Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 259: Lại nhặt được bảo.

Đông Lỵ Á thì có nguyên nhân riêng, như trước đây đã từng nói, bởi vì nàng đã hết hạn hợp đồng với công ty quản lý cũ, mà nàng thì không có ý định gia hạn hợp đồng với bọn họ, thế nên hiện tại nàng đang là nghệ sĩ tự do, không có công ty quản lý.


Đông Lỵ Á cũng dự định nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian ngắn, nàng còn phải suy nghĩ nhiều về kế hoạch sắp tới của bản thân cũng như sắp xếp lại đoàn đội truyền thông cho riêng mình.


Và trên hết thảy, tối qua nàng đã hoàn toàn lột xác từ thiếu nữ trở thành một mỹ thiếu phụ, hiện tại chị em nàng đều đã đi hết, đây không phải là thời gian tốt nhất để bồi đắp tình cảm với Thẩm Ngôn sao?

- Anh nhất định phải nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều phải nhớ em, anh biết chưa?


Chuyến bay của Lưu Sư Sư sẽ cất cánh trước Thẩm Ngôn. Hôm nay nàng phải đi tới Cảng thành tham gia một hoạt động của nhãn hàng mà nàng là người đại diện phát ngôn.


Đối mặt với việc phải tách ra khỏi Thẩm Ngôn, Lưu Sư Sư hiển nhiên là cực kỳ u oán, phiền muộn. Nàng không tự chủ được, ấm ức tới nỗi hai mắt đỏ hoe, nếu không phải Thẩm Ngôn ở bên cạnh một mực dỗ dành thì đoán chừng đại mỹ nữ này đã khóc ầm lên ngay giữa nơi đông người rồi.


- Cậu đừng làm nũng như thế, chúng ta đi mấy ngày rồi về mà…
Đứng bên cạnh, Cổ Lệ Na Trát dở khóc dở cười ôm lấy Lưu Sư Sư, nàng ánh mắt nhu tình nhìn xem Thẩm Ngôn.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng sâu trong đôi mắt ấy của nàng đã thể hiện muôn vàn lời nói.


Hai người dù sao mới được hưởng trái ngọt của tình yêu mấy ngày, Lưu Sư Sư cúi đầu buồn bã, cái chức Thẩm phu nhân này nàng còn chưa làm đã ghiền đâu mà đã phải lập tức rời đi, hỏi nàng làm sao có thể không uất hận cho được?


Chưa bao giờ Lưu Sư Sư cảm thấy cái thân phận minh tinh lại đáng ghét như thế.
- Được rồi, được rồi, chỉ tách ra bốn ngày thôi mà, cũng không phải sinh ly tử biệt, nào có khoa trương tới vậy, hai em mau vào đi thôi, sắp trễ chuyến bay của mình rồi kìa.


Thẩm Ngôn buồn cười hôn lên gò má của Lưu Sư Sư cùng Na Trát, bóp chặt bờ vai mỏng manh của hai nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Người ta thì không muốn đi, chỉ muốn ở lại đây, vậy mà anh chẳng những không cảm động lại còn liên tục thúc giục em rời khỏi, anh đâu có thương em đâu.


Lưu Sư Sư nấc nghẹn, cảm giác cực kỳ ấm ức.
- Làm gì có, sao lại không thương em được? Anh đâu có muốn em đi, là công việc bắt buộc thôi mà… Nào, ngoan!
- Vậy anh phải nhớ em đó!
- Dĩ nhiên là sẽ rất nhớ em!
- Anh phải liên tục gọi điện thoại cho em!


- Anh hứa, chỉ cần em rảnh là sẽ luôn giữ máy nói chuyện với em.
". . ."
Lưu Sư Sư lưu luyến không rời, cuối cùng trước sự khuyên nhủ của Thẩm Ngôn cùng Na Trát, đành phải miễn cưỡng tiến vào khu vực làm thủ tục check-in để lên máy bay, cứ mỗi bước đi, hai nàng lại nhung nhớ quay đầu lại nhìn hắn…


Thẩm Ngôn quay trở lại phòng chờ, giờ phút này chỉ còn lại mỗi hắn, Nhạc Vân Bằng, Lôi Gia Âm và Đông Lỵ Á là vẫn chưa tới giờ lên máy bay.


