Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 72: Đi ăn liên hoan.

Quay phim rất buồn tẻ, nhưng sinh hoạt của đoàn làm phim lại tương đối thú vị.


Một đám người có kẻ lạ lẫm có kẻ quen mặt lẫn nhau, tụ tập tại phim trường suốt cả ngày, nam nữ già trẻ đều có, cuộc sống như vậy rất náo nhiệt, cũng rất có ý tứ, đương nhiên là lắm lúc cũng dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn.


Đoàn làm phim « Lạc Nhạn Trường Phi » vẫn được xem là tương đối hài hòa, tối thiểu nhất bên ngoài không có mâu thuẫn gì lớn, ngoại trừ chút địch ý “nho nhỏ” giữa Dương Lập Hoa đối với Thẩm Ngôn ra.


Kỳ thực chuyện xô xát giữa hắn với Dương Lập Hoa đã được Dương Mật tận lực ém lại, nếu không mọi chuyện đã rùm beng trên mặt báo rồi.
Dương Lập Hoa mỗi lần nhìn thấy Thẩm Ngôn thì ánh mắt đều tràn đầy nồng đậm oán hận.
Giống như gã bị Thẩm Ngôn giết cha đoạt vợ vậy.


Thẩm Ngôn đương nhiên cũng cảm nhận được, bất quá hắn không quan tâm, Dương Lập Hoa đối với hắn chỉ như một con kiến hôi thôi.


Mọi người trong đoàn làm phim cũng không thân thiết với Thẩm Ngôn lắm, mọi người khinh bỉ hắn là tên ăn cơm mềm (thực sự là như thế và chính hắn cũng đang hưởng thụ điều đó)


Không có người nào có thể đạt được sự yêu mến của tất cả mọi người xung quanh, may ra tờ nhân dân tệ mới có thể làm được điều đó.
Lại nói, Thẩm Ngôn vốn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nữa là quản xem người ta có quý mến mình hay không.


Mỗi cuối tuần, đoàn làm phim « Lạc Nhạn Trường Phi » đều sẽ tổ chức một buổi liên hoan, một phần là để các diễn viên buông lỏng nghỉ ngơi cho thoải mái, một phần khác là để họ có nhiều cơ hội tiếp xúc, làm quen lẫn nhau, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm, có như vậy thì lên phim diễn xuất sẽ thăng hoa hơn.


Mà những buổi liên hoan như vậy cũng không phải là toàn thể nhân viên đều tụ tập tham gia cùng một chỗ với nhau, mà là chia theo từng nhóm khá rõ rệt.


Ngành giải trí có thể được xem là một nơi phân chia đẳng cấp tương đối rõ ràng, thân phận và vị trí khác biệt thì rất khó để xen lẫn cùng một chỗ, ai cũng thấy không được tự nhiên.


Thường thường đều là diễn viên chính ngồi cùng mâm với đạo diễn và nhà đầu tư, nhà sản xuất…; các diễn viên phụ thì tự quây thành một bàn; nhân viên công tác của đoàn làm phim sẽ tụ tập thành một đám; còn các diễn viên quần chúng nhỏ lẻ thì thường sẽ không được mời tham dự những buổi tiệc tùng ăn uống như này.


Hôm nay lại đến đúng là cuối tuần, đoàn làm phim theo thông lệ cho nghỉ ngơi sớm một chút.
Gần 7h tối, các diễn viên cùng nhân viên công tác theo thông lệ vui vẻ ồn ào ra ngoài liên hoan.
Buổi chiều hôm nay, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật sau khi đóng phim xong đã nhanh chóng trở về tắm rửa thay quần áo.


Ba người nhanh chóng nhập hội với đám diễn viên để ra ngoài liên hoan, Địch Lệ Nhiệt Ba dáng đi rất lạ, mắt ngấn nước nhìn lấy Thẩm Ngôn.
Buổi tối nàng tắm xong nhanh nhảu chạy qua phòng hắn, không hiểu sao bị hắn kéo vào phòng ngủ tụt quần đánh mông một trận, làm nàng ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì.


