Editor: Cà Na.
Tôi tên Đoàn Đoàn, chính là từ Đoàn trong Phạn Đoàn*. Nghe nói lúc mới được sinh ra, bởi vì háu ăn nên ban đầu cha mẹ định gọi tôi là Phạn Đồng**, nhưng sau lại bị ông bà nội, chú và cậu nhất trí phản đối, thế nên mới sửa thành Phạn Đoàn.
* Phạn Đoàn có nghĩa là nắm cơm.
** Phạn Đồng vừa có nghĩa là thùng cơm vừa có nghĩa là đồ ăn hại, kẻ vô dụng.
Nhưng thực tế, tôi thích cái tên Phạn Đồng kia hơn, Đồng Đồng! Cái tên này vừa nghe đã cảm thấy rất oai phong, lại thể hiện rõ ràng thân phận của tôi.
So ra thì, cái tên kiểu trắng trắng mềm mềm như Phạn Đoàn không quá tốt, bởi vì mỗi lần bọn họ nhìn thấy tôi đều vừa ôm vừa hôn, không đếm xỉa đến thân phận mãnh thú của tôi chút nào, tức chết đi được!
Dù sao đi nữa thì tôi cũng kiên quyết không thừa nhận rằng bởi vì tôi đáng yêu, nhất định là do đặt tên sai mới thành ra như thế!
Hừ!
À mà đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu người thân của mình nhỉ.
Đầu tiên là cha và mẹ.
Cha của tôi là một tiên tôn. Nhưng hình như so với việc làm tiên tôn, cha tôi càng thích ở thế giới nhỏ này đóng phim hơn. Mẹ tôi là Thao Thiết, ngoại trừ ăn thì mẹ tôi còn làm diễn viên ở thế giới nhỏ này.
Tôi đã xem qua tất cả phim mà bọn họ đóng. Nhưng phải lén nói một câu, tôi vẫn cảm thấy Heo Peppa cùng với Cừu vui vẻ và Sói xám còn xem hay hơn.
Chỉ là, tôi nghe mẹ nói, lúc trước bởi vì mẹ đoạt giải ảnh hậu nên mới có tôi. Được rồi, vậy tôi đành miễn cưỡng thừa nhận diễn xuất của mẹ rất được vậy.
Còn về việc tôi sinh ra thế nào thì đó là một câu chuyện rất dài rất dài.
Lúc trước chú nói với tôi, chú ấy do bà nội sinh ra trong bệnh viện. Nghe nói lúc đó xém chút đã khó sinh, vô cùng vất vả mới sinh được chú ấy ra.
Sau đó tôi lại hỏi chú Côn Bằng, chú ấy nói rằng đã không còn nhớ mình ra đời thế nào nữa rồi, nhưng cá dưới đáy hồ Kính đều do cá mẹ đẻ trứng rồi nở ra.
Mặc dù những cách ra đời này không giống nhau, nhưng có một điểm chung chính là đều do mẹ sinh ra.
Vì vậy tôi đã đi tìm mẹ.
Nhưng sau khi hôn tôi một cái, mẹ lại nói với tôi rằng: “Đứa nhỏ ngốc, vật sống không có khả năng chui ra từ trong bụng mẹ được đâu. Con đương nhiên là do cha sinh ra!”
Cái gì?!
Cha còn có loại kỹ năng này sao!
Tôi vội vã tìm cha, hy vọng cha có thể sinh cho tôi em trai em gái chơi cùng.
Và cái kết là tôi bị cha vừa cười vừa đánh một trận vào mông.
Huhuhuhuhu.
Không sinh thì không sinh, giỏi thì hung dữ với mẹ đi, chỉ biết ức hϊế͙p͙ tôi.
Thật ra thì cha rất ít khi đánh tôi, sau này mẹ nói cho tôi biết, do tôi nói cái lịch sử đen tối này của cha cho chú Tần Ngộ nghe nên cha mới nổi giận như vậy.
Hừ, chú Tần Ngộ đúng là miệng rộng, tôi sẽ không tốt với chú ấy nữa!