Mới vừa rồi mấy người Đông Lỵ Á đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng, vừa khéo nhìn thấy hết toàn cảnh bịn rịn chia tay như thể sinh ly tử biệt của Thẩm Ngôn cùng Lưu Sư Sư và Na Trát. Nhạc Vân Bằng và Lôi Gia Âm đương nhiên không có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần là hóng xem náo nhiệt mà thôi.


Thấy hắn quay lại, Lôi Gia Âm cố gắng nín cười, trêu chọc hỏi:
- Thẩm lão sư, tiễn được người đi rồi à?
- Có quan hệ gì với anh sao?
Thẩm Ngôn hất cằm đáp lại.
- Xem cậu nói kìa, kia là sư mẫu của anh đấy, sao có thể không quan hệ với anh được?


Lôi Gia Âm quàng vai qua cổ Thẩm Ngôn, vui vẻ trả lời. Thẩm Ngôn phì cười, cũng học theo anh ta quàng vai qua cổ để đè đối phương xuống, cả hai giỡn ồn ào một lúc mới tách ra.


Thẩm Ngôn không muốn ngồi đây đợi, nói mọi người một tiếng rồi xoay người đi đến nơi khác tản bộ. Thẩm Ngôn đi rồi, Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng liền quay sang cười trêu, cho rằng chắc là Thẩm Ngôn ngại ngùng nên mới bỏ ra ngoài trước.


Hai người nào biết hiện tại Thẩm Ngôn trong đầu đang trù bị phát triển thế lực của mình như thế nào, việc tối hôm qua gặp phải đám Patrick đã dấy lên hồi chuông cảnh báo cho hắn.


Rằng trong khu U Ám Sâm Lâm cũng không phải một nhà hắn độc đại, đi một bước phải cẩn thận một bước, chỉ có thực lực mới có thể làm bá vương trong khu rừng này.


Hai Hồn thạch cũng mang về cho hắn một lượng điểm thuộc tính kha khá, khoảng 4000 điểm, tuy chẳng là gì so với 300.000 điểm thuộc tính cần để hắn tâng cấp, tuy nhiên đây chỉ là bước khởi đầu, sau này cơ hội chạm trán đám người ngoại lai sẽ nhiều hơn, Hồn thạch sẽ dần dần sẽ trở thành một bút tài phú không nhỏ đối với Thẩm Ngôn.


Ngắm bóng lưng Thẩm Ngôn phía xa, Đông Lỵ Á trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, chỉ cần nhìn cách Tống Tổ Nhi khi rời đi đều lưu luyến vẫy tay với Thẩm Ngôn, vậy mà Thẩm Ngôn không có mấy mặn mà khiến cô bé này chu mỏ ủy khuất không thôi.


Tất cả đủ thấy mị lực của Thẩm Ngôn lớn đến mức nào.
Thẩm Ngôn đối với nàng không chỉ ôn nhu quan tâm mà còn thân mật dỗ dành không rời tay, thật khiến Đông Lỵ Á cảm động suýt khóc, cảm giác hạnh phúc vô bờ.


Sân bay của Mãn Châu nằm ở ngoại ô phía tây thành thị. Nơi này không quá rộng, ít nhất là so với các sân bay tại thành phố lớn thì có thể nói diện tích của nó rất nhỏ, còn may là các dịch vụ sân bay cơ bản vẫn tương đối đầy đủ.


Phòng ăn, cửa hàng, tiệm sách, quán cà phê… tất cả đều có. Thẩm Ngôn tản bộ một vòng, cuối cùng quyết định tiến vào một nhà sách ở gần khu vực làm thủ tục check-in. Cũng không phải là hắn có mục đích gì rõ ràng, đơn thuần là nhàm chán quá nên muốn đi dạo xem thử đây đó mà thôi.


