Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 220: Cho...cho tao nói hết đã!!!

Trăng cao treo trên đầu.
Thẩm Ngôn an tường ôm ấp lấy hai nữ.
Nghĩ lại một chút, trong năm người thì đã có bốn người lọt vào tay hắn rồi, Thẩm Ngôn đang suy tính xem tâm ý của Đông Lỵ Á thế nào.
Nếu như nàng chấp nhận, thì hắn cũng sẵn sàng mà thu thôi.


Dù sao giấy hôn thú cũng có, danh nghĩa cũng có, vài triệu người biết cũng đủ rồi, hắn không lo lắng chuyện sau này bồi đắp tình cảm với chúng nữ.
Hắn cũng có tự tin với bản thân mình.
Nhẩm tính một chút thời gian.


Tâm niệm Thẩm Ngôn vừa động, khung cảnh xung quanh hoàn toàn tan rã vào hư vô, trở thành một khoảng tâm tối mù mịt.
Ba người hóa thành chùm tia sáng biến mất, thoáng chốc xuất hiện tại chiếc giường bên trong khách sạn.
Vẫn là chiếc giường cũ với Đông Lỵ Á đang ngủ say sưa ngon lành.


Trong thời gian đợi [Long Thần ái mộ] cải tạo hoàn tất cho hai nữ, hắn ôn nhu bế Na Trát cùng Sư Sư vào phòng tắm để tẩy rửa thân thể.
Tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ vào cho hai nữ xong hết thảy, hắn lại nhẹ nhàng leo lên giường.


Liếc mắt nhìn đồng hồ cũng đã 5h sáng, nhớ đến chuyện mở rộng địa bàn, Thẩm Ngôn âm thầm câu thông với Thẩm Nhất, hỏi thăm tình hình hiện tại bên hắn.

Bốn giờ trước.
Ba người Thẩm Nhất bị tên đeo kính đen uy hϊế͙p͙ lên xe bịt kín, đi đến địa phương không biết.


Chiếc xe chạy rất nhanh, rất nhanh đã ra khỏi khu cảng, đi tới vùng ngoại ô, vào một khu công nghiệp. Sau khoảng nửa giờ, cửa xe mở ra, rẽ vào một ngõ nhỏ, hướng về phân xưởng bỏ hoang phía xa chạy nhanh tới.


Ba người Thẩm Nhất bị trói ở trên xe, Lâm Thục Di lộ vẻ sợ hãi, gắt gao ôm lấy tay Thẩm Nhất, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhất. Còn hắn thì lộ vẻ cực kì bình tĩnh, mấy tên này không phải đối thủ của hắn, tiện tay có thể xử sạch. Hắn chủ yếu muốn xem một chút, kẻ chủ mưu là ai đây.


Rất nhanh, xe đã tới trước cửa nhà xưởng bỏ hoang. Cửa xe mở ra, tên đeo kính đen ý bảo hai người xuống xe.
- Đi vào.


Tên cầm đầu nhìn ba người Thẩm Nhất lạnh lùng nói, cầm lấy súng lục uy hϊế͙p͙ ba người, sau khi cởi trới thì ép ba người hướng trong nhà xưởng đi vào. Thẩm Nhất nắm lấy tay Lâm Thục Di, để cho nàng đỡ lo lắng, rồi sau đó hướng bên trong đi.


Vừa đi Thẩm Nhất vừa quan sát xung quanh. Đây là vùng đất bỏ hoang ở một sườn núi nhỏ, căn bản không có người ở, là nơi cướp của giết người rất tốt, chết ở chỗ này tuyệt đối rất khó bị phát hiện.


Ba người bị ép vào nhà xưởng. Vừa vào cửa, Thẩm Nhất liền thấy mấy người quen ngồi đối diện. Chính là mấy tên cắc ké buổi sáng bị hắn dày vò gần chết. Thì ra lại là kẻ bắt cóc bọn hắn.
- Là các người?
Lâm Thục Di giật mình kêu lên.


- Hừ. con điếm, không nghĩ đến sao? Buổi sáng hô hào hăng như vậy, còn mày nữa thằng to cao, mày đụng đến lợi ích của đại ca tao là mày chết chắc rồi!


