Ăn Hết Giới Giải Trí

Chương 154

Trans: Atiso
Buổi chiều ngày thu, địa giới của Lương Thành vừa đón một cơn mưa, tức khắc trở nên mát mẻ, không ít người nhộn nhịp ra khỏi cửa nhà.


Tửu lâu trong thành ngồi kín mít người, tiên sinh kể chuyện trên đài đang gõ cây thước: "Cái gọi là linh mạch của thiên hạ đều tới từ bầu trời, có thể nói trên trời có vô số kỳ trân dị bảo, linh thảo linh thú, ngay cả mặt đất cũng lót linh thạch..."


Tất cả mọi người thán phục lắng nghe, chỉ có một bóng dáng trong góc, đang dùng sức ăn điên cuồng, bát đĩa trước mặt chồng lên cao, gần như che mất người phía sau.
Chưa tới một lát, phía sau đống bát đĩa kia, truyền tới một giọng nữ trong trẻo: "Tiểu nhị, lại thêm mười bát mì thịt bò!"


Nhưng nàng không nhìn thấy tiểu nhị, ngược lại nhìn thấy ông chủ lồng tay áo đi tới: "Cô nương, hay là trước tiên ngài trả tiền cơm trước, sau đó lại gọi?"


Một thiếu nữ xinh xắn từ sau chồng bát thò đầu ra, mái tóc đen dài không búi lại, chỉ tết thành hai luồng thả xuống hai bên, mặc dù không trang điểm, lại lộ ra vẻ hoạt bát thanh lệ.
"Tiền?" Thiếu nữ nghi hoặc hỏi, "Đó là gì thế?"


Mặt ông chủ đã có chút khó coi, nhịn tức giận mà nói: "Cô nương, ăn cơm trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngài sẽ không phải là muốn ăn cơm bá vương đấy chứ?"
Thiếu nữ chớp mắt: "Tôi không có tiền, cái này có được không?"


Nàng nói xong, giống như làm ảo thuật biến ra từ trong túi một viên linh thạch.
Ông chủ trợn mắt.
Trong nháy mắt vốn dĩ tửu lâu đang huyên náo cũng yên tĩnh lại.


Gần Lương Thành có môn phái tu tiên Thiên Tinh Môn, trong thành cũng thường thấy người tu tiên qua lại, nên bọn họ đương nhiên cũng đã từng thấy qua linh thạch, viên linh thạch này trong suốt óng ánh, không hề có một chút tạp chất, ít nhất cũng phải là linh thạch trung phẩm.


Đừng nói mua những món ăn này, cho dù mua cả gian tửu lâu của bọn họ cũng dư dả.
Thiếu nữ nghiêng đầu: "Đủ không?"
Ông chủ vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, cô nương muốn ăn gì, cứ việc nói, lập tức sẽ dọn lên cho ngài..."
Đợi ông chủ ôm linh thạch rời đi.


Tửu lâu mới dần dần có tiếng người, chẳng qua tư tưởng tất cả mọi người đều không tập trung, len lén nhìn về phía trong góc.
Tiểu nhị niềm nở đem số bát đĩa trên bàn của nàng đi, không ít người mới thật sự nhĩn rõ dung mạo của nàng.


Nàng mặc một bộ hồng y sáng màu, mắt hạnh má đào, làn da trắng nõn giống như trứng chim mới bóc vỏ, mặc dù trên người không có trang sức gì, nhưng đã có người nhận ra, miếng ngọc rũ xuống bên hông của nàng được chạm khắc từ hạt ngọc Linh Lung.


Hạt ngọc Linh Lung là một trong những nguyên liệu quan trọng nhất để luyện chế khí cụ trữ vật, chỉ có túi trữ vật được thêm ngọc Linh Lung, mới có thể tự hình thành không gian, cất giữ vật sống.


Chỉ là thông thường để luyện chế túi trữ vật này, cũng chỉ thêm hạt ngọc Linh Lung cỡ bằng hạt gạo, bọn họ chưa từng thấy qua có người xa xỉ tới mức dùng cả một cái túi trữ vật được khắc từ ngọc Linh Lung.


Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy rằng, thiếu nữ này đeo bảo vật, lại không rành thế sự như vậy, nhất định là tiểu tiên tử của tiên môn thượng đẳng, lén lút chuồn ra ngoài chơi.


Mà bốn người nam nữ mặc áo choàng đang ngồi ở một góc khác, giao lưu ánh mắt với nhau, lại nhìn về phía thiếu nữ, lộ ra vẻ mặt tham lam.
Không biết qua bao lâu, dường như cuối cùng thiếu nữ cũng ăn xong rồi, ông chủ mặt tràn đầy ý cười, đích thân tiễn nàng ra khỏi tiểu lâu.


Thiếu nữ giơ ngón cái lên: "Đồ ăn rất ngon."
Ông chủ tươi cười rạng rỡ: "Đa tạ cô nương khích lệ, lần sau lại ghé."
Thiếu nữ tràn đầy sức sống đi ra ngoài thành, không hề ý thức được có bốn cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng.


Bốn người này là bọn cường đạo nổi tiếng giới tu tiên, ngày thường đều cướp bóc người tu tiên của các môn phái nhỏ hoặc những tán tu*, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, cướp xong còn giết người.


*Hầu hết những tán tu ban đầu đều thuộc những người tu tiên chân chính, nhưng về sau họ không chịu nổi, chán với lối sống của môn phái hoặc người tu tiên, nên đã tự đày đọa bản thân và lang thang bên ngoài thế giới tu tiên.


