Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 200: Cô gái này thật là thú zị!

Bến cảng bỏ hoang, Kinh Thành.


Thẩm Nhất đứng trước cổng vào của khu này, mắt đánh giá xung quanh, nơi đây nhà cửa xập xệ, bỏ hoang đã gần hết. Từ xa đã trông thấy trên tường có chữ viết bằng vôi trắng loang lổ, nhiều chỗ bên ngoài bị căng dây tạo thành một cái vòng lớn, giống như kiểu khoanh vùng hiện trường án mạng vậy.


Khắp nơi là ngập ngụa trong rác thải, kim chích cắm đầy dưới những gốc cây.
Mặc dù đã lần thứ hai đến đây, nhưng Thẩm Nhất vẫn không tránh khỏi cảm giác chán ghét.


Xung quanh thỉnh thoảng vẫn có người đi lại, bọn họ đa số là đám công nhân nghèo từ dưới quê lên Kinh Thành tìm việc, bất đắc dĩ mới phải chọn thuê ở nơi khỉ ho cò gáy, cướp còn nhiều hơn người thường như chỗ này.


Mà gần đó, đám côn đồ cắc ké đang đứng hút thuốc trò chuyện, ánh mắt đã nhìn tới Thẩm Nhất.


Biết sao được, bộ dáng của Thẩm Nhất thực sự quá dọa người, thân cao hai mét hai, bên ngoài phủ lấy một lớp áo choàng đen, gương mặt đặc trưng của Nga ngố, đám tiểu lâu la này không để ý tới cũng uổng.


Lúc này, một kẻ mặc bộ đồ tây từ đám côn đồ đó bước ra, trên cổ có đeo dây chuyền vàng đi ra, tay cầm một chiếc kính đen, nhìn qua là loại mặt người tính chó, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hôi nách khủng khϊế͙p͙, hắn không nhìn đến Thẩm Nhất mà đi đến một ngôi nhà nhỏ xinh khá sạch sẽ gần đó.


Ầm!!
Hắn một cước đá văng cánh cổng làm từ gỗ mục.
- Chủ nhà đâu, mau ra trả nợ!!!
Một tên thanh niên rối rít chạy ra ngoài, khi nhìn thấy đến đám ôn thần này thì mặt xanh như tàu lá chuối, hắn lắp bắp kinh hãi nói.


- Đại…đại ca, tiền chúng tôi đã sớm trả rồi mà, cả vốn lẫn lãi đều trả hết, anh còn muốn gì nữa!
- Không sai, mày đã trả hết, nhưng tao tính lại, mày trả muộn một ngày, tiền lãi lại thêm một vạn!
Tên thanh niên trừng mắt thật lớn, giận không kiềm được mắng.


- Sao mày không đi ăn cướp luôn đi!
Bốp!
Nam tử một cước đá tên thanh niên ngã lăn xuống đất, miệng mắng.
- Con mẹ mày, tao là ăn cướp đó, thì sao…mau đưa tiền ra đây!
- Các…các người đừng có quá đáng!!


Lúc này một giọng nữ nhân trong trẻo vang lên, kéo theo tất cả sự chú ý của mọi người, chỉ thấy từ trong nhà đi ra một cô gái tuổi mới chừng đôi mươi, dáng người nàng hết sức nhỏ nhắn, nhìn qua là biết một cái tiểu mỹ nhân.


Nàng thân cao chỉ 1m65, nhưng từng đường cong trên cơ thể lại uyển chuyển mê người, khuôn mặt phình phình, hồng hồng giống như hoa đào vừa nở, khí tức thanh xuân tràn đầy, lông mi thon dài rủ xuống, ánh mắt to ngận nước, khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, mái tóc đen dài thẳng như thác nước xõa lên vai.


Hạ thân nàng mặc lấy một chiếc quần dài bao phủ hai chân thon, bờ mông tròn ngạo nghễ, đầy hấp dẫn.
Lâm Hiểu Di mắt ngân ngấn nước chạy vội đến đỡ lấy Lâm Vượng Tài đứng dậy.
- Này…các anh còn làm loạn nữa, có tin tôi báo cảnh sát không!


Lâm Hiểu Di nhìn trừng trừng lấy đám côn đồ, môi run run nói.
- Hồ đồ…mau đi vào trong nhà, không thấy anh đang nói chuyện sao?


Lâm Vượng Tài hoảng sợ vô cùng, hắn biết em gái hắn dễ thương đến mức nào, đứng ở đây toàn là đám lang sói, Lâm Hiểu Di cái này bạch bạch nộn nộn tiểu thịt tươi, bọn hắn không thèm thuồng mới là lạ.


