Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 59: Tìm đánh.

Trong lều vải, Địch Lệ Nhiệt Ba và Thẩm Ngôn ngắt quãng trò chuyện, tình tứ cùng nhau.
Mà ở bên ngoài lều, có một đôi nam nữ không rõ đã len lén đứng nghe từ khi nào. Dáng đứng cả hai cứng đờ, biểu lộ trên mặt cực kỳ phức tạp và đặc sắc.


Hai người đứng bên ngoài lều chính là nam thứ vừa leo lên nam chính của đoàn làm phim - Dương Lập Hoa, và trợ lý Lưu Hiểu Kiều của Dương Mật.
Lưu Hiểu Kiều là bởi vì khát nước, muốn quay lại lều của Dương Mật để mang bình nước ra studio.


Còn Dương Lập Hoa là vừa mới hoàn công ngày làm việc hôm nay của mình, gã định quay lại lều để đổi quần áo và thu dọn ít đồ vật, chuẩn bị đi về khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường đi, hai người trùng hợp gặp đối phương liền cùng nhau đi về phía này.


Thời điểm cách lều không xa, bọn họ chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Địch Lệ Nhiệt Ba .
Hai người giật nảy mình, cho rằng Địch Lệ Nhiệt Ba đã xảy ra chuyện gì, vì vậy lập tức vội vã chạy tới đây.


Dương Lập Hoa cực kỳ sốt ruột, bởi vì gã thật lòng thầm mến Địch Lệ Nhiệt Ba đã bấy lâu, bây giờ nghe tiếng hét của người thương, bảo gã làm sao không lo lắng hốt hoảng được?


Chỉ là còn chưa đợi hai người xông thẳng vào lều vải thì đã nghe thấy mấy câu nói ám muội cùng tiếng thở dốc hừ hừ nặng nhọc của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Thanh âm ấy tràn ngập một loại cảm giác. . . khó mà diễn tả thành lời.
Rất hưởng thụ, đứt quãng, có chút mềm mại, lười biếng. . .


Cả Dương Lập Hoa lẫn Lưu Hiểu Kiều đều không phải là chim non, tấm chiếu mới còn chưa trải.
Lúc còn học đại học, Lưu Hiểu Kiều đã từng sống cùng bạn trai.


Dương Lập Hoa còn lợi hại hơn, bởi vì tướng mạo không tầm thường nên từ thời cấp ba đã cùng các bạn học nữ lần mò đi mướn phòng hò hẹn.
Là người từng trải, bọn họ chỉ cần nghe thanh âm Địch Lệ Nhiệt Ba phát ra từ trong lều vải liền não bổ ra một đống hình ảnh cấm trẻ vị thành niên.


Chuyện này khiến sắc mặt hai người lập tức xuất hiện biến hóa kịch liệt, Lưu Hiểu Kiều là vừa khϊế͙p͙ sợ vừa thấy xấu hổ vì gặp chuyện ngoài ý muốn, Dương Lập Hoa thì là vừa kinh ngạc lại vừa xen lẫn cả sự giận dữ và bi thương.
“Thẩm Ngôn, lại dùng thêm chút sức nữa đi!"


"... Lần đầu tiên của mỗi người đều sẽ đau giống vậy thôi!"
“A…em sắp không chịu nổi nữa…”
"Ừm!...ưm..m”


Nếu bảo nghe tiếng thở dốc của Địch Lệ Nhiệt Ba còn khiến bọn họ tự an ủi bản thân hẳn là mình hiểu nhầm thôi, nhưng nghe đến đoạn đối thoại của nàng cùng Thẩm Ngôn thì khó mà khiến Dương Lập Hoa và Lưu Hiểu Kiều cho rằng mình sai lầm nữa.


Gương mặt Lưu Hiểu Kiều đỏ ửng tới tận mang tai. Trong lòng nàng thầm cảm thán Thẩm Ngôn và Địch Lệ Nhiệt Ba thật lớn mật. Dù sao bọn họ vẫn đang ở trường quay Hoành Điếm, tuy là khu vực nghỉ ngơi nhưng bên này toàn là lều vải dựng tạm thời, căn bản đâu thể cách âm gì được.


