Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 242: Khô Lâu Pháp Sư.

Đi chưa được mấy bước.
Grào!!!
Một tiếng gầm gừ bất chợt vang lên, nương theo tiếng kêu đó là một bộ xương người bắt đầu trồi lên từ mặt đất.
- Aaaa!!!
Kiều Hoàng Nhi bị bộ xương này hù sợ không nhẹ, thân thể nàng không tự chủ nhảy phốc lên người Thẩm Ngôn, treo dính chặt với hắn.


Thẩm Ngôn cấp tốc lùi lại, đánh giá cái bộ xương biết đi này.
« Khô Lâu Binh », hệ Sức mạnh nhất giai trung kỳ, đã từng là cư dân trong trấn, bởi vì chết oan, oán khí trùng thiên mà chuyển hóa thành Khô Lâu Binh đời đời mắc kẹt nơi đây, không thể nào siêu thoát.


Năng lực: Cường lực vung chém (F cấp ), Vong Linh quấn thân (F cấp ).
Một bộ xương vừa mới đứng lên, lúc này từ dưới đất lại trồi lên một bộ xương khác, có lẽ đây là hai vợ chồng, Thẩm Ngôn dựa vào y phục rách nát trên người bọn chúng mà đưa ra phán đoán.


Hai cái khô lâu không hề có tình cảm gì đáng nói, ngửi thấy khí tức người sống liền huy động một thanh Cốt Kiếm vọt tới.
- Có ý tứ.
Thẩm Ngôn ánh mắt lấp lóe nhìn hai khô lâu này lao tới, ôm lấy Hoàng Nhi cùng Phượng Nhi, ra lệnh cho Long binh đi đến.
- Giết chết đám này!
Ngao!!!


Long Nhân Chiến Đấu Binh gào thét một tiếng, lao nhanh tới, tốc độ vượt xa nhân loại bình thường, đến Usain Bolt cũng phải gọi bằng cụ. Trong nháy mắt vượt qua đống phế tích.
Đâm!
Trường thương cực tốc đâm ra!


Xương sọ của một khô lâu nháy mắt nổ tung, cơ hồ vừa đối mặt liền bị giết đi một cách chớp nhoáng.
Tuy là cùng một cái cấp bậc Nhất tinh trung kỳ, nhưng ưu thế áp đảo từ giống loài đã được thể hiện triệt để.


Một cái khô lâu còn lại huy vũ Cốt Kiếm chém qua, bị Long binh dùng trường thương ung dung ngăn lại, qua hai ba lượt đánh khô lâu liền bị bức lui.
Bang!!
Long binh vung vẩy trường thương, một thương đập nát hai chân của khô lâu, sau đó lại giơ chân đạp bể đầu con này.
« giết chết Khô Lâu Binh, + 5 gCoin! »


« giết chết Khô Lâu Binh, + 5 gCoin! »
Thẩm Ngôn gật gật đầu, vỗ bốp vào cái mông mẩy của Hoàng Nhi một cái, ra hiệu cho nàng trèo xuống, Hoàng Nhi ban đầu là thực sự sợ, nhưng kể từ khi ôm lấy Thẩm Ngôn, nàng là thoải mái muốn chết rồi, bị hắn cho đánh tỉnh, xấu hổ đỏ mặt mà tách hắn ra.


Mà Kiều Phượng Nhi nhìn thấy cảnh này cũng không còn gì để nói, em gái của nàng mê trai đến nỗi biến thành ngốc luôn rồi.


Mặc kệ hai nữ đang mắt qua mày lại, Thẩm Ngôn đi tới phía trước quan sát Long binh một lần, tuy bảng thông tin nói đây là đơn vị chiến đấu yếu nhất trong Long tộc, nhưng cái Long binh này thực lực mạnh không thể bàn, cùng đẳng cấp có thể đè đánh 7, cái Khô Lâu Binh.


