Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 196: Mùi máu tươi nồng nặc.

5 giờ sáng.
Từng cơn gió lớn thổi rít qua thảo nguyên, mang theo hơi lạnh đặc sản truyền đến, gió thổi vi vu lạnh thấu tâm can.
Ở trong lều, Thẩm Ngôn mở mắt nhìn lên nóc lều, theo từng cơn gió mà tâm hắn trở nên cô đơn.
Mẹ của hắn đang chiến đấu ngoài kia, đang chờ một ngày hai mẹ con có thể trung phùng…


Thẩm Ngôn chỉ còn duy nhất nàng là người thân của hắn trên cõi đời này…
- Ưm….
Theo một tiếng rên khẽ, Thẩm Ngôn nhìn lại, thì ra là Cổ Lệ Na Trát lúc này đang trần như nhộng ôm lấy cánh tay hắn.
Nàng vừa mới đổi một tư thế để dễ ngủ hơn…


Nhìn bộ ngực sung mãn của nàng ép chặt vào ngực mình, Thẩm Ngôn bật cười nhéo nhéo lấy má ngọc của Cổ Lệ Na Trát…
- Nha…đừng có chọc em…em còn muốn ngủ, đánh mông anh bây giờ ~ ….zzz
Cổ Lệ na Trát còn ngáy ngủ, thấy hắn chọc mình nên nhíu mày nói nhảm.


Đôi mắt Thẩm Ngôn đã sáng hơn, phải rồi, đâu phải thế gian này còn mỗi mình hắn cùng mẹ.
Vẫn còn chúng hồng nhan vẫn đang lặng yên ủng hộ ở sau lưng hắn mà, hắn cần gì mà phải bi quan cơ chứ.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Thẩm Ngôn đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất không sầu mi khổ kiểm nữa.


Thẩm Ngôn an tâm tiếp tục ngủ thêm hai tiếng nữa, dù sao 7h sáng cả đoàn mới bắt đầu chuẩn bị rời đi.


Bởi vì Thẩm Ngôn vẫn luôn trong trạng thái tu luyện, Long Đan luôn tự động vận chuyển nên nhiệt độ cơ thể tự động điều hòa, lúc nào cũng thấy ấm áp. Dẫn tới chất lượng giấc ngủ cũng vì vậy mà luôn rất tốt. Hắn chưa từng gặp phải tình trạng mất ngủ, chỉ cần muốn ngủ thì trong nháy mắt liền có thể chìm vào mơ màng.


Bất quá chất lượng giấc ngủ tuy tốt, nhưng hắn lại không phải thuộc kiểu ngủ sâu, chung quanh chỉ cần có chút động tĩnh gì thì hắn đều có thể dễ dàng giật mình tỉnh giấc.
Chẳng hạn như hiện tại, hắn vừa mới chợp mắt thì bị một tiếng rên nhẹ làm bừng tỉnh.


Tiếng rên vang lên từ lều bên kia, nơi Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư đang ngủ.
Thẩm Ngôn nhíu mày, thần thức lướt qua lều hai người.
Đông Lỵ Á lúc này đang co ro, nấp mình trong chăn, chỉ chừa một đầu tóc đen ra bên ngoài, trong khung cảnh tối đen này thì nhìn thoáng qua khá là dọa người.


Thấy sự việc không đúng, Thẩm Ngôn mặc đồ vào rồi lặng lẽ chui ra khỏi lều, đi đến bên cửa lều của hai cô gái
Nhưng càng đi đến gần lều hai nàng, có một cỗ máu tươi càng truyền quỷ dị truyền vào mũi của Thẩm Ngôn, hắn lo lắng hỏi nhỏ vào trong.
- Đông Lỵ Á, cô bị gì vậy?


Thẩm Ngôn quan tâm hỏi.
- A…là Thẩm Ngôn sao? Không sao…không có việc gì!
Trong chăn truyền đến tiếng trả lời yếu ớt, hư nhược của Đông Lỵ Á.
Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ một lát, trực tiếp hỏi thẳng:
- Dì cả tới thăm à?


