Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 198: Anh thấy nơi đó của em thế nào?

Thẩm Ngôn không có mục đích đi tản bộ trên thảo nguyên, trên vai hắn lúc này là chiếc camera đang quay chiếu con đường phía trước.
Lúc này, hắn đang nhìn vào chiếc đồng hồ mình đang đeo, là Kiều Phượng Nhi vừa mới nhắn tin cho hắn.


“Chuyện tìm kiếm tin tức của U Ám Sâm Lâm, anh cứ để cho tụi em làm, dù sao ít nhất tụi em cũng có một công ty nhỏ, nhân lực vật lực cũng được coi là tạm đủ. Hẹn ba ngày sau gặp lại ở Song Tử Thành. Với lại em với Kiều Hoàng Nhi đang sinh sống ở Vân Nam, nếu có đi công tác, hai em sẽ đến Kinh Thành để gặp anh.


Buổi sáng vui vẻ. Moa!!!”
Thẩm Ngôn đọc dòng tin nhắn của nàng mà toàn thân nổi da gà, hắn không ngờ Kiều Phượng Nhi lúc nhắn tin lại mạnh dạng và đầy tình ý như thế.
- Nếu hai em ấy đến Kinh Thành, làm sao giới thiệu cho chúng nữ đây nhỉ?


Thẩm Ngôn rất vui khi chân chính ở ngoài đời được gặp, âu yếm hai nữ, nhưng vấn đề giải thích cho chúng nữ phải làm sau đây?


Suy nghĩ hồi lâu, hắn lắc lắc đầu ném vấn đề này qua một bên, đi tới đâu tính tới đó vậy, Thẩm Ngôn tin với miệng lưỡi của hắn, dỗ ngọt đám cục cưng của mình chắc không thành vấn đề.
Còn nếu lám mình làm mẩy, thì trực tiếp ném lên giường tiến hành gia pháp hầu hạ thôi.


"Thẩm lão sư dậy sớm quá ha?”
“Thẩm lão sư, sáng sớm tốt lành."
"Thằng nhỏ nhà tôi quả nhiên thiên sinh lệ chất, sáng sớm ra chưa chải đầu rửa mặt gì mà vẫn đẹp trai như vậy."


"Hello Thẩm lão sư, anh dậy sớm ghê. Em thấy anh nói không sai chút nào luôn, dậy sớm như vậy để xem livestream thì tuyệt đối là biến thái, nhưng em khác bọn họ, căn bản cả đêm qua em không ngủ."


"Thẩm lão sư, bọn tui muốn nhìn thấy mặt của anh kìa, anh có thể tôn trọng cái máy quay đắt tiền đó một chút được hay không? Nó không phải dùng để quay dê, quay trời, quay chim, quay đất đâu mà."


"Thẩm lão sư, anh từ từ thôi, đừng có lắc ống kính nhanh như thế nữa, em nhìn mà chóng mặt hoa mắt muốn nôn luôn rồi nè."


"Nghịch tử, ngươi không mau mau quay về trong lều bồi thê tử, tranh thủ thời gian sớm nối dõi tông đường cho Thẩm gia đi, mới sáng ngày ra đã đi dạo ngắm cây ngắm cỏ làm cái gì, mau cút về lều cho vi phụ nhanh lên."
“Ui chao, em cũng muốn tới thảo nguyên ngắm bình minh với anh. Thẩm lão sư, i love you.”


“Thẩm lão sư, ngày mới vui vẻ nhé.”
". . . ."


Trên video livestream của Thẩm Ngôn, mọi người vẫn đang bình luận vô cùng rôm rả. Bây giờ chỉ vừa qua 7h30, thế nhưng lượt xem đã chạm mốc 50 vạn, Thẩm Ngôn nhìn mà lắc đầu không thôi, dám cá phải đến hơn 90% trong số này toàn là cú đêm, thức một mạch tới bây giờ còn chưa thèm đi ngủ chứ chẳng được mấy kẻ đàng hoàng dậy sớm.


Người chân chính ngủ sớm dậy sớm hẳn còn bận rộn bao nhiêu việc chứ ai rảnh đâu mà mới sáng ngày ra đã mở mạng xem livestream của một chương trình giải trí.


Thẩm Ngôn cứ đi lang thang về phía trước, hắn cũng không hứng thú tự quay chính mình giống như lời cam kết ban nãy với anh chàng camera-man kia. Hắn vác máy quay phim trên vai, sau đó cứ đi loang quanh khắp thảo nguyên mà không có phương hướng rõ rệt gì.