Lần này bọn chúng tới Lương Thành, đúng lúc đang tìm kiếm con mồi khắp nơi, thì đụng phải thiếu nữ này.
Đối với tiểu cô nương không rành thế sự lại xuất thân cao quý, quả thực là con mồi tốt nhất không thể bỏ qua.


Tới ngoại ô, nữ nhân duy nhất trong bốn người bỏ áo choàng xuống, bước nhanh đuổi theo: "Muội tử, đợi một chút."
Thiếu nữ dừng lại: "Có chuyện gì?"
Nữ nhân cười nói: "Ta thấy muội tử hình như muốn đi Lan Thành, ta nghĩ, ta và muội đều lẻ loi một mình, không bằng đi cùng nhau?"


Quả nhiên thiếu nữ vui vẻ đồng ý.
Lúc đi đường, nữ nhân nói mình là Nguyệt Nương, lại hỏi thiếu nữ tên gì.
Con mắt nàng hơi đảo một vòng, cười nói: "Ta là Khương Đào."


Nguyệt Nương dẫn dắt nàng, từng bước từng bước đưa nàng vào vòng vây của bọn chúng, Khương Đào không hề hay biết.
Nguyệt Nương cười nói: "Muội tử xuất thân danh môn, sao lại không tìm một cái khí cụ thay đi bộ, đi thế này không mệt sao?"


Khương Đào vô tội đáp: "Nếu có khí cụ thay đi bộ, còn có thể cho ngươi cơ hội tiếp cận ta sao?"
Nguyệt Nương sửng sốt: "Muội nói gì..."


Lời còn chưa nói xong, liền bị một nắm đấm xinh xắn mà thanh tú giáng vào mặt, nàng ta chỉ kịp kích hoạt khí cụ phòng ngự, lại thấy cái lồng phòng hộ có thể ngăn được công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ kia, mỏng manh như tờ giấy dưới nắm đấm đang giáng xuống.


Căn bản nàng ta không kịp cảnh báo cho những người khác, thì đã hôn mê bất tỉnh.
Khương Đào thô lỗ ném nàng ta vào trong túi trữ vật, sau đó vỗ tay, nhẹ nhàng cước bộ đi về phía vòng vây của bọn chúng.
Không lâu sau, bốn người đều bị ném vào túi trữ vật.


Nàng móc ra một tấm lệnh truy nã, bên trên đúng là bốn người này, tiền thưởng cao tới một vạn linh thạch trung phẩm.
Nếu không phải vì một vạn linh thạch trung phẩm này, gặp được loại bại hoại như thế này, thì nàng trực tiếp nuốt luôn chúng.


Khương Đào cầm bốn tên đi đổi tiền thưởng xong, lại lấy một khối linh thạch đổi không ít vàng bạc, mới vui vẻ đi ăn dạo trên phố.
Đương nhiên nàng không phải tiểu nha đầu không rành thế sự, chẳng qua vì bắt bốn tên cường đạo đó, mới cố ý mặc thành như vậy.


Nàng lang thang trên phố cắn miếng kẹo hồ lô, những người bán hàng rong bên đường đều đang rao hàng, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần có liên quan tới hai từ Thương Lan, giá cả liền có thể bán gấp lên được mấy lần.


Trong miệng bọn họ, khắp nơi ở núi Thương Lan đều là linh thạch, hằng hà những tiên thảo linh khí, ngay cả linh thú cũng đều béo tốt phì nhiêu, ăn một miếng liền có thể kéo dài tuổi thọ.
Khương Đào cảm thấy, núi Thương Lan bọn họ, và núi Thương Lan mà nàng biết, hoàn toàn không giống nhau.


Trên núi Thương Lan, ngược lại là có tiên thảo và linh thú, nhưng sinh ra linh khí, Lương Thực Dự Trữ lại không cho phép nàng ăn.
Về phần trên đất phủ kín linh thạch, vậy thì càng vô căn cứ.
Nếu thật sự có nhiều linh thạch như vậy, nàng đến mức phải tới nhân gian kiếm chút tiền này mua đồ ăn sao?


Hơn nữa còn gặp chút khó khăn, không thể bị Lương Thực Dự Trữ phát hiện nàng lén lút chạy ra.
Khương Đào cầm lấy một vạn linh thạch này, vui vẻ mà mua mua ăn ăn, mắt thấy thời gian dự tính tới rồi, mới tranh thủ thời gian chạy về núi Thương Lan.


Trong mắt người ngoài, núi tiên Thương Lan được giấu trong một đám mây mù, có kết giới kiên cố không thể phá vỡ, nhưng Khương Đào lại thuần thục tiến vào trong đám cỏ.


Đây là lỗ hổng kết giới mà lúc đầu nàng cắn ra, Lương Thực Dự Trữ vẫn luôn không sửa lại, nàng mượn lỗ hổng đó mà ra ngoài, chạy tới nhân gian ăn vụng thức ăn, Lương Thực Dự Trữ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.


Khương Đào lén lút quay về núi Thương Lan, chùi sạch dầu cay và phấn kẹo trên khóe miệng, xác nhận không có sơ hở, mới vui vẻ chạy về phòng của mình.
Ai ngờ vừa tới cửa, liền thấy một thân ảnh tiên khí phiêu dật đứng trước của, nhẹ giọng hỏi: "Về rồi à?"


Khương Đào chột dạ đáp: "Lương Thực Dự Trữ, không phải ngươi nói bế quan sao?"
Chí Diễn hờ hững nói: "Xuất quan trước thời hạn, đúng lúc nhìn thấy ngươi từ kết giới chui về."
Khương Đào cái khó ló cái khôn đáp: "Cái đó, thực ra ta vì chúc mừng ngươi xuất quan, đi mua lễ vật cho ngươi."