Rõ ràng đám cắc ké này chỉ là một đám râu ria mà thôi, thực lực chân chính của nhóm này chính là đám cầm súng đứng trước mặt Thẩm Nhất.
- Các người muốn làm gì? Đây là phạm pháp, mau thả chúng tôi ra.
Lâm Thục Di nhất thời kinh hãi nói.


- Hừ. Phạm pháp thì thế nào? Tao không sợ, lão tử có ô dù.
Đám cắc ké vô cùng hung dữ giương nanh múa vuốt, khắc hẳn với dáng vẻ quỳ gối xin tha như lúc sáng. Ngay sau đó hướng về phía tên đeo kính đen nói:


- Bưu ca, chính là bọn hắn phá hủy phân xưởng ma túy của chúng ta, tiền giả giấy tờ đều bị đám gia hỏa tiêu hủy cả!
Tên đó gật đầu, sau đó để cho thủ hạ đem Lâm Thục Di đi. Lâm Thục Di nhất thời gắt gao nắm lấy Thẩm Nhất, không muốn rời.


- Đi đi, cứ ở một bên nhìn, tôi không có việc gì. Mày là thằng họ Bưu phải không? Ngàn vạn đừng tổn thương cô ấy, nếu không mày sẽ chết vô cùng thảm. Tin tưởng tao, tốt nhất đừng làm cho cô ấy có nửa điểm thương tổn.


Thẩm Nhất gỡ tay Lâm Thục Di ra, đẩy nàng đến Lâm Vượng Tài, sau đó hướng tới Bưu ca nói. Trong giọng nói không một chút sợ hãi, mà là tràn đầy lớn lối.
- Mịa nó, ở đây mà còn dám lớn lối, muốn chết à?


Một tiểu đệ của Bưu ca nhất thời khó chịu nói, lập tức tát một cái về Thẩm Nhất, lại bị Bưu ca trực tiếp chặn lại. Bởi vì hắn cảm thấy Thẩm Nhất không phải người thường, từ khi bị bắt cóc đến đây, dù là súng lục kề đầu mặt vẫn không đổi, còn dám uy hϊế͙p͙ hắn.


Khẩu khí này, tuyệt đối là người có thực lực, nếu không sẽ không thể kiêu ngạo như vậy. Bưu ca lăn lộn giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, nhìn cái là biết người nào có thể đắc tội, người nào không. Mình hôm nay chỉ phụng mệnh hành sự, mọi việc phải do lão đại quyết định đã.


Bưu ca trực tiếp để cho tiểu đệ mang Lâm Thục Di sang một bên cùng với Lâm Vượng Tài, mình đứng bên cạnh nhìn.
Từ trong bóng tối, một tráng háng dáng người bệ vệ bước ra, dáng người y cao khoảng 1m , trong mắt hiện ra một tia sắc lạnh khiến cho người đối diện không hiểu mà có cảm giác lạnh sống lưng.


Đám tiểu đệ tức tốc trải ra cho hắn một cái ghế cùng một cái bàn, hắn bình tĩnh ngồi lên, châm một điếu thuốc rồi nhìn lấy Thẩm Nhất.
Suốt cả quá trình, hai bên không nói nhau một lời, mãi đến 5 phút sau, tên tráng háng đành phải mở miệng, ngữ khí ôn hòa.


- Cậu rất trấn định, từ mắt của cậu tôi không thấy một tia ba động nào, có hứng thú gia nhập vào tổ chức của tôi không, tiền công gấp 10 lần chỗ làm hiện tại của cậu!


Khác với đám não tàn lúc trước, người đàn ông này trực tiếp mời chào Thẩm Nhất, hắn không hề đề cập gì đến lai lịch của Thẩm Nhất.
Thẩm Nhất bị dáng vẻ trang bức của tên nam tử chọc cho bật cười.
- Mày xứng sao?
- Mẹ mày, ở chỗ này lại kiêu ngạo như vậy, mày thật không sợ chết sao?


Bưu ca đứng ở một bên nghe lão đại mình bị khinh thường như thế, dù có e ngại nhưng cũng câm giận quát lớn.
- Bưu tử, im miệng!
Bưu ca thoáng chốc rùng mình nhìn lấy vẻ mặt của Hỏa Sào. Không tự chủ run lên một cái, cúi đầu không dám nói nữa.