Cha mẹ rất thương yêu tôi, mặc dù cứ cách một đoạn thời gian, bọn họ ném tôi cho chú Côn Bằng rồi cùng đi hưởng tuần trăng mật.
Tôi cũng rất muốn cùng bọn họ đi hưởng tuần trăng mật gì đó, nhưng bọn họ luôn không cho, hơn nữa còn nói với tôi rằng: “Con nít con nôi, ăn ít cơm chó thôi, tránh sau này lớn lên không cao nổi.”
Cơm chó là cái gì? Sao nghe có vẻ rất ngon nhỉ.
Nhưng vì phòng ngừa bản thân không cao nổi, chuyện này vẫn bỏ đi.
Nói đến chú Côn Bằng, chú ấy cũng là một trong những khách trọ trong núi Thương Lan. Nghe nói chú ấy từng có quan hệ không tốt với mẹ tôi, đáng tiếc sau này mẹ lại gả cho cha, trở thành nữ chủ nhân của núi. Chú Côn Bằng vì tiền trọ mà đã ký với mẹ tôi một cái hợp đồng lao động vô cùng bất bình đẳng.
Và thế là chú Côn Bằng đã trở thành bảo mẫu của tôi.
Haix, chuyện này làm tôi không khỏi nhớ đến một câu nói mà mình thường nghe ở thế giới nhỏ - Kiến thức thay đổi số mệnh.
Chú Côn Bằng thua thiệt chính là vì thiếu kiến thức đấy!
Thế nhưng mặc dù quan hệ giữa chú Côn Bằng và mẹ không được tốt lắm, nhưng chú ấy đối xử với tôi rất tốt.
Lần nào chú ấy cũng nhả ra một cái bong bóng lớn bọc tôi lại, dẫn tôi xuống hồ Kính chơi, hoặc biến thành dáng vẻ của đại bàng, thả tôi lên lưng rồi bay lên bầu trời.
Cánh của chú Côn Bằng vô cùng rộng rãi, có thể cho tôi mặc sức lăn qua lộn lại trên đó, chơi vui hơn nhiều so với máy bay ở thế giới nhỏ.
Tôi cũng giống cha mẹ vậy, ở núi Thương Lan một khoảng thời gian rồi lại đến thế giới nhỏ ở một khoảng thời gian.
Cậu, ông bà nội và chú của tôi đều ở thế giới nhỏ.
Mặc dù thế giới nhỏ không thần kỳ giống như ở núi Thương Lan, nhưng ở đó lại có rất nhiều đồ chơi thú vị và thức ăn ngon nữa.
Tôi thích ăn đồ ăn bà nội nấu nhất!
Chỉ là cha mẹ không cho tôi ở lâu trong thế giới nhỏ. Bởi vì thân thể tôi vẫn chưa ổn định, lúc cảm xúc bị kích thích sẽ không giữ được hình người, mà ông bà nội đều là người phàm, tôi không thể dọa họ được.
Nhưng lần này, thời gian bọn họ rời đi lâu hơn so với dự kiến của tôi rất nhiều.
Mẹ lại đến thế giới nhỏ đóng phim, trước khi đi còn dặn dò cha và chú Côn Bằng chăm sóc tốt cho tôi, lại hôn tôi thêm nửa giờ mới lưu luyến rời đi.
Nói thật, tôi đúng là có chút vui vẻ vì chuyện này.
Dĩ nhiên, không phải tôi không thương mẹ, chẳng qua là tục ngữ có câu, một núi không thể có hai Thao Thiết. Khi có mẹ ở đây, chung quy là tôi không dễ gì được ăn no.
Mẹ vừa rời đi hai ngày, tôi cũng ra sức ăn hai ngày. Không chỉ ăn đến bụng nhỏ tròn vo, mà còn vì quá thoải mái mà sừng trên đầu và đuôi đều lộ cả ra ngoài.
Chỉ là hai ngày sau, thế giới bên ngoài núi Thương Lan xảy ra chút chuyện, cha phải đi xử lý nên giao tôi cho chú Côn Bằng.
Trước kia bọn họ cũng thường xuyên như vậy, tôi cũng đã quen rồi.
Nhưng mà, lần này lại xảy ra chút vấn đề.
