Phượng Huyền mang Khương Đào đi làm thủ tục nhận người thân, đồng thời đưa cô đi thăm mộ của "ba mẹ".
Mặc dù Phượng Huyền nói nhăng nói cuội, nhưng nhà họ Phượng đích thực có một cô con gái, năm đó nhà họ Phượng vẫn chưa phải là một gia đình giàu có, sau khi mẹ Phượng sinh con xong, gặp phải bọn bắt cóc, cuối cùng cảnh sát tìm được chỗ của bọn bắt cóc, cứu được mẹ Phượng ra, nhưng đứa bé lại trở thành con tin bị bắt đi.
Lại về sau, mấy tên bắt cóc khác bị bắt, chỉ còn lại một tên đã chạy thoát, bị cảnh sát truy đuổi tới vách núi bên cạnh biển, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn hắn ôm đứa bé còn quấn tã lót nhảy xuống.
Mẹ Phượng chịu đả kích lớn nên mất sớm, mặc dù cha Phượng đã gầy dựng nên gia sản to như vậy, nhưng tâm bệnh tích tụ trong lòng, không lâu sau cũng đi theo vợ.
Hiện tại xem ra, đứa bé đó chính là Khương Đào.
Năm đó lúc tên bắt cóc chạy trốn, đã ném Khương Đào tới trước cửa cô nhi viện, sau đó đem theo bọc tã lót giả nhảy xuống biển.
Khương Đào nghe xong, cũng không nói được rốt cuộc bản thân có cảm giác gì.
Rốt cuộc cô cũng không phải nguyên chủ, không có cách nào cảm động thay cô ấy.
Phượng Huyền lại nghĩ đến đồng tộc của mình.
Tâm tình không khỏi trở nên ảm đạm.
Khương Đào trầm mặc đặt trước mộ một bó hoa, quay đầu nhìn thấy Phượng Huyền đang ngây ngốc nhìn bia mộ, trên người nổi lơ lửng những cảm xúc đau buồn.
Sau đó cô có chút vụng về vỗ vỗ Phượng Huyền: "Đừng đau lòng."
Phượng Huyền sững người.
Khương Đào ngửa đầu nhìn anh ta: "Anh còn có em, em sẽ ở cùng anh trai."
Một dòng nước ấm chảy vào trong lòng Phượng Huyền.
Trong lòng anh ta vừa hổ thẹn vừa ấm áp.
Sao anh ta lại cảm thấy Khương Đào đáng sợ nhỉ, rõ ràng cô là một thiên sứ nhỏ!
Anh ta lại nghĩ, thực ra Khương Đào là hậu duệ duy nhất của tộc Thao Thiết, mặc dù anh ta không có đồng tộc, nhưng vẫn còn có một Tiên tôn luôn sẵn lòng giúp anh ta, còn Khương Đào vẫn luôn bị xem như tồn tại chẳng lành, bị người đời sợ hãi và bài xích.
Rõ ràng cô còn cô độc hơn anh ta, đáng thương hơn anh ta, vậy mà còn an ủi ngược lại anh ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta sinh ra cảm xúc đồng bệnh tương liên và thương tiếc đối với Khương Đào.
Nếu như nói trước đây, chuyện anh ta nhận thân thích có nhiều hơn mấy phần qua loa, giả dối, thì lúc này, anh ta lại thật lòng thật dạ coi Khương Đào như em gái của mình.
Anh ta chứa chan cảm xúc chân thành mà nhìn Khương Đào: "Em gái..."
Điện thoại Khương Đào lại kêu lên, cô nghe máy: "Sao thế Đồng Đồng?"
Không biết Đồng Đồng ở đầu bên kia nói gì.
Lập tức Khương Đào phẫn nộ: "Anh ta thế mà lại lừa chị! Chị phải ăn anh ta!"
Phượng Huyền loạng choạng, duỗi cánh tay run rẩy ra.
Không dễ dàng gì Đồng Đồng mới có thể trấn an Khương Đào, cô tức giận ngắt điện thoại, quay đầu nhìn Phượng Huyền: "Anh, vừa nãy anh muốn nói cái gì?"
Phượng Huyền: "..."
Anh ta cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: "Không, không có gì, anh tính hỏi xem tối nay em muốn ăn gì..."