Đông Lỵ Á khựng lại, thò đầu ra khỏi chăn, nàng mở ra lều, đưa bộ mặt tái nhợt ra ngoài, ngượng ngùng hỏi:
- Anh. . .anh làm sao biết được?
Thẩm Ngôn tỉnh bơ đáp:
- Tôi ngửi thấy mùi máu tươi!
". . ."
Đông Lỵ Á cổ quái nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn, hiếu kỳ hỏi:


- Mũi anh là mũi chó sao, làm gì khoa trương tới mức đó?
Thẩm Ngôn không trả lời, chỉ xích lại gần Đông Lỵ Á, hai người cùng chui lại vào lều, không để ý đến Lưu Sư Sư đang ngủ như lợn chết kế bên.
Sau đó, hắn vỗ vỗ vào vai cô nàng.
- Nằm ngửa ra đi!
- Hả?
- Tôi kêu cô nằm ngửa ra!


Thẩm Ngôn lặp lại một lần, sau đó nắm lấy bả vai Đông Lỵ Á, dìu nàng nằm ngửa ra cho thoải mái.
- Hôm nay…là ngày đó, chúng ta có quá gấp rút không?


Đông Lỵ Á xấu hổ lí nhí hỏi Thẩm Ngôn, tối qua hai nàng còn mang máng nghe tiếng ba ba ~ ‘đập muỗi’ của Thẩm Ngôn với Cổ Lệ Na Trát bên kia mà, chẳng lẽ tên này qua đây muốn hốt cả ổ sao?
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Đông Lỵ Á, Thẩm Ngôn sắc mặt đen thui, không nói hai lời ấn nàng nằm xuống.


- Anh kêu tôi nằm ngửa ra làm gì đó ~ ? Tôi đau bụng, muốn nằm úp sấp cho dễ chịu.
Thẩm Ngôn trực tiếp chỉ thò tay vào trong mền, đặt tay lên trên vùng bụng mềm mại bằng phẳng của nàng.
Thân thể Đông Lỵ Á lập tức căng chặt, một cảm giác khẩn trương xen lẫn hốt hoảng chợt dâng lên.


- Chẳng lẽ Thẩm Ngôn…anh ấy chơi lớn vậy sao? Dì mình đến thăm cũng mặc kệ sao? Nhưng mà… nhưng mà ảnh biết thân thích của mình đang tới mà, chẳng lẽ ảnh không sợ thanh kiếm mình nhuốm máu quân thù sao?
Một giây đồng hồ dài bao nhiêu?


Một giây đồng hồ có thời điểm rất ngắn, chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Một giây đồng hồ lại có lúc rất dài, có thể thừa sức khiến bạn phải suy nghĩ lung tung cả nửa ngày sau đó.


Giờ phút này Đông Lỵ Á chính là đang lâm vào loại trạng thái suy nghĩ lung tung ấy. Chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, nàng đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, rất nhiều loại khả năng, đồng thời cũng nghĩ tới vô số hậu quả kéo theo.


Hay là thôi mặc kệ đi, không cần đau đầu suy nghĩ gì nữa hết, cứ để Thẩm Ngôn quyết định vậy, hắn muốn làm gì thì cứ làm cái đó?


Không, không! Chuyện này khẳng định không được, chính mình còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, vả lại trước đó mình đâu có suy nghĩ sẽ trao lần đầu tiên cho Thẩm Ngôn. Sao bây giờ có thể dễ dài mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm được?


Huống hồ thân thể cũng đâu cho phép, chẳng những dì cả đang ghé thăm, mà bụng cũng đang đau âm ỉ. Như này mà liều mình làm chuyện ấy ấy thì quá mất vệ sinh, vả lại cũng sẽ ảnh hưởng rất tệ tới sức khỏe.


Mấu chốt hơn nữa, ấy là hai người các nàng đang ở trong lều vải trên đại thảo nguyên. Nếu làm xong thì kiểu gì chẳng khiến lều vải dính dấp toàn là máu và cái thứ đấy, thử hỏi ngày mai làm sao nàng có thể giải thích với người bên ngoài được? Mấy người kia toàn là người trưởng thành, dễ gì mà không hiểu. Các nhân viên công tác sẽ lan truyền chuyện này ra sao?