Có người nói, chưa thấy qua đại dương thì vĩnh viễn không biết rõ con người nhỏ bé như nào giữa đất trời bao la.
Thẩm Ngôn lặng lẽ bổ sung, không chỉ mỗi biển cả, mà đứng giữa thảo nguyên cũng có thể cảm nhận y hệt như thế.


Một bên là nước biển xanh thẳm, một bên là đồng cỏ xanh biếc. Cái nào cũng thừa sức khiến con người cảm thấy mình thật là yếu ớt khi so sánh với thiên nhiên.
Thẩm Ngôn lại đi thêm trong chốc lát nữa, lúc này mặt trời từ phía đông đột ngột nhô cao lên.


Trên thảo nguyên, mặt trời mọc cũng rất có phong cách, hệt như một hán tử thô ráp làm gì cũng phóng khoáng và trực tiếp. So với mặt trời mọc ở vùng biển là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.


Muốn ngắm bình minh trên biển rất dễ dàng, bởi vì ánh dương nơi đây dâng cao theo một quá trình bài bản. Trước tiên là từ từ phát ra một luồng quang mang, sau đó dần dần ngoi lên từng phần từng phần một, cuối cùng mới chậm rãi lên hết cả quả cầu tròn.


Còn mặt trời mọc trên thảo nguyên lại khác biệt hoàn toàn. Tựa như đang chơi trò trốn tìm, trước đó còn không có nửa điểm dấu hiệu, thế nhưng chỉ chớp mắt sau nó lại đột nhiên lộ ra. Cũng đừng trông chờ vào tia nắng dìu dịu, ôn hòa, dàn trải từ xa tới gần của mặt trời nơi đây làm gì. Nó vừa lên là lập tức chiếu đến chói chang. Có dũng khí không dùng kính râm mà muốn ngẩng đầu xem? Cẩn thận tia nắng chốn này chọc mù mắt chó của ngươi!


Thẩm Ngôn đã đi bộ được gần năm sáu cây, thấy nắng đã lên bèn quay người dự định trở lại khu cắm trại dã ngoại lúc trước. Đúng lúc này, hắn chợt trông thấy một vật nhoáng qua bên trong bụi cỏ cách đó không xa, nhìn kỹ lại thì ra là một con thỏ béo núc ních màu xám tro đang ngang nhiên đứng lại nhìn chằm chằm vào hắn.


- Mới sáng sớm đã thấy được lộc. Từ đâu ra một con thỏ béo thế này? Chà, lại còn không thèm chạy? Đủ phách lối đấy!
Thẩm Ngôn khẽ lẩm bẩm vài câu, sau đó thả máy quay phim trong tay xuống đất, rón rén di chuyển tới chỗ con thỏ béo ú nọ.
Ở trên mạng lúc này.


Bởi vì máy quay phim đã bị Thẩm Ngôn tiện tay đặt xuống đất, cho nên trong màn ảnh không thể nhìn thấy Thẩm Ngôn hay con thỏ kia nữa, chuyện này khiến người xem cực kỳ sốt ruột.
"Thẩm Ngôn, bọn tôi đang muốn xem trực tiếp mà, tay không bắt thỏ là cảnh quay đặc sắc như nào, cậu bỏ máy quay phim xuống đất làm gì hả?"


"Nghịch tử, ngươi muốn vi phụ tức chết mới vừa lòng đúng không?"
"Thẩm lão sư, anh đừng vô tâm như thế, em cũng muốn xem anh bắt con thỏ mà."
"Không có động tĩnh gì hết cả nhà nhỉ, lẽ nào Thẩm lão sư thất bại, con thỏ chạy mất rồi à?"


"Thỏ hoang cũng là động vật cần bảo hộ, loại này cũng có thể tùy tiện bắt được sao? Hiện tại minh tinh vì muốn gây sự chú ý mà đúng là dám dùng bất cứ thủ đoạn gì. Thiệt đáng xấu hổ!"
“Thẩm Ngôn, anh camera-man, hu hu, mọi người đi đâu cả rồi? Tui muốn được thấy mặt con thỏ!”


"Ê ê, chờ đã, hình như có một kẻ kỳ quái vừa trà trộn vào trong số chúng ta."


"Lầu trên bớt xàm ngôn đi. Nói thỏ hoang là động vật cần được bảo vệ mà không thấy ngượng miệng à? Tin không ba ba đánh nát mông cho ngươi bớt ngu đi, má nó, phát ngôn nghe còn thấy tức mình hơn cả thằng nghịch tử nhà ông đây."