******
Vì anh trai đã chịu khổ, thế nên Khương Đào làm em gái cũng thân thiết đi cùng anh ta tới phòng làm việc để hóa trang.
Lúc này Phượng Huyền hối hận cũng không kịp rồi, lời đã nói ra khỏi miệng, lỡ đâu em gái cảm thấy anh ta không thành tâm, lại nghi ngờ thì phải làm sao?
Khương Đào cố ý tìm chuyên viên trang điểm của mình và nhà tạo mẫu kiêm cố vấn stylist Diệp Thanh Lê tới.
Lúc Diệp Thanh Lê nghe cô nói, cô ấy còn tưởng cô đang đùa mình.
Nhưng khi nhìn thấy Phượng Huyền bị bao phủ bởi tầng áp suất thấp phía sau cô, không thể không khϊế͙p͙ sợ mà tin rồi.
Mặc dù dáng người Phượng Huyền cao, nhưng vóc dáng mảnh mai, mặc đồ nữ cũng không hề lạc lõng, Diệp Thanh Lê và chuyên viên trang điểm dựa theo ngũ quan của anh ta mà thiết kế lớp trang điểm mới, đợi màn hóa trang hoàn tất, Phượng Huyền đứng trước gương, trông anh ta giống như một chị gái xinh đẹp với mái tóc ngắn màu đỏ.
Phượng Huyền cũng kinh ngạc nhìn vào trong gương.
Rõ ràng mặt vẫn là mặt của anh ta, nhưng trải qua sự phác họa khéo léo của chuyên viên trang điểm, tức khắc đường nét khuôn mặt trở nên dịu dàng, lại thêm chiếc vòng choker tinh xảo che đi hầu kết trên cổ, hoàn toàn không phân biệt được giới tính.
Khương Đào "oa" một tiếng, vòng quanh Phượng Huyền hai vòng, sau đó nghi ngờ hỏi: "Anh trai, sao anh không vui thế?"
Phượng Huyền chấn động.
Vội vàng từ đáy lòng cưỡng ép ra một chút cảm xúc vui vẻ, đồng thời nặn ra một nụ cười khốn khổ.
"Không… không có, chỉ là anh quá kinh ngạc thôi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Đào có một người thân có cùng huyết thống thực sự, mặc dù chỉ là người thân của thân thể này, nhưng cô vẫn rất quý trọng.
Mấy ngày nay sống chung với nhau, mặc dù Phượng Huyền có hơi kỳ quái, cảm xúc cũng sẽ hưng phấn sẽ sợ sệt, nhưng anh ta lại cố gắng làm những chuyện một người anh trai nên làm, trong lòng Khương Đào cũng không khỏi xúc động.
Thế nên phát hiện Phượng Huyền không được tự nhiên đối với trang phục nữ giới, cô hiếm khi quan tâm mà nói: "Anh, nếu anh không thích, thì đừng mặc nữa."
Phượng Huyền lập tức phóng đại nụ cười: "Anh không có không thích, trong một tiếng anh không quá thích ứng với cách ăn mặc này, đợi hai ngày nữa thì tốt rồi."
Khương Đào: "...Phải vậy không?"
"Đúng mà!" Trong lòng Phượng Huyền rưng rưng, kiên định nói: "Giả gái có gì mà không tốt, anh thích giả gái!!"
Khương Đào: "..."
Diệp Thanh Lê thấy thế, trong lòng vô cùng bùi ngùi: Đây thật là một người anh trai tuyệt thế, rõ ràng không vui, nhưng vì khiến em gái yên tâm, còn dối lòng mình thích giả gái, thật là một tình cảm chân thành tha thiết nồng hậu biết bao!
Tối đó cô ấy lên Weibo của mình cảm khái một chút.
[Tình thân là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, anh trai phú hào vậy mà tự nguyện vì em gái, giả gái tham gia chương trình, cảm động quá đi mất! (rơi lệ)!]
Vừa đăng lên, ở dưới có không ít người bình luận.
[Oa! Người em gái này thật hạnh phúc!]
[Tham gia chương trình? Em gái là người giới giải trí hả? Ai thế?]
[Hu hu hu đây là tình cảm anh em thần tiên gì thế!]