Quả nhiên chỉ thấy tên nam tử đeo dây chuyền vàng đi tới nắm tóc Lâm Vượng Tài ném qua một bên, hắn nở ra nụ cười làm lộ ra hàng răng dát vàng sáng chói xém chút làm Lâm Hiểu Di mù mắt.


- Vượng Tài a Vượng Tài, không ngờ bấy lâu nay chú lại giấu anh một vưu vật như thế, biết có tiểu thư xinh đẹp này đây thì anh đây đã ưu đãi cho chú rồi, chú làm anh thất vọng quá!
Vừa nói hắn lại muốn sờ sờ lấy khuôn mặt nàng.
- Đừng…đừng qua đây!


Lâm Thục Di quá sợ hãi, nàng từ sau lưng lấy ra một con dao gọt trái cây, đi đến trước người Lâm Vượng Tài, nhìn trừng trừng lấy tên nam tử kia.
- Ha ha ha! Tiểu nương bì thật là can đảm, bất quá ta thích! Lâm Vượng Tài, hôm nay anh dẫn em của chú đi chơi một ngày, tiền nợ coi như xóa bỏ nhé!


Đoạn nói, gương mặt hắn lạnh xuống quát lớn.
- Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau lên bắt lấy cái tiểu khả ái này về!
Đám lâu la nãy giờ hút thuốc nhìn lấy Lâm Thục Di, không thèm để ý Thẩm Nhất nữa, nghe đến đại ca phân phó, chúng xoa xoa tay đi lên bắt cái này tiểu khả ái về.


Hàng là của đại ca, nhưng trong quá trình bắt ‘lỡ tay’ sờ soạng một chút chắc cũng không vấn đề nha.
- A…mau tránh ra!!!


Lâm Thục Di quơ lấy con dao trong tay mà lòng nguội lạnh, ở nơi xóm nghèo khỉ ho cò gáy chim không thèm ị này, cảnh sát làm gì mà thèm chú ý tới cơ chứ, nên đám côn đồ này đã gan lớn bằng trời rồi, chuyện bắt cóc, hϊế͙p͙ ɖâʍ, giết người đối với bọn chúng đã quá bình thường rồi.


- He he, con gái chơi dao không đâu, anh có ‘cây kiếm’ nè, em muốn cầm không? He he he.
Một tên côn đồ đang cười nham nhở muốn lấn tới, thì một bàn tay tay to lớn lúc này đã đặt trên đầu hắn.


Tên này giật mình nhìn lại, ngước mặt lên, hắn thấy một tên to cao khủng bố, mang theo nét đặc trưng của người phương Tây đang trừng trừng nhìn lấy hắn.
Không hiểu sao hắn cảm thấy có một cỗ dự cảm bất hảo trong lòng, thanh âm run run nói.


- Mày…mày là ai, không biết đây là địa bàn của Trường Nhạc bang sao? Khôn hồn bỏ tao ra.
Tên con đồ la lớn thu hút sự chú ý của đám côn đồ xung quanh.
Thẩm Nhất không nói một lời nắm đầu tên này ném ra khỏi sân nhà.
Bành!


Tên này bị Thẩm Nhất ném thẳng ra đất, thống khổ kêu rên không dứt.
Mà tên nam tử lúc này đã đi tới, tên đô con này rõ ràng là đến gây sự, hắn nhìn Thẩm Nhất hỏi.
- Mày là do ai phái tới!
- Cút xa tao ra, mẹ hôi như “hôi lông”!


Trên mặt Thẩm Nhất hiện ra vẻ kinh tởm nói, sau đó hắn nhìn về phía Lâm Thục Di nói.
- Đưa anh cô vào trong nhà!
Lâm Thục Di lúc này từ trong mộng bức hồi tỉnh lại, vội vàng đỡ lấy Lâm Vượng Tài chạy vào trong.


Từ sau vách gỗ, Lâm Thục Di đưa mắt nhìn ra ngoài, một mực chú ý đến Thẩm Nhất, người đã cứu nàng mà nàng không hiểu lý do, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng cho hắn.
Nam tử khi nghe Thẩm Nhất nói mình hôi lông, sắc mặt đại biến, cực khó coi, mấy tên tiểu đệ cố nén cười.


Thẩm Nhất là đang muốn lập uy, hắn đã mặc định xem khu bến cảng này là địa bàn của chủ nhân rồi, mà cái đồ chơi Trường Nhạc bang này không nghi ngờ là địa đầu xà ở đây, hắn muốn nhân cơ hội đem cái đám khốn nạn này ra tế đao, chấn nhϊế͙p͙ đám tôm tép khác.


