Lôi Gia Âm làm hướng dẫn viên du lịch nên chịu trách nhiệm chính trong việc sắp xếp lộ tuyến, còn chuyện biểu diễn kia thì đành phải giao cho mấy người còn lại phụ trách.
Bảy người liền sôi nổi thảo luận một phen, cuối cùng quyết định là Đông Lỵ Á, Cổ Lệ Na Trát, Lưu Sư Sư cùng Tống Tổ Nhi sẽ biểu diễn vũ đạo.
Trong bốn người bọn họ thì Đông Lỵ Á cùng Cổ Lệ Na Trát đều đến từ Tân Cương, từ nhỏ đã thông thạo việc nhảy múa. Lưu Sư Sư thì xuất thân từ trường vũ đạo chuyên ngành nổi tiếng. Tống Tổ Nhi là nghệ sĩ nhí, từ lúc còn bé đã từng khổ luyện học qua vũ đạo rồi.
Tiết mục thứ hai sau đó là do Tống Đan Đan cùng Nhạc Vân Bằng hợp sức biểu diễn tiểu phẩm.
Trong hai người, Nhạc Vân Bằng là diễn viên tấu nói, xuất thân từ diễn viên hài kịch chính quy.
Mặc dù nghề chính của Tống Đan Đan là diễn viên chính kịch, nhưng liên tục nhiều năm liền cô đều nhận được lời mời từ các chương trình tống nghệ cuối năm, tham gia biểu diễn tiểu phẩm, cho nên nói cô là nửa diễn viên hài cũng không sai.
Hai diễn viên hài cùng biểu diễn một vở kịch ngắn, nhiệm vụ này tương đối dễ dàng.
Cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Ngôn. Tống Đan Đan bèn không tự chủ nhìn về phía ba người Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát.
Nàng đối với Thẩm Ngôn không hiểu rõ, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, vì vậy hoàn toàn không biết hắn am hiểu cái gì, có khiếu nghệ thuật nào hay không, cho nên liền dùng nhãn thần mang ý hỏi thăm ba cô nàng kia.
Các em chẳng phải là vợ của cậu ta sao, nhất định phải hiểu hắn, biết được nên để hắn biểu diễn tiết mục như nào chứ?
Thấy Tống Đan Đan nhìn mình, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát đều lộ rõ vẻ lúng túng. Thẩm Ngôn là chồng của các nàng, việc này không phải là giả, nhưng vấn đề là các nàng cũng chỉ mới gặp lại hắn gần đây, tính cách còn chưa rành nữa là biết hắn có sở trường nghệ thuật gì.
Thứ duy nhất ba người bọn họ biết rõ, ấy chính là Thẩm Ngôn nấu nướng cực giỏi.
Nhưng việc này hiển nhiên không thể coi là một tiết mục dùng để lên sân khấu biểu diễn, cũng không thể phát sóng cảnh Thẩm Ngôn xắn tay áo, trổ tài nấu cơm cho người xem mà.
- Em có thể biểu diễn ảo thuật.
Thẩm Ngôn không để ba cô gái khó xử, tự mình chủ động nói.
Lưu Sư Sư lộ ra vẻ kinh ngạc, cẩn thận hỏi hắn:
- Anh còn có thể làm ảo thuật sao?
Thẩm Ngôn hất cằm:
- Đương nhiên rồi, nói cho các cô biết, ở phương diện này tôi chẳng ngán ai cả.
Không chỉ Đông Lỵ Á các nàng tỏ ra ngạc nhiên mà Tống Tổ Nhi bên này cũng là một bộ dáng: Thẩm ca, anh thật lợi hại!
Thẩm Ngôn lắc đầu, nói:
- Cũng đơn giản ấy mà, không có gì to tát, chẳng hạn như thế này!
Vừa nói Thẩm Ngôn vừa phất tay trên mái tóc Đông Lỵ Á một cái, khi hắn lấy tay ra, thình lình trên vành tai của nàng đã được đính thêm một bông hoa hồng đỏ, càng làm cho gương mặt của Đông Lỵ Á thêm kiều diễm.
- Tặng cho vợ một hoa hồng đỏ, tượng trưng cho tình yêu nồng cháy và lãng mạn!
Thẩm Ngôn vừa ngắm nghía Đông Lỵ Á vừa nói.
- Oa, tôi cũng muốn thử!
Lưu Sư Sư nhảy cẩng lên níu lấy cánh tay hắn.
- Được thôi!