Địch Lệ Nhiệt Ba dựa vào một bên, nắm lấy cánh tay hắn:
- Chồng ~ sau buổi chiều lại đánh em vậy
- Em xíu nữa về phòng đóng cửa suy nghĩ đi, xem trưa nay em đã làm chuyện gì?
Thẩm Ngôn mỉm cười cốc vào đầu nàng một cái.


- Ai nha! Dương Mật cậu nói xem tớ đã làm gì, tại sao Thẩm Ngôn lại đánh mông tớ như thế?
Dương Mật một bên ôm một cánh tay khác của Thẩm Ngôn, khịt mũi quay mặt qua chỗ khác, phá bĩnh chuyện của nàng và Thẩm Ngôn là đáng đánh đòn, nàng hừ lạnh:
- Đáng đời cậu!


- Ai nha? Gì đây? Muốn gây chiến sao? Tớ làm gì cậu à?
- Ảnh hưởng rất lớn là khác, tớ không thèm quan tâm đến cậu!
- Cậu…


Ba người như lọt vào thế giới riêng của mình, cãi nhau chí chóe, cười đùa vui vẻ. Không để ý xung quanh mọi người trong đoàn nhìn màn cẩu lương này mà ai oán không thôi.


Xin nhờ! Chúng ta chưa chết a, chúng ta đang là đi đóng phim đúng không? Chúng ta không ai mang theo bạn trai, bạn gái cả, các người có thể nào để ý đến cảm thụ của chúng ta không a…


Dương Lập Hoa lúc này cũng đứng trong đám người, nắm tay siết chặt đến rướm máu, đỏ mắt nhìn xem màn trước mặt này, tâm tình của hắn cực kỳ tệ hại.
Hắn âm thầm móc ra điện thoại, nhắn tin tới một số lạ.


Dương Lập Hoa: “Mục tiêu sắp đến rồi! Hắn tên Thẩm Ngôn, là tên đẹp trai nhất trong nhóm, xung quanh luôn có hai mỹ nữ đi theo, đây là số điện thoại của hắn 08 808 1508.”
Số lạ : “Anh muốn chúng tôi làm gì?”


Dương Lập Hoa : “Đánh gãy hai tay hai chân đồng thời rạch mặt hắn, tôi muốn hắn không ra hình người sau tối nay. Nên nhớ hắn rất giỏi võ đấy.”
Số lạ: “Anh yên tâm, tiền chúng tôi đã nhận, cam kết hắn sống không bằng chết.”


Đi sau lưng đám người, Dương Lập Hoa cười nham nhở, xóa hết đám tin nhắn, cất điện thoại vào túi. Hắn nhìn xem Thẩm Ngôn đi trước mặt mình thầm nghĩ:
- Thẩm Ngôn, là mày ép tao, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ thuộc về tao mà thôi! Còn mày? Tao sẽ cho mày hối hận vì sinh ra trên cuộc đời này!


Nhóm người nhanh chóng đi đến một quán đồ nướng nổi tiếng gần khách sạn. Nơi đây hằng đêm khách ra vào tấp nập, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, phục vụ lại chu đáo nên rất được lòng khách hàng.


Đám người nhanh chóng thuê riêng ba bao sương cho mình, Thẩm Ngôn, hai nữ, Hoàng Bác, Dương Lập Hoa cùng mấy diễn viên nổi tiếng nữa cùng thuê riêng một phòng, còn lại hai phòng là dàng cho nhân viên, quản lý các loại.


Thẩm Ngôn ngồi ở góc bàn, không biết vô tình hay cố ý mà tên giám đốc sản xuất sắp xếp cho Thẩm Ngồi tại vị trí đó.
Hắn cũng không có để ý, người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ là một bữa ăn mà thôi.


Ngược lại Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba thực sự là sinh khí, chồng của các nàng lại bị người ta khi dễ như thế. Các nàng thừa biết tên giám đốc sản xuất tên Chấn Phong này có quan hệ mật thiết với Dương Lập Hoa, rõ ràng là hai người này sắp xếp.


