Thứ Sáu tuần này, tập đầu tiên cũng sẽ được chiếu trên trang web Điềm Tranh.
Tổ tiết mục vẫn luôn làm nóng chủ đề này trên Weibo và các trang web, nhưng dù làm gì thì phản ứng vẫn không được tốt lắm.
Đến thứ Ba, tổ tiết mục tung ra trailer đầu tiên. Ai mà ngờ nó lại có thể xông thẳng lên hot search với tiêu đề #Dê quỳ Khương Đào#
Cư dân mạng không rõ chân tướng tò mò nhấp vào, lại phát hiện đây là trailer của chương trình Thôn Trang Của Chúng Ta.
[Cái chương trình này vẫn còn sao? Tôi cứ tưởng nó ngừng quay từ lâu rồi chứ]
[Khương Đào lại làm ra cái chuyện ngu ngốc gì nữa hả?]
[Cái thể loại hot search gì đây? Mua thế này là quá gượng gạo]
Cái trailer này bày ra hết vẻ bần cùng của nhóm khách mời.
Cảnh đầu tiên là gương mặt vô cùng mông lung của sáu vị khách mời khi đứng trước một căn nhà tả tơi rách nát.
Sau đó ống kính chuyển cảnh.
Âm nhạc nhất thời trở nên sục sôi.
Đổng Hiển Hoành và Thịnh Hi Bạch trèo lên cái thang, đầu đầy mồ hôi sửa mái nhà.
Dương Trinh, Nhạc Hủy cùng với Đường Ngữ Hạ ở trong chuồng gà, bị những con gà đuổi chạy vô cùng thê thảm.
Tới đoạn này vẫn còn tính là bình thường.
Ngay sau đó, ống kính lại đột nhiên chuyển cảnh, âm nhạc bỗng trở nên nhàn nhã.
Trong màn ảnh, Khương Đào đang đứng trên sườn của một ngọn núi nhỏ, trải đầy cỏ xanh.
Lời thuyết minh: “Tiểu Khương có muốn học trước một chút kỹ thuật chăn dê không?”
Khương Đào: “Không cần lãng phí thời gian, xong sớm ăn cơm sớm!”
Sau đó cô chuyển hướng nhìn đàn dê.
Đàn dê lật đật quỳ hết xuống.
Cư dân mạng:
[Chuyện gì xảy ra!! Chị Khương, chị đã làm cái gì với mấy con dê vậy?!!]
[Cái này cmn đã được cắt ghép biên tập rồi đúng không!! Chứ sao có thể là thật được!!]
[ĐM! Đây không phải là chương trình thực tế đến nông thôn sao? Biên tập đã tới chương trình Tiếp Cận Khoa Học* để học bổ túc à?!]
*là một chương trình phim tài liệu khoa học của CCTV-10 của Trung Quốc.
[Phát sóng nhanh lên!! Đừng có ép tôi quỳ xuống cầu xin mấy người]
[Có phải tổ tiết mục theo không nổi rồi không? Mau đăng những cảnh hậu trường khác lên đi]
[Nói thật, có Khương Đào ở đó thì tôi cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra...]
Dưới sự trợ lực của cộng đồng mạng, không chỉ cái hot search này xông thẳng lên hạng nhất. Thậm chí trên trang Điềm Tranh, trong số những chương trình giải trí sắp phát sóng, “Thôn Trang Của Chúng Ta” vốn đang ở vị trí thấp nhất, bây giờ lại giống như lắp thêm tên lửa, bay thẳng lên top đầu, hơn nữa còn đang không ngừng lên cao.
Lúc biết được tin này, đạo diễn Trâu cũng ngẩn cả người.
Ông đã từng dự đoán cái này sẽ hot, nhưng không nghĩ tới sẽ bùng nổ tới mức như vậy!
Nhìn thứ hạng trong bảng hotsearch cứ tăng lên theo thời gian thực*.
*Là thuật ngữ đề cập khi hệ thống chuyển tiếp thông tin đến người dùng ở tốc độ gần như ngay lập tức hoặc có độ trễ cực ngắn khi có một sự kiện nào đó xảy ra.
Ông dùng sức véo mình một cái.
Đau!
Là thật!
Nghĩ đến công thần của tất cả chuyện này, đạo diễn Trâu hưng phấn định gọi điện cho Khương Đào, nhưng lại nhớ ra bây giờ cô đang ở trên máy bay, không cách nào liên lạc.