Chí Diễn nhếch mày cười khẽ: "Ồ?"
Khương Đào móc trong túi trữ vật hồi lâu, mới lấy ra một cây trâm ngọc: "Xem này! Ngươi vẫn luôn cài một mảnh gỗ vỡ, quá xấu, ta đặc biệt mua cho ngươi cây trâm! Mau đổi đi!"
Chí Diễn: "..."


Trâm gỗ trên đầu hắn là tiên linh mộc hóa thành, tiên linh mộc hội tụ linh khí của cả núi Thương Lan, là thứ độc nhất vô nhị trên thế gian, mà trâm ngọc kia lại chỉ là ngọc thạch bình thường nhất ở nhân gian điêu khắc mà thành.


Nhưng thấy biểu cảm dâng vật quý của Khương Đào, hắn vẫn là dừng một chút, tiếp nhận đổi sang cái trâm ngọc bình thường nhất kia.
Cho dù là ngọc thạch tầm thường nhất, nhưng ở trên người hắn, lại phảng phất như có thêm không ít hào quang.
Khương Đào không hề do dự nói: "Đẹp!"


Chí Diễn: "...Cảm ơn?"
Khương Đào lập tức đánh rắn đuổi theo gậy*: "Vậy lúc sinh thần của ta, ngươi cũng phải tặng lễ vật cho ta!"


*Bính âm của "đánh rắn đuổi theo gậy" là dǎ shé suí gùn shàng, thực chất là cách viết tắt của câu "gậy gỗ đánh rắn, rắn theo gậy". Nó có nghĩa là mọi người có thể nhìn thấy cơ hội, đi theo xu hướng và phấn đấu để đạt được lợi ích hoặc lợi ích lớn hơn. "Đánh rắn đuổi theo gậy" được dùng như một ẩn dụ cho các trận chiến của con người, có nghĩa là người bị tấn công giỏi tận dụng điểm yếu trên phương tiện của đối thủ và phản công một cách nhạy bén, khiến đối thủ cảm thấy rất khó khăn.


Chí Diễn: "Sinh thần?"
Hiển nhiên Khương Đào không biết sinh thần của bản thân là ngày nào, chỉ thấy những phàm nhân sẽ nhận được lễ vật vào ngày sinh thần, liền cho rằng đó là dĩ nhiên, sinh thần là ngày riêng biệt để nhận lễ vật.


Nàng giảo hoạt nói: "Sinh thần của ta là ngày nào không quan trọng, chỉ cần ngươi chuẩn bị lễ vật tốt, thì ta sẽ đón sinh thần vào ngày đó."
Chí Diễn dở khóc dở cười, nhưng vẫn đồng ý với nàng.


Khương Đào thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đã lừa gạt được chuyện mình lén chuồn ra ngoài, hơn nữa còn tranh thủ được lễ vật, trong lòng đang mừng khấp khởi mà khen bản thân.


Không ngờ Chí Diễn nhẹ nhàng nói: "Tháng này ngươi đi tới nhân gian hai lần, dựa theo ước định của chúng ta, ra sau núi nhổ cỏ hai ngày đi."
Mặt Khương Đào tức khắc sụp đổ: "Nhưng..."
Chí Diễn: "Tháng trước..."


Khương Đào không ngờ rằng hắn vậy mà lại còn nhắc lại chuyện cũ, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, không phải nhổ cỏ hai ngày thôi sao! Ta đi là được!"
Nàng tức giận rời đi.
Chí Diễn quay lại đỉnh núi, thần sắc nghiêm trọng quan sát tinh tượng.


Nhưng mặc kệ hắn nhìn thế nào, tinh tượng vẫn hỗn độn không rõ, loại tình huống này đã liên tục trong thời gian dài rồi.
Chí Diễn chưởng quản núi Thương Lan, từ ngày sinh ra, đã mang thiên đạo.
Mà hiện giờ, thiên đạo biểu thị, thế gian sẽ quay về thời kỳ hỗn độn lần nữa.


Nhân gian hiện có sẽ không còn tồn tại, đến khi thời kỳ hỗn độn tách ra, tạo ra thế giới mới lần nữa.
Hắn nhìn nửa tháng, hiện tại thiên đạo đã định, hắn thở dài một hơi, vung tay lên, tinh tượng biến vào hư vô.
Đất trời quy về hỗn độn, đối với hắn mà nói không là gì cả.


Nhưng Khương Đào vẫn chỉ là một tiểu Thao Thiết mới hóa hình chưa lâu, nàng chưa hẳn chịu đựng được.
Hắn giơ tay lên, muốn lấy tiên linh mộc trên đầu xuống, trồng lại lần nữa, cách lần tiên linh mộc ra quả đã rất lâu rồi, có lẽ cũng sắp kết trái nữa rồi.


Đến lúc đó, Khương Đào chỉ cần ăn tiên linh quả, với thân thể tiên nhân, có lẽ sẽ không chịu ảnh hưởng.
Nhưng hắn sờ đến đuôi cây trâm, lại không phải cảm xúc ấm nhuận của tiên linh mộc, mà là lạnh lẽo.


Hắn mới nhớ ra, hắn đã đổi tiên linh mộc thành cây trâm ngọc Khương Đào tặng.
Hắn cười bất đắc dĩ.