Vả lại quanh đây còn có rất nhiều diễn viên đang nghỉ ngơi, hành vi của Thẩm Ngôn và Địch Lệ Nhiệt Ba dưới cái nhìn của nàng quả thực vô cùng điên cuồng, hai người họ không sợ bị người khác phát hiện sao?


Sau đó, nàng lại nghĩ tới Mật tỷ nhà mình. Mối quan hệ của chị ấy với Thẩm Ngôn rất phức tạp, tiếng là vợ của anh ta, nhưng kì thực đây chỉ là một trận nhầm lẫn, có điều về sau bọn họ vẫn phải hòa thuận sống với nhau trong một năm tới nữa mới có thể giải thoát khỏi cuộc hôn nhân khôi hài này.


Vốn Mật tỷ và bốn cô gái còn lại, bao gồm cả Địch Lệ Nhiệt Ba đều đang đứng cùng nhau trên một chiến tuyến, nhưng bây giờ rõ ràng là Địch Lệ Nhiệt Ba đã ‘làm phản’, một năm tiếp theo phải tính làm sao bây giờ?


Lưu Hiểu Kiều cảm thấy rất rối rắm, rốt cuộc có nên nói chuyện này cho Dương Mật biết hay không?
Mà so sánh với suy nghĩ lung tung, phức tạp trong lòng Lưu Hiểu Kiều thì tâm tư Dương Lập Hoa liền tương đối đơn thuần.
Ghen ghét, phẫn nộ, bi thương, thống khổ. . . Thuần một sắc thái tiêu cực.


Rõ ràng là tự gã đơn phương yêu thầm người ta, Nhiệt Ba vẫn luôn là nữ nhân mà gã truy cầu mãi không được, thế nhưng hết lần này tới lần khác, gã lại một mực cho rằng nàng thuộc về mình, chỉ là nàng còn đang muốn làm khó dễ, chưa vội chấp nhận gã mà thôi. Vì vậy nên giờ phút này chứng kiến nữ thần trong lòng gã đang ở trước mắt, ngay trong một cái lều vải đơn sơ, cùng một nam nhân khác làm loại chuyện không thể nói rõ kia….


Loại cảm giác thống khổ ấy hệt như bị người ta đội nón xanh vậy, cơn ghen làm cho hắn quên luôn đợt giáo huấn lần trước của Thẩm Ngôn dành cho hắn và Lý Thanh Phong, đến nỗi Lý Thanh chết rồi, quỷ dị hơn là cha của hắn là tỉnh ủy Giang Tô cũng nói gót theo sau, vậy mà con hàng này vẫn chưa nhận thức được sự khủng bố của Thẩm Ngôn.


- Aaaa..Địch Lệ Nhiệt Ba, cô đang làm gì trong đó, cô đi ra đây cho tôi!!!


Giờ khắc này Dương Lập Hoa đã triệt để nổi điên, gạt Lưu Hiểu Kiều đang ngăn cản mình sang một bên, đang muốn lần nữa phát tác thì từ cửa lều, tiếng khóa kéo vag lên, Địch Lệ Nhiệt Ba nhô cái đầu nhỏ ra ngoài, trừng mắt nhìn hắn vô cùng khó chịu.


- Anh la cái gì mà la, không thấy tôi đang nghỉ ngơi à?
- Nghỉ ngơi? Có Thẩm Ngôn trong đó không, cô làm gì với hắn trong đó?
Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh lùng nhín hắn.
- Chồng tôi có ở trong lều hay không mắc mớ gì đến anh!


Dương Lập Hoa khí công tâm suýt phun 3 lít máu, hầm hầm chỉ vào Địch Lệ Nhiệt Ba:
- Ban ngày ban mặt cô với hắn dám mèo mả gà đồng trong đó à, tôi với Lưu Hiểu Kiều đều nghe thấy, mấy người còn chối à.