Tên Chấn Phong này là em vợ của cục trưởng cục phim điện ảnh, cũng rất có năng lực, tuy hắn đầu quân dưới trướng công ty Dương Mật nhưng nàng cũng phải nể mặt hắn ba phần.
- Mật Mật cùng Nhiệt Ba, hai em ngồi xuống đi!


Dương Lập Hoa mở miệng nói, với vai trò đảm nhận vai chính của mình sau cái chết của Lý Thanh Phong, hắn hiện tại ngồi ở vị trí trung tâm bàn tiệc. Mà Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba cũng là nữ chính nên dĩ nhiên sẽ vào ngồi kế bên hắn.


Hai nữ một trận ác hàn nhìn xem cái này mặt dày nam tử. Dương Mật mặt lạnh băng đáp.
- Dương Lập Hoa, chúng ta đã nói nhiều lần, đừng gọi chúng tôi thân thiết như thế, với lại, hai chị em chúng tôi ngồi đâu không cần anh quan tâm!


Nói đoạn hai người đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn nơi cuối bàn, mỗi người bồi tiếp một bên của hắn.
Bầu không khí trong bao sương nháy mắt an tĩnh xuống, thập phần ngượng ngùng.


Dương Lập Hoa lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng đã tức giận muốn bốc khói. Hắn hít sâu một hơi cầm lấy một ly rượu đến trước mặt Thẩm Ngôn nói:
- Chuyện lần trước xảy ra là tôi sai, tôi hướng tới anh cùng Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba xin lỗi!
Nói xong hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu.


Thẩm Ngôn cũng cười cười cầm ly rượu lên uống cùng với hắn, trong lòng thì nghi hoặc tên Dương Lập Hoa hôm nay ra đường bị cánh cửa kẹp đầu sao, sao tự nhiên lại đổi tính thế nhỉ.


Rượu qua ba tuần, đồ nướng trên bàn ăn đã vơi đi một nữa, Thẩm Ngôn cùng hai nữ nãy giờ ăn những món này, hương vị quả thật không tệ, sự hoạt bát của Địch Lệ Nhiệt Ba làm không khí trong bàn ăn thập phần vui vẻ.
- Ai nha! Xin lỗi mọi người, tôi đi vệ sinh một chút!


Địch Lệ Nhiệt Ba nãy giờ là một trong những người uống nhiều nhất, gương mặt kiều mị mang theo nét ửng hồng nói với mọi người rồi loạng choạng bước ra ngoài.
- Để tớ đi với cậu!
Dương Mật nhanh chóng nắm lấy tay con hàng này đỡ ra ngoài.
- Có cần anh đi theo không?


- Không cần anh cùng đồng nghiệp cứ tiếp tuc ăn uống đi, em rất nhất sẽ quay về!
Dương Mật cũng không quay đầu lại nói, nhà vệ sinh cách đây cũng khá gần, có sự tình gì phát sinh cơ chứ.


Dương Lập Hoa thấy tình cảnh này thầm cười một tiếng, thời cơ đã đến, hắn lặng lẽ lấy điện thoại ra nhá máy vào một số điện thoại…
5 phút, mọi người vẫn cười đùa hí hửng…
10 phút trôi qua…
Thẩm Ngôn bắt đầu thấy không đúng, không hiểu sao trong lòng có chút bất an.


- Xin lỗi tôi đi vệ sinh một lát!
Thẩm Ngôn nói với mọi người ra đi ra bao gian. Hắn đến khu vực vệ sinh, thần thức quét qua, không phát hiện tung tích hai nữ đâu.
Thẩm Ngôn nhíu mày, tinh thần lực toàn bộ bạo phát, thính giác nhạy bén gấp nghìn lần, nghe ngóng mọi động tĩnh trong ngoài tòa nhà.


Bất chợt sắc mặt Thẩm Ngôn cực kỳ khó coi, hai nghe thấy tiếng la của hai nữ trong một con hẻm cụt gần sát với quán đồ nướng, nghe kỹ tiếng bước chân có khoảng 20 người a.