Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 270: Chính cung phu nhân.

Thì ra Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba trước kia cũng từng trải qua quãng thời gian vui vẻ như thế này. Hai nha đầu chết tiệt đó, thế mà một điểm gió cũng không lộ ra, còn may nàng kịp một chân đi vào, thành ra bây giờ mới danh chính ngôn thuận ngồi đây như thế này.


Thế rồi nàng lại có một chút hiểu nỗi khổ của Nhiệt Ba cùng Dương Mật.


Ông chồng nhà mình nói dễ nghe thì chính là loại thẳng nam sắt thép. Trong lòng hắn có một chuẩn mực vừa cố định lại vừa cố chấp, chỉ cần vượt qua được cái ranh giới đó của Thẩm Nhôn thì Thẩm Ngôn sẽ lập tức thừa nhận ngươi chính là người phụ nữ của hắn. Mà đã xác định quan hệ rồi thì hắn sẽ đối xử với ngươi tốt bằng trời, ôn nhu dịu dàng cỡ nào cũng có. Còn nếu như không vượt qua được cái chuẩn tắc ấy, vậy thật xin lỗi, ngươi có là hồng nhan tri kỷ cỡ nào thì nói chuyện ngày này qua tháng nọ với hắn tới mãn kiếp, hắn cũng không thèm để ý đến ngươi.


Bạn hỏi cái ranh giới của Thẩm Ngôn là gì ư? Hừ, chính là có ‘ngủ’ hay không! Đơn giản thô bạo, đã ‘ngủ cùng’ thì chính là người của mình, không ‘ngủ’ thì mặc kệ ngươi nhu tình như nước, đem cả tâm can móc ra cho hắn, hắn cũng chẳng thèm nhìn.


Nói khó nghe là: cái này căn bản là biến thái!!! Đây là cái tư duy logic chết tiệt gì thế?
Nếu vậy tùy tiện nữ nhân nào lăn giường với hắn rồi, có phải hắn đều sẽ cưới nàng ta về nhà hay không


Mấu chốt của vấn đề ấy là sức chống cự của tên họ Thẩm này không cao, nếu muốn trở thành bà Thẩm, ngươi thậm chí chẳng cần dùng chiêu số nào hết, cứ bổ nhào qua là hắn sẽ thỏa hiệp thôi.


Nhận ra được điều đó khiến Đông Lỵ Á thật sự rất đau đầu, hiện tại đã lỡ có sẵn mấy tỷ muội thì nàng đành nhịn, nhưng tương lai cũng không thể mở nguyên cả cái hậu cung cho Thẩm Ngôn chứ?
Hạnh phúc đến chưa được bao lâu, Đông Lỵ Á đã thấy cõi lòng xoắn xuýt. . .


Nếu Thẩm Ngôn biết ý nghĩ của nàng, sẽ hô to oan uổng a, hắn không phải loại thích ăn quàng, nữ nhân của hắn đều là 10 phân vẹn 10 cả, [Long Thần ái mộ] ước thúc hắn cùng nữ nhân của mình, hắn thực sự đã suy tính rất kỹ mới lên giường với nữ nhân của đời mình, chứ không đơn giản ai nhào qua cũng đớp đâu.


...
Sau bữa ăn.
Hai người xem tivi cùng nhau, sau đó trở lại căn phòng của Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Đông Lỵ Á thì nằm gác đầu lên ngực hắn, hai tay vòng sang ôm chặt eo của đối phương. Cứ thế nàng trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định hỏi thẳng:


- Chồng à, trong nhà của chúng ta bây giờ có mấy người?


Đông Lỵ Á rất thông minh, biết rõ tình huống thực tế khó mà có khả năng chỉ tồn tại thế giới hai người, cho nên mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng lời hỏi ra miệng vẫn tương đối uyển chuyển, bởi vì nàng sợ mình làm quá sẽ khiến Thẩm Ngôn thẹn quá hóa giận, phá hủy đi bầu không khí tốt đẹp hiện tại.


Chỉ là nàng không nghĩ tới Thẩm Ngôn còn thản nhiên hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.
- Sáu người, còn có hai người chưa qua cửa!
Thẩm Ngôn nhìn thẳng vào mắt Đông Lỵ Á, thoải mái đáp, ánh mắt hắn vẫn bình thản như thường, không hề có một tia né tránh.


