhau, vui vẻ.


Ông không thể tin được lắc đầu: “Không phải, đây không phải là Tưởng Tưởng…”
Lúc này ông nhìn thấy ở bên cạnh thi thể của cô gái có một chiếc móc chìa khóa bị cháy, ông nhận ra đó là của Chu Tưởng.
Cả người ông run rẩy dữ dội.


Loạng choạng chạy đến, gần như muốn ôm lấy thi thể của cô gái nhưng lại sợ hãi, tay run rẩy gọi 120, lại suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.
Người cảnh sát già luôn ổn trọng và chuẩn mực, thế mà giờ giọng nói run rẩy gần như không nói thành câu.


“Cứu…Cứu cứu…Cứu cứu con gái của tôi…Địa chỉ, địa chỉ là…”
Ông ấy vừa nói nước mắt đột nhiên từ trong khóe mắt chảy xuống.
Ông ấy cúi đầu, cẩn thận đỡ thi thể của cô gái lên, dường như sợ làm đau đối phương.
“Tưởng Tưởng đừng sợ, ba….Ba ở đây.”


“Ba sẽ cứu con…Bảo bối ngoan, con đừng ngủ, con mở mắt nhìn ba…Tưởng Tưởng, bảo bối ngoan, con trả lời ba một tiếng…Ba sai rồi, ba nhận lỗi với con…Ba sẽ không cãi nhau với con nữa…”
Hai mắt của ông ấy đỏ hoe, cả người dường như già đi mấy tuổi.


Lúc này, ông ấy không phải là ông cảnh sát già phá án như thần nữa, ông ấy chỉ là một người ba mất đi đứa con gái.
Cũng chính tại lúc này, Khương Đào và diễn viên diễn cùng vội vàng xuất hiện.
“Ba!”
Phó Yến Phi sững sờ, dường như cho rằng mình bị ảo giác.


Ông ấy ngẩng đầu, từ trong nước mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Nhưng nước mắt ngược lại càng chảy nhiều hơn.
Ông ấy vội vàng dùng cánh tay áo thô lỗ lau nước mắt, khoảnh khắc nhìn thấy Khương Đào đó, trong mắt của ông ấy dường như lóe lên ánh sáng.


Ông ấy đứng dậy, lại bởi vì chân bị tê mà chút nữa thì lại ngã xuống, nhưng ông ấy không để tâm, trong mắt của ông ấy chỉ có con gái.
Ông ấy nôn nóng ôm lấy con gái vào lòng.
Lại ôm lấy mặt của cô nhìn, xác nhận cô không hề bị thương.


Ông ấy vội vàng ôm lấy bảo bối mất đi lại nhặt được về, coi cô như đứa trẻ sơ sinh mà ôm vào trong lòng.
Khương Đào có thể cảm nhận được sức lực của cánh tay ông ấy, còn có chút run rẩy.
Cảm xúc mãnh liệt như là thủy triều chảy qua.


Trong ngọt ngào và ấm áp, dường như còn có chút đắng cay.
Nếu như nói lúc trước cảm xúc ở trên người Phó Yến Phi giống như là que kem thế thì hiện tại chính là một đại dương vô tận.
Khương Đào sững sờ.
Tâm trí của cô dường như bị hôn mê.


Cảm tình của nhân loại, hóa ra có thể sâu như vậy, có thể lớn như vậy sao?
Tình thân, hóa ra không chỉ là cây kem.
Cô vô thức vươn tay vỗ vỗ vào lưng đối phương, dường như có chút khó khăn mở miệng: “Ba, không sao rồi….”


Phó Yến Phi nhắm chặt mắt, trái tim đập mãnh liệt, tình trạng thê thảm của thi thể cô gái lúc trước vẫn còn quanh quẩn ở trong lòng ông, cái kiểu cảm giác máu huyết lạnh băng, đến bây giờ vẫn khiến cho ông sợ hãi vô cùng, giống như con chim sợ cành cong.


Giọng nói yếu ớt, dường như còn mang theo vẻ cầu xin: “Tưởng Tưởng, gọi ba nữa đi…”
Cô mím mím môi, cúi đầu nhẹ cọ vào lồng ngực của ông.
Vô cùng nhẹ nhàng mang theo chút ỷ lại gọi một tiếng: “Ba.”
Đằng sau màn hình.
Biểu cảm của Bạch Khấu và Giản Tiêu hoàn toàn không giống nhau.


Bạch Khấu kinh ngạc vui mừng, đến cả tiếng kêu “cut” cũng không nỡ kêu.
Mà Giản Tiêu, lo lắng và nôn nóng đến gần nhưng không nói thành lời, hận không thể lập tức kêu “cut”, để bà ta dẫn bác sĩ tâm lý đi lên.
Cuối cùng, Bạch Khấu cũng vừa lòng hô cut.


Giản Tiêu vội vàng cùng bác sĩ Tằng đi lên phía trước: “Thầy Phó, ông thế nào rồi?”
Phó Yến Phi lúc này vẫn chưa thể từ trong nhân vật đi ra, mắt đỏ ửng, tay cũng run rẩy, túm lấy Khương Đào không buông.
Giản Tiêu nôn nóng: “Bác sĩ Tằng, ông mau xem thầy Phó!”


Phó Yến Phi cảnh giác nhìn hai người bọn họ, biểu cảm trên mặt là kiểu “ai cũng đừng có nghĩ đến chuyện tách tôi với con gái ra”.
Nhưng mà ngay sau đó ông đã cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể “ào ào” rút đi, cả người lập tức tỉnh táo lại.


Mà bác sĩ Tằng vẫn không biết, giống như lúc trước dựa theo thân phận trong phim của ông, bao dung nói: “Ông Chu, hiện tại các người đã an toàn rồi, tôi là bác sĩ của trung tâm cấp cứu 120…”
Phó Yến Phi: “...”
Lúc trước sao ông lại không phát hiện ra, bác sĩ Tằng lại có thể diễn giỏi như vậy.