Chính là sau khi cha rời đi không lâu, một nhóm người đã lén lút mò lên núi Thương Lan.
Chú Côn Bằng nói với tôi rằng, đám người này chính là người tu tiên. Năm đó, cột chống trời sụp đổ, trong khi cha đi cứu thế, bọn họ lại đổ tất cả ngọn nguồn tai họa lên người mẹ, thậm chí thiếu chút nữa giết mẹ, thật may lúc đó cậu đã cứu được mẹ.
Sau đó, cha tỉnh lại trong thế giới nhỏ, vì trừng phạt bọn họ mà thu hồi lại tất cả linh mạch trên thế gian. Không có linh khí, người tu tiên sẽ dần biến mất khỏi thế giới.
Bọn họ vô cùng hối hận, tới núi Thương Lan cầu xin cha tha thứ, chỉ là cha không để ý đến bọn họ.
Chú Côn Bằng còn nói, thật ra thì mặc dù cha thu hồi linh khí những năm qua, bọn họ đã nắm giữ trong tay không ít linh khoáng*, vẫn có thể kiên trì một đoạn thời gian.
*Loại khoáng sản có chứa linh khí.
Nói cho cùng, vẫn là bọn họ quá tham lam.
Tôi thấy bọn họ nghiêm túc lấy ra rất nhiều đồ vật lung tung, bày đầy ra đó, rồi lại vẽ rất nhiều đường cong trên đất.
Chậc, vẽ như lăng quăng, cái kỹ thuật vẽ vời này còn không bằng tôi nữa.
Chỉ là tôi vẫn nhìn thấy được vài món đồ rất thú vị.
Ví như thanh kiếm trong tay thủ lĩnh đám người tu tiên kia, linh khí tản ra bốn phía, trông có vẻ rất ngon, cũng không biết mùi vị giống khoai tây chiên hay là cơm cháy nữa.
Còn có một nữ tu tiên, hông cô ta quấn những sợi tơ nhện thật mỏng. Đó là tơ của nhện Trích Ngọc. Mẹ nói trước kia mẹ từng ăn loại tơ này rồi, vừa giòn vừa dẻo, đáng tiếc những kẻ tu tiên kia lại điên cuồng lấy tơ nhện, giờ nhện Trích Ngọc đã tuyệt chủng rồi.
Tôi quẹt nước miếng tràn ra bên mép, hỏi chú Côn Bằng: “Con có thể ăn không?”
Chú Côn Bằng cau mày: “Không được, con nít ăn lung tung sẽ bị xấu bụng, đến lúc đó chú biết nói sao với mẹ con!”
Haix, được rồi.
Tôi là một chú Thao Thiết nhỏ thành thục, phải học cách kiềm chế.
Đang lúc ấy, những người tu tiên kia đột nhiên kéo một đám con nít tới, tuổi tác bọn họ cũng không lớn, thậm chí cũng chỉ xấp xỉ tôi mà thôi.
Có người ăn mặc hoa lệ, có người rách rưới, nhưng trên người bọn họ đều tỏa ra hơi thở của sự sợ hãi.
Tôi nghe thấy thủ lĩnh đám người tu tiên nói: “Chư vị cũng vì tương lai của giới tu tiên mà vứt bỏ sinh tử. Lần này thật vất vả mới dẫn dụ được Chí Diễn tiên tôn, lại biết được hung thú Thao Thiết cũng không có trong núi Thương Lan, đây là cơ hội duy nhất của chúng tôi, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.”
Những người khác hô to: “Dạ!”
Người tu tiên kia lại nói: “Những tế phẩm này đều do chúng tôi tập hợp được, là những đứa trẻ được sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm. Chỉ khi lấy máu chúng tế đại trận mới có thể mở được kết giới của núi Thương Lan. Chúng tôi chỉ cần bắt được tiểu tạp chủng do tiên tôn và con Thao Thiết kia sinh ra là có thể buộc tiên tôn trả lại linh mạch.”
Tôi hỏi chú Côn Bằng: “Tiểu tạp chủng bọn họ nói là con hả?”
