Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 215: Đưa cọp vào bầy dê.

Cùng lúc đó, khu bến cảng – Kinh Thành.
Phù!!!
Cuồng Tử thở dài một hơi, lau đi vết máu trên mặt, bước qua người hàng đống tên giang hồ nằm la liệt dưới đất, hướng về Thẩm Nhất.
- Thẩm gia, chỗ kho này cũng đã dọn xong!


Thẩm Nhất nhìn vào bên trong nhà kho, lúc này đã nồng nặc mùi máu tươi, nhíu mày hỏi.
- Đây là nhóm thứ mấy trong ngày rồi?
Lâm Vượng Tài nghe đến Thẩm Nhất hỏi, vội vàng trả lời.
- Dạ Thẩm gia, tổng cộng hôm nay chúng ta đã dọn dẹp qua 7 nhóm lớn rồi!


Lâm Vượng Tài đối với Thẩm Nhất cung kính lạ thường, hắn cũng học theo Cuồng Tử gọi Thẩm Nhất là Thẩm gia.
Ngày hôm nay là một ngày mà cả đời hắn sẽ mãi không quên.
Quá tàn bạo.
Quá huyết tinh.
Đó là những ý nghĩ duy nhất mà hắn nghĩ ra ngay lúc này.


Người đàn ông to cao đang đứng trước mặt hắn là một con quái vật thực sự, hơn nữa đám đàn em mà hắn mang tới cũng khủng bố không kém.
Ba mươi tên đàn em cùng với Thẩm Nhất, hôm nay đã đánh nằm đất hơn 300 thằng cắc ké, quét ngang bảy bang phái lớn nhỏ trong khu bến cảng này.


Đặc biệt Lâm Vượng Tài còn tận mắt nhìn thấy Thẩm Nhất ném người.
Đúng.
Thực sự là ném.
Chỉ việc cầm lấy rồi ném đi.
Từng tên giang hồ bị Thẩm Nhất cầm lên như con gà con, rồi bọn chúng bị Thẩm Nhất vung tay ném ra đường, tiếng rên la vang lên không dứt.


Người phi như chim, bay lên tứ tung, chấn kinh linh hồn của Lâm Vượng Tài.
Lâm Vượng Tài nào biết được, cái này chỉ là ngày đầu tiên của cuộc thanh trừng mà thôi, Thẩm Nhất theo ý Thẩm Ngôn sẽ tạo mọi điều kiện tốt nhất có thể cho đám Cuồng Tử phát triển lớn mạnh ở Kinh Thành.


Vì thế, kiểm soát toàn bộ bến tàu và khu nhà kho là một nhiệm vụ cấp bách cần hoàn thành ngay.
Đợt này tiến về Kinh Thành, Cuồng Tử mang theo 30 tên đàn em thiện chiến nhất trong phân bộ của hắn đến để hỗ trợ Thẩm Nhất.


Dẫu vậy, trải qua suốt một ngày chém giết, bọn họ đã không chịu nổi ‘nhiệt’, ai nấy đều ngã lăng ra đất mà thở phì phò, mồ hôi ướt hết cả quần áo.
Thẩm Nhất nhìn lấy đám người, nhìn lại Lâm Thục Di mệt mỏi dựa vào vai Vượng Tài mà ngủ, hắn thở dài ra lệnh:


- Hôm nay đến đây thôi! Gần đến nửa đêm rồi, tất cả thu dọn rồi rút! Tiêu hủy tất cả giấy tờ, tiền giả cùng ma túy của bọn chúng!
- Dạ! Thẩm gia!
Tiếng mọi người hô hoán làm Lâm Thục Di giật mình, nàng ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn xem Thẩm Nhất.
- Xong rồi à?
Thẩm Nhất gật đầu.