Tuy nhiên lòng cảm kích không cách nào khắc chế, ông dứt khoát gọi cho tổ hậu cần.
“Mau chóng nâng chế độ ăn uống của tổ chương trình lên một bậc!!”
********
Từ trấn Thanh Khê trở lại, Khương Đào chỉ nghỉ ngơi một ngày đã bị Đồng Đồng vác lên máy bay, đi đến phim trường Sơn Dương, quay bộ phim Thiên Trù của Đường Hải Sinh.
Thiên Trù nói về câu chuyện nhân vật chính Tống Thừa Trú đến đất Hỗ* nhờ cậy người chú bà con xa. Dưới sự dạy dỗ của ông chú từng làm ngự trù, từ một tên côn đồ, Tống Thừa Trú dần dần lớn lên trở thành vị đầu bếp nổi danh một thời.
*Tên gọi khác của Thượng Hải.
Vai diễn Dư Ấu Tương của Khương Đào là một cô tiểu thư đài cát, từng đi ra nước ngoài du học, trình độ văn hóa cao, thường hay gửi bài viết cho một số tạp chí và trang báo. Bởi vì miệng cô nàng vừa kén chọn lại vừa độc đáo, nên bài viết về chuyên mục ẩm thực của cô rất được chào đón. Cũng vì vậy mà cô đã trở thành nhà thẩm định ẩm thực nổi danh ở đất Hỗ.
Phân cảnh của cô không nhiều, nhưng đều là cảnh chung với nhân vật chính.
Hơn nữa, Đường Hải Sinh muốn tranh thủ thời cơ “lừa” Sư Văn Thanh tới đây. Vì thế ông dứt khoát điều chỉnh thứ tự quay, chuyển hết phân cảnh của cô lên trước.
Theo lý mà nói, người được đãi ngộ như vậy đều là những diễn viên có địa vị cực cao trong giới, Khương Đào cùng lắm chỉ là diễn viên tuyến mười tám, còn là người vô hình bị bôi đen trong mắt khán giả. Chuyện này khiến cho không ít người trong đoàn phim nghị luận xôn xao.
Diễn viên thủ vai chính Tống Thừa Trú của Thiên Trù tên Hoàng Hạo.
Cậu ta là một nam minh tinh trẻ rất hot dạo gần đây, xuất thân chính quy, đẹp trai sáng láng, kỹ thuật diễn tinh tế, rất được các nhà đầu tư và đạo diễn yêu thích.
Thiên Trù là bộ phim đầu tiên Hoàng Hạo diễn vai chính, vậy nên cậu ta rất coi trọng. Lại không nghĩ tới, quay được một nửa, cậu ta vậy mà phải nhân nhượng một nữ phụ chẳng có chút địa vị nào thế này. Cậu ta nhất thời không được vui cho lắm.
Vốn hóa trang xong sẽ ra ngoài bắt đầu diễn, nhưng cậu ta vẫn ngồi trong phòng hóa trang hờn dỗi không ra.
Người quản lý khuyên hồi lâu mới đưa được cậu ta từ phòng hóa trang ra ngoài.
Nhưng Đường Hải Sinh tựa như không nhìn thấy cậu chàng, chỉ lo ân cần nói chuyện với một ông lão.
Hoàng Hạo không biết mặt Sư Văn Thanh, cho rằng ông ấy là một nhà đầu tư nào đó, chỉ nhìn liếc qua một cái, không có hứng thú.
Cậu ta tìm một vòng trong trường quay cũng không thấy Khương Đào, nhất thời nổi nóng, “Bắt tôi nhân nhượng một diễn viên nhỏ, bây giờ cô ta còn tới trễ?”
Lúc này, tiếng giày cao gót từ sau lưng cậu ta truyền tới.
Hoàng Hạo quay đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Sườn xám vừa vặn làm lộ ra dáng người mảnh mai. Hai cánh tay tinh tế trắng nõn giao nhau trên nền áo xường xám bằng nhung tối màu, dường như trắng đến chói mắt.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp còn không lớn bằng một bàn tay. Tóc uốn lọn theo kiểu hoàng gia Châu Âu. Dưới hàng mày liễu nhỏ dài là đôi mắt trắng đen rõ ràng, long lanh ánh nước. Đôi môi đỏ mọng tươi đẹp cùng với mái tóc đen bóng tạo thành độ tương phản cực đại, khiến cô càng thêm thanh thuần, lại có hơn mấy phần khí chất đại tiểu thư xinh đẹp lạnh lùng.