Hỏa Sào trên cánh tay ngày một đỏ lên, hơi nóng truyền ra chấn kinh mọi người, từng sợi gân trên tay hắn co rút vì nhiệt độ cao, lòng bàn tay hắn đột nhiên hiện lên một đoàn hỏa diễm, đốt cháy lấy điếu thuốc, hắn nhìn lấy Thẩm Nhất.
- Mày là không muốn gia nhập vào bọn tao?


Hảo Sào nhìn Thẩm Nhất cười lạnh nói.
Hắn tự tin khi hiển lộ thực lực của mình, không ai là không kinh sợ mà quỳ xuống xin hàng.


Hắn là một võ giả, với tu vi Trúc cơ trung kỳ, Hỏa Sào khi trước có thể làm bảo tiêu, hoặc khách khanh trong gia tộc lớn, nhưng trong một lần uống quá chén, Hỏa Sào đem con gái của gia chủ ra cường bạo, sau đó còn dẫn một mồi lửa hủy thi diệt tích.


Nhưng sự việc vẫn là bị phát giác, hắn bị đám cường giả đuổi giết, chạy mãi đến khu này.
Rơi vào đường cùng, Hỏa Sào bước vào con đường trộm cướp kiếm sống.


Đến hiện tại, với tu vi của hắn, bang phái của Hỏa Sào đã nhanh chóng phát triển lớn nhất trong khu bến cảng, với các ngành nghề đa dạng như buôn bán ma túy, cho vay nặng lãi, thu tiền bảo kê, mại ɖâʍ…v..v.cam kết chất lượng và phục vụ tân tâm.


Thế mà bây giờ, lại có thế lực mới nổi muốn vuốt râu hùm của hắn.
- Không gia nhập là không gia nhập, mày hỏi hai lần làm gì?
Thẩm Nhất thẳng thắng trả lời, ngón tay vừa điểm, nguồn năng lượng từ ngón tay Thẩm Nhất bắn ra chấn ngất Lâm Thục Di cùng Lâm Vượng Tài.


Giữa lúc mọi người còn đang mộng bức thì hắn mở miệng nói.
- Lão đại đã có, lính lác đã có, đỡ phải tốn sức đi tìm!
Hỏa Sào lần đầu tiên thấy người không sợ sức mạnh của mình, nhíu mày nói.


- Tất cả đám anh em mày đã bị bọn tao bắt hết rồi, khôn hồn thì khai ra ai đứng đằng sau! Nếu không tao sẽ tra tấn đám kia đến chết mới thôi! Tao tin tưởng nhóm bên kia sẽ khai nhanh hơn mày đấy!


Hỏa Sào hắn đâu có ngu mà thả hổ về rừng, một bên hắn đưa tên có chiến lực cao nhất là Thẩm Nhất rời đi, sau đó đám tiểu đệ còn lại của Thẩm Nhất thì hắn sắp xếp người cầm súng bắt giữ.
Mọi chuyện đều nằm trong tinh toán của hắn cả.
- Mày có giết ai chưa?


Thẩm Nhất nháy mắt sát khí tỏa ra, hắn bây giờ là thực sự tức giận, nhìn chầm chầm lấy Hỏa Sào. Thẩm Ngôn giao cho hắn chiếu cố lấy đám Cuồng Tử, chẳng may đám này bị xiên mất vài thằng, không phải nói Thẩm Nhất hắn vô năng sao?
Điều đó.
Là không thể nào chấp nhận được.


Nhìn thấy khí thế trên người Thẩm Nhất tán phát, Hỏa Sào không tự chủ run lên một cái, cảm giác như có hồng hoang cự thú đang nhìn chầm chầm lấy mình, hắn cố lấy lại trấn định, nở nụ cười.
- Hiện giờ thì chưa, nhưng sau một chút, nếu mày không khai báo hoặc quy hàng, tao sẽ giết tất cả bọn chúng!


- Tụi bây nên chết ở đây rồi!
Thẩm Nhất chẳng muốn nhiều lời nữa, xác định lão đại, tiểu đệ cắc ké đều ở đây, vả lại nhân số lại nhiều, quân trang lại lớn, nếu để lại về sau hậu hoạn sẽ khôn lường.
Nên hắn đã tuyên án tử hình cho đám này.