Mấy bộ xương này chỉ là quái vật phổ thông mà thôi. Long binh nhưng là một cái binh lính từ trong Long tộc đi ra, trên phương diện tiềm lực cùng địa vị thôi đã vượt xa đám xương này mấy con phố.


Thẩm Ngôn còn phát hiện, nếu đám thủ hạ kích mục tiêu, thì lãnh chủ như hắn cũng lấy được tiền, hơn nữa còn là chuyển khoản trực tiếp vào nhẫn trữ vật của Thẩm Ngôn, đúng là tiện lợi.


Dù sao thân là cái lãnh chủ, hắn đâu thể tự thân đi chém giết dã thú được, vỗ béo đám tiểu đệ mà không thể dùng thì đúng là cái nghịch lý.


- Làm rất tốt, thời gian quý giá, đừng có giết từng cái nữa, ngươi chạy quanh khu này một vòng, cho đám xương đó trồi lên một lượt đi!
- Tuân mênh!


Tên Long binh như một hắc ảnh vọt đi, tiếng bước chân thình thịch vang lên, chỗ nó đi qua, đám xương khô này nhau nhau bị kinh động, gào khóc trồi dậy, từ trong phế tích rậm rạp đứng lên.
Thấy cảnh này, hai nữ cũng là một đợt da đầu tê dại.


Long binh chạy té khói phía trước, mà ở sau đít nó đã có 20 cái khô lâu chạy theo truy sát, cảnh tượng cũng được xem là khá hoành tráng.
Mà mười mấy cái khô lâu còn lại, nhìn sang đám Thẩm Ngôn da dẻ phấn nộn, gào khóc nhào qua đây.


Khô Lâu Binh cả người khớp xương đều răng rắc loạn hưởng, thấy Thẩm Ngôn đứng phía trước nhất, giơ lên Cốt Kiếm chạy tới.
- Hai em tránh qua một bên!
Thẩm Ngôn ra lệnh, hai nữ cấp tốc lùi ra sau, mà Thẩm Ngôn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khẩu Bazooka.


Đây là một khẩu súng chống tăng mà Thẩm Ngôn mua được, tính ham chơi nổi lên, hắn nhắm vào đám khô lâu đang leo đến mà bóp cò.
Ầm!!


Quả tên lửa theo nòng súng đen ngòm phóng ra ngoài, rơi vào giữa đám khô lâu rồi nổ tung lên, tay gãy chân cột bên lên tứ tung, đám này bị triệt để nghiền thành tro bụi.


Thu khẩu Bazooka trở về, Thẩm Ngôn phủi tay một cái, uy lực vẫn là không tệ, tất nhiên đầu tên lửa này đã qua cải tiến, nếu không cũng chả làm gì được đám này.
« giết chết Khô Lâu Binh, + 5 gCoin! »
« giết chết Khô Lâu Binh, + 5 gCoin! »
« giết chết Khô Lâu Binh, + 5 gCoin! »
«. . . »


Cái này không gọi chiến đấu. Chỉ được xem là một tiết mục giải trí mà thôi.
Bên kia Long binh tiếp tục du tẩu, bất quá Thẩm Ngôn lại phát hiện đã không kéo được quái mới nữa.


Lúc này, một cỗ khí tức nguy hiểm chợt xuất hiện, cổ hơi thở này làm cho Kiều Phượng Nhi cảm thấy áp bách, rõ ràng thực lực thứ này đã vượt qua Nhất tinh hậu kỳ rồi.
Một giây kế tiếp.


Một viên hỏa cầu từ sâu bên trong đám sương mù cấp tốc bây tới, Long binh thân thủ né không kịp, bị hỏa cầu đánh bay vào trong phế tích, uy lực không kém Bazooka của Thẩm Ngôn là bao.
- Ồ! Là boss sao?
Ánh mắt Thẩm Ngôn lóe sáng.


Đây là một cái khô lâu hoàn toàn bất đồng với đám khô lâu nãy giờ, nó mặc trên người một áo choàng rách rưới, trong tay cầm một thanh Cốt Trượng thật dài.