- Tốt! Về ngủ thôi, tôi buồn ngủ chết rồi!
Lâm Thục Di chán nản ngồi dậy, vặn lấy eo thon của mình, mới đầu nàng còn có hứng thú hò hét trợ uy, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, một đám đực rựa chém chém giết giết riết rồi cũng nhàm chán.
Không dễ thương cũng chẳng lãng mạn gì cả.


Điều Lâm Thục Di muốn nhất lúc này là chạy trở về nhà đánh một giấc thật ngon lành.
Nhìn anh hai mình được đàn em Cuồng Tử dìu đi, Lâm Thục Di ngượng ngùng đi tới bên Thẩm Nhất, kéo kéo lấy vạt áo hắn.
- Chuyện gì?
Lâm Thục Di đỏ mặt chỉ chỉ lấy chân mình.
- Chân ngắn ~ ~….
-…..


Thẩm Nhất sắc mặt khó coi nhanh chóng bế nàng lên ngồi trên vai hắn, nhanh chóng bước đi.
- Cô trong trường học cái gì thế?
- Hả
Lâm Thục Di nghe Thẩm Nhất hỏi không đầu đuôi như thế, từ trong xấu hổ bừng tỉnh lại.
- Tôi hỏi cô học cái gì?
- Hừ! Lớn tiếng như thế làm chi? Hù con nít à!!!


Lâm Thục Di thấy hắn cáu gắt với mình, hai tay không ngừng chà xát lên đầu Thẩm Nhất.
- Tôi học quản lý khách sạn!
- Vậy là tính toán, quản lý nhân sự các thứ cô đều biết đúng không?
- Đúng vậy, đó đều thuộc ngành học của tôi cả, mà anh hỏi vậy làm chi?


- Tôi muốn thuê cô làm quản lý!
- A…nghe hấp dẫn đấy, anh có khách sạn hay nhà hàng gì sao? Tôi đi thực tập cũng được a!
- Không! Tôi muốn thuê cô về làm quản lý cho bang xã hội đen của tôi!
- ….

..
- Bưu ca, bọn họ đi ra ngoài.


Cách nhóm Thẩm Nhất không xa, một tên nhìn hướng về phía Thẩm Nhất rồi nói vào điện thoại. Nói xong liền cúp máy, lặng lẽ đi theo phía sau đám người Thẩm Nhất.


Mấy người Thẩm Nhất vừa mới ra khỏi khu nhà kho, lúc này đột nhiên xuất hiện 20 tên to con đầy cơ bắp. Cầm đầu là một gã đầu trọc mang kính đen, vóc người béo ú, lại them bộ râu quai nón, thật đúng là bộ dạng hung ác. Đám người này thẳng tiến về phía Thẩm Nhất.


Đám người này đang tản ra, bao vây xung quanh Thẩm Nhất đám người. Thẩm Nhất mặt không biểu tình, nhẹ nhàng đặt Lâm Thục Di xuống đứng cùng với anh trai, mắt thì đánh giá mấy người mới tới.
Trên người bọn họ đều có mang súng ngắn, dưới ánh trắng càng lộ ra vẻ sâm lạnh dọa người.


Đặt biệt là hai tên đứng sau lưng tên đeo kính, mỗi tên đều cầm lấy một thanh súng trường Ak-47.
Lâm Thục Di nhìn thấy đám người này, trong lòng run sợ không thôi, đám này khác hẳn với đám cắc ké mà Cuồng Tử chém giết trong ngày hôm nay.


Lâm Thục Di theo bản năng nhích sát lại gần Thẩm Nhất, lộ ra vẻ khẩn trương.
- Gấu Nga! Làm sao bây giờ?


Dù biết tên đô con này tên là Thẩm Nhất, nhưng Lâm Thục Di vẫn rất thích cái biệt hiệu mà nàng đặt cho hắn, cũng không cho phép Thẩm Nhất phản đối, cái biệt hiệu này cũng mặc định sẽ đi theo cả đời hắn rồi.
- Chờ hắn nói cái đã!