Vốn cho rằng tiểu Thao Thiết chỉ xông tới ngoài ý muốn, sẽ giống như những sinh vật khác ở trên núi Thương Lan, đối với hắn cung kính mà xa cách, không ngờ rằng lại to gan lớn mật, không những dám tấn công hắn, còn dám lừa hắn.
Nhưng hắn bình tĩnh như nước hồ thu, lại bởi vì tiểu Thao Thiết này mà gợn sóng.


Chí Diễn từ lúc sinh ra đều cô độc, mấy vạn năm nay, hắn đã sớm thành thói quen.
Ngày thường Khương Đào náo loạn núi Thương Lan đến gà bay chó sủa, mặc dù hắn đau đầu, nhưng cũng thấy cuộc sống nhất thành bất biến lần đầu tiên xuất hiện cảm giác mong đợi, xuất hiện niềm vui.


Khi hắn kết thúc bế quan, lại không cảm nhận được khí tức của Khương Đào ở núi Thương Lan, khoảnh khắc đó, hẳn cảm thấy cô độc khôn cùng.
Đợi lúc hắn lần nữa lấy lại tinh thần, đã tới trước chỗ ở của Khương Đào.
Khương Đào, còn quan trọng hơn so với trong tưởng tượng của hắn.


Nhớ tới Khương Đào, liền phất tay một cái, không trung dần hiện ra cảnh tượng sau núi, thiếu nữ mặc hồng y vừa tức giận, vừa nhổ cỏ.


Cỏ này căn bản không có cách nào dùng tiên pháp để loại bỏ, chỉ có thể dùng tay, hơn nữa quan trọng nhất là, những cây cỏ này căn bản không thể ăn, cho dù có là Thao Thiết, thì cũng không cách nào ăn được.
Đối với Khương Đào mà nói, đây đại khái là nghiêm phạt nặng nhất.
*****


Khương Đào căm hận nhổ cỏ: "Lương Thực Dự Trữ đáng ghét! Sớm muộn cũng có ngày ta phải ăn ngươi!!"
Ai biết được lại nghe thấy thanh âm của Chí Diễn truyền tới từ phía sau: "Ngươi muốn ăn ai?"
Khương Đào trừng hắn: "Đương nhiên là ngươi!"


Không ngờ Chí Diễn lại cười khẽ nói: "Nếu đã tính ăn ta, vậy thì ta không đưa ngươi tới nhân gian chơi nữa."
Khương Đào: "!!!"
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng kịp, nghi ngờ nói: "Không phải ngươi luôn không cho phép ta đi nhân gian chơi sao? Sao lần này lại chủ động đưa ta đi?"


Chí Diễn lại chỉ hỏi lại: "Vậy ngươi có đi không?"
Khương Đào: "Đi!"
Chí Diễn hất cằm: "Trước tiên nhổ cỏ xong đã."
Khương Đào: "..."
Nhưng vì được đi chơi, nàng chỉ có thể vừa mắng hắn trong lòng, vừa dùng toàn bộ sức lực nhổ cỏ.


Chí Diễn công tư nghiêm minh, thật sự đợi nàng nhổ cỏ xong hai ngày, mới dẫn nàng rời khỏi núi Thương Lan.
Có Tiên tôn Chí Diễn dẫn đường, kết giới của núi Thương Lan mở ra rộng rãi, hoàn toàn không giống như cảnh Khương Đào lén lút như chui qua lỗ chó trước đây.


Trạm đầu tiên của hai người là Lương Thành nàng đã từng đi qua trước đó.
Khương Đào nhớ nhung tửu lâu kia, la hét muốn đi ăn cơm.
Nhưng lúc tới trước tửu lâu đó, Khương Đào lại sững sờ.


Tửu lâu trang hoàng hoàn toàn khác với trước đây, trước đây tiểu nhị đó hình như tuổi tác biến lớn rồi, để cả râu, ngay cả ăn mặc cũng giàu sang hơn rất nhiều.
Ông thế nhưng còn nhận ra Khương Đào, mừng rỡ nói: "Cô nương, ngài tới rồi!"


Ông lập tức dẫn hai người tới nhã gian tốt nhất, lại dặn dò tiểu nhị kêu nhà bếp dọn lên thức ăn tốt nhất, muốn chiêu đãi khách quý.
Ông nhìn Khương Đào, cảm kích nói: "Nhiều năm như vậy rồi, thế mà ngài không có chút thay đổi nào, không hổ là người tu tiên mà!"


Căn cứ theo lời ông nói, năm đó ông chủ dựa vào miếng linh thạch mà Khương Đào đưa lần nữa tân trang lại tửu lâu, lại mời đầu bếp mới, tửu lâu này đã trở thành tửu lâu lớn nhất ở cả Lương Thành.


Nhưng mấy năm trước, ông chủ đã qua đời rồi, ông ấy không có con cái, liền truyền tửu lâu này lại cho tiểu nhị.
Tiểu nhị cảm kích nói: "Ông chủ vẫn luôn nhớ tới ngài đó."


Khương Đào biết, thời gian trên núi Thương Lan không quá giống với nhân gian, nàng xuống núi mấy lần, đều có thể cảm thấy thời gian ở nhân gian nhanh hơn một chút, nhưng cảnh tượng lần này, nàng ở núi Lan Thương mới hai ngày, nhân gian lại qua mười năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên.


Trong mắt Chí Diễn bên cạnh nàng xẹt qua một tia lo lắng.
Ban đầu thời gian ở nhân gian hẳn là giống như núi Thương Lan, nhưng hiện nay thời gian ở nhân gian trôi qua nhanh như vậy, điều này có nghĩa là quy tắc ở nhân gian đang không ngừng biến mất, đó chính là điềm báo quy về hỗn độn.