Thẩm Ngôn xắn lấy tay áo ra vẻ mình không có giấu thứ gì, thình lình hai tay vòng ra sau cổ Lưu Sư Sư, bất giác hai người dính sát vào nhau, Lưu Sư Sư má đỏ hây hây, trong mũi lại ẩn ẩn ngửi thấy mùi hương nam tính của Thẩm Ngôn tim đập nhanh lợi hại.
Nhưng chỉ chưa đến ba giây, Thẩm Ngôn đã từ sau cổ nàng lấy tay ra, thình lình trên tay hắn là một cành hoa hồng.
- Tặng cho người đẹp một cành hoa hồng trắng, tượng trưng cho sự ngây thơ, trong sáng và sự cảm thông!
Không biết tại sao lại có chút hụt hẫng, Lưu Sư Sư thầm mắng mình vô sỉ, nhưng khi nghe thấy lời nói "đường mật" của Thẩm Ngôn, nàng vội vàng nhận lấy cành hoa mà hắn tặng, nâng niu không thôi.
Cuối cùng, Thẩm Ngôn quay sang nhìn Cổ Lệ Na Trát, nàng bắt gặp ánh mắt của hắn, có chút nhỏ hốt hoảng cùng mong chờ, nhưng lại nghe Thẩm Ngôn nói.
- Hay là thôi đi, ví dụ như thế là đủ rồi!
- Anh!!!
Cổ Lệ Na Trát tức giận trừng mắt chỉ lấy Thẩm Ngôn, không nói ra lời, cảm giác thất vọng cùng ủy khuất dâng lên trong lòng.
- Ấy ấy…đùa giỡn một tý, vợ của tôi ai cũng có phần cả!
Thẩm Ngôn mỉm cười nắm lấy bàn tay đang chỉ vào hắn của Cổ Lệ Na Trát, đột nhiên hôn lên mu bàn tay của nàng một cái rồi thổi thổi.
- Xong rồi, mở tay ra nào!
Cổ Lệ Na Trát vẫn còn trong mộng bức, nàng nhìn vào vị trí mà hắn hôn mu bàn tay mình, nơi đó vẫn còn cảm giác ấm áp, sau đó nàng hiểu kỳ mở lòng bàn tay ra.
Thình lình trong đó là một huy hiệu hình hoa hồng tím nhỏ xinh vô cùng.
Thẩm Ngôn bước đến lấy cái huy hiệu đó cài vào một bên ngực áo cho nàng.
- Tặng cho vợ một hoa hồng tím, thể hiện sự say mê, chung thủy và tình yêu mãnh liệt ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Sau đó, hắn lùi ra xa, làm một động tác cúi chào chuẩn chỉnh.
- Tiết mục đến đây là hết, ba vợ của anh có vui vẻ hài lòng không?
Ba nữ nhao nhao gật đầu, Cổ Lệ Na Trát càng là lặng lẽ sờ sờ lấy chỗ mu bàn tay của mình, gương mặt hồng thắm trông vô cùng dễ thương.
- Tới tặng cho lão công một cái ôm nào!
Thẩm Ngôn làm bộ dang hai tay ra, mỉm cười chờ "sáu cái bình sữa" nhào vào lòng mình,
- Cút!!!
Ba nữ đồng thanh nói, mị nhãn vứt tứ tung qua lại.
“Má nó! Lại cơm chó!”
"Khϊế͙p͙! Thẩm lão sư ghẹo gái kiểu đó, ai mà chịu nổi, chịu sao nổi?"
“Đây là chương trình tống nghệ hay tống cơm chó vậy”
“Đả đảo Thẩm Ngôn!!!”
“Thẩm lão sư là bậc thầy lái xe, lão sư có nhận đệ tử không?”
“…”
Trên mạng lại là một hồi than trời trách đất, mùi cơm chó bay tận mây xanh, tiếng oán than không dứt.
Bớt chợt, Thẩm Ngôn nói:
- Chưa đâu, cái này chỉ là lông gà vỏ tỏi thôi….
Ánh mắt của Thẩm Ngôn làm bộ nhìn tam nữ một cách say đắm, sau đó cười cười nói:
- Anh còn có thể ‘tạo ra’ được một người sống sờ sờ nữa đó, thấy ghê hông!
- Oa, lợi hại như vậy sao? Đây chính là trình độ ảo thuật cấp bậc hơi bị cao đấy.
- Thật à, anh còn có tài lẻ này thiệt hả?
- Đúng vậy, nhưng loại ảo thuật này tôi chỉ biễu diễn khi chỉ có 4 người chúng ta thôi, cam đoan không "lòi ra" người, tôi không lấy tiền!!!!
