Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 186: Tiếng ca nơi thảo nguyên. (2)

Âm nhạc hay, tiếng ca tuyệt diệu, những thứ này không chỉ có thính giác được hưởng thụ mà ngay cả tâm tình cũng thế.
Trong phút chốc, mọi người đều không tự chủ được mà cảm giác khung cảnh trước mắt mình như bỗng hóa thành một lữ trình đầy mộng cảnh.


Trên thảo nguyên mênh mông, ánh tà dương ngã về tây, cỏ vàng khô héo trong gió nhẹ nhàng lắc lư.
Một người, một chén rượu, đơn độc cô liêu, ngửa mặt lên trời hát vang một khúc ca.


Người nọ nhất định không quá đẹp trai, mái tóc đen nhánh, râu lún phún, mặt mũi tràn đầy cảm giác tang thương và phong sương, nhưng không hiểu sao anh ta lại sở hữu một cặp mắt rất ôn nhu.


Trông anh ta rất cô đơn, nhưng lại không phải là kiểu người cô độc, anh ta uống từng ngụm rượu lớn, rượu rớt qua khóe môi, vung vãi vào vạt áo. Cứ uống cạn một chén thì anh ta lại rót đầy một chén mới.


Lấy thẩm mỹ lúc bấy giờ mà nói, nam nhân như vậy tuyệt đối không tính là đẹp mắt, hiện tại thịnh hành là nét đẹp thanh tú, da trắng, miệng bôi chút son trung tính, dáng vẻ tiểu thịt tươi xinh xinh, hoặc là kiểu mỹ nam có ngũ quan tinh xảo giống như Thẩm Ngôn vậy.


Nhưng bất kể là niên kỷ lớn nhất như Tống Đan Đan hay tuổi nhỏ như Tống Tổ Nhi thì vào thời khắc này, bọn họ đều cảm thấy nam nhân mang dáng vẻ tang thương cùng cô đơn kia đang toát ra mị lực mười phần, làm cho lòng người không tự chủ được đều muốn nghiêng về phía anh ta.


"Hồng Nhạn trở về phương bắc
Mang theo niệm tưởng của ta
Tiếng ca vang xa, tiếng đàn rung động
Trên thảo nguyên ấm áp gió xuân
Hồng Nhạn hướng về trời xanh
Bầu trời có bao nhiêu xa xôi
Cạn một ly rót một ly
Đêm nay không say không về…"

..


Âm thanh du dương của đàn đầu ngựa cùng tiếng hát da diết của Thẩm Ngôn vẫn còn tiếp tục. Trong cái khung cảnh ban đêm yên tĩnh này, tiếng hát của hắn dễ dàng vang vọng khắp chốn thảo nguyên.


Nhân viên công tác của tổ tiết mục vốn đang ồn ào, bận bịu làm việc, giờ phút này mọi người cũng đều an tĩnh lại, gần như dừng hết công việc trong tay, tất cả cứ lẳng lặng đứng ngốc tại chỗ, cảm thụ tiếng ca khàn khàn đầy tang thương đang vang lên, thất thần ngắm nhìn bóng dáng cô đơn của chàng trai đang hát đằng xa xa.


Hình ảnh "Một mình độc ẩm với trời xanh" ấy không hiểu sao lại khiến lòng người cảm thấy chua xót đến kỳ lạ.
Ban đầu mọi người cứ nghĩ « Hồng Nhạn » là một bài hát ca ngợi thảo nguyên bao la, rộng lớn. Nhưng nghe một hồi, cuối cùng mới phát hiện đây là một bài hát kể về quê hương.


Mà quê hương luôn là một dòng chảy mềm mại nhất, đẹp đẽ nhất trong nội tâm của phần lớn mọi người.
Nỗi nhớ quê chính là thứ dễ dàng khiến người dưng cũng có thể đồng cảm được với bạn trong bất kỳ thời khắc nào.


Khóe mắt Tống Đan Đan đã rưng rưng lệ từ lúc nào không hay, Lôi Gia Âm bình thường nổi tiếng là nam hán tử, hiện giờ cũng nghẹn ngào cúi đầu, mà Nhạc Vân Bằng ngồi cạnh anh ta thì không tự chủ được dựa vào trên người Lôi Gia Âm, ánh mắt có chút thất thần.


Hai cô gái người dân tộc như Đông Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát lại càng khỏi phải bàn, từ lúc Thẩm Ngôn cất tiếng hát, bọn họ đã khó mà kiềm được nước mắt vì nhớ quê nhà.


Lúc còn nhỏ vui vẻ trèo đèo, lội nước, leo cây, vượt hàng rào trốn nhà đi chơi, lén lút hái trộm trái cây nhà hàng xóm, tụ tập chơi bời cùng bạn bè khắp xóm, quây quần bên mâm cơm gia đình, lắng nghe cha mẹ âu yếm kể chuyện, ru ngủ… Tất cả những niềm vui ấy bây giờ chỉ còn là ký ức. Đối với những người đã có tuổi, đấy gọi là quê hương, là nỗi nhớ quê da diết.


Có lẽ hiếm hoi ở đây cũng chỉ có Tống Tổ Nhi mới không bị ảnh hưởng cảm xúc sâu sắc như mọi người xung quanh, lúc này cô nàng vẫn như cũ, hai tay chống dưới cằm, si ngốc ngắm nhìn dáng vẻ xuất thần của Thẩm Ngôn.