Ánh mắt tiểu nhị hướng về Chí Diễn: "Cô nương, vị này là?"
Khương Đào không để ý đáp: "Hắn là Lương Thực Dự Trữ của ta."
Tiểu nhị: "...Cô nương nói đùa rồi."


Ông thấy Chí Diễn tiên phong đạo cốt, dù Khương Đào nói như vậy, hắn cũng không tức giận, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, liền đoán đây là tình thú nhỏ của hai người.


Ông nhiệt tình nói: "Nếu hai vị không gấp gáp rời đi, đợi mấy ngày nữa là trung thu, đêm trung thu ở Lương Thành chúng tôi rất náo nhiệt, tới lúc đó còn có thể thả hoa đăng, rất thú vị."
Khương Đào vội vàng hỏi: "Vậy có đồ ăn ngon không?"


"Đương nhiên có, tới lúc đó trên đường phố trong thành đều sẽ bày các loại sạp đồ ăn nhỏ, nếu ngài tới tửu lâu của chúng tôi, tôi sẽ giữ lại cho ngài một hộp bánh trung thu."


Khương Đào nghe thấy mắt đều sáng cả lên, vội vàng nói với Chí Diễn: "Vậy chúng ta ở lại mấy ngày, có chuyện gì trung thu xong rồi nói."
Chí Diễn từ chối cho ý kiến.
Đợi sau khi tiểu nhị rời đi, Chí Diễn mới hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta để ngươi đi sau núi nhổ cỏ không?"


Khương Đào buồn bực nói: "Tại sao?"
Ngón tay của Chí Diễn nhẹ nhàng phẩy qua mắt nàng, khi hắn buông ra lần nữa, Khương Đào nhìn thấy trên người mình thế mà lại xuất hiện một sợi tơ lục sắc, nối thẳng ra ngoài.
Khi nàng đẩy cửa ra, lại kinh ngạc, sợi lục sắc chi chít đầy rẫy cả tửu lâu.


Chí Diễn nói: "Đây gọi là tơ nhân quả, là thứ đặc biệt chuẩn bị cho nhân gian, có nhân quả, mới có luân hồi, cái gọi là tu tiên, chính là chặt đứt tất cả nhân quả, chỉ tiếc rằng thân ở nhân gian, thì căn bản đây là chuyện không thể."


"Ta không cho ngươi tới nhân gian, chính là không muốn ngươi dính tới nhân quả, mà cỏ sau núi, chính là nhân quả trên người ngươi, do đó chỉ có bản thân ngươi mới có thể nhổ nó."
Khương Đào ngơ ngác.
Chí Diễn hỏi nàng: "Ngươi muốn thành tiên không?"
Khương Đào mờ mịt.


Nàng không có cái nguyện vọng tu tiên gì đó, chỉ muốn ăn đồ ăn, sau đó có thể ở cùng một chỗ với Lương Thực Dự Trữ là tốt rồi.
Nàng hỏi Chí Diễn: "Thành tiên rồi, thì không thể tới nhân gian sao?"


Chí Diễn đáp: "Tốt nhất là không nên, có nhân quả ắt có vấn vương, sẽ sinh ra những phiền phức không cần thiết."
Khương Đào do dự: "Vậy… để ta nghĩ đã."
Nàng ăn bữa cơm này mà tâm sự trùng trùng, đương nhiên, cũng không ăn ít đi miếng nào.


Sau đó mấy ngày, Chí Diễn và Khương Đào tạm thời lưu lại Lương Thành.
Tính tình của Khương Đào không lo nghĩ, tối hôm trước còn buồn rầu về chuyện thành tiên hay là tới nhân gian chơi, ngày thứ hai đã quên sạch cái thứ phiền não này, kéo Chí Diễn đi khắp Lương Thành tìm đồ ăn ngon.


Mặc dù Chí Diễn cảm thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy lẽ phải trong đó.
Nếu không phải là cái tính cách này, thì lúc đầu cũng không đến nỗi vừa gặp mặt liền dám gặm hắn một miếng.
Chẳng mấy chốc, trung thu đến rồi.
Trăng sáng treo trên trời, soi rọi xuống khiến nhân gian sáng như ban ngày.


Trên con phố chính của Lương Thành, hai bên sườn phía trước cửa hàng đều treo lồng đèn, còn có không ít những tiểu thương đang rao hàng.
Khương Đào kéo Chí Diễn xông qua đám người, từ đầu phố tới cuối phố, hầu như đều ăn hết mỗi loại ăn vặt.


Chỉ là trước khi tiến vào tửu lâu, nàng vẫn chần chừ.
Lời của Chí Diễn, hiện tại lại lần nữa hiện lên trong đầu nàng.
Nàng đáng thương nhìn Chí Diễn: "Nhất định phải lựa chọn sao?"
Mặc dù biểu cảm Chí Diễn ôn hòa, nhưng lời nói ra lại không chút lưu tình: "Đúng vậy, bắt buộc phải chọn."


Khương Đào nhìn tửu lâu gần trong gang tấc, nàng còn có thể ngửi thấy mùi bánh trung thu, nhưng một bên khác lại là Chí Diễn.
Nàng căn bản không thể lựa chọn.


Chính vào lúc nàng do dự, tiểu nhị kia thế mà lại nhìn thấy nàng: "Cô nương, ngài tới rồi, sao lại không đi vào thế, ngài đợi một lát, ta đi lấy bánh trung thu cho ngài."
Khương Đào vô tội nhìn Chí Diễn: "Ta không có đi vào nha, là ông ấy nhìn thấy ta."
Chí Diễn: "..."