Khương Đào khống chế đôi giày cao gót dưới chân một cách khó khăn.
Nếu không phải Đồng Đồng đã đồng ý dẫn cô đi ăn buffet hải sản sau khi quay xong, cô tuyệt đối sẽ không thèm chịu đựng đôi giày này!
Trước đó Hoàng Hạo đã xem qua hình của Khương Đào, đẹp thì đẹp đó, nhưng đó là một vẻ đẹp cứng nhắc.
Không nghĩ tới khi chính mắt thấy, cậu ta lại bị cô làm cho kinh ngạc.
Cho dù ở cái nơi người đẹp nhiều tựa mây như giới giải trí, nhan sắc của Khương Đào vẫn có thể xếp ở hàng đầu.
Đối với cái đẹp thì loài người ít nhiều gì cũng bao dung hơn tí.
Lòng dạ Hoàng Hạo đã bình ổn đôi chút, định chờ cô tới chào hỏi mình. Nhưng không ngờ, cô lại trực tiếp lướt qua cậu ta, đầu cũng không thèm nghiêng lấy một chút.
Hoàng Hạo: “!!!”
Sư Văn Thanh thấy Khương Đào tới, lập tức ném Đường Hải Sinh qua một bên: “Tiểu Khương! Cuối cùng con cũng tới!”
Nhiệt tình bộc lộ hết ra lời nói, căn bản không giống dáng vẻ qua loa lấy lệ khi nói chuyện với Đường Hải Sinh.
Đường Hải Sinh: “...”
Hoàng Hạo cách đó không xa thấy một màn này liền hiểu ra mọi chuyện. Cậu ta lại chán ghét liếc Khương Đào một cái.
Khó trách có thể khiến cả đoàn phim phải nhân nhượng cô ta, thì ra là dựa vào kim chủ.
Hoàng Hạo hoàn toàn không có hảo cảm với Khương Đào.
Tiếp sau, vào lúc khớp lời kịch, cậu ta đã thay đổi thái độ ôn hòa mấy ngày nay thành bộ dạng vô cùng lãnh đạm.
Không nghĩ tới, Khương Đào chẳng quan tâm chút nào, còn không tập trung hơn cả cậu ta.
Hoàng Hạo:...
Tức thiệt chứ!!
Khương Đào có tổng cộng hai cảnh quan trọng.
Cảnh đầu tiên là vào lúc nhân vật chính Tống Thừa Trú vừa mới mở tiệm, mời nhân vật nổi tiếng của các giới tới thử món ăn. Dư Ấu Tương đã phê bình thức ăn của nhân vật chính một cách thậm tệ trước mặt mọi người, sau đó nghênh ngang rời đi.
Sau khi tất cả nhân viên chuẩn bị ổn thỏa, rốt cuộc cũng bắt đầu quay.
“Thiên Trù cảnh thứ ba mươi tám lần một, action!”
******
“Cắt! Tiểu Khương! Không được ăn hết đạo cụ!!”
“Cắt! Tiểu Khương! Nói lời thoại, không được nhìn thức ăn nữa!!”
Hoàng Hạo cười lại sửa sang lại tay áo một chút.
Quả là một nữ minh tinh đi lên dựa vào quy tắc ngầm, một chút tố chất chuyên nghiệp cũng không có.
Kế tiếp là cảnh phối hợp diễn của hai người, cậu ta nhất định sẽ dùng kỹ thuật diễn cho cô ta một bài học thích đáng!
Bên kia, Đường Hải Sinh lau mồ hôi trên trán, “Tiểu Khương, cảnh kế tiếp là cô nếm thử món ăn của Tống Thừa Trú, nhưng vô cùng thất vọng, sau đó trực tiếp chỉ ra vấn đề của anh ta...”
Khương Đào có vẻ không hiểu lắm.
Đường Hải Sinh suy nghĩ một chút: “Cứ làm như cái cách mà cô phê bình món ăn của thầy Sư lần trước là được.”
Sư Văn Thanh: “”
“Thiên Trù cảnh thứ bốn mươi mốt lần một, action!”
Trải qua nhiều ngày quay phim, Hoàng Hạo đã sớm quen thuộc với nhân vật này.
Cậu ta mỉm cười, tự tin đi tới trước mặt Khương Đào: “Cô Dư, mời qua bên này ăn thử.”
Khương Đào ngước mắt lên.