- Tao là thế lực mới ở nơi đây, từ bây giờ khu bến cảng do tao tiếp quản! Trong địa bàn của tao không cho phép cướp bóc!
Thẩm Nhất từ tốn trả lời, hắn còn không muốn lòng vòng, trang bức với đám nhãi nhép này có cái đinh gì dùng.


Tên nam tử trên trán bạ nổ gân xanh, dù cho tên ‘gấu Nga’ trước mặt tướng tá có chút đáng sợ, nhưng bang của hắn cũng có vài trăm người, đủ xiên tên to cao này thành cái sàng.
- Tao xem ra là mầy muốn chết rồi! Anh em lên đánh gãy tứ chi tên này, ném xuống biển làm mồi cho cá!


- Này đám côn đồ các người không phải là người, tên đó không quan hệ gì với chúng tôi…này! Tên to cao kia, còn không mau chạy đi!!!
Lâm Thục Di là gấp đến muốn khóc rồi, nàng từ trong nhà hô lớn, nàng không muốn ân nhân của mình bị thương.


Mà đứng ở ngoài, Thẩm Nhất càng là nhìn kỹ Lâm Thục Di một chút, hắn cũng từng là con người, nhưng từ khi bị cải biến thành khôi lỗi tới nay, tâm của hắn không hề ba động, chỉ làm tốt nhiệm vụ của Thẩm Ngôn giao cho là đủ.
Nhưng mà lần đầu tiên gặp được cô gái này.


Hắn lần đầu cảm nhận.
Trái tim hắn cũng tại đang đập.
Nở nụ cười bấc đắc dĩ nhìn xem cô gái nhỏ gấp đến độ sắp khóc trong nhà, Thẩm Nhất một cước đạp bay một tên giang hồ đang lao tới.
Phanh!
Chỉ một cước.


Tên này bị đá bay ra xa bốn mét, tông dính vào trên hàng rào, đã không thể động đậy.
Đám người cùng Lâm Thục Di miệng trực tiếp há hốc.
Mà tên nam tử đeo vàng thì bị dọa sợ ngã ngồi ra sau, miệng quát lớn.
- Còn đứng ngây ra đó, mấy thằng ngu! Lên mau lên hết cho tao, mài chết nó!!!


Nhưng lời hắn vừa dứt, đột nhiên ba chiếc xe du lịch Jinbei từ cửa khu tiến vào, chạy thẳng tới nhà của Lâm Thục Di thì dừng lại. Mấy tên côn đồ cuống quýt né ra, mà ba chiếc Jinbei kia dừng lại cách Thẩm Nhất năm bước bước. Một nam tử xấu xí bặm trợn đi xuống, chính là Cuồng Tử.


- Mẹ nó, có biết lái xe hay không, muốn chết sao?
Một tên côn đồ đi tới, Cuồng Tử quay lại đạp một cái vào hạ thể hắn, cực kỳ chuẩn. Tên côn đồ cắc ké liền nằm xuống, phía dưới hình như không dùng được nữa.
- Muốn chết.


Cuồng Tử nhìn tên côn đồ, bộ dáng lãnh khốc, nhưng phối hợp với khuôn mặt mắt hí mũi tẹt của hắn hoàn toàn trớt quớt, ngay sau đó đi tới trước mặt Thẩm Nhất, cực kỳ tôn kính nói:
- Thẩm gia, đã dẫn anh em đến rồi.


Cuồng Tử gọi Thẩm Nhất là Thẩm gia, còn Thẩm Ngôn nấp sau màng là đại ca, tuy thế nhưng hắn vẫn ẩn ẩn phát hiện Thẩm Nhất là mạnh hơn Thẩm Ngôn rất nhiều, mỗi lần đến gần Thẩm Nhất, hắn đều có một nỗi sợ thấu cả tim gan.


Cuồng Tử vừa nói xong chỉ về mấy cái xe. Cửa xe mở ra, một đám người cầm gậy sắt đi xuống, cùng mặc áo T-shirt màu đen, chỉnh tề đi tới trước Thẩm Nhất hô:
- Thẩm gia khỏe!


Thanh âm cực kỳ vang dội, vô cùng chân thật. Mấy tên côn đồ cắc ké sợ tái mặt, tính toán đường trốn. Nam tử hôi lông kia thấy tràng diện này liền biết không ổn, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu.
- Ừm, không tệ. Bất quá hơi trễ nha!