Lúc này, đôi anh em thần tiên này đang dắt tay nhau tới tổ chương trình, gặp mặt hai vị khách mời nữ khác.
Vì để bảo đảm không xuất hiện tình tiết xấu hổ gì, thế nên thân phận của Phượng Huyền được nói cho hai vị nữ khách mời khác.
Cả hai cũng ngây ngẩn cả người.
Ngược lại bọn họ biết Khương Đào được nhận nuôi, khẳng định cô có cha mẹ ruột, nhưng không ngờ gia thế lại khủng như vậy.
Hơn nữa anh trai của cô cũng không hề có khúc mắc gì, thậm chí vì cô, còn hy sinh lớn như vậy.
Hai người làm bạn tốt của Khương Đào, đều thật lòng vui mừng thay cô.
Tang Linh: "Anh trai Khương Đào cứ yên tâm, Khương Khương rất được chào đón trong chương trình này, trước giờ chưa từng bị ai bắt nạt."
Đoạn Nhạc Nhạc cũng nói: "Đúng đó, anh trai Khương Khương, tôi biết anh là lo lắng chuyện tình cảm của Khương Khương, yên tâm đi, có chúng tôi ở đây, chắc chắn sẽ không để anh Thẩm đối xử tệ với Khương Khương!”
Phượng Huyền: "..."
Anh ta lo lắng cái này sao?
Hơn nữa anh ta hậu tri hậu giác phát hiện, bởi vì anh ta xuất hiện, cảnh ngộ của Tiên tôn, hình như càng thêm nguy hiểm.
Hu hu hu Tiên tôn, xin lỗi người!
******
"Hắt xì..." Thẩm Chi Diễn hắt hơi một cái.
Đỗ Sùng vội vàng mang thuốc tới: "Nhanh, trước tiên uống thuốc đã."
Thẩm Chi Diễn lật qua một tờ kịch bản "Núi Quỷ", nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Cảm lạnh thôi, không cần uống thuốc, hai ngày nữa là khỏi rồi."
Đỗ Sùng sớm đoán được anh sẽ trốn uống thuốc, cười lạnh nói: "Gần đây có dịch cúm virus, nếu cậu cảm cúm thông thường thì còn đỡ, nhỡ đâu là cúm virus nhỉ, Khương Khương vẫn còn ở trong chương trình đấy, cho dù cậu không vì bản thân thì cũng nên nghĩ cho con bé chứ."
Thẩm Chi Diễn nhíu mày lại, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy thuốc.
Anh uống nước, gian nan nuốt xuống.
Lúc này, điện thoại anh vang lên, anh vội đặt ly nước, mở WeChat, thế nhưng không phải hồi âm của Khương Đào.
Anh thoáng thất vọng đặt điện thoại xuống, cũng không còn tâm tư đọc kịch bản nữa.
Đỗ Sùng thấy thế, không nhịn được nói: "Anh hỏi Đồng Đồng rồi, cô ấy nói gần đây Khương Khương rất bận, theo anh biết, gần đây Khương Khương đang tranh đại ngôn của Keller, đối thủ cũng rất mạnh mẽ, bận rộn cũng hết sức bình thường."
Anh thấy Thẩm Chi Diễn quan tâm như vậy, nói tiếp: "Keller là sản nghiệp của nhà họ Phượng, không phải cậu có chút qua lại với bên chi nhà họ Phượng sao? Nếu cậu thật sự muốn giúp Khương Khương, có thế mang cô ấy đi làm quen một chút với người nhà họ Phượng."
Thẩm Chi Diễn lắc đầu: "Sản nghiệp của nhà họ Phượng đều nằm trong tay của người thừa kế, quyền lực bên chi của nhà họ Phượng cũng không lớn, nghe nói ngài Phượng thần bí đó rất cường thế kiêu ngạo, loại người này khẳng định sẽ rất ghét những chuyện như đi cửa sau, em không thể để Khương Khương dính vào vết nhơ này."
"Cậu nói cũng đúng." Đỗ Sùng gật đầu tán thành, không khỏi cảm thán, mặc dù Thẩm Chi Diễn có người thích, nhưng rốt cuộc vẫn là người lý trí bình tĩnh.