Vốn dĩ tuổi tác của Tổng Tổ Nhi hãy còn nhỏ, hơn nữa nàng cũng chưa trải đời nhiều, thế nên khó lòng nào biết tới cảnh thương hải tang điền; lại càng chưa từng trải nghiệm cảnh còn người mất; và dĩ nhiên những địa phương, những thói quen, những tập tục của quê hương... đã sớm biến mất, chỉ còn sống ở trong trí nhớ của con người đều là những thứ mà cô nàng chưa từng kinh qua. Thế nên không thể mang nặng cảm giác buồn nhớ tiếc thương như các thành viên xung quanh được.


Nàng bây giờ trong mắt, chỉ có một mình Thẩm Ngôn mà thôi…


Trái ngược với Tống Tổ Nhi, người phản ứng lớn nhất ở đây chính là Bayaer. Nhất là sau đó, khi Thẩm Ngôn dùng tiếng Mông Cổ hát lại một lần nữa, cả người vị đại thúc này phảng phất như muốn khóc nghẹn ra. Một đại hán tử cao gần 1m85, vậy mà giờ phút này lại ngồi phịch xuống mặt đất, bưng mặt khóc oa oa không ngừng tựa như một đứa bé.


Có lẽ vị đại thúc đó mới là người có cảm thụ sâu sắc nhất khi nghe bài hát này.


Bởi vì thảo nguyên chính là nhà của ông ta, ông ấy được sinh ra ở nơi đây, lớn lên, dựng vở gả chồng, sinh con đẻ cháu cũng ngay tại đây. Và sau này, rất có thể mảnh đất đó cũng sẽ là nơi ông ấy vĩnh viễn an nghỉ.


Chỉ có điều, thảo nguyên bây giờ đã không còn là thảo nguyên lúc Bayaer còn nhỏ, và tương lai, chắc chắn nó sẽ lại thay đổi rất nhiều so với vùng đồng cỏ mênh mông trong ký ức của người dân chân chất ấy.


Trong tiếng khóc rấm rứt của Bayaer, lời ca cùng tiếng đàn của Thẩm Ngôn từ từ nhỏ dần rồi dừng hẳn.


Không có tiếng vỗ tay, không có âm thanh nói cười, mọi người cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, có người cúi đầu nhìn mặt đất, có người ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao, có kẻ lại dõi mắt về phương xa…


Bầu không khí an tĩnh nhưng lại không có một tia quạnh quẽ. Bởi vì họ biết, xung quanh mình vẫn có người, có bạn bè, có bằng hữu thân thiết…
"Êm tai, thật sự rất êm tai, cảm giác giọng hát của Thẩm Ngôn có thể chạm đến tận đáy lòng tôi vậy."


"Cả nhà, cả nhà, tin nổi không, em đi tìm khắp nửa ngày rồi, trên mạng không có một bài hát nào tên là « Hồng Nhạn » với giai điệu như vậy cả, nếu em không lầm thì đây là bài hát độc quyền của Thẩm lão sư đó. Trời ạ, đừng nói là do ảnh tự sáng tác nha?"


“Nhạc hay, lời hay, quan trọng là người hát đẹp trai quá. Thẩm Ngôn, anh có thể bớt hoàn hảo được không?”


"Hẳn là bản gốc thật đó lầu trên, tui cũng tìm cả buổi rồi mà vẫn không tìm được nè. Vả lại tui nghĩ, nếu trước kia quả thật có bài hát này, chỉ bằng chất lượng như vậy thì không có khả năng một điểm manh mối trên mạng cũng không có."


"Lúc đầu chẳng qua tôi chỉ cảm thấy êm tai thôi, thế nhưng cảm xúc đúng là thứ dễ lây lan, nhìn thấy Bayaer đại thúc khóc thế là bỗng nhiên nước mắt của tôi cũng ào ào chảy xuống. Tôi cũng lên thành phố học Đại học, rời nhà chưa quá một năm đâu, không hiểu sao hôm nay lại thấy nhớ gia đình như thế.”


"Giai điệu bắt tai, lời bài hát rất thấm, khả năng ca hát còn ác liệt hơn nữa. Hôm nay lão tử quyết định rồi, lão tử sẽ trở thành fan boy số một của Thẩm lão sư, ai cũng đừng hòng đoạt vị trí với lão tử.”


"Không hổ là Thẩm lão sư của tui. Mấy người cho rằng ảnh là dựa vào mặt ăn bám? Không nhé, người ta còn biết biểu diễn ảo thuật bao xịn xò. Mấy người cho rằng ảnh chỉ biết làm mỗi ảo thuật? Xin lỗi nha, người ta còn biết nấu ăn, nướng được nguyên con dê mà không cháy khét kìa. Mấy người lại cho rằng ảnh chỉ thêm được mỗi vụ biết nấu nướng? Không, không, mau rửa tai mà nghe đi, Thẩm Ngôn nhà tui còn biết hát, biết đàn, thậm chí còn sáng tác được cả bản nhạc nữa. Còn ai không phục mau ra đây đối chất với tui nè."


"Thẩm Ngôn siêu cấp đẹp trai má ơi, ai theo em lập team ngồi đợi một năm sau anh ấy sẽ cùng Dương Mật các nàng ly hôn không? Nam nhân cực phẩm như vậy không nên giấu trong nhà, ảnh nên thuộc về tất cả chị em chúng ta mới phải."


"Nói thật, trước kia tôi không có ấn tượng gì tốt đối với người Mông Cổ, không thể nói rõ là bọn họ có gì không tốt, chỉ là cảm giác chủ quan của tôi thôi. Hôm nay nhìn cả nhà Bayaer đại thúc, đột nhiên cảm giác được, người nơi đây hóa ra cũng có vẻ mặt ngây thơ, chân chất và hồn nhiên phết ấy nhỉ."


“....”
...............................