Sắc mặt chú Côn Bằng tái xanh, che lỗ tai tôi lại: “Không cần nghe những lời thô tục này, đỡ phải bẩn tai.”
Vì vậy, tôi ngoan ngoãn che hai tai lại ngồi một bên.
Chú Côn Bằng thì bắt đầu xắn tay áo, hùng hùng hổ hổ chửi: “Cái đám tạp nham chân nổi mủ mắt nổi mụt lẹo này! Lúc trước không nên tha cho bọn chúng, một đám chó má lòng tham không đáy! Lại còn dám làm ra chuyện này! Thật là cóc ghẻ nhảy vào hố xí mà, tìm phân!!”
Sau đó, chú Côn Bằng vừa mắng bay ra ngoài.
Chú ấy vỗ cánh một cái, đám người tu tiên kia đã gục một nửa.
Thế nhưng bọn họ vẫn ương ngạnh, muốn đối kháng với chú Côn Bằng.
Đánh nhau chẳng có gì hay để xem.
Tôi xem một hồi thì cảm thấy buồn chán. Mà một khi Thao Thiết buồn chán lại rất dễ đói bụng. Vậy nên bây giờ tôi càng nhìn càng muốn ăn thanh kiếm kia.
Dù một chú Thao Thiết có thành thục hơn nữa cũng rất khó khắc chế Côn Bằng thèm ăn, đây chính là những lời mẹ tôi thường nói. Tôi cảm thấy rất có đạo lý.
Vì vậy tôi liền lén mở một lối ra nho nhỏ trên kết giới, sau đó chui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đó, hương vị của những linh vật đang lơ lửng kia lại càng thêm ngào ngạt. Nước miếng của tôi cũng chảy ra ngoài ròng ròng.
Vị trí của thanh kiếm kia ở gần trung tâm quá, tới đó ăn rất dễ bị chú Côn Bằng phát hiện.
Thế nhưng nữ tu tiên cầm tơ Trích Ngọc lại đang ở vòng ngoài, canh chừng đám trẻ kia.
Tôi lén trà trộn vào đám trẻ. Bọn họ đều đang bận khóc, không ai phát hiện ra tôi.
Chỉ có một đôi anh em ăn mặc rách rưới đang đứng một bên chú ý tới.
Bởi vì thời gian gấp gáp, tôi chỉ kịp thu lại sừng, cái đuôi vẫn còn giấu trong váy. Tôi cố gắng kéo váy, tránh cho bọn họ phát hiện.
Không nghĩ tới, bọn họ lại chủ động nói chuyện với tôi: “Nàng từ đâu tới vậy?”
Tôi: “”
Đáng ghét, tôi ẩn giấu hoàn mỹ như vậy, sao bọn họ phát hiện ra được
Dường như ý thức được sự kiếp sợ của tôi, người anh giải thích: “Váy của nàng được làm từ Thiên La Kim Tố, loại vật này một tấc thôi cũng sẽ bị người ta tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, mà nàng lại có thể dùng nó làm váy. Chứng tỏ thân phận của nàng nhất định không đơn giản!”
Tôi có chút mơ hồ.
Váy này là cậu tặng cho tôi. Cậu nói sức lực tôi lớn, sợ rằng vải vóc thông thường tôi kéo một cái đã rách, thứ này chịu lực tốt, nên cho tôi mấy bộ để thay đổi.
Chắc là vì không thấy tôi lên tiếng, người anh lại nói: “Tiền bối đừng hiểu lầm, hai anh em chúng tôi chỉ là người phàm bình thường mà thôi. Chẳng qua là chúng tôi sống ở bên ngoài đô thành Thiên Vân, nói đó tin tức nhanh nhạy, cho nên anh em chúng tôi cũng biết chút chuyện này kia.”
Tôi càng thêm mơ hồ.
Đô thành Thiên Vân lại là chỗ nào vậy?
Lúc này, người em trai nhỏ giọng hỏi anh mình: “Nàng ta thật sự là người tu tiên hả anh? Sao lại lùn vậy?”
Lại còn nói tôi lùn?!
Chỉ là tôi trổ mã chậm, chứ không phải lùn đâu nha chưa!!!