Việc này chỉ có hai loại khả năng, một là hắn thuộc dạng chủ nghĩa đại nam tử, từ nhận thức tới suy nghĩ đều cảm thấy chuyện này rất bình thường, không có vấn đề gì lớn lao để ngại ngùng cả.


Hai là hắn cho rằng chính mình đã ‘ăn sạch’ tới tận xương cốt của nàng và bọn người Dương Mật, thế nên căn bản không sợ bọn họ bỏ chạy, vì vậy mà hiển nhiên cũng không có gì để tị huý nữa.
- Em, Mật Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba, Lưu Sư Sư, Na Trát? Ba người nữa là ai đâu?


Đông Lỵ Á giơ tay phải lên, lần lượt điểm danh qua từng người, cảm thấy bàn tay mình có chút không đủ dùng.
- Còn có Trương Tố Tố, Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi, sự tình có một chút rắc rối phức tạp…


Thẩm Ngôn chậm rãi kể lại cho nàng nghe, Trương Tố Tố thì hắn kể rất kỹ, còn hai chị em Kiều Phượng Nhi thì chỉ qua loa mà thôi, đại khái coi như đối tác làm ăn đi, Thẩm Ngôn thực sự còn chưa gặp hai nàng ngoài đời đâu.


Sau khi kể xong, hắn vòng tay sang ôm chặt cả người Đông Lỵ Á vào lòng mình, có chút dùng sức như muốn khảm cả người cô vợ nhỏ vào làm một vớihắn, đoạn thở dài nói:


- Anh biết rõ chuyện này với bọn em thật sự rất không công bằng, nhưng anh sẽ không nói anh có lỗi gì gì đấy, rất giả dối cũng rất vô dụng. Anh chỉ có thể nói, người sống một đời rất ngắn ngủi, thay vì lưu lại tiếc nuối, không bằng tự mình tranh thủ nắm giữ. . . Điều anh có thể làm chính là tận lực hết khả năng khiến cho bọn em sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc hết cả đời này mà thôi.


Khóe miệng Đông Lỵ Á cong lên, lộ ra tiếu dung ngọt ngào. Không hiểu sao, nghe Thẩm Ngôn thẳng thắn nói vậy nàng còn thấy tin tưởng hơn rất nhiều lần so với những lời hứa hẹn hoa mỹ khác.


Có điều, nghĩ tới một chuyện, Đông Lỵ Á chợt nhíu mày, nàng lại vội vàng nhổm dậy, vòng hai chân qua người Thẩm Ngôn, nửa quỳ nửa ngồi đối diện thẳng mặt hắn.
- Anh nói em có thể làm chính cung phu nhân không?
Đông Lỵ Á hiếu kỳ hỏi hắn.


Kỳ thật trong lòng nàng rất minh bạch, đây là thời điểm hiếm hoi không có những tên kỳ đà cản mũi kia, là thế giới hai người hiếm thấy của nàng và Thẩm Ngôn, hẳn là nàng không nên nói chuyện gì khác, chỉ nên trân quý và hưởng thụ thời gian hiện tại mới đúng.


Nhưng mà. . . nàng vẫn khó khống chế nổi bản thân mình, trong đầu nàng cứ luôn suy nghĩ, rốt cuộc giữa mình và Dương Mật, Nhiệt Ba, Sư Sư,…là ai chiếm được vị trí cao nhất trong lòng Thẩm Ngôn?


Cứ việc nàng biết rõ đáp án hoàn toàn có thể là ngang nhau, Thẩm Ngôn không có khả năng quá mức thiên vị hay đối xử bất công với ai.
Nhưng hiếu kì chính là hiếu kì, tự đoán là một chuyện, muốn chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.


Không thể không nói, có những thời điểm, lòng háo thắng của nữ nhân còn dữ dội hơn cả nam nhân.
Nhất là về mặt tình cảm!
Nàng muốn mình là người mà Thẩm Ngôn yêu thương nhất, cũng là người quan trọng nhất trong lòng của hắn.


Nhiều thêm mấy tỷ muội thì thế nào? Chỉ cần nàng là đại tỷ, như thế thì những kẻ tới sau đều không phải là vấn đề nàng cần bận tâm nữa.


- Tiểu Mật, về sau ngươi ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý một chút, Thẩm gia chúng ta hiện tại chính là danh môn vọng tộc, ngươi phải thu liễm tính tình bớt đi, đừng khiến người ngoài bôi đen nhà chúng ta chỉ vì ngươi.


