Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 232: Tôi không muốn nói lần thứ hai!

Ở trong phòng.
Thẩm Ngôn ôm lấy Đông Lỵ Á mà ôn nhu vuốt ve. Tách môi nhau ra, Thẩm Ngôn đem nàng ôm vào trong lòng, nói nhỏ.
- Cả ba em sau này đều là bảo bối của anh cả!
- Sau này bọn em chính thức là vợ của anh rồi!


Đông Lỵ Á cùng hai nữ nét hạnh phúc hiển thị rõ trên mặt, có người chồng tài hoa như thế, người phụ nữ nào mà không cảm thấy hư vinh cơ chứ.
Thẩm Ngôn nói lời tâm tình cùng với các nàng, mắt đồng thời nhìn ra của sổ, nở ra một nụ cười.


Mà bên phía đối diện, X lúc này mồ hôi lạnh đầy đầu, ngồi dựa vào lan can, hắn nào còn khí chất ung dung như trước nữa, hiện giờ trong lòng hắn chỉ còn là vô tận sợ hãi.
- Tên..tên này vừa mới rồi là nhìn mình sao?


X có cảm giác hoài nghi nhân sinh, thân là lính đánh thuê tinh nhuệ, thân kinh bách chiến như hắn trên chiến trường không biết giết bao nhiêu người, thế mà bây giờ nhận nhiệm vụ về nước giết một tên ăn bám cỏn con này.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác nguy cơ như thế.


Giác quan thứ sáu báo cho hắn biết, tên nam tử phía bên kia không phải hạng tầm thường.
Nào có ai mà nhìn một người đang nhắm bắn mình mà nở nụ cười cơ chứ, khoảnh khắc Thẩm Ngôn quay mặt về phía nòng nhắm mà nở nụ cười, X đã cảm thấy tâm hồn lạnh đi một nửa.


Kỳ thực nãy giờ Thẩm Ngôn đứng nhìn ra cửa sổ bộ dáng như uống trà, thực chất là quan sát đám người này đang mưu tính cái gì.
Với tu vi của hắn, nhìn trong bóng tối hay cảm nhận được nguy hiểm là không thành vấn đề, quan sát thấy đối phương vì mình mà tới.


Thẩm Ngôn nhanh chóng đưa ra đối sách.
- Em theo Nha Nha và Na Trát về phòng bên kia một chút, anh có vài chuyện cần xử lý!


Ôn nhu qua đi, Thẩm Ngôn nhanh chóng đi đến kéo rèm lại, nói lấy ba nữ rời đi căn phòng này, hắn biết lúc nãy một tia nhìn của hắn đủ chấn nhϊế͙p͙ tên sniper bên kia một khoảng thời gian, nhắm chừng đám đồng bọn ở phía dưới cũng đang bắt đầu đi lên rồi.


Mặc dù không hiểu Thẩm Ngôn muốn làm gì, nhưng ba nữ rất thức thời li khai, hơn nữa ba người vừa mới thiết lập một tầng quan hệ bền chặt hơn, nên cũng cần một lần trò chuyện tâm sự.
Mắt thấy ba nữ rời đi, thần thức Thẩm Ngôn nháy mắt bao phủ cả tòa nhà, hắn nở một nụ cười trào phúng.


- Muốn giết ta mà chỉ dùng 10 người? Lại là người bình thường, tên đứng sau màn cũng quá não tàn đi?
Vừa nói Thẩm Ngôn vừa mở cửa phòng, đi đến thang thoát hiểm.


Theo thần thức hắn đảo qua, đối phương có hai tiểu đội, một đội 5 người đi từ sảnh vào, một đội còn lại thì từ phía sau theo thang thoát hiểm đi lên, phòng ngừa Thẩm Ngôn trốn thoát.


Mà lúc này, X hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, ngồi dậy tiếp tục quan sát phòng đối diện, phát hiện rèm đã che kín, bên trong cũng đã tắt đèn.
Hắn mau chóng liên lạc với hai tổ trưởng.
- Trương Tam, Lý Tứ, hai anh nghe rõ không?
Đầu bên kia rất nhanh truyền đến tiếng nói bất mãn.


- Có gì mau nói, chúng tôi nhanh chóng tiếp cận mục tiêu rồi!
Trái tim của X không tự chủ đập nhanh hơn một chút.
- Hai anh mau rút lui, tình báo sai rồi, tên đó không phải người bình thường đâu, nhiệm vụ lần này hủy bỏ đi!
Nhận thấy điều không ổn.


Tổ đội Trương Tam lúc này đang đứng tại sảnh chờ thang máy, bọn họ mặc lấy một lớp áo khoác dày để che đi súng giấu trong người, hắn ra hiệu cho mọi người ngừng lại, trầm ngâm nói.


- Cậu nói bên thuê chúng ta đưa tình báo sai sao, nhưng chúng ta cũng đã theo dõi tên này mấy ngày, ngoài có chút soái cùng vài tài lẻ ra, đâu có gì đặc biệt đâu?


X trong lòng gấp đến hoảng rồi, khoảnh khắc ánh mắt Thẩm Ngôn nhìn chầm chầm vào hắn như nhìn một cái người chết, nỗi sợ hãi ấy không thể nào miêu tả bằng lời được.
Hắn không muốn tiếp tục ở đây nữa, quyết đoán hủy nhiệm vụ, X không nói hai lời rút khỏi sân thượng, lẩn vào trong bống tối…


- Lý Tứ, em thấy thế nào?


Trương Tam nhanh chóng hỏi em trai mình. Hai anh em này từ nhỏ đã bị bán sang châu Phi làm lao động khổ sai, trải qua đầy chông gai khổ cực, từ trong giết chóc đi ra đã chui rèn nên hai anh em mạnh mẽ như bây giờ, không ngẫu nhiên mà tiểu đội của họ là đội lính đánh thuê nổi tiếng ở các nước châu Phi.