Cửa hiệu sách không lớn, chỉ tầm khoảng bốn mươi, năm mươi mét vuông, tổng cộng chỉ có mười giá sách. Thẩm Ngôn ngó nghiêng một vòng, không phát hiện quyển sách nào làm hắn thấy hứng thú bèn định rời đi.


Nhưng ngay lúc Thẩm Ngôn dự định ra ngoài, trời xui đất khiến hắn lại trông thấy một quyển sách nằm lọt thỏm trong cùng ở cái giá sách cách hắn gần nhất, mấy con chữ trên tiêu đề tức khắc lôi kéo ánh mắt Thẩm Ngôn.


- Đinh! Chúc mừng ký chủ phát hiện ra sách kỹ năng « Ba mươi sáu thức Động phòng thuật », xin hỏi ngài có muốn học tập hay không?
Thẩm Ngôn cầm cuốn sách trên tay, mí mắt giật giật nhảy một cái, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.


Đây không phải là lần đầu hắn nghe thấy một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu mình, lại càng không phải lần đầu tiếp thu một kỹ năng mới mẻ, lẽ ra Thẩm Ngôn không nên thấy kinh ngạc mới phải.


Nhưng lần tìm ra sách ‘kỹ năng’ này cùng những lần trước đây hoàn toàn không đồng dạng. Thật sự là cuốn sách trước mặt hắn có chút. . .
Không hợp lẽ thường.


Thứ này chính là một bản ghi chép những câu chuyện trong phòng the, cái gọi là chuyện phòng the dĩ nhiên chính là chuyện nam nữ. Loại kỹ năng như thế cũng có thể bày bán trong nhà sách ở sân bay được sao?


Thẩm Ngôn trầm mặc một lát, lại suy tư một trận, dưới sự ham học hỏi cùng lòng cầu thị của con ɖâʍ long trong đan điền, hắn đành cắn răng nghĩa bất dung từ nói:
- Học tập!


- Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « Ba mươi sáu thức Động phòng thuật », thu hoạch được kỹ năng: Phòng thuật." Phòng thuật: sơ cấp, 0/10. Hiện tại ngài đã là một phòng thuật sư, ngài hiểu biết rất nhiều kỹ xảo phong phú, giúp ban đêm của ngài không còn tịch mịch.


Thẩm Ngôn đứng trân người tại chỗ, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được. Thật sự là có loại kỹ năng này, xem ra chính mình đó giờ đúng là ếch ngồi đáy giếng, cứ xem thường chuyện như vậy, vẫn cho rằng chuyện giường chiếu nam nữ thì người bình thường đều có thể vô sự tự thông thôi, cần gì phải học hành kỹ năng.


Thì ra bấy lâu nay các ‘động tác’ mà hắn cho rằng rất khó, tất cả chỉ là rác rưởi.
Ngày hôm nay.
Thẩm Ngôn được khai mở ra một phương trời mới, biết thế nào mới gọi là đi tới tận cùng của sự khoái cảm.


Hắn đã từng nghĩ, độ sung sướng là hoàn toàn dựa vào thời gian cùng độ lớn nhỏ để quyết định chất lượng cao thấp mà thôi. Nhưng dựa vào chuyện mới vừa diễn ra thì xem ra chuyện này thật đúng là không phải đơn giản như thế.


Không phủ nhận là chuyện đó rất nhiều người đều có thể vô sự tự thông, thậm chí có thể nói là làm theo bản năng không tệ. Nhưng biết làm và làm tốt vẫn có khác biệt rất lớn. Vả lại trong chuyện ấy còn có rất nhiều vấn đề mà người chưa từng làm sẽ không rõ, tỉ như quá lãnh đạm, tỉ như có chướng ngại, tỉ như không hài hòa, tỉ như e ngại, tỉ như ba giây liền xong việc.


Ngoại trừ một số ít người là do nguyên nhân thân thể tạo thành thì đại đa số đều là bắt nguồn từ tâm lý. Mà sở dĩ sẽ xuất hiện cái loại vấn đề về tâm lý ấy, căn nguyên có lẽ là vì ‘lần đầu’.
..........................