Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 149: Chúng ta là gì của nhau?

Theo tiếng than trời trách đất của Thẩm Ngôn, khí linh Chân Long sau khi nuốt viên Kim Đan vào bụng, hình dáng nó ngày càng ngưng thực, từ một đoàn khí linh bỗng chốc trở thành thể rắn.


Chân Long giờ đây, toàn thân phủ một màu hắc sắc sáng bóng tường vân, nhìn qua như một cái ngọc bội được làm từ đá đen vậy.
Sâm u mà cũng vô cùng chói mắt, linh khí từ bốn phương tám hướng hội tụ vào bản thân nó chứ không phải hội tụ vào Kim Đan như trước kia nữa.


- Iris, đây là tình huống gì?
Thẩm Ngôn nhìn vào nơi đan điền mình, hắn có thể cảm giác mình với con Hắc Long này có sự liên kết vô cùng đặc biệt.


Hắn cảm thấy gọi tên thứ đồ chơi này là Hắc Long vẫn đúng hơn, dù sao trải qua biến hóa, toàn thân nó hoàn toàn đen thui, bề mặt nhẵn nhụi sáng bóng, nó tỏa ra khí tức sâm lạnh như cửu u địa ngục vậy.


- Đinh! Trải qua dò xét, Kim Đan của chủ nhân trải qua Hắc Long cắn nuốt, bản thân nó đã trở thành Long Đan, một thứ chân chính thuộc về nó.
Thẩm Ngôn có chút mộng bức.
- Thế là con Hắc Long này sẽ thay thế viên Kim Đan của ta sao?
- Hiện Iris trải qua phân tích, thì đúng là như vậy!


Kể từ khi Thẩm Ngôn có thể tu luyện như võ giả, hệ thống của hắn đã có sự biến đổi lớn, Hồn Đan vốn dĩ là nơi của hệ thống, huyết mạch chi lực của Hắc Long đã cắm rễ vào mã nguồn của Chip, trở thành một phần của hệ thống, cùng tiến cùng lui với hệ thống.


Theo lý thuyết thông thường, người cường hóa sau khi hấp thụ huyết mạch lực đều là như thế.
Nhưng.
Thẩm Ngôn hoàn toàn khác, hắn là người cường hóa duy nhất.
Có không gian đan điền.


Nếu Hắc Long có thể tách ra để có một không gian phát triển riêng, nó dại gì không làm chứ. Bản tính của Hắc Long vốn cường thế, không bao giờ khuất phục, bản thân bị nhân loại hấp thu cũng là ủy khuất cho nó rồi.


Bây giờ lại có không gian cho nó phát triển, nó ngu gì mà không làm chứ? Đây là bản chất từ trong di truyền của Long tộc. Ngay cả bây giờ chỉ còn là một tia khí linh như Hắc Long cũng là thế.
Tính độc lập tự chủ rất mạnh.
Huống chi việc này chẳng hề ảnh hưởng xấu đến Thẩm Ngôn.


Lúc trước thay vì chỉ lúc tu vi đề thăng, Thẩm Ngôn mới tận dụng được điều đó mà chuyển hóa linh lực thành Long Lực được, làm gia tăng lực lượng huyết mạch Hắc Long.


Bây giờ thì khác, có Long Đan trong đan điền tự vận chuyển, hắn cảm thấy thời thời khắc khắc linh lực đang chuyển hóa từng chút một thành Long Lực.
Tuy số lượng cực kỳ nhỏ yếu, nhưng dù sao cũng tốt hơn trước đây rất nhiều.


Thở ra một ngụm trọc khí, cảm thụ một chút sức mạnh của mình, Thẩm Ngôn chưa bao giờ cảm thấy mạnh mẽ như thế.
Như Superman vậy.
Một quyền có thể đấm bể núi.
Một chân có thể tách giang sơn.
Tất nhiên tất cả chỉ là tưởng tượng của hắn thôi, có cái cọng lông mà mạnh được như thế.


- Iris! Duy trì chú ý đến mọi cử động của Long Đan nhé!
- Dạ thưa chủ nhân.
Đề phòng vạn nhất vẫn hơn, dù sao tình huống quá quỷ dị, hắn đang đề phòng mình bị thôn phệ hay bị điều khiển các kiểu, ai mà biết trước được.


Thẩm Ngôn rất nhanh liền tắm xong, hắn đổi một thân quần dài áo thun mặc ở nhà cho thoải mái, xong xuôi liền đi xuống phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Hồi trưa hắn và Cổ Lệ Na Trát bị kẹt cứng trên đường, hiển nhiên vẫn còn chưa ăn gì.


Hắn thật sự đói bụng, vốn sáng nay trên máy bay cũng không ăn gì. Mặc dù hắn là võ giả, có thể nhịn đói cả tuần không thành vấn đề, nhưng mỹ thực vẫn là thứ cần phải hưởng thụ, đó là một nhu cầu để thỏa mãn tinh thần rồi, hắn còn chưa đạt tới trình độ có thể ‘cởi bỏ hết nhục dục’ khoa trương như vậy.


Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều, chỉ có rải rác vài thứ ăn được, đoán chừng là do ba cô gái trong nhà mua về để nấu đại ăn ban đêm chống đói.
Thẩm Ngôn lấy mấy quả cà chua ra, chuẩn bị làm nhanh tô mì cà chua trứng gà.