Nhưng vụ làm ăn lần này, lại ngoài ý liệu của bọn họ, mục tiêu không phải người thường.
X lợi hại thế nào bọn họ đều biết, ngay cả tên này cũng nói mục tiêu không bình thường, vậy là chắc chắn xảy ra vấn đề rồi.


Trong cầu thang bộ, chạy hì hục một mạch lên tầng trên, nghe lời nói của Trương Tam cùng X.
Lý Tứ đám người ngừng lại, hắn nhíu mày suy nghĩ, lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho người giao nhiệm vụ.
Tình báo sai, hậu quả rất nghiêm trọng, hắn không muốn chết trên đất Hoa Hạ này.
Nhưng.


Khoảnh khắc Lý Tứ vửa bấm xong dãy số, một đạo thân ảnh như quỷ mị lướt qua bên người hắn.
Ánh kiếm lóe qua.
Xoẹt!!!
Chỉ thấy lưỡi kiếm còn cách cổ của Lý Tứ chừng 2cm, kiếm khí phá không cắt vào da thịt hắn, tạo nên một vết thương hẹp dài, vô cùng khó thấy.


Cảm thấy hơi lạnh từ cổ truyền tới, Lý Tứ hoảng sợ tột độ, hắn nuốt nước bọt một cái, nhìn lấy tên thanh niên thình lình xuất hiện trước mặt mình.
Cạch…cạch…cạch..


Âm thanh đạn lên nòng vang lên bốn phía, giờ khắc này đám tiểu đệ của Lý Tứ mới kịp định thần, nhao nhao giơ súng hướng về phía người thanh niên này.
- Nếu tôi là anh, tôi sẽ kêu bọn họ bỏ súng xuống!


Người đang cầm kiếm uy hϊế͙p͙ Lý Tứ, ngoài Thẩm Ngôn ra còn ai vào đây, hắn nở ra nụ cười sáng lạng vô cùng.
Nhưng nụ cười ấy trong mắt Lý Tứ, nó như đến từ ác ma địa ngục vậy.
- Ngừng, tất cả ngừng tay, mau bỏ súng xuống!


Lý Tứ mồ hôi lạnh đầy đầu, nghiêm nghị quát, hắn không nghi ngờ Thẩm Ngôn có thể giết hắn, với thân pháp quỷ dị lúc nãy, nếu Thẩm Ngôn thực sự ra tay, hắn đã chết từ nãy rồi.


Đám đàn em nghe lão nhị ra lệnh, không còn cách nào khác hạ súng xuống, tâm thần căng như dây đàn, nhìn chằm chằm lấy Thẩm Ngôn.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay Lý Tứ, Thẩm Ngôn một tay trảo tới, nhìn vào dãy số trên đó, hắn nhíu mày hỏi.
- Là ai sai các anh tới giết tôi?


Lý Tứ đồng tử co rụt, lắp bắp nói.
- Tôi không biết, bọn tôi luôn liên lạc qua chiếc điện thoại cậu đang cầm, điện thoại đó đã bị mã hóa, không thể biết vị trí đối phương đâu, hơn nữa…tên kia rất cẩn thận…đều dùng phần mềm đổi giọng cả!


Lý Tứ rất thông minh, hắn nhìn ra tên này hoàn toàn không phải người thường, nhiệm vụ ám sát lần này đơn thuần là đẩy tiểu đội hắn váo chỗ chết, nên hắn quyết định biết gì thì khai ra tất cả.


Nếu biết thằng ngu nào giao cho nhiệm vụ này, hắn còn muốn đi lên xiên cho tên đó mấy nhát, thật quá hố cha mà.
- Trải qua quét sinh học! Phát hiện đối tượng không nói dối!
Có hệ thống trong đầu lên tiếng xác định, Thẩm Ngôn tiếp tục hỏi Iris.


- Từ chiếc điện thoại này có thể tra ra vị trí đối phương không?
- Có thể thưa chủ nhân…nhưng điện thoại này bố trí thủ đoạn rất cao, thực lực chủ nhân hiện tại còn nhỏ yếu, nên hệ thống không dò ra được!


Mặt Thẩm Ngôn đen thui, nói vòng vo cả ngày, rốt cục vẫn là do hắn còn quá yếu, bất quá, hắn biết được một thông tin quan trọng.
Kẻ muốn giết hắn rất không tầm thường.
Mắt thấy sắc mặt Thẩm Ngôn đột nhiên âm trầm xuống, trái tim Lý Tứ nhảy lên một cái, tay hắn từ từ đưa về phía thắt lưng.


Đúng lúc này.
- Lý Tứ, em nghe rõ chứ? Nghe rõ trả lời!
Trong bộ đàm phát ra tiếng nói của Trương Tam, hắn đang đứng ở sảnh khách sạn gọi tới.
- Kêu hắn tới đây!
Thẩm Ngôn ra lệnh cho Lý Tứ.
Chợt.
Xoẹt!!!


Bóng kiếm loáng qua, cái đầu của tên tiểu đệ đứng sau lưng Thẩm Ngôn bỗng nhiên văng ra ngoài, huyết hoa vung lên không trung, thân thế tên đó run rẩy mấy cái rồi ngã quỵ xuống, trong tay tên đó thình lình cầm một thanh dao găm.
Thẩm Ngôn mắt lạnh nhìn Lý Tứ.
- Tôi không muốn nói lần hai!
- Dạ…dạ..


Lý Tứ bị hù cho hoảng sợ, tay run run đẩy con dao bấm trở về thắt lưng, ngoan ngoãn gọi Trương Tam đến nơi này.
.........................