Đó là còn chưa kể, lần đầu tiên của nàng mà lại làm ở địa phương tạm bợ như nơi này thì cũng quá tùy tiện rồi.
Đông Lỵ Á mặc định bỏ qua Lưu Sư Sư đang ngủ như chết kế bên, e rằng có dẹp đi cái lều, con hàng này vẫn chổng mong mà ngủ tiếp được.


Nhưng bảo nàng ngăn cản Thẩm Ngôn ư? Tự thân phản kháng thì không đủ sức, mà hô lớn lên gọi người tới thì khẳng định cũng không được.


Chuyện này mà làm vỡ lở ra thì cũng chẳng hay ho gì. Dù sao nàng và Thẩm Ngôn cũng là vợ chồng, ai nghe qua cũng sẽ cảm thấy là nàng không chiếm lý, người bên ngoài cũng đâu biết rõ quan hệ chân chính giữa nàng và Thẩm Ngôn.


Còn nữa, làm như vậy thì khẳng định Thẩm Ngôn sẽ rất là mất mặt, gã đàn ông này có đôi lúc khá phũ, mặc dù đáng giận, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn đối với nàng rất tốt. Nàng không có khả năng làm ra loại chuyện tổn thương lòng tự tôn của anh ta nghiêm trọng như vậy được.


Ám chỉ được không nhỉ? Đúng rồi, cái này hẳn là thích hợp nhất. Mình sẽ dùng cử chỉ cùng ngôn ngữ ám thị cho Thẩm Ngôn biết anh ta không nên làm tiếp tới, điều kiện thân thể mình không cho phép mà. Làm như vậy thì đỡ mất mặt, Thẩm Ngôn cũng sẽ hiểu thôi.


Chỉ lo là Thẩm Ngôn không khống chế nổi mà cứ liều lĩnh ‘đòi’. Ở phương diện này, rõ ràng là ý chí của đàn ông không mạnh mẽ bằng phụ nữ, bằng không thì cũng sẽ chẳng có nhiều vụ án phạm tội hấp diêm xảy ra như thế.


Nhưng… nhưng nếu Thẩm Ngôn cứ mạnh bạo làm tới thì mình phải làm sao bây giờ? Má nó, thiệt là nhức đầu quá đi mất.
- Ừm?
Chờ chút!
Hình như. . . Hình như bụng không đau nữa rồi.


Trong lúc Đông Lỵ Á đang miên man suy nghĩ những viễn cảnh cấm con nít xem, bỗng nàng chợt phát hiện Thẩm Ngôn không hề có dấu hiệu đại phát thú tính gì giống như nàng tưởng tượng. Nãy giờ hắn chỉ an tĩnh ngồi yên ở chỗ đó, vừa thỉnh thoảng ngáp một cái vừa chuyên tâm xoa bụng cho nàng.


Mà tay hắn cũng rất quy củ, lực đạo vừa phải, khoảng cách di chuyển cũng chỉ vòng quanh rốn và phần bụng dưới.


Kỳ diệu là hiệu quả tới thiệt nhanh, ban nãy bụng nàng còn co rút vô cùng đau đớn, thỉnh thoảng lại quặn lên từng cơn khiến nàng mới không nhịn nổi mà rên ra thành tiếng. Nhưng bây giờ nàng tự cảm giác cơn đau đã dịu xuống hẳn. Bụng dưới không nhói thành từng cơn cũng không lạnh ngắt nữa. Tay Thẩm Ngôn khá dày, xoa càng lâu càng khiến bụng nàng vừa ấm áp lại vừa dễ chịu.


Gương mặt xinh đẹp của Đông Lỵ Á bất giác ửng hồng, nàng tự trách chính mình mới rồi suy nghĩ quá nhiều. (suy nghĩ gần nửa chương luôn đó chị hai – tác)
...............................