Thẩm Nhất nhìn đám đàn em rồi nhìn đồng hồ nói, Cuồng Tử là mí mắt giật giật, anh hai a, có giang hồ nào dậy sớm đi công tác như thế, bây giờ mới 8 giờ sáng đó nha.
Thẩm Nhất không có nói chuyện mà chỉ chỉ đám tôm tép đối diện, bộ dáng.


- Chú xem, ngay cả đám ‘giang hồ mõm’ này còn siêng hơn chú! Sáng sớm đã đi đòi nợ rồi đấy!
Sau đó Thẩm Nhất không hiểu sao lại nói vọng vào bên trong.
- Đây là người của tôi, cô đừng sợ!
Thẩm Nhất thản nhiên nói, bộ dáng hắn rất trâu bò, làm cho người ta muốn cắn một phát.


- Phù! Làm mình sợ muốn chết!
Lâm Hiểu Di mạnh mẽ lắc đầu, có chút khẩn trương, trong lòng thở ra một hơi.
Đám Cuồng Tử chứng kiến cảnh này cũng không nói gì, chuyện của đại ca hắn nào dám xía vào.
- Cuồng Tử, giao chúng cho mày, xin bọn chúng tý huyết, không chết người là được.


Thẩm Nhất chỉ vào nam tử đeo vàng kia nói.
- Không thành vấn đề, để nó cho em.
Cuồng Tử nói xong, dẫn ba mươi huynh đệ đi tới, khiến tên nam tử kia bị dọa đái ra quần.
- Mày đừng làm bừa, cho mày biết tao quen biết với Cẩu ca. Mày dám động đến tao, Cẩu ca sẽ không để yên đâu.


- Hừ, ngu ngốc, chết đến nơi còn bày đặt uy hϊế͙p͙ tao, muốn chết sớm phải không?


Cuồng Tử vừa nói vừa tát cho nam tử kia một phát, khiến hắn nước mũi hòa lẫn với máu tung tóe ra, bị lực tát làm lùi ra sau liên tiếp mấy bước. Cuồng Tử là chân ướt chân ráo bước vào Kinh Thành, biết cái lông Cẩu ca, Lang ca, nghe lệnh làm việc là được.
- Mẹ, hôi lông quá, tụi bây dạy dỗ thằng này đi.


Thẩm Nhất đùn đẩy cho Cuồng Tử, Cuồng Tử hít mấy hơi suýt phun máu, giao cho đám đàn em. Mấy người nhào tới, đánh cho tên nam tử kia không ra hình người nữa.
- Tốt, tốt, đánh hay lắm!


Lâm Thục Di từ trong nhà ló đầu ra quơ quơ tay trợ uy, anh hai nàng là bị ăn thiệt thòi từ đám này nhiều lần lắm rồi, nàng mỗi lần như thế đều chỉ dám trốn trong nhà mà nghiến răng nghiến lợi.
Nay nhìn thấy đám lang tâm cẩu phế này bị đánh ra bã, trong nội tâm nàng cao hứng không thôi.


Bất quá khi thấy Thẩm Nhất quay sang nhìn mình, Lâm Thục Di vội vàng rụt cổ lại, thè lưỡi trề môi trừng lấy hắn.
-
Thẩm Nhất là chấm hỏi đầy đầu, hắn từ khi nào mà bị tiểu hài tử khi dễ rồi Hắn nắm đầu một tên đàn em trong đám Cuồng Tử ra hỏi.
- Bộ nhìn ta dễ khi dễ lắm sao?


- Dạ con lạy bố! Bố tha cho con a…
Tên đàn em không hiểu mô tê gì, nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Nhất dọa cho suýt khóc, Thẩm Nhất lắc đầu thả tên này ra, mắt nhìn Lâm Thục Di đang trồi thụt trong nhà, bất giác nở ra nụ cười.
- Cô gái này thật là thú zị!
………………………….


P/s: xin nhắc lại là Thẩm Nhất vốn là người Nga, trong một lần chiến đấu ở sát biên giới Hoa Hạ bị bắt làm tù binh, và bị [Đồng Hóa] trở thành khôi lỗi, sau này do cơ duyên xảo hợp nên mới gặp được Thẩm Ngôn.


[Đồng hóa] ở đây là nhận Thẩm Ngôn làm chủ, nhưng mọi cảm xúc vẫn còn tồn tại, chẳng qua Thẩm Nhất không có tác nhân để phát tác mà thôi.
3 tháng ~ 90 ngày = 200 chương, có hơi nhanh không nhỉ? :))