"Hỏi thiệt lầu trên ngu lâu năm hay mới ngu gần đây thế? Giống thỏ xám đó là một trong số loài động vật gây tai vạ không nhỏ trên thảo nguyên đấy, là kẻ thù khiến đất đai bị hoang mạc hóa, xói mòn đất, chúng còn ăn sạch rau cỏ và phá phách vựa mùa của người nông dân nơi đây. Nước ngoài họ còn bỏ số tiền hàng triệu đô ra để xử lý bọn thỏ xám này nè, từ bao giờ mà bọn nó trở thành động vật cần được bảo hộ mà tôi không biết vậy?"


"Thì cứ coi như con thỏ không phải động vật cần được bảo hộ đi, nhưng nó nhỏ bé đáng yêu như vậy mà anh chàng họ Thẩm kia cũng nỡ bắt sao? Đúng là độc ác!"
“Sao cái mùi bạch liên hoa nó nồng nặc thế này nhỉ? Ai kéo tôi ra khỏi vũng bùn này với?”
“Má nó! Lại Phật online!”


"Thứ miễn lỗi cho tại hạ không thể gia nhập thảo luận chủ đề thiếu não này được, miễn cho tên nghịch tử nhà tại hạ cho rằng tại hạ cũng bị kéo xuống ngu xuẩn hệt như lầu trên rồi."
". . ."


Cộng đồng mạng vẫn đang tranh luận không ngớt ở trên video livestream của Thẩm Ngôn, mà trong khi bọn họ đang lời qua tiếng lại ‘múa phím’ thì đúng lúc này, Thẩm Ngôn đã thành công mang theo con thỏ béo ú nọ quay lại.


Khung hình trong ống kính lập tức thay đổi. Thẩm Ngôn giơ thoáng con thỏ ra cho mọi người thấy, sau đó lại lắc lư máy quay trên vai, tùy tiện thu hình ảnh trời mây cây cỏ cho khán giả nhìn.
Một tay mang theo con thỏ, một tay vác máy quay phim, Thẩm Ngôn vui vẻ đi về phía lều trại dã ngoại.


Con thỏ này dễ bắt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, có lẽ là do nó quá mập, dẫn đến phản ứng chậm chạp, hắn vừa bay nhào qua một cái là lập tức đè dính nó.


Đương nhiên, trong này cũng phải kể đến tố chất thân thể khá tốt của hắn. Đổi lại là người bình thường, coi như con thỏ phản ứng chậm một chút thì đoán chừng cũng rất khó tóm được.


Vô luận là tinh lực, khí lực, thể lực, sức chịu đựng, tốc độ, tốc độ phản ứng... đều tăng lên trên diện rộng. Tuy rằng hắn vẫn chỉ là một người ‘bình thường’ chứ không phải siêu nhân, nhưng rõ ràng tố chất thân thể của hắn đã là sự tồn tại cao cấp nhất trong loài người.
...


Vừa thấy Thẩm Ngôn xuất hiện ở khu vực cắm trại, anh chàng camera-man kia liền sốt ruột chạy tới, tiếp nhận máy quay phim trong tay Thẩm Ngôn, tiếp tục công việc dang dở lúc sáng của mình.
Tống Đan Đan lúc này vừa vặn từ trong lều vải đi ra, nhìn thấy con thỏ trong tay Thẩm Ngôn thì ngạc nhiên hỏi:


- Béo thế, ở đâu ra em có con thỏ lớn vậy?
Thẩm Ngôn cười cười, trả lời:
- Ban nãy em ra ngoài đi tản bộ, tiện tay bắt được.
- Em cũng thật là trâu, thỏ xám mà cũng bắt được à? Lợi hại!


Tống Đan Đan mỉm cười, giơ ngón tay cái về phía hắn, thật lòng khen ngợi. Đợi Tống Đan Đan đi lên xe thương vụ lấy đồ rửa mặt, Thẩm Ngôn mới quay lưng trở về lều của mình, không ngờ trùng hợp chạm phải Tống Tổ Nhi đang lò dò đi ra.


Hiển nhiên nàng mới vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ vẫn đang nhăn nhó vì nắng nhíu vào mắt, bất quá vừa trông thấy Thẩm Ngôn và con thỏ mập mạp trong tay hắn, ngay lập tức cô nàng liền lấy lại tinh thần.
- Thẩm Ngôn ca Thẩm Ngôn ca, đưa nó cho em xem với, con thỏ này béo quá.


Thẩm Ngôn nghe vậy bèn giơ con thỏ xám đó lên cho Tống Tổ Nhi xem.


Tống Tổ Nhi thích thú ngắm nhìn con thỏ béo nọ, loài động vật này tốt xấu như thế nào không bàn tới, nhưng đúng là dựa trên tướng mạo thì thực sự khó mà làm cho người ta chán ghét được. Bộ lông vừa dày vừa xù, mặt mũi nom cũng không hung dữ, tóm lại là nhìn rất manh.