Thế nhưng một giây sau, Thẩm Chi Diễn nói tiếp: "Em nghe nói mấy ngày nay đại sư Ban Nạp đang sưu tầm các bài ca dân gian trong nước, anh hẹn ông ấy giúp em."
Đỗ Sùng run sợ, lập tức phản ứng lại, tổng giám sát thiết kế Keller, chính là đệ tử của Ban Nạp, Thẩm Chi Diễn muốn gặp Ban Nạp là phụ, muốn mượn ông ấy để làm quen với Keller mới là chính.
"..."
Cậu nói không để Khương Khương dính vào vết nhơ đi cửa sau, cậu có thể làm được mà, phải không?!
Nhưng Đỗ Sùng lặng lẽ thở dài một hơi, vẫn đồng ý.
Ai bảo anh đốt nhà Thẩm Chi Diễn làm gì chứ!
Nhưng, sau khi Thẩm Chi Diễn vòng vo cuối cùng cũng gặp được tổng giám sát thiết kế Keller, đối phương mới nói với anh, Khương Đào đã được quyết định trong nội bộ trở thành người phát ngôn từ sớm rồi.
Trong lời nói mơ hồ của đối phương tiết lộ, là do cấp trên quyết định, anh ta cũng không có quyền biết được thực hư.
Thẩm Chi Diễn ở trong ngành này đã rất nhiều năm rồi, mặc dù đối phương nói rất mơ hồ, nhưng anh cũng biết, nói là cấp trên, nhưng khả năng cao chính là ngài Phượng đang nắm quyền kia.
Vị này trong tất cả các lời đồn đại đều là người công chính liêm minh, có thể khiến anh ta vứt bỏ nguyên tắc của mình, đi điều động nội bộ lấy thân phận người phát ngôn, trừ phi phải là người có quan hệ rất thân thiết.
Một đáp án xuất hiện trong lòng Thẩm Chi Diễn.
Người bạn khiến Khương Đào luôn nhớ nhung, sẽ không phải là vị đó chứ.
Nhưng anh không muốn nghĩ nữa.
Thẩm Chi Diễn mệt mỏi trở về nhà, điện thoại lại vang lên hai tiếng.
Anh tiện tay mở ra, phát hiện vậy mà lại là tin nhắn hồi âm của Khương Đào.
[Tôi tìm thấy người thân rồi!]
Thẩm Chi Diễn ngẩn ra, không nghĩ tới có chuyện vui thế này, vội vàng trả lời Khương Đào: [Chúc mừng em, có thời gian em có thể giới thiệu bọn họ với anh.]
Khương Đào liếc nhìn Phượng Huyền vẫn đang thích ứng với trang phục nữ giới, trả lời: [Tạm thời vẫn chưa được, đợi sau đi.]
Thẩm Chi Diễn nhận được tin nhắn, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Đây có lẽ là sự từ chối của Khương Đào nhỉ.
Cô thật sự đã tìm được người bạn kia rồi sao?
Anh gõ vào khung chat, lại xóa hết đi.
Cuối cùng đặt điện thoại xuống một bên, gác tay lên trán.
Anh không muốn thừa nhận bản thân đang ghen, nhưng sự thực là như vậy, chỉ cần nghĩ đến tất cả mọi thứ, trong lòng anh lại ghen không chịu được.
Thậm chí anh còn nghĩ, có khi lúc này Khương Đào sẽ ở bên người bạn kia, thậm chí còn giới thiệu anh ta với người thân vừa tìm thấy.
Trong lòng anh khổ sở giống như nuốt bảy tám ly rượu đắng.
Lại không dám hỏi Khương Đào.
Anh sợ Khương Đào sẽ cho anh một đáp án khẳng định, dập tắt luôn tia hy vọng cuối cùng.
Thẩm Chi Diễn còn chưa bao giờ có thời điểm vừa ghen tị lại vừa tự ti thế này.
HIện tại anh cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã tham gia show tạp kỹ tình yêu, lại đợi thêm hai ngày nữa là có thể gặp được Khương Đào rồi, đồng thời lại buồn bực, các tập của show cách nhau quá dài rồi, tại sao còn phải chờ hai ngày nữa cơ chứ!!!