Ba cô gái xúm tụm lại, bị Thẩm Ngôn nãy giờ mê hoặc đến điên đảo rồi.
- Tiểu tử thúi!
Tống Đan Đan cùng Tống Tổ Nhi ráng nín nhịn, cuối cùng nhẫn không được, vẫn là phì cười thành tiếng, Tống Đan Đan đưa tay ra đánh nhẹ lên cánh tay Thẩm Ngôn một cái.
Nhạc Vân Bằng cũng phá ra cười lớn, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Mà người xem trên mạng thì hiển nhiên đều đã thành tinh, không ngây thơ như ba cô nương kia, ý nghĩa câu đùa của Thẩm Ngôn là gì, bọn họ vừa nghe liền hiểu rõ. Vì thế bình luận lập tức không ngớt hiện lên:
"Tui bất lực rồi nha, Thẩm lão sư đang yên đang lành cứ đột ngột bẻ lái hoài à, mặc dù tui có vé thành viên, không lo mất tiền, nhưng mà tui say xe nặng a a a a."
"Động một chút lại bẻ lái, Thẩm lão sư à, xin hỏi tiết tháo của ngài vứt đi đâu rồi?"
"Ha ha ha ha ha ha, cười chết tui rồi, các cô các cậu mau xem vẻ mặt của Đông Lỵ Á bọn họ kia? Hình như vẫn chưa hiểu gì đúng không? Đúng là ngốc quá!"
"Thì ra Thẩm lão sư lại là người đồng đạo với tại hạ, tại hạ bất tài, nhưng vẫn thừa sức có thể biến hóa ra một người."
"Biến ra một người thì đã là gì, cho tại hạ đủ ‘đối tác’ xem, tại hạ có thể biến ra cả một dân tộc luôn đây này."
"Rất thích xem Thẩm lão sư chững chạc đàng hoàng mà lại nói những lời vô sỉ hí hí."
“. . ."
Phân chia công việc xong, bảy thành viên liền tách ra để chuẩn bị cho tiết mục của mình. Bốn cô nàng trẻ tuổi kia thì lo thống nhất vũ đạo; Nhạc Vân Bằng cùng Tống Đan Đan dợt trước thử những gì lát nữa định nói; Thẩm Ngôn thì đi tìm một nhân viên công tác, nhờ cậu ta hỗ trợ mình đi ra bên ngoài mua đạo cụ.
Bài poker, nhựa cao su, mảnh dây câu. . .
Muốn biểu diễn ảo thuật thì nhất định phải có đạo cụ, tiết mục càng phức tạp, càng có quy mô hoành tráng, thì đạo cụ theo đó cũng cần phải chuẩn bị rất nhiều. Bất kỳ nhà ảo thuật gia nào cũng đều là như thế.
Không có dụng cụ hỗ trợ mà biểu diễn ảo thuật được, thì lúc đấy không nên gọi là ảo thuật gia nữa, mà phải gọi kẻ đó là ma pháp sư rồi.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, ngoài Lôi Gia Âm còn đang ôm lấy máy vi tính nghiên cứu thông tin cho chuyến đi du lịch sắp tới, thì những người còn lại đều đang lũ lượt kéo nhau ra hậu trường đằng sau rạp hát.
- Thật có lỗi, thật có lỗi, đã để các bạn phải đợi lâu rồi!
Đông Lỵ Á cầm micro tự tin đi lên sân khấu, hôm nay nàng sẽ đảm nhiệm vai trò MC cho buổi biểu diễn ngẫu hứng này.
Người xem bên dưới rất biết giữ mặt mũi cho nhà đài, hầu hết bọn họ là sinh viên do tổ tiết mục tìm đến từ trường đại học gần đó. Đều là người trẻ tuổi, thế nên may mắn gặp được ngôi sao lớn như Đông Lỵ Á, mọi người liền vô cùng nhiệt tình reo hò đáp lại lời nàng, tạo ra hiệu ứng cực tốt cho bên quay phim.
Địch Lỵ Á lại nói thêm vài câu chào hỏi xã giao, sau đó mới tiến vào chủ đề chính, giới thiệu tiết mục đầu tiên là tiết mục biểu diễn vũ đạo của bốn cô gái.
Thẩm Ngôn sẽ biểu diễn ảo thuật tiếp sau đó, cuối cùng là tiểu phẩm hài kịch của Nhạc Vân Bằng cùng Tống Đan Đan đảm nhiệm vai trò áp trục.