Tôi trợn mắt nhìn tên đó.
Người em trai kia nhất thời bị hù dọa, run lẩy bẩy.
Anh trai thấy thế liền ngăn trước mặt em mình: “Tiền bối bớt giận, là em trai tôi không biết giữ mồm giữ miệng... Chúng tôi nghe nói, không phải tất cả người tu tiên đều tán đồng kế hoạch của Lăng chưởng môn. Vậy nên, ngài tới cứu chúng tôi sao?”
Tôi... nghe không hiểu.
Người anh cắn răng nói: “Tiền bối, anh em chúng tôi tự biết mình hèn mọn, chỉ là chúng tôi cũng không muốn chết một cách không rõ ràng như vậy. Bất kể tiền bối tới đây là vì cứu người hay có kế hoạch gì khác, nếu ngài không ngại chúng tôi là người phàm, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc dặn dò.”
Mặc dù không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng tôi nghe hiểu bọn họ nói muốn giúp đỡ.
Vì vậy tôi nói: “Vậy lát nữa hai ngươi dẫn hết những người này đi đi.”
Quá nhiều người, ảnh hưởng khẩu vị.
Không nghĩ tới, sau khi tôi dứt lời, hai anh em lại cảm động đến nước mắt lưng tròng, khiến cho tôi cũng có chút ngượng ngùng.
Tôi lấy từ trong túi ra mấy quả Miên Miên. Nghe nói người ăn phải quả này đều sẽ hôn mê. Chỉ là quả này đối với tôi chẳng có tác dụng gì cả, ngày nào cũng xem nó như hạt đậu ngọt để gặm.
Vì tơ Trích Ngọc, đành phải bỏ ra chút quả Miên Miên vậy.
Tôi dùng ná, bắn quả Miên Miên vào miệng nữ tu tiên kia. Quả nhiên, cô ta nhanh chóng ngủ mất.
Hai anh em kia lập tức dẫn đám trẻ chạy ra ngoài.
Chờ bọn họ đi hết, tôi lập tức kéo cái đai lưng của nữ tu tiên kia xuống, vội vã bỏ một sợi tơ Trích Ngọc vào miệng.
Ừm... có lẽ vì không còn tươi mới, mùi vị cũng không ngon như tôi tưởng.
Nhưng tôi là một chú Thao Thiết tốt không kén ăn, vậy nên tôi ăn hết mấy cái tơ nhện này.
Sau khi ăn xong, tôi lau miệng, quyết định tiếp tục đi tìm đồ ăn.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này lại có một người từ trong rừng cây chạy ra, chính là người anh kia. Cậu ta nói: “Tiền bối, tôi đã dẫn những đứa trẻ kia đến nơi an toàn rồi. Ngài còn chuyện gì cần dặn dò không?”
Tôi có chút chột dạ, vuốt vuốt khóe môi.
Nói thật, cảm giác được người khác cung kính tôn làm tiền bối vô cùng tốt, tôi bắt đầu có chút rung động rồi.
Tôi đang định nói với cậu ta đôi câu, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi của một người đàn ông: “Sư muội, muội sao vậy!”
Tôi quay đầu nhìn, anh ta cũng là một người tu tiên, còn mặc một kiểu quần áo với với nữ tu tiên bị tôi lột đai lưng nữa.
Tôi hoảng hốt liền lập tức nhào qua, trực tiếp ấn anh ta xuống đất.
Cũng còn được, người tu tiên da dày thịt béo, chưa chết, chỉ ngất thôi.
Sau đó, tôi nghe sau lưng truyền tới một tiếng kêu run rẩy: “Tiền bối...”
Nguy rồi!
Cách thức thô lỗ như vậy, sẽ không làm sụp đổ hình tượng chứ!
Tôi kiên trì quay đầu, lại thấy được vẻ mặt đầy sùng bái của người anh: “Tiền bối thật lợi hại!!”
Ủa?
Ủa? ủa?
“Tiền bối cẩn thận! Hình như lại có người tới!”
“Wow! Tiền bối quá giỏi!”
“Không hổ là tiền bối, tôi chưa từng thấy người nào giỏi như tiền bối vậy!”