Khương Đào cầm lấy bánh trung thu vui vẻ ăn.
Đúng lúc này, đám người truyền tới xôn xao: "Đi thả hoa đăng thôi~"
Khương Đào nhớ tới lời nói trước đây của tiểu nhị, vội vàng kéo Chí Diễn đi tụ họp tới điểm náo nhiệt đó.


Lúc này bên sông đã vây kín người, không ít người đã thả liên đăng xuống rồi, trên sông xuất hiện nhiều chấm nhỏ tựa như bầu trời được che kín các vì sao.


Bên cạnh còn có không ít tiểu thương đang rao bán liên đăng, một tiểu cô nương nhìn thấy hai người, liền giơ cái giỏ trong tay lên: "Ca ca tỷ tỷ, mua một ngọn liên đăng đi, để ước nguyện, Tiên tôn sẽ ban phúc cho hai người!"
Bản Tiên tôn: "..."
Khương Đào lại cười tít mắt móc bạc ra: "Lấy hai cái."


Sau đó nàng đưa cho Chí Diễn một ngọn, cố ý hỏi: "Lương Thực Dự Trữ, ngươi muốn ước nguyện với Tiên tôn không?"
Chí Diễn nhận lấy liên đăng, giữa lớp giấy mỏng manh là một cái bấc đèn, so với thỉnh cầu của những người tu tiên mà nói, không biết còn cẩu thả hơn bao nhiêu lần.


Nhưng hắn thấy Khương Đào nhắm mắt, bộ dáng thành kính.
Trái tim đột nhiên mềm xuống.
Nếu là ước nguyện của Khương Đào, hắn nguyện ý giúp nàng thực hiện.
Khương Đào ước nguyện xong, lập tức kéo Chí Diễn đi thả hoa đăng.


Nhưng khoảnh khắc nàng đem hoa đăng thả vào trong nước, trên mặt sông đột nhiên không gió mà dậy sóng, ngọn đèn của nàng giống như bị một sức mạnh vô hình cuốn tới giữa nhất.
Ngọn đèn cháy mãnh liệt, sau đó nháy mắt tắt ngúm.


Dường như cùng lúc, Chí Diễn cũng nghe thấy nguyện vọng của Khương Đào.
"Ta muốn luôn luôn ở cùng Lương Thực Dự Trữ, cũng muốn tới nhân gian chơi nữa."
Hắn mở mắt ra, không biết nên nói thế nào mới tốt.


Mà đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có người hô lên: "Tiên tôn hiển linh rồi! Tiên tôn hiển linh rồi!"


Tức khắc, trong đám người giống như cái nồi chiên, không ít người điên cuồng quỳ lạy, còn có người liều mạng chen về phía bờ sông, tiểu cô nương bán hoa đăng kia bởi vì một mực chào hàng, vốn dĩ cách bờ sông khá gần, bị đám người xô đẩy, liền rơi thẳng xuống sông.


Khương Đào liếc mắt thấy, lập tức đẩy người bên cạnh ra, lấy tốc độ nhanh nhất xông tới bờ sông, bắt lấy cổ tay của tiểu cô nương.
Nàng ôm tiểu cô nương lên.
Tiểu cô nương chưa kịp định thần, bắt lấy vạt áo của nàng khóc to.


Khương Đào tay chân luống cuống, phóng ánh mắt cầu cứu về phía Chí Diễn.
Chí Diễn lại vẫn bị một màn vừa nãy làm cho chấn động.
Đối với Thao Thiết mà nói, ăn là bản năng, nhưng sẽ đi cứu người sao?
Hắn có thể thấy được sợi tơ lục sắc vừa xuất hiện trên người Khương Đào.


Nhân quả của nàng, dường như không giống với tưởng tượng của hắn.
Chỉ là mặc dù còn đang đắm chìm trong cảm giác chấn động, hắn theo bản năng tiếp nhận lấy lời cầu cứu của Khương Đào, nhẹ nhàng đặt tay lên người tiểu cô nương, khí tức mềm mại phất qua, từ từ trấn an tiểu cô nương.


Lúc này, phụ mẫu của tiểu cô nương tìm tới, ôm lấy nữ nhi khóc lớn, lại kéo tiểu cô nương quỳ xuống cảm tạ hai người.
Khương Đào nâng hai người dậy, Chí Diễn lại dùng phương thức lúc nãy trấn an họ, mới rời đi.


Trên đường trở về, Chí Diễn hỏi Khương Đào: "Vì sao ngươi lại cứu tiểu cô nương ấy?"
Khương Đào buồn bực hỏi: "Nhưng nếu ta không cứu nàng, nàng sẽ bị chết đuối đó!"
Chí Diễn đáp: "Tiểu cô nương ấy là phàm nhân, sau khi chết đi sẽ tiến vào luân hồi, có được nhân sinh mới."


"Nhưng điều đó không giống nhau." Khương Đào nói: "Người mà nàng ấy quen biết không giống nhau, phụ mẫu của nàng ấy không giống nhau, ừm..."
Nàng chỉ vào những sợi tơ lục hư ảo trên người mình nói: "Ngay cả những nhân quả này cũng không giống nhau đâu, như thế thì, nàng ấy không còn là nàng ấy nữa."


Khương Đào nhìn hắn: "Lương Thực Dự Trữ, cho dù sau này ngươi có gặp một con Thao Thiết nữa, đó cũng không phải ta."
Chí Diễn im lặng rất lâu.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, hiểu biết của hắn về Khương Đào quá nông cạn rồi.