Thấy bộ dáng Thẩm Nhất nhìn xuống mình như nhìn một con kiến như thế, thân là võ giả, cảm giác siêu việt của Hỏa Sào bị nghiêm trọng đả kích.
Hỏa Sào lửa giận bùng cháy, hắn mạnh mẽ vung tay, trên cánh tay hắn phủ một tầng linh lực mang theo hỏa diễm hung hăng tát tới mặt Thẩm Nhất.
- Muốn chết.


Thẩm Nhất quát to, mạnh mẽ nghiêng người. Trong nháy mắt đánh văng hai tên côn đồ, cả người né qua, tránh khỏi công kích của Hảo Sào. Sau đó Thẩm Nhất lách sang bên cạnh hắn, mạnh mẽ nhảy lên, rồi trở tay lại. Một cái tát hướng mặt Hảo Sào hung hăng đi tới.
Không dùng bất cứ kỹ xảo gì.


Chỉ đơn thuần là dùng tay thân mật với mặt Hòa Sào mà thôi.
Bốp!!
- Aaaaaa….
Trong nháy mắt, cái tát của Thẩm Nhất đã tiếp xúc với mặt Hảo Sào, lực đạo thật lớn.


Thẩm Nhất trực tiếp dùng đến ba thành sức mạnh, đánh Hỏa Sào lật úp trên mặt đất, hàm ơi ở lại răng đi nhé, miệng tràn đầy máu. Gò má hắn bị lõm sâu vào, “dung nhan” bị hủy, bị Thẩm Nhất đánh cho thành đầu heo, Hỏa Sào cả người lăn lộn trên đất không ngừng kêu thảm, nói không nên lời.


Tất cả chỉ chưa đến mười giây. Tốc độ Thẩm Nhất nhanh đến mức làm mọi người không tin nổi. Trong nháy mắt, mọi người ngây ngốc tại chỗ, qua vài giây mới có phản ứng.
- Giết hắn cho tao.


Đứng một bên Bưu ca sợ đến mặt đều tái rồi, vừa kịp phản ứng, lập tức hướng mấy tên côn đồ hô. Mấy tên kia vừa nghe liền vươn súng bắn tới.
Đoàng đoàng đoàng…
Tạch tạch tạch tạch…


Nhất thời trong khu xưởng hỗn loạn một mảnh, tia lửa lóe lên khắp nơi, tiếng súng ngắn, súng trường vang lên không dứt.
- [Giáp cốt] !
Từng tầng lân giáp hắc sắc nhanh chóng bao quanh khắp người Thẩm Nhất, trên vai, trên tay và chân hắn phủ đầy gai nhọn.


Che chắn trước người Lâm Thục Di và Lâm Vượng Tài đã ngất xỉu trên đất, Thẩm Nhất cường thế lao vào bão đạn.
Mạnh mẽ đập chết 5 tên.
- Tất cả tụi bây đều đáng chết!
Thẩm Nhất cầm một tấm thép dưới đất lên, một tay phóng ra.


Tấm thép bay đến đâu, đám côn đồ bị cắt đôi đến đó, hình ảnh cực kỳ huyết tinh.
- Quái vật! Quái vật a…đầu hàng, đầu hàng…đừng giết chúng tôi!!!


Đám côn đồ nào có nhiều đạn như thế, sao khi bắn hết băng đạn, lại nhìn thấy quái vật Thẩm Nhất, linh hồn đều bị dọa cho bay đi, vội vàng vứt súng xuống đất, run rẩy đầu hàng.
Đoàng Đoàng..
- Đừng tới đây! Đừng tới….


Bưu ca giờ phút này kinh hãi quá độ, hắn ngồi bệt xuống đất điên cuồng nã súng vào Thẩm Nhất.
Thẩm Nhất cũng chả buồn né tránh, một đấm vung tới.
Ầm!
Bưu ca bị một một quyền này đấm thủng ngực, trái tim văng cả ra ngoài, dưới ánh mắt không cam lòng, oán độc nhìn lấy Thẩm Nhất mà chết đi.


Thẩm Nhất ngoái đầu lại xem Hỏa Sào, tên này hiện tại co ro ngồi tại trong góc, khuôn mặt bê bết máu vô tận sợ hãi nhìn xem Thẩm Nhất.