...
Rất nhanh, khu đất này đã mọc toàn người tu tiên.
Mặc dù không biết khi mùa thu tới, có thể thu hoạch một đám người tu tiên hay không, nhưng bây giờ tôi đã thu hoạch được một sọt rắm cầu vồng* rồi này.
*Rắm cầu vồng ý chỉ những lời khen thổi phồng khoa trương.
Mẹ nói đúng, rắm cầu vồng quả nhiên có thể khiến cho người ta tràn đầy năng lượng.
Giống như tôi, một người bình thường còn không muốn động móng chân, vậy mà dưới lời tâng bốc thổi phồng lại làm nhiều chuyện như thế này!
Tôi quyết định rồi.
Người có thể thả rắm cầu trôi chảy như vậy, tôi muốn hắn trở thành fan đầu tiên của tôi.
Sau khi tôi nói chuyện này với cậu ta.
Cậu ta hỏi: “Fan là cái gì?”
Ơ?
Chuyện này bảo tôi phải giải thích thế nào đây?
Nhưng anh trai nhỏ này lại vô cùng biết tự mình hiểu lấy: “Tôi đoán, là những người theo đuổi ngài, hoặc là môn đồ đúng không?”
“Đại... đại khái là vậy.” Tôi hàm hồ nói.
Mặc dù chỉ có một fan nhưng tôi đã có vỏ bọc thần tượng rồi.
Tuyệt đối không thể để fan của tôi phát hiện tôi không có học thức.
Mẹ nói, muốn củng cố fan thì phải chiều fan.
Vì vậy tôi hỏi: “Cậu có tâm nguyện gì không?”
Nhưng chưa kịp nghe thấy tâm nguyện, tôi đã nghe thấy giọng nói có chút biến đổi lạc điệu của cậu ta: “Tiền... Tiền bối, ngài... ngài... cái đuôi...”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, vừa rồi chơi quá sung, lại quên giấu cái đuôi đi rồi.
Trên người bạn fan tỏa ra hơi thở sợ hãi, đang trên bờ vực thoát fan.
Tôi có chút buồn.
Dù sao cậu ta cũng là fan hâm mộ đầu tiên của tôi mà.
Đang lúc ấy, tôi lại cảm thấy đỉnh đầu có chút ngứa, thử sờ thì thấy sừng đã mọc ra rồi.
Huhuhuhu, bạn fan nhỏ của tôi chắc chắn càng hoảng sợ hơn nữa.
Ngay chính lúc tôi đau lòng chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh rất nhỏ: “Tiền bối, bất kể ngài là yêu hay người thì tôi cũng cảm tạ người vì đã cứu chúng tôi... Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ ngài.”
Chờ đến khi tôi lấy hết dũng khí quay đầu lại, bạn fan của tôi đã rời đi, chỉ để lại trên đất một ít trái cây.
Mẹ nói, không thể nhận quà của fan, vậy nên tôi lấy trái cây, sau đó để lại trên đất một khối linh thạch.
Cứ coi như tôi mua đi.
Lúc này, ở bên kia, chú Côn Bằng đã đánh xong rồi. Những người tu tiên kia đều bị chú ấy đuổi chạy.
Chỉ là chú Côn Bằng cũng bị thương nhẹ, chuyện này đã khiến thời kỳ ngủ sâu của chú ấy đến trước hạn. Chú ấy chỉ kịp dặn dò tôi chăm sóc tốt cho bản thân rồi trầm mình xuống đáy hồ Kính, tiến vào giấc ngủ sâu.
Bây giờ, toàn bộ núi Thương Lan chỉ Côn Bằng lại một mình chú Thao Thiết cô đơn là tôi đây.
Nhưng không sao!
Đoàn Đoàn dũng cảm, không sợ khó khăn!
Ngay sau đó, bụng tôi lại bắt đầu kêu ục ục.
Dẫu sao chôn nhiều người như vậy, đói bụng là chuyện rất bình thường.
Tôi ăn hết đồ ăn vặt trong nhà mà vẫn chưa thấy no, hơn nữa dường như còn cảm thấy đói hơn nữa.