Hai người ở Lương Thành đón trung thu xong, Chí Diễn lại không nói phải trở về.
Khương Đào làm bộ không biết, lại kéo hắn đi Uyển Thành, so với Lương Thành, phong cảnh ở Uyển Thành không giống với Lương Thành, càng quan trọng đó là, mỹ thực ở Uyển Thành cũng không giống Lương Thành.


Mỗi ngày Khương Đào đều kéo Chí Diễn chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, không chỉ ăn mỹ thực, mà còn trà trộn vào thành nghe bát quái, có lúc còn thấy việc nghĩa hăng hái làm một chút.
Nàng sống rất tùy tiện, không hề bị cái gọi là nhân quả trói buộc.


Nàng nghĩ rõ ràng, ngược lại chính là trở về nhổ cỏ đó!
Nhổ một gốc cũng là nhổ, nhổ nhiều gốc cũng là nhổ, có gì khác nhau.
Mà Chí Diễn, gần như cũng mặc kệ nàng, không hề hỏi nàng rốt cuộc chọn cái gì, cũng không gây trở ngại cho nàng nữa.
Sau Uyển Thành, hai người lại đi kinh đô.


Là kinh thành dưới chân vua, ở đây so với Uyển Thành và Lương Thành còn phồn hoa hơn rất nhiều.
Ở nơi đây, hai người thuê một cái viện nhỏ, đón Tết ở nhân gian.


Khương Đào bừng bừng hứng thú treo tranh tết, dán câu đối, còn học nhà người ta gói bánh chẻo, bánh đường, thậm chí còn kéo hắn đón giao thừa.
Nhưng sau khi đón Tết xong, nàng lại chủ động nói với Chí Diễn: "Đi thôi, chúng ta quay về núi Thương Lan đi!"


Chí Diễn hỏi: "Ngươi không muốn ở lại đây chơi sao?"
Khương Đào đáp: "Ta muốn ở đây chơi nữa, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải nhà mà, núi Thương Lan mới là nhà."
Tâm tình Chí Diễn rung động: "Nhà?"


Khương Đào gật đầu, gian xảo nói: "Lương Thực Dự Trữ, thực ra ngươi muốn quay về đúng không? So với nhân gian, ngươi thích núi Thương Lan hơn đúng chứ?"
Thực ra trong lòng hắn trước giờ không có thích hay là không thích.


Từ khi hắn sinh ra, đã có trách nhiệm thuộc về hắn, chuyện hắn phải làm, chính là duy trì cân bằng của đất trời, tuân thủ tất cả quy tắc.
Nhưng, hắn có thích cuộc sống này không?
Hắn không biết.


Có lúc hắn sẽ xuyên qua kính thế giới, nhìn trăm loại hình thái của thế gian, nhìn hỉ nộ ái ố của nhân loại, thậm chí có lúc sẽ rời khỏi núi Thương Lan, tự mình tới nhân gian cảm nhận loại cuộc sống tươi mới này.


Nhưng chỉ cần quay trở về, hắn sẽ không lưu tình chút nào mà chặt đứt nhân quả trên người.
Nhưng đoạn thời gian này, hắn và Khương Đào cùng tới nhân gian, lại là lần đầu tiên ý thức được không giống với những lần trước, thế cho nên hắn bắt đầu tham luyến loại tốt đẹp này.


Hắn không ngờ được rằng, người đầu tiên nói quay trở về thế mà lại là Khương Đào.
Ánh mắt nàng trong suốt tự nhiên, giống như đang nói, chơi đủ rồi thì về nhà, đây không phải là một chuyện rất tự nhiên sao?


Chí Diễn bật cười: "Ừ, về thôi, lễ vật cho sinh thần của ngươi có lẽ cũng chuẩn bị gần xong rồi."
Mắt Khương Đào lập tức sáng lên: "Thật không thật không? Chúng ta nhanh về thôi!"
Đúng là một khắc cũng không đợi được.


Chí Diễn một tay che mắt nàng, đợi tới lúc nàng mở mắt ra lần nữa, đã về tới núi Thương Lan.
Nhưng lúc này núi Thương Lan hoàn toàn thay đổi, cây bên đường đều treo lồng đèn đỏ rực, hai con thiên mã kéo một cỗ xe ngựa tới, nhân sinh không còn gì luyến tiếc mà đứng trước mặt Khương Đào.


Chí Diễn dìu nàng lên xe, bay về phía đỉnh núi.
Trên bầu trời cũng giống như pháo hoa, lóe ra câu "Chúc Khương Đào sinh thần vui vẻ", thậm chí nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy những đám mây hình Thao Thiết.


Vốn Khương Đào cho rằng bản thân chỉ thu chút lễ vật sinh thần, lại không ngờ rằng Chí Diễn lại làm long trọng như vậy.
Đợi tới khi hai người đến đỉnh núi.


Ở đó bày một cái bàn dài, toàn bộ đều là các loại mỹ thực mà Khương Đào thích ăn, còn có cả những linh thú khác khoác lên hồng y, bị bắt làm tiểu nhị.
Ánh mắt bọn chúng nhìn Chí Diễn đều vô cùng đau lòng, giống như hắn là một quân vương bị gian phi che mờ mắt.


Chẳng qua Khương Đào không để bụng.
Hai mắt nàng lấp lánh nhìn Chí Diễn: "Đây là lễ vật sinh thần của ta sao?"
Chí Diễn lắc đầu: "Lễ vật ở bên ngoài, đây là tiệc sinh thần ta làm cho ngươi."
"Tối nay, chính là sinh thần chân chính của ngươi."
Khương Đào ngơ ngác.