Chưa tới hai mươi phút, nên chết thì đã chết, nên đầu hàng thì cũng đã đầu hàng, máu tươi đầy đất, bộ dáng người chết cực kì thảm, cơ hồ bị một chưởng đánh nát đầu... Cảnh tượng cực kì khủng bố, để lại cho Hỏa Sào ấn tượng cực kì sâu sắc, nào có phong phạm cường giả nữa.


- Mày…là người cường hóa sao?


Hỏa Sào dù sao cũng từng là bảo tiêu của gia tộc, hắn vô tình biết được, trên thế giới này có một nhóm người thần bí, là khắc tinh của võ giả, ai cũng là siêu cấp cao thủ, có thể lấy một địch trăm, thủ đoạn cực kì khủng bố, ngàn vạn lần đừng chọc tới họ, nếu không chết cũng không biết chết thế nào. Mà Thẩm Nhất trước mặt hắn lúc này lại là thuộc loại người đó.


Nhìn bộ giáp quỷ dị trên người Thẩm Nhất, trong lòng Hỏa Sào một trận hối hận không thôi.
- Lập tức gọi cho đám đàn em mày thả người của tao ra!
Thẩm Nhất ra lệnh.
- Fuck!!!
Hỏa Sào con mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt, linh lực toàn bộ bạo phát, xung quanh hắn xuất hiện từng tầng hỏa diễm.


- Nếm thử tuyệt chiêu của tao! Thiên Hỏa…
Bốp bốp...
Lời Hỏa Sào còn chưa nói hết, hai quyền Thẩm Nhất đã hung hăng đập xuống.
Hắn lập tức một tên kêu thảm, máu tươi văng lên bay ra ngoài.
- Cho…cho tao nói hết chứ…!!!
Bốp bốp!


Lại một quyền, giống như trước lại một tên máu văng lên người bay ra, té trên mặt đất hừ hừ kêu la thảm thiết.
- Làm ơn cho tao ra chiêu cuối…
Bốp bốp.
Bốp bốp.
...
Chưa đầy năm phút, toàn bộ tứ chi Hỏa Sào bị Thẩm Nhất đập nát, linh khí hắn tán loạn, đã là một cái phế nhân.


- Con mẹ mày thằng chóa!
Hỏa Sào phun ra ngụm máu, nhìn lấy Thẩm Nhất tràn đầy ủy khuất.
- Tao cần thứ chỉ biết nghe lời!
Thẩm Nhất nói xong, giơ tay lên, bộ dạng lại muốn ra tay.
- A…cho tao chết, tao cầu xin mày, cái gì tao cũng làm, đừng đánh nữa, cho tao chết nhanh đi!


Hỏa Sào bị Thẩm Nhất đánh đến điên rồi, cuộc đời hắn tra tấn qua không biết bao nhiêu người, quả báo nhãn tiền, đến bây giờ chịu đựng nỗi khốn khổ thấu tận tâm can, khiến hắn cảm thấy vô cùng hối hận vì đã sinh ra trên cuộc đời này.
Đúng là luật hoa quả không chừa một ai…

..


Sau khi Hỏa Sào thả ra đám người Cuồng Tử, lại dâng ra hết giấy tờ cùng tiền bạc, Thẩm Nhất nhân từ tiễn Hỏa Sào đi bằng một đao cuối cùng.
Gọi đám Cuồng Tử đến đây thu dọn thi thể cùng tiếp nhận tù binh, nhìn một chút sấp tài liệu ‘kinh doanh’ của bang Hỏa Sào, ánh mắt Thẩm Nhất chợt lấp lóe.


- Xem ra là có dê béo đến!
Bất quá lúc này, trong đầu Thẩm Nhất truyền đến âm thanh của Thẩm Ngôn.
- Chuyện đám Cuồng Tử cậu xử lý thế nào rồi?
- Dạ thưa chủ nhân…
Thẩm Nhất nhanh chóng kể lại mọi việc trong ngày hôm nay, bao quát việc mượn Lâm Thục Di làm chỉ điểm.


- Ừm, cậu làm rất tốt! Còn về cô gái đó, sắp xếp nhà ở, việc làm ổn định cho cô ấy cùng người nhà đi!
- Dạ, chủ nhân! Thuộc hạ cũng có ý đó!
- Được rồi, vậy nhé…
- Dạ chủ nhân, còn có một chuyện, chúng ta có vẻ như vớ được một vụ làm ăn béo bở ạ!
- Ồ…!?


…………………………