Chỉ trong nháy mắt đó, Hoàng Hạo đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt như biến thành một người khác.
Cô không phân chút sự chú ý nào cho cậu ta, chỉ toàn tâm toàn ý hướng tới thức ăn trên bàn.
Ánh mắt nóng bỏng lại kiếm chế.
Trong kịch bản, Dư Ấu Tương là người có một tình yêu nóng bỏng cùng với sự sùng kính đối với món ăn ngon. Những lời cô phê bình Tống Thừa Trú đều xuất phát từ đáy lòng, cũng chính vì vậy mới có thể đánh thức Tống Thừa Trú đang bị cái lợi trước mắt mê hoặc, khiến anh ta kiềm lòng lại, đi nghiên cứu kỹ thuật nấu nướng.
Mà lúc này, Khương Đào đã tiến vào trong loại trạng thái đó.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô cầm đũa lên, gặp một miếng thịt cá. Thịt cá tươi ngon dễ nát được kẹp giữa hai chiếc đũa một cách vững vàng.
Lần này, Khương Đào đã nắm chắc nhân vật rồi.
Hoàng Hạo vồn định dùng kỹ thuật diễn của mình áp chế cô, lại đột nhiên phát hiện, bản thân đang bị cô áp chế ngược lại.
Cậu ta tựa như nhập vào thân thể Tống Thừa Trú, căng thẳng nhìn miếng thịt cá tiến vào miệng cô.
Khương Đào nhắm mắt, khẽ nhai mấy cái, sau đó hơi nhíu mày.
Trái tim mọi người cũng theo đó mà nhấc lên.
Mở mắt lần nữa, cuối cùng cô cũng dời ánh mắt từ bàn thức ăn lên người Hoàng Hạo.
Hoàng Hạo cứng đơ người.
Trong đôi mắt kia chứa toàn nỗi tức giận tiếc thương, thậm chí còn có chút nỗi niềm hận sắt không thành thép*.
*Bỏ công dạy dỗ nhưng vẫn không hề tiến bộ, hoặc ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó, hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
“Món canh Đầu cá nấu đậu hũ bằng nồi đất này rõ ràng là độ lửa không chuẩn, thịt cá không đủ trơn mềm, nước súp cũng không đậm đà, thậm chí đậu hũ còn vương mùi tanh của đậu. Anh định dùng cái tay nghề này đi lừa khách à...”
Hoàng Hạo muốn nói lời thoại tiếp theo, nhưng lại bị Khương Đào trừng mắt một cái.
Ánh mắt kia hung hãn dữ tợn, bản năng sinh tồn khiến cậu chàng ngậm miệng, từ từ cúi đầu thấp xuống.
Chỉ là nghe một lát, cậu ta cả thấy có cái gì đó không đúng, “Đây... Đây hình như không phải...”
“Anh im miệng!” Khương Đào lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta, “Làm món ăn thành ra như vậy mà anh còn muốn lý luận với tôi hả?!”
Hoàng Hạo lặng lẽ nuốt hai chữ “lời thoại” xuống.
“...Phải, tôi sai rồi!”
Cho đến khi Đường Hải Sinh kêu “Cắt”, Khương Đào mới dừng lại.
Hoàng Hạo lau mồ hôi trên trán.
Lúc này, cậu ta bỗng dưng nhận ra.
Mình vậy mà lại bị một diễn viên không chuyên nghiệp áp diễn?!
Đường Hải Sinh hài lòng nhìn máy theo dõi, “Cảnh vừa rồi, diễn xuất của Tiểu Khương đột phá vô cùng tốt.”
“Diễn xuất của Tiểu Hạo cũng vô cùng ổn định. Cảm xúc trước sau trái ngược được chuyển đổi vô cùng tự nhiên...”
“Tiểu Hạo, chính cậu cảm thấy thế nào?”
Hoàng Hạo nhìn bản thân bị Khương Đào áp đảo hoàn toàn trong máy theo dõi, cảm thấy mặt mình như bị vả sưng.
Cậu ta ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi Đường Hải Sinh: “Đạo diễn Đường, cô ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp thật sao?”
Đường Hải Sinh: “Không phải thật mà.”
Hoàng Hạo: “Tôi cảm thấy... Tôi có thể cân nhắc về chuyện đổi nghề rồi...”
Cậu chàng nghẹn ngào nói: “Làm diễn viên quá khó...”
Đường Hải Sinh: “”