Từ lúc nàng có ký ức, vẫn luôn bị nhục mạ bị ghét bỏ, trước giờ chưa có linh thú nào nguyện ý chơi cùng nàng, mọi người nhìn thấy nàng, chỉ có sợ hãi và chán ghét.
Sinh thần của nàng đối với bọn chúng mà nói, chính là tai họa.


Thế nên mặc dù nàng nói đùa với Chí Diễn, nói muốn lễ vật sinh thần, nhưng thực ra cũng chẳng ôm hy vọng gì, chỉ cảm thấy bản thân có thể nhận được một cái lễ vật mà thôi.


Nhưng nàng không ngờ, Chí Diễn thế nhưng sẽ thật sự tính ra sinh thần của nàng, sau đó tốn nhiều thời gian công sức làm tiệc sinh thần vì nàng.
Nàng cảm thấy trong tim như có thứ gì đó đang điên cuồng khởi động.
Rất ấm áp, rất ngọt ngào.


Nàng nghĩ, Lương Thực Dự Trữ tốt như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không ăn mất hắn.
Chí Diễn không biết trong lòng nàng nghĩ gì, bằng không sẽ vô cùng cạn lời.


Hắn dựa theo cảnh tượng sinh thần mà mình nhìn thấy ở nhân gian, để cho Khương Đào ngồi ở chủ vị, lại tự mình đưa cho nàng bát mì trường thọ.
"Trước tiên ăn xong đã, sau đó rồi nhận quà."
Lời hắn vừa dứt.
Khương Đào giống như cơn bão, thổi quét toàn bộ bàn ăn.


Yến tiệc sinh thần phong phú mà tinh tế nháy mắt trở nên sạch sẽ, ngay cả chút nước đồ ăn cũng không để lại.
Chí Diễn: "..."
Khương Đào đã tràn đầy mong đợi mà nhìn hắn: "Hiện tại, có thể bóc lễ vật chưa?"


Lời hắn chuẩn bị nói ban đầu đều nghẹn trong cổ họng, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đưa Khương Đào đi về nơi cao.
Đây là nơi hắn thường ở lại, cũng là cấm khu của núi Thương Lan.


Mặc dù Khương Đào ở núi Thương Lan làm cho nghiêng trời lệch đất, nhưng trước giờ sẽ không tới chỗ này, nàng bên ngoài nhìn có vẻ tùy tiện cẩu thả, thật ra lại có cảm nhận nhạy bén nhất đối với cảm xúc.
Nàng không nghĩ tới, lễ vật mà Chí Diễn nói, thế nhưng lại ở đây.


Khương Đào có chút thấp thỏm đứng cùng hắn trên đỉnh núi.
Nàng không nghĩ tới đó là, ở đây thế nhưng trơ trụi, chỉ có một cái cây toàn thân ngọc bạch, mà trên cây kết ra một loại quả, đi tới gần để ngửi, còn có thể ngửi thấy hương thơm khiến người ta say mê.


Chí Diễn nói: "Quả này, chính là lễ vật ta tặng ngươi."
Khương Đào tới bên cây, duỗi tay ra, nhẹ nhàng hái quả xuống, sau đó cắn một miếng, nháy mắt nước chảy vào trong miệng nàng, vị ngọt tràn đầy nhũ đầu*.
*nụ vị giác, những chấm nhỏ trên lưỡi.


Khương Đào cảm động tới mức sắp khóc đến nơi.
Đời này của nàng chưa từng ăn qua thứ quả gì ngon như vậy!


Nhưng chẳng mấy chốc, nàng cảm thấy trong bụng giống như nhóm lên một ngọn lửa, ngọn lửa giống như nham thạch nóng chảy cuồn cuồn khắp tứ chi xương cốt của nàng, lại không hề đau, ngược lại có một loại khát vọng quái lạ.
Chí Diễn thấy hai má nàng đỏ giống như uống rượu say.


Đây không phải tiên linh quả bình thường, hắn đã đem một nửa thực dục* của mình vào, như vậy, không những Khương Đào có thể cảm nhận được cảm xúc, thậm chí còn có thể ăn cảm xúc.
*Thèm ăn, muốn ăn, cảm giác thèm ăn.


Không biết qua bao lâu, cuối cùng cơ thể Khương Đào cũng chầm chậm hấp thu tiên linh quả.
Chí Diễn hỏi: "Ngươi thế nào rồi?"
Khương Đào mơ mơ màng màng nhìn hắn: "Có hơi… đói."


Đói đối với Thao Thiết mà nói là trạng thái bình thường, Chí Diễn không hề ngoài ý muốn, quan tâm hỏi: "Còn có cảm giác gì khác không?"
Khương Đào nhìn hắn, chớp mắt, sau đó đột nhiên nhào qua.
Chí Diễn tiếp lấy nàng theo bản năng.


Thân thể cô nương mềm mại giống như đám mây nhào vào lòng hắn, nháy mắt, trái tim hắn vọt lên một loại cảm xúc chưa bao giờ có.
Nhưng, còn chưa đợi hắn phân biệt rõ loại cảm xúc này là gì.
Nó giống như là đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất.


Cùng với sự biến mất của nó, còn có sự quan tâm lo lắng của hắn, giống như bị lấy ra khỏi người hắn vậy.
Khương Đào ngẩng đầu cười híp mắt: "No rồi."
Chí Diễn: "..."