Hắn đang nấu nướng dở tay thì Đông Lỵ Á và Lưu Sư Sư vừa khéo xuống lầu. Ba người gặp mặt bèn khách khí lên tiếng chào hỏi lẫn nhau.


Đã gần một tháng không gặp, lúc trước kia chỉ mới vừa bắt đầu làm quen một chút thì đã vội tách ra, hiện giờ lần nữa gặp lại, trong lòng ba cô gái, Thẩm Ngôn lại trở thành một người xa lạ.


Một lát sau, Cổ Lệ Na Trát đã tắm rửa xong cũng đã đổi một thân quần áo mặc ở nhà gọn gàng sạch sẽ mới từ trên lầu đi xuống. Nàng mặc một cái quần soóc màu đen, một cái áo thun freesize rộng rãi, mái tóc dài còn ẩm ướt vì vừa gội buông xõa sau lưng, trông khoan khoái nhẹ nhàng mà cũng xinh xắn cực kỳ.


Nàng trực tiếp đi vào phòng bếp, vui vẻ hỏi Thẩm Ngôn:
- Có phần của tôi luôn à?
Thẩm Ngôn gật đầu, mỉm cười đáp:
- Ừm, vừa khéo mỳ chín rồi, mau lấy chén đũa ra đi.
- Để tôi!


Cổ Lệ Na Trát hào hứng đi lấy chén đũa, sau đó hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, cặm cụi chiến đấu.
- Ăn thật ngon!
- Oa, hiện tại mới thấy thật hâm mộ Mật Mật cùng Nhiệt Ba, mỗi ngày ở bên bển đều có thể được ăn mỹ thực ngon như thế.


Cổ Lệ Na Trát cực kỳ đói bụng, đã vậy tay nghề của Thẩm Ngôn còn cao siêu, ăn mỳ trứng cà chua thôi mà cũng thấy ngon miệng vô cùng, nàng vừa ăn vừa không ngừng suýt xoa cảm thán.


Tài nấu nướng của Thẩm Ngôn đại khái chính là thứ khiến ba cô gái có ấn tượng sâu đậm nhất về hắn. Còn nhớ kỹ lúc mới vừa kết hôn, Thẩm Ngôn chính là dùng kỹ thuật nấu nướng đỉnh cao chinh phục các nàng, khiến cho năm vị đại mỹ nữ này lập tức có hảo cảm với Thẩm Ngôn hơn rất nhiều.


Nghe Cổ Lệ Na Trát cảm thán không có nửa điểm khách sáo, hoàn toàn là lời thật phát ra từ nội tâm khiến hai người đang ngồi ở ngoài phòng khách là Đông Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư đều nhịn không được mà nuốt nước miếng.


Trưa nay Na Trát không có nhà, bọn họ lười nhác gọi thức ăn bên ngoài, đương nhiên cũng không ai chịu xuống bếp nấu cơm, vì vậy mỗi người ngâm một tô mì, tùy tiện đối phó cho qua bữa.
Mì tôm là thứ có thể lấp được bao tử, thế nhưng hương vị đương nhiên chẳng mấy ngon lành.


Lúc nãy nghe mùi thơm bốc ra từ trong bếp, hai người đã có chút thèm thuồng, giờ lại nghe Na Trát cảm thán khen ngon, bọn họ thiếu điều ứa nước miếng, thật sự là muốn đi qua ăn ké.


Chỉ là chung quy hai nàng vẫn thấy ngượng ngùng, dù sao vừa rồi lúc Thẩm Ngôn nấu cơm đã từng hỏi qua các nàng có muốn ăn hay không.
Khi ấy hai người theo bản năng khách khí từ chối, bảo là hồi trưa đã ăn rồi.
Nào ngờ Thẩm Ngôn thản nhiên gật đầu, không tiếp tục hỏi lại nữa.


Ăn uống no nê xong xuôi, Cổ Lệ Na Trát vừa ngâm nga bài hát vừa vui vẻ đi rửa chén.
- Tôi ra ngoài có chút chuyện, các cô làm gì làm đi!
Thẩm Ngôn đi lên lầu, mặc vào một chiếc áo khoác, để lại một câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.


Mọi người cũng chẳng là gì của nhau, nên Thẩm Ngôn chỉ qua loa nói một tiếng là được, ngược lại nếu cục cưng Nhiệt Ba hay Tố Tố ở đây, các nàng sẽ nhõng nhẽo với hắn một hồi a.
- Xì! Lạnh lùng boy nha!
Cổ Lệ Na Trát lúc này ngồi trên ghế sofa, nhìn theo bóng lưng của Thẩm Ngôn mà mắng thầm.


- Ai nha! Na Trát nhà ta là phạm hoa si rồi sao?
Lưu Sư Sư ngồi một bên nghe thấy Cổ Lệ Na Trát đang u oán mắng Thẩm Ngôn thì cười ha ha trêu ghẹo.
- Hứ! Có quỷ mới thích hắn!
Cổ Lệ Na Trát phản bác.
Đông Lỵ Á đang giũa móng tay mình, nghe nàng nói thế cũng nói chen vào.


- Thế thì cậu quan tâm anh ta làm gì, chúng ta chỉ ở chung một năm thôi, năm sau là đường ai nấy đi rồi!
Cổ Lệ Na Trát nghe Đông Lỵ Á nói thế thì cúi đầu, lại nhìn ra phía cửa, miệng lẩm bẩm.
- Thực sự chúng ta không là gì của nhau sao?
…...........................