Đang lúc ấy thì tôi ngửi thấy một mùi hương mê người từ đỉnh núi truyền xuống.
Tôi vội vội vàng vàng chạy lên đỉnh núi, phát hiện cái cây trơ trụi trên đỉnh núi vậy mà lại kết quả rồi.
Cha từng nói, cái cây này rất lâu mới có thể kết quả một lần, mà ngay cả cha cũng không biết khi nào nó sẽ kết quả.
Khi đó tôi còn chê cái cây này trụi lủi, rất xấu xí, lại không nghĩ tới nó có thể cho ra loại quả thơm như vậy. Tôi đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng cái cây này kết quả cao quá. Tôi leo lên cây, định với tay lên hái nhưng lại phát hiện tôi leo lên một đoạn, cái cây này cũng dài thêm một đoạn. Căn bản tôi chẳng thể đụng đến cái trái kia.
Vậy thì chỉ có thể nhảy lên hái thôi.
Nhưng tôi làm sao cũng không ngờ được, tay mình lại ngắn như vậy!
Với không tới!!
Vào lúc đang rầu thúi ruột, tôi lại nhớ đến cái sừng của mình. Hay là mình dùng sừng thọc trái cây kia xuống.
Tôi đúng là một thiên tài nhỏ.
Vì vậy, tôi lại bắt đầu nhảy, không nghĩ tới sừng của tôi cũng chỉ có thể vừa chạm đến cái trái đó mà thôi, căn bản không thọc xuống được.
Huhuhuhuhu!
Tức đến giậm chân!
Đột nhiên tôi nhớ ra, hình như mẹ còn đang giấu hai quả trứng Kim Ô*. Hay là mình lấp bụng bằng hai quả trứng đó trước đi.
*Con quạ ba chân, tượng trưng cho mặt trời, trú ngụ trên cây Phù Tang trong Sơn Hải Kinh.
Vì vậy, tôi lại mò đến chỗ cất trứng của mẹ. Nhưng tôi lại không ngờ rằng, trứng chẳng thấy đâu, chỉ thấy hai con quạ lông lá lưa thưa.
Chúng nó có ba cái chân, một con vừa nhìn thấy tôi đã sợ hãi run lẩy bẩy, một con khác lại dũng cảm phun lửa về phía tôi, chỉ tiếc là lửa còn chưa chạm tới mục tiêu đã tắt mất rồi.
Nó công kích trước.
Tôi chẳng qua là tự vệ mà thôi!
Tôi xách hai cánh bọn chúng đi về hướng đống củi. Hai con Kim Ô dường như đã cam chịu số phận, không ngừng kêu gào.
Tôi nghe mà có chút đau đầu, liền gõ lên đầu bọn chúng một cái: “Không được kêu nữa.”
Sau đó hai đứa nó nói với tôi, mới đầu chúng nó cứ tưởng phải vào bụng tôi rồi, không nghĩ tới tôi chỉ xách bọn chúng tới bên đống củi, rồi bảo bọn chúng nhóm lửa.
Đây là đương nhiên rồi!
Tôi vẫn còn là trẻ em mà, ăn đồ sống sẽ đau bụng đó!
Tôi dùng sừng đập mấy quả trứng vừa tìm được từ trên cây, sau đó rán đến khi hai mặt vàng ươm. Mặc dù không có gia vị nhưng trứng chiên vẫn mãi đỉnh!
Chỉ là sau khi ăn trứng chiên, tôi vẫn rất đói.
Vào thời điểm như này, tôi mới có chút hối hận.
Trước kia bản thân được cha mẹ và chú Côn Bằng bảo vệ quá tốt, lại không có chút kỹ năng săn bắt, thành ra loại thời điểm này cũng chỉ có thể chết đói.
Trong núi Thương Lan, những con vật sống sót dưới sự truy lùng của mẹ đều rất tinh ranh, tôi căn bản bắt không được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định đến thế giới nhỏ tìm mẹ.
Có câu nói, đứa trẻ có mẹ như trân bảo, đứa trẻ không mẹ như cỏ cây.