« Khô Lâu Pháp Sư », hệ Tinh thần nhất tinh đỉnh phong, là Vu Sư trong trấn nhỏ này, sau khi chết bị chuyển hóa thành Khô Lâu Pháp Sư, một bộ phận pháp thuật vẫn còn trong trí nhớ…
Kỹ năng: Vong Linh hỏa cầu (E cấp ), liên hoàn hỏa cầu (E cấp ), nhược hóa ma pháp thuẫn (F cấp )


Phía bên kia, trong đám phế tích, Long binh chật vật chui ra ngoài, trước ngực hắn có một tầng long lân đã cháy đen, xem ra đã bị thương không nhẹ.
Khô Lâu Pháp Sư lúc này chuẩn bị tiếp tục công kích.
Nó vận dụng ma pháp vẫn là rất thành thạo. Nếu lại để đánh trùng, Long binh sẽ chết không nghi ngờ.


Thẩm Ngôn sao có thể đứng nhìn, một chân bước ra, đại địa run rẩy, Thẩm Ngôn như sao băng lướt qua bầu trời, Song Long Kiếm xuất hiện nơi tay, kiếm khí ngang dọc, phóng đến trước mặt Khô Lâu Pháp Sư.
Trong khoảnh khắc đó.
Khô Lâu Pháp Sư vội vàng phóng xuất ra một tầng ma pháp hộ thuẫn trong suốt.


Thẩm Ngôn thân thể hơi nghiêng, một kiếm đâm tới.
- [Tử Kiếm] !
Mũi kiếm như mũi khoan trực tiếp xuyên qua tầng phòng ngự của khô lâu, một đường đâm thẳng đến cái đầu của nó.


Trong khoảnh khắc đó, hai hốc mắt của Khô Lâu Pháp Sư lóe ra ngọn lửa quỉ dị, một tay nó vươn lên trực tiếp gỡ đầu mình xuống.
Song Long Kiếm nhất thời đâm vào chân không.
- Mẹ nó! Còn có thể chơi như vậy


Thẩm Ngôn mộng bức, con khô lâu này ‘lươn’ hơn hắn tưởng, không đợi Thẩm Ngôn kịp suy nghĩ, cái tay khô lâu đang cầm lấy đầu lâu của mình, chợt há miệng phun từng đoàn hỏa cầu vào người Thẩm Ngôn.


Thẩm Ngôn cũng không né tránh, mà đứng phía sau hai nữ nhìn thấy cảnh này đã gấp đến hoảng, Kiều Phượng Nhi một thanh trường thương phóng tới khô lâu, mà Kiều Hoàng Nhi dùng pháp trượng của mình hình thành một tầng quang tráo bao khỏa lại Thẩm Ngôn.


Thấy hai nữ quan tâm đến mình như thế, Thẩm Ngôn trong lòng một trận ấm áp, một tay hắn vươn ra khỏi tầng quang tráo vốn dĩ đã yếu ớt sắp đổ của Kiều Hoàng Nhi, bất chấp hỏa diễm phun tới, vươn ra chộp ngay cái miệng của đầu lâu.


Khô Lâu Pháp Sư trong hốc mắt đám lửa lấp lóe, không thể tin một màn trước mắt này, tên này là quái vật gì đây? Không hề chịu ảnh hưởng tý nào từ ngọn lửa của nó.
- Xin lỗi! Ta nói qua ta là Nhị tinh trung kỳ chưa?
Thẩm Ngôn mỉm cười, lòng bàn tay vận sức.
Rắc!


Âm thanh nứt vỡ vang lên, đầu lâu của Khô Lâu Pháp Sư bị Thẩm Ngôn bóp thành tới phiến rơi rụng trên đất, bộ xương không đầu nháy mắt run rẩy lên, sau đó tan rã mà ngã xuống đất, đã chết đến không thể chết lại.
……………………………