- Tiểu Địch, đừng có mà cả ngày điên điên khùng khùng không tim không phổi nữa, ổn định thành thục một chút, đừng làm mất mặt lão gia, biết không?


- Tiểu Lưu, ban đêm lão công sẽ tới phòng ta ngủ. Ngươi mau đun sẵn nước ấm rồi vô trải lại giường chiếu cho ta đi. Này, ngươi còn đứng sững người ra ở chỗ này làm gì, phòng bếp đã thu dọn sạch sẽ chưa? Nhanh đi làm việc. Đừng có đứng đấy làm chướng mắt ta!


Chao ôi, chỉ mới nghĩ tới thôi đã thấy rất kích động rồi. Thẩm Ngôn, anh mau mau nói đi, nói em chính là chính thất phu nhân đi!


- Tới trước được trước, Dương Mật sẽ làm đại tỷ trong nhà, tuy anh là yêu tất cả các em, nhưng năng lực quán xuyến trong nhà là Dương Mật mạnh nhất, nàng lại lớn hơn em, kêu nàng đại tỷ là phải.


Nét cười trên mặt Thẩm Ngôn khó mà giấu được, bởi vì hắn đang nghĩ tới đoạn thời gian ngọt ngào lúc còn ở Hoành Điếm với hai cô vợ nhỏ kia.
Đông Lỵ Á nín thở, mang theo sự chờ mong, sau đó biến thành thất vọng, cuối cùng triệt để hóa phiền muộn.


Nguyên lai mình không phải là đại tỷ, nhiều lắm cũng chỉ được tính là tam tỷ mà thôi.
Vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là ‘tam’ chứ? Tiểu tam, tiểu tam, nghe là thấy điềm xấu rồi có được hay không. . .
- Chồng à, em cũng muốn hát!
- Em còn muốn uống canh bổ máu dưỡng nhan!


- Hơn nữa em còn muốn được nghe bản ghi âm « Quái Nhân Trộm Mộ » anh làm riêng cho em!
Đông Lỵ Á bĩu môi, lăn lộn trong vòng tay Thẩm Ngôn, nũng nịu nói.
Không làm được đại tỷ thì đành chịu, nhưng những gì mấy người Mật Mật có, nàng một cái cũng không thể thiếu.


Thẩm Ngôn buồn cười vỗ vào mông Đông Lỵ Á cái bốp, đoạn nói:
- Đây đều là việc nhỏ mà, anh cũng đâu nói là không đáp ứng em, cần gì phải tức giận chứ, mau cười một cái xem nào.


Đông Lỵ Á đương nhiên sẽ không đem những tính toán trong đầu nói cho Thẩm Ngôn nghe, thấy hắn nói vậy nàng bèn nói lảng sang chuyện khác:


- Bảo sao trước đây em còn thấy ngạc nhiên. Em chơi với bọn họ lâu như vậy, khả năng hát hò của hai cậu ấy như nào em rất rõ, thế mà đùng phát cả hai cho ra mắt bài hát solo, mà solo còn đỡ, công ty của Dương Mật còn bảo đấy là ca khúc do cậu ta tự sáng tác, kết quả một bài thì đứng nhất Kim Khúc Bảng nhiều tuần liền, một bài thì đuổi sát theo vị trí thứ hai của Kim Khúc Bảng không thôi, quả là khiến người ta thấy khó hiểu mà. Giờ thì hay rồi, em nói anh biết, em cũng muốn hát, em cũng phải lên top Kim Khúc Bảng, em cũng muốn truyền thông tung hô em là Thiên Hậu.


- Ngoan nào, chỉ cần là em muốn, những việc đó anh nhất định sẽ giúp em hoàn thành. Ngoan, không tức giận nữa nhé!
Thẩm Ngôn phì cười, luôn miệng dỗ dành vỗ về cô vợ nhỏ trong lòng mình.
- Khả năng ca hát của em thế nào? Tốt hơn Mật Mật không?
Khả năng ca hát của nàng có tốt hơn Mật Mật hay không?


Đông Lỵ Á trong nháy mắt giật thót một cái, lắp bắp đáp:
- Cũng. . . cũng không tệ.
- Vậy thường em thích bài nào, hát anh nghe thử một đoạn đi.
- Không phải anh sẽ sáng tác bài hát riêng cho em sao? Cả Mật Mật và Nhiệt Ba đều hát bài mà anh viết cho bọn họ mà.
..............................