Thẩm Nhất bình tĩnh nhìn Lâm Thục Di nói, xoa xao lấy đầu nàng, làm cho nàng bớt lo lắng.
Lâm Thục Di lại là một trận ngượng ngùng, 20 tuổi đầu còn bị người ta cho xoa đầu như thế, nếu không phải có đám hung thần ác sát trước mặt, nàng ta đã phác tác rồi.


Bọn côn đồ nhanh chóng bao vây đám Thẩm Nhất lại. Bọn chúng nhanh chóng móc súng ra, bất quá không có hành động. Tên đeo kính đi tới trước mặt Thẩm Nhất, hạ kính đen, lộ ra bộ mặt lạnh như băng.
- Đêm khuya 12h, đeo kính đen ra đường, nhìn như dở hơi vậy.
Lâm Thục Di thầm mắng trong lòng.


- Mày là do ai phái tới phá hoại địa bàn của bọn tao?
Tên đeo kính đen nhìn Thẩm Nhất lạnh lùng hỏi.
- Vấn đề này, ngày hôm nay có bảy thằng hỏi tao, mà bảy thằng kia bây giờ vào viện chơi với y tá rôi, mà là thằng thứ 8 hỏi vấn đề này đấy!


Thẩm Nhất nhìn hắn thản nhiên không chút sợ hãi nói, nhưng mà Lâm Thục Di thì rất là sợ.
- Miệng mồm rất tốt, tướng tá rất không tệ. Có người muốn gặp mày, đi theo chúng tao một chuyến.
Tên đó nhìn Thẩm Nhất lạnh lùng nói, một bộ dạng thật ngông nghênh.
Cạch!
Cạch!


Mà hai tên cầm AK sau lưng hắn thì đạn đã lên nòng, bộ dạng nếu Thẩm Nhất không đồng ý, hắn lập tức sẽ biến thành cái sàng ngay.


Thẩm Nhất nhìn đánh giá đám đàn em một chút, bọn họ giờ khắc này ai cũng đã mệt mỏi, một khi đánh nhau ở chỗ này, tất nhiên sẽ tử thương vô số, đến lúc đó phiền toái khẳng định khá lớn. Những người cầm súng này rõ ràng là lão đại thực thụ ở khu này, vậy tại sao không theo đám ngu ngốc này đến tận sào huyệt hốt trọn một mẻ đâu.


- Không thành vấn đề, nhưng tụi bây phải thả hai người này!
Thẩm Nhất nhìn tên cầm đầu nói, tay hắn thì chỉ hai anh em Lâm Thục Di.
- Không được! Đám đàn em của mày, không ai được đi theo, nhưng cô gái cùng tên đó, phải đi cùng bọn tao!


Tên cầm đầu lời nói chắc như đinh đóng cột, qua cả ngày điều tra, bọn họ đã biết hai anh em này là người chỉ điểm của Thẩm Nhất.
Tội này.
Là phải bị trừng trị thật nặng.
Thẩm Nhất nhìn thật sâu tên này, che lấy miệng Lâm Thục Di đang định mắng chửi, bình tĩnh nói.


- Được! Bọn tao đi theo tụi mày!
Hắn quay qua nói với Cuồng Tử.
- Các cậu quay trở về! Ngày mai gặp ở chỗ cũ!
- Dạ! Thẩm gia!
Đám Cuồng Tử nhanh chóng ứng tiếng li khai, bọn họ đang thầm cầu phúc cho đám ngu ngốc này.


Cuồng Tử nhưng là tận mắt thấy Thẩm Nhất cùng Thẩm Ngôn cản đạn, đám này xác định là đưa cọp vào bầy dê rồi.
Điện thoại đám người nhanh chóng bị đoạt mất.
- Đi thôi, lên xe.


Tên cầm đầu hướng về phía Thẩm Nhất ba người lạnh lùng nói, uy hϊế͙p͙ bọn họ đi đến một cái xe MiniBus cách đó không xa.
...........................