Ba và chú Côn Bằng chẳng nhờ vả gì được, mẹ mới là bờ bến che mưa chắn gió cho tôi.
Trước khi đi, tôi cũng không quên dẫn hai cái “bật lửa” theo, cùng với những vật cần thiết cho việc đi xa.
Tôi còn cố ý chuẩn bị mũ và áo khoác ngoài. Như vậy, cho dù sừng và đuôi có lộ ra cũng không bị phát hiện.
À, còn có ngọc tàng hình, mang theo vật này, kẻ xấu sẽ không thấy tôi được.
Tôi quả nhiên là một chú Thao Thiết nhỏ cẩn thận.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, tôi lập tức lên đường.
Vốn dĩ tôi muốn đáp thẳng xuống nhà mình, không được nữa thì đáp xuống nhà cậu cũng không sao.
Nhưng khi tôi mở mắt, lại phát hiện ra mình đã đáp xuống một nơi giống như trường học vậy.
Nơi này, tòa nhà giảng dạy vừa cao lớn lại hoa lệ, đường đi cũng cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, không ít học sinh mặc quần áo xinh đẹp đang đi qua đi lại.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Việc gấp lúc này là phải lấp đầy bụng.
Chỉ cần có trường học, nhất định có nhà ăn.
Tôi ôm ngọc tàng hình, tự tin mười phần bước về phía nhà ăn.
Nửa giờ sau, tôi ôm cái bụng đói meo nhìn ba con đường trước mặt, thật là tủi thân chảy nước mắt.
Tại sao tôi lại không thừa kế năng lực đi săn mà lại giống y chang cái bệnh mù đường của mẹ chứ.
Rốt cuộc đường nào mới dẫn đến nhà ăn đây.
Giờ mà không tìm được đồ ăn nữa, tôi chỉ có nước ăn lá cây ven đường thôi.
Đang lúc ấy, tôi lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng hoan hô.
Hay là...
Tôi đến chỗ có người thử xem?
Vì vậy, tôi chạy về phía phát ra âm thanh.
Dường như nơi đó đang tiến hành một trận đấu bóng rổ.
Trong sân vận động đầy ắp người.
Trên sân bóng, hai đội đang tranh đấu kịch liệt. Nhưng người có đôi mắt sáng nhất là người mặc áo màu xanh đậm số 11.
Dáng người anh ấy cao lớn lại vô cùng đẹp trai.
Mỗi lần anh ném bóng vào rổ, chung quanh sẽ lập tức truyền đến từ đợt tiếng thét chói tai.
Nhưng khi nhìn gương mặt đó, tôi lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Bởi vì tình trạng cơ thể, người tôi quen biết ở thế giới nhỏ không nhiều, nhất là những anh trai nhỏ cỡ tuổi này.
Vậy rốt cuộc vì sao tôi lại thấy quen mắt nhỉ?
Sau khi trầm tư suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc tôi cũng nhớ ra.
Anh ấy là anh Niên Niên!
Tôi nhớ ra rồi, lúc trước khi cha mẹ cùng nhau tham gia một chương trình về tình yêu đã nhận con nuôi, nghe đâu năm nào cha mẹ cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy.
Mẹ còn nói, lúc tôi còn rất nhỏ đã từng gặp anh Niên Niên một lần. Lúc đó tôi còn nói anh trông thật ngon rồi lập tức nhào lên gặm anh một cái. Nhưng bởi vì răng chưa dài nên trên mặt anh chỉ có nước miếng mà thôi.
Sau đó bọn họ lo lắng anh trai sẽ có bóng ma trong lòng nên nói rằng chờ tôi lớn lên rồi lại gặp anh trai.
Hừ! Nói bậy!
Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được!
Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Dẫu sao hiện tại, anh Niên Niên chính là người thân duy nhất mà tôi tìm được!!
Tôi âm thầm chạy vào sân bóng, sau đó cất ngọc tàng hình đi, thừa dịp anh Niên Niên đi ra bên ngoài sân bóng để uống nước, tôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình xông tới, ôm bắp đùi anh ấy.
“Anh!! Cuối cùng Đoàn Đoàn cũng tìm được anh rồi!!”