Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 180: Đôi chân cực phẩm.

Một đường tiến lên, đoàn người đi thêm hai tiếng nữa, tới khu ăn uống Xích Phong thì mới dừng lại nghỉ ngơi.
Kỳ thật không chỉ lái xe lâu mới mệt mỏi mà ngồi xe lâu cũng thấy mệt mỏi không kém.
Sau khi xuống xe, mọi người đều vươn vai đá chân, đi tới đi lui cho giãn gân cốt một tí.


Thẩm Ngôn ngồi xổm ở một góc đốt lên điếu thuốc, vì góc nhìn của hắn khá thấp, Cổ Lệ Na Trát đứng gần chỗ hắn vừa mới vươn vai đá chân, không cẩn thận mép váy bị nhấc lên một chút.
Tuy trực tiếp không có phát tới, nhưng Thẩm Ngôn ngồi sau lưng nàng đã được chiêm ngưỡng tất cả.


Màu trắng thuần khiết nha, bên dưới là cặp đùi ngọc trơn bóng, đôi chân mang tất trắng dài miên man, ẩn ẩn phía dưới là làn da mịn màng đến có thể phản quang. Cảm giác được sờ lên đó…
Chậc…chậc…chậc…
Thẩm Ngôn hít hà chặc lưỡi, đôi chân này đúng là cực phẩm a.


Dù lúc trước cái gì cũng đã nhìn qua, nhưng đôi chân dài cực phẩm của Cổ Lệ Na Trát cùng nơi thần bí kia vẫn in sâu vào trong não hải hắn.


Hắn không biết giờ phút này, Cổ Lệ Na Trát đã chú ý đến ánh mắt của hắn, tim nàng đập nhanh lợi hại, nhưng không hiểu sao nàng lại không có cảm giác bài xích hi bị hắn nhìn lom lom như thế.
Nàng chỉ còn cách xấu hổ mà bắt chuyện với người khác, làm bộ không để ý đến hắn.


Tiếp đó lại cùng nhau đi tới phòng vệ sinh, giải quyết vấn đề sinh lý.
Đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » có những tám thành viên, lại thêm mỗi người có một camera-man đi theo, cộng thêm nhân viên công tác, hậu cần… dẫn tới đội ngũ càng thêm khổng lồ.


Một đám đông người lại ôm khư khư mấy cái máy quay to lớn hệt súng ống như thế, hiển nhiên chẳng thể nào không gây sự chú ý cho người khác.
Cho nên trên đường đi tới nhà vệ sinh, không ngoài dự đoán, bọn họ bị vô số người vây xung quanh.
- Đây là đang làm gì vậy?


- Anh xem, hình như là người nổi tiếng đúng không?
- Người nổi tiếng tới chỗ này làm gì?


- Ê ê, là cái show « Hoa Dạng Thiếu Niên » thì phải. Má nó, cậu vừa mới đưa tôi xem video livestream của bọn họ còn gì? Chính là mấy người đó. Thẩm lão sư, Thẩm lão sư, em là đệ tử của anh nè, em muốn đi theo anh học hỏi kinh nghiệm lái xe ha ha.


- Mẹ ơi, mau nhéo tui một cái đi, là nữ thần Na Trát của tui đúng không? Con mắt tui nó không lừa tui đúng không?!
- Sư Sư!
- Chao ôi, Lôi gia có tuổi rồi mà trông vẫn phong độ ghê.
- Tống mỹ nhân không hổ là mỹ nhân, ở ngoài da dẻ mướt mát chưa kìa.
- Nha Nha! Nha Nha! Em là fan của chị, em thích chị.


- Na Trát, em yêu chị!!!!!
". . ."
Người đổ xô tới càng lúc càng nhiều, mới bắt đầu là vì có người nhận ra các ngôi sao nổi tiếng, nhưng càng phía sau dồn tới thì căn bản cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, hoàn toàn là thấy đám đông ồn ào nên tò mò tiến lên tham gia náo nhiệt mà thôi.


Cũng còn may mà tổ tiết mục phản ứng rất nhanh, bọn họ đã sớm dự liệu được sẽ có loại tình huống như này phát sinh, cho nên nhân viên công tác vô cùng kịp thời dang tay tạo thành bức tường bằng người, bảo hộ tám thành viên mau chóng di chuyển vào toilet.


Đợi đến khi bọn họ giải quyết xong, ekip liền hô hào kêu mọi người lên thẳng xe ô tô rồi lái đi trước, không nên dừng lại để tránh làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của trạm dừng chân.
- Làm người của công chúng thật đúng là không dễ dàng gì.


Thẩm Ngôn đang lái xe, đột nhiên phát ra một câu cảm khái.
Đông Lỵ Á đang vừa soi gương, vừa dùng tay cuốn từng lọn tóc xoăn lại, nghe hắn nói thế bèn bật cười, đoạn hỏi:
- Thế nào? Bị dọa rồi à?
Thẩm Ngôn lắc đầu:


- Dọa gì chứ, chẳng qua là cảm thấy bản thân mình cứ phải đứng ở một nơi cao cao thuận tiện, sau đó mặc kệ cho đám người xung quanh soi mói, dò xét, nhìn chằm chằm vào mặt mình, cảm giác khá là kỳ quái.
- Ha ha ha ha!
Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát không nhịn được cười to.