Đứng ở một bên Lưu Hiểu Kiều quay mặt sang chỗ khác, tỏ vẻ không tham gia vào vũng nước đục này.


Địch Lệ Nhiệt Ba bị Dương Lập Hoa nói cho vô cùng tức giận, mình với Thẩm Ngôn là vợ chồng hợp pháp, thằng này lấy lý do cóc khô gì mà xen vào chuyện người khác đây? Còn bộ dạng như bị cắm sừng nữa chứ.
- Này, đây là chuyện gia đình tôi, tôi nói cho anh biết…ưm..m.


Địch Lệ Nhiệt Ba bất chợt rên lên một tiếng, bầu không khí nhất thời yên tĩnh quỷ dị.
Ở bên trong nãy giờ Thẩm Ngôn đang nghe đối thoại của hai người, vốn hai vợ chồng còn đang ân áy bỗng dưng nghe Dương Lập Hoa phía ngoài la lớn dọa hai người giật cả mình.


Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ kịp mặc vào cái áo thun rồi đi ra ló đầu ra ngoài, bên dưới của nàng đều trống không, chưa kịp mặc váy vào.


Nghe đến lúc Dương Lập Hoa chửi bới vợ mình, Thẩm Ngôn đã chịu không nổi, hắn cảm thấy để nàng nói chuyện với laoị người này không đáng nên muốn nhanh chóng cắt đứt câu chuyện, đuổi con ruồi này đi.


Thẩm Ngôn đi đến đằng sau vỗ đét lên cái mông thịt của Địch Lệ Nhiệt Ba, sóng mông tung bay, bị tấn công bất ngờ Địch Lệ Nhiệt Ba rên khẽ một tiếng, đỏ mặt chui vào trong lều ủy khuất nhìn hắn.
- Chồng ~~ sao lại đánh mông em


- Dương Lập Hoa hắn không xứng nói chuyện với em, vào trong mặc quần áo chỉnh tề đi, mọi chuyện để anh lo!
- Chồng ~ anh ghen à?
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, Địch Lệ Nhiệt Ba giờ khắc này thật có dáng dấp của tiểu ma nữ a. Hắn thẳng thắng gật đầu:


- Anh thực sự rất ghen đấy, ai dám có ý với em anh sẽ không tha cho hắn, mau vào trong đi.
Thẩm Ngôn ngắt mông nàng một cái rồi vén lều đi ra ngoài, sau khi hắn khóa kéo cửa lều cẩn thận thì hắn nhìn đến Dương Lập Hoa như đang nhìn người chết.


Không khí nháy mắt lạnh xuống, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Dương Lập Hoa làm hắn thanh tĩnh một chút, hắn sợ hãi nhìn về phía Thẩm Ngôn:
- Mày..mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết…việc kết hôn của mày với cô ấy không có khả năng đâu…mày đứng có mơ tưởng…


Thẩm Ngôn không cho hắn tiếp tục nói nhảm, hắn tung một cú đấm đi tới. Dương Lập Hoa nhất thời im miệng vận lực nơi tay muốn đối kháng với hắn, nhưng hắn đánh giá quá thấp Thẩm Ngôn cùng đánh giá cao chính mình.


Chỉ thấy Thẩm Ngôn bỗng nhiên tốc độ tăng vọt né qua cú đấm của Dương Lập Hoa, hắn chỉ cảm thấy một bóng đen quỷ dị lướt đến trước mặt mình rồi một cỗ đau đớn từ nơi bụng hắn truyền ra.
Bốp!!!


Thẩm Ngôn dụi một cú vào bụng hắn, Thẩm Ngôn chỉ sử dùng hai thành sức mạnh oanh bay Dương Lập Hoa ra xa hai mét, làm hắn đau đớn quằn quại trên mặt đất, nôn mọi thứ mới ăn buổi sáng ra ngoài.
Thẩm Ngôn nắm đầu Dương Lập Hoa dậy, mắng như tưới nước vào mặt hắn.