- Thẩm Ngôn ca, anh bắt được nó ở đâu vậy?
Thẩm Ngôn chỉ tay về một hướng:
- Ngay lùm cây phía trước kia thôi.
- Anh dùng tay không bắt nó ấy hả?
- Ừm!
- Oa, thật lợi hại.
Tống Tổ Nhi cảm thán một câu, sau đó vui vẻ nói tiếp:
- Thẩm Ngôn ca, anh đưa nó cho em ôm một lát đi.


Thẩm Ngôn lắc đầu.
- Nó bẩn lắm, em ôm nó làm gì.
- Bẩn sao? Em thấy nó đâu bẩn, nhìn đáng yêu lắm mà.


- Em cảm thấy thú hoang như nó sẽ chú ý đến việc vệ sinh thân thể à? Không chừng trên thân đều là bọ chét ký sinh trùng, không biết bao lâu rồi nó không tự giác lội nước cho sạch, vả lại giống loài này đi ị chắc chắn sẽ không chùi đít đâu!!!


Tống Tổ Nhi nghe thế liền nhíu mày, bất đắc dĩ nói với Thẩm Ngôn:
- Thẩm Ngôn ca, anh có cần miêu tả rõ hiện thực tàn khốc như thế hay không, anh mà cứ nói chuyện thẳng thắn vậy thì sẽ không tìm được bạn gái mất.


Thẩm Ngôn phì cười, đang định trả lời cô nàng thì đột nhiên ánh mắt chạm phải một nơi không nên nhìn thấy.


Tống Tổ Nhi lúc này vẫn còn mặc đồ ngủ, là một cái váy hai dây bằng lụa màu trắng sữa. Bởi vì nàng đang ngồi xổm dưới đất ngắm con thỏ nên cổ áo hoàn toàn rũ xuống, những gì cần che đều lộ rõ ra.
Ở cái góc độ này của Thẩm Ngôn, có thể nói là nhìn không sót một cái gì.


Hai bán cầu trắng tuyết non tơ lộ rõ dưới tầm mắt của hắn, núm ɖú hồng hồng rung rung theo từng nhịp thở, nằm đó e ấp như chờ người tới nếm thử.


Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn sững người lại. Thật không nghĩ tới mấy đứa nhỏ mới 17 tuổi như cô nàng mà đã phát triển lớn tới vậy rồi, hiện tại quả nhiên là thiếu niên phát dục cực kỳ tốt.
- Nam mô! Em chưa 18, em chưa 18….!Nam mô!....
- Thẩm Ngôn ca, anh làm sao thế?


Tống Tổ Nhi tương đối nhạy cảm, rất nhanh liền nhận ra Thẩm Ngôn đang lầm rầm tụng kinh mà cặp mắt của hắn thì một mực dán trước ngực mình.
- Không có gì, nó nặng quá nên anh khom lưng hơi mỏi thôi!


Cường giả Kết Đan cảnh sơ kỳ Thẩm Ngôn cầm con thỏ chưa tới 4 ký gõ gõ lấy lưng mình, ra vẻ sắp hết hơi đến nơi, hắn nhẹ nhàng thốt lên một câu xanh rờn sau đó xoay người đứng dậy, bắt đầu nhìn mây trời xung quanh.


Tống Tổ Nhi khựng lại một chút mới kịp phản ứng, cô nàng vội đưa tay lên chỉnh lại cổ áo, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng rực một mảng.
Bất quá sự ngượng ngùng rất nhanh liền tan đi, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Thẩm Ngôn, đột nhiên cảm giác có chút buồn cười cùng một chút…vui sướng.


Thẩm Ngôn vẫn là có chú ý đến nàng, nàng vẫn là có sức hút đối với hắn nha.
- Thẩm Ngôn ca, anh thấy nơi đó của em thế nào?


Tống Tổ Nhi to gan thử hướng về phía Thẩm Ngôn hô lớn một câu, không ai biết trong lồng ngực của nàng trái tim đang nhảy loạn “thình thịch thình thịch” dữ dội cỡ nào. Sự to gan vừa rồi dường như chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Tống Tổ Nhi vội lui về lều vải của mình, gương mặt trắng noãn yêu kiều vùi sâu vào chăn, nàng đá đá chân, khuôn mặt đỏ bừng như ráng lửa.


……………………..
Tiểu cô nương bây giờ thiệt là bạo dạn :))) Xung quanh các huynh đệ tỉ muội có hay gặp tiểu cô nương nào em – chưa – 18 mà cũng thoải mái vậy không =)))