Lưu Sư Sư uể oải ngã người ra ghế dựa, cười cười hỏi hắn:
- Có phải anh cảm thấy đặc biệt khó chịu hay không?
Thẩm Ngôn lắc đầu.
- Không phải khó chịu, chỉ là sợ có kẻ đột nhiên xoay người cắn tôi một cái mà thôi.
- Ơ kìa, chớ có nói hươu nói vượn!


Gương mặt xinh đẹp của ba cô gái trong nháy mắt đỏ bừng.
Qua Xích Phong chính là địa giới Mông Cổ.


Đối với các tỉnh Hoa Hạ khác, tuyệt đại đa số đều rất khó phân biệt tỉnh này tỉnh kia theo địa hình một cách rõ ràng. Nhưng Mông Cổ và Tây Tạng chính là hai trong số những địa điểm khó mà có thể nhầm lẫn với bất kỳ nơi nào khác. Cái trước là đại thảo nguyên cực kỳ rộng lớn, còn cái sau được mệnh danh là nóc nhà của thế giới.


Qua Xích Phong, mở rộng về hướng bắc, cảnh sắc ven đường liền bắt đầu trở nên hoàn toàn khác biệt. Địa thế của Kinh Thành kỳ thật cũng coi như bằng phẳng, nhưng nếu cùng thảo nguyên so ra thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.


Thảo nguyên giống như biển lớn vậy, dễ dàng khiến cho tâm hồn người ta nảy sinh một loại cảm giác rung động và choáng ngợp.


Sự rung động và choáng ngợp ấy không phải vì địa thế của nó bằng phẳng như thế nào, mà là ở chỗ cảm giác nó trải dài mênh mông bất tận, phóng mắt ra xa cỡ nào cũng không thấy được điểm cuối, như thể nó sẽ đụng tới cả đường chân trời, mãi mãi không có điểm dừng vậy.


Đứng trước khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ như vậy, không cần bạn phải làm gì, chỉ cần đơn giản đứng đấy ngắm nhìn cảnh quan xung quanh, tự nhiên có thể cảm nhận được loại mị lực kia. Đấy cũng là lý do vì sao có rất nhiều người luôn không tự chủ được cảm thấy mình thật nhỏ bé khi đứng trước bờ biển, hoặc đứng trên một ngọn núi cao sừng sững.


Vả lại bây giờ đang là tháng 7, chính là thời gian mà đồng cỏ sinh sôi nảy nở tốt nhất, khắp nơi đều thấy một màu xanh tươi cực kỳ mát mắt. Thế nhưng cũng chỉ được tháng này, thảo nguyên nằm ở trên cao nên vốn không thể so với nơi khác, chỉ cần qua đến tháng 8 thì khí lạnh sẽ bất chợt đột kích, tới tháng 9 là đã có thể trông thấy tuyết rơi.


- Oa, đẹp quá, thật giống như cái thảm lông màu xanh lá vậy, tự nhiên nhìn xong tôi muốn ra ngoài nằm lăn mấy vòng cho thỏa thích ghê.


Đông Lỵ Á đặt tay ngang thành cửa sổ, gương mặt xinh đẹp chống lên trên mu bàn tay, nàng đưa lưng về phía Thẩm Ngôn, lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên thảo nguyên bên ngoài cửa xe, không mảy may để ý vạt áo dưới bị gió thổi mạnh làm nó tốc lên, lộ ra vòng eo con kiến trắng trẻo như bạch ngọc.


Mà Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát ngồi ở phía sau cũng đang bị đồng cỏ bao la trước mắt thu hút.


Kỳ thật các nàng đều đã từng đến Mông Cổ, thế nhưng trước đây đến là vì công việc, tới lui vội vàng, mỗi lần đều gấp gáp đến độ còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi, căn bản không có thời gian cùng tinh lực để cảm nhận và trải nghiệm món quà mà thiên nhiên ban tặng như này.


Hiện giờ rốt cuộc đã có cơ hội, thế nên cả ba cô nàng đều chìm đắm trong cảnh sắc tươi đẹp trước mắt, cái gì cũng không để ý, thậm chí trong thoáng chốc còn quên mất hiện tại mình đang quay tiết mục.


Bởi vậy có thể thấy, lời Na Trát nói với Thẩm Ngôn trước đây không sai. Nàng rất háo hức và trông đợi chuyến du lịch của show tống nghệ lần này, đối với nàng, đây đã có thể xem là một kỳ nghỉ dưỡng rồi.
- Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn, nghe rõ không?


Tiếng nói của Lôi Gia Âm truyền đến từ bên trong bộ đàm, ngữ điệu có chút mơ hồ không rõ, đoán chừng là anh ta vừa đang nhai đồ ăn vặt vừa nói chuyện.
- Nghe rõ, nói đi!


- Còn khoảng hơn hai trăm bảy mươi cây nữa mới đến làng Tích Lâm, nếu như nhóm chúng ta một mạch lái thì đoán chừng cũng phải gần nửa đêm mới tới nơi. Bên bọn anh thương lượng nãy giờ, quyết định không nên lái xe trễ quá, bây giờ sẽ tìm một địa phương ổn ổn để dựng lều dã ngoại nghỉ ngơi luôn, sáng mai rồi đi sớm, bên các cậu cảm thấy thế nào?


.....................................................