- Mày là cái thứ gì? Tao và Địch Lệ Nhiệt Ba đang massage cho nhau ảnh hưởng đến cuộc sống mày sao? Giấy đăng ký kết hôn là lấy từ cục dân chính, mày là cái thứ gì trong đây? Hả? Mày có quyền gì? Mày đến đây là tìm đánh sao
- Mày đợi đó, tao sẽ nhờ…
Bốp!


- Cút! Kêu cả dòng, cả lò mày ra đây, thứ không biết nhục, tự mày dùng sức mày mà giành với tao này!! Nếu mày không còn vai diễn thì tao đánh mày thành đầu heo rồi, cút nhanh!
Aaaa!


Dương Lập Hoa đè nén không được tâm tình tiêu cực trong lòng, lại bị Thẩm Ngôn chửi một phen cho không phản bác được lời nào, khí huyết công tâm phun ra một ngụm máu tươi, đột ngột hét to một tiếng, sau đó ngồi dậy quay đầu điên cuồng chạy ra khỏi khu vực studio, biểu lộ dữ tợn, thần sắc sụp đổ.


Lưu Hiểu Kiều bị Dương Lập Hoa hô to một tiếng làm giật nảy mình, thầm than Thẩm tiên sinh trình độ mắng người chắc là cấp Tông sư đi, nhìn biểu hiện Dương Lập Hoa tức muốn điên rồi, nàng nhanh chóng quay người ly khai đuổi theo gã, không chừng uất ức quá tự tử cũng nên.


Nàng không muốn để ý đến hành vi của Thẩm Ngôn cùng Địch Lệ Nhiệt Ba ở trong, hơn nữa bây giờ nàng đang thấy rất rối, không quyết định được bản thân nên làm như thế nào, thôi thì trước mắt cứ để bí mật này tự nàng biết rõ là được rồi.
Trong lều vải.


- Oa haha, không ngờ chồng em lại có năng khiếu chửi người như thế! Hắn bị chồng chửi co đầu chạy một hơi luôn haha! Chồng em ghen cũng thật đáng sợ nha.


Địch Lệ Nhiệt Ba giờ phút này trên giường cười lăn qua lộn lại, nàng không ngờ Thẩm Ngôn lại có một mặt bá đạo như thế, thường ngày trông thấy hắn còn cố tỏ ra đạo mạo trước mặt người ngoài đây mà.


Thẩm Ngôn lắc đầu cũng chẳng để ý nữa, Dương Lập Hoa còn chẳng đáng cho hắn bận tâm. Nhưng, nếu Dương Lập Hoa thực sự không sợ chết muốn quấn lấy hắn, với thực lực hiện giờ của Thẩm Ngôn, làm một người bình thường biến mất trên thế giới này là một điều vô cùng dễ dàng.


- Thẩm Ngôn, sao anh lợi hại dữ vậy, đến massage cũng biết, lúc đầu được anh massage em thoải mái muốn chết!
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống đối diện Thẩm Ngôn, thân thể nghiêng về phía trước, dùng đầu ngón tay sơn hồng thon thon vạch lên không trung, khẽ liệt kê:


- Anh xem này, anh biết nấu cơm, biết sáng tác nhạc, biết ca hát, đã vậy kỹ thuật xoa bóp còn siêu lợi hại mà chửi người cũng hay nữa, rốt cuộc là anh học mấy thứ đó từ lúc nào vậy?
Thẩm Ngôn vặn nắp một bình nước khoáng ra, dốc lên tu ừng ực mấy ngụm, sau đó quẹt ngang miệng, đáp:


- Anh học cách đây vào ngày trước!
Địch Lệ Nhiệt Ba chớp mắt, tưởng chính mình vừa nghe lầm.
- Mới có vài ngày trước
- Ừm! Đúng vậy.
- Học ở như thế nào?
- Đọc sách, em cũng có thể đọc sách như anh, một thời gian sẽ được như anh thôi.


- Oa, có thật không, cỡ bao lâu thì em được như anh?
- 10 năm!
-
- Với điều kiện chỉ số IQ của em như Albert Einstein!
-……..
……………………………………………………….