Tư Đồ Phong đe dọa ám vệ Cửu, tất cả người trên đỉnh núi đều là Ma Giáo. Cuối cùng ám vệ Cửu mới bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn văn tự cổ hình thù kỳ quái trong hang núi. “Sao ngươi rơi xuống đây?” Tư Đồ Phong vỗ vỗ khuôn mặt căng thẳng của hắn, “Còn dẫn đám ma đầu này tới?”
Ám vệ Cửu hoàn hồn, “Một vị… Nhân sĩ võ lâm thân thiết với Nhị công tử nói cho thuộc hạ, Tam công tử đang ở Tiểu Kiếm Sơn. Thuộc hạ liên lạc với ám vệ đang tìm kiếm tung tích Tam công tử tại Bạch Long Trại rồi cùng đến đây.” Hắn sực tỉnh, “Tam công tử, ám vệ Nhất chết rồi.”
Tư Đồ Phong ngẫm nghĩ, hình như ám vệ Nhất là ám vệ ban đầu y chọn, thuận miệng hỏi, “Chết thế nào?”
Ám vệ Cửu cố nén cảm giác khô nóng cả người, trầm trọng nói, “Bọn thuộc hạ chuẩn bị lục soát ngọn núi, không ngờ lại gặp đoàn người áo trắng. Một người trong đó chống cây dù, thuộc hạ từng thấy hắn bên cạnh ‘Ân Vô Hận’.”
Tư Đồ Phong nghi ngờ hỏi, “Dẫn đầu chắc là Ân Vô Hận?”
Ám vệ Cửu chậm rãi lắc đầu, “Là một nữ nhân mặc đồ trắng bịt mặt. Bà ta hỏi ai là ám vệ Cửu. Còn nói mình là đệ tử của Điểm Giáng Phái, không có ác ý, chỉ phụng lệnh Nhị công tử đi tìm thuộc hạ…”
Tư Đồ Phong cười nhạt, “Mẹ ta cai quản Điểm Giáng Phái tại núi tuyết Cống Ca, không tranh sự đời, sao có khả năng vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi?”
Ám vệ Cửu ngơ ngác nói tiếp, “Lúc đó thuộc hạ đang định tiến lên thông báo, ám vệ Nhất lại chặn thuộc hạ, bước lên nhận mình là ám vệ Cửu…”
Tư Đồ Phong nở nụ cười, “Tiểu gia dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nữ ma đầu kia biết ai là ám vệ Cửu thì không nói hai lời hạ độc thủ.”
Ám vệ Cửu trầm ngâm, “Vâng. Võ công của nữ ma đầu kia rất giống ‘Ân Vô Hận’.”
Tư Đồ Phong buông hắn ra, “Ám vệ Nhất thay ngươi chịu chết, sao ngươi vẫn rơi xuống vực?”
Ám vệ Cửu nói, “Bên cạnh nữ ma đầu có một nam nhân mập lùn, tự xưng là đã gặp thuộc hạ dưới khe núi Đan Sơn trấn, nhận ra thuộc hạ mới là ám vệ Cửu. Nam nhân chống dù lại phản đối, nói khi đó hắn cũng thấy thuộc hạ, một mực khẳng định ám vệ Nhất mới là thuộc hạ.”
Tư Đồ Phong nghĩ mãi không hiểu, “Người chống dù cũng là Ma Giáo, vì sao phải bảo vệ ngươi?”
Ám vệ Cửu cũng không rõ, “Thuộc hạ không biết. Nữ ma đầu thấy hai người tranh chấp không ngừng thì quyết định giết hết tất cả. Thuộc hạ không dám liên lụy tới các huynh đệ nên bước lên tự nhận…”
Tư Đồ Phong hỏi, “Ngươi đánh mấy chiêu với nữ ma đầu nọ?”
Ám vệ Cửu tức khắc hổ thẹn, “Thuộc hạ bất lực, chưa tiến lên thì bị một người mặc đồ đen ném xuống vực.”
Tư Đồ Phong cười ha hả, “Bất tài chớ làm thơ, không bản lĩnh đừng ra vẻ anh hùng. May mà tiểu gia nghe thấy tiếng nên mới túm được ngươi ngoài cửa động! Có điều… Lúc đó tiểu gia loáng thoáng nghe thấy đám người gọi tên Ân Vô Hận, rồi một trận ma âm điếc tai vọng xuống. Cứ tưởng Hoan Hỉ Giáo tìm, chẳng ngờ lại phức tạp như vậy. Có lẽ đám áo trắng giết ngươi là một nhóm, còn tên áo đen cứu ngươi mới là Ân Vô Hận.”
Nói đến đây, hai người đều cảm giác có điểm không đúng.
Tư Đồ Phong sinh nghi, đứng dậy đi một vòng quanh ám vệ Cửu, “Ngươi chỉ là ám vệ, sao lại vinh hạnh như thế? Ai cũng liều mạng muốn cứu ngươi hoặc muốn giết ngươi. Cả Ân Vô Hận cũng phải đứng ra vì ngươi?” Ngẫm lại vẫn thấy không đúng, “Ân Vô Hận muốn cứu ngươi, vì sao phải ném ngươi xuống vực? Nếu hắn định giết ngươi thì cứ để nữ ma đầu áo trắng giết ngươi cho rồi, cần gì phải mất công ném ngươi xuống vực?”
Ám vệ Cửu nghe tới đây thì như ba dặm mây mù, nghi hoặc của hắn thật sự quá nhiều, theo Tư Đồ Khánh, ‘Ân Vô Hận’ không phải Ân Vô Hận. Theo giáo chủ áo trắng, tiểu chủ nhân không phải Tư Đồ Nhã. Giáo chủ áo trắng nọ muốn hắn đến Tiểu Kiếm Sơn tìm Tư Đồ Phong, lại có một nữ nhân ăn mặc giống hệt chờ ở đây giết hắn. Mà hai người một nam một nữ võ công tương tự này hình như đều quen biết Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Phong lại phỏng đoán người áo đen cứu hắn hoặc giết hắn lại là Ân Vô Hận… Đầu óc hắn quay cuồng, không biết làm cách nào xâu chuỗi tất cả những manh mối rối như tơ vò này thành một, vô thức giơ tay gãi ngứa bên gáy, lúc này mới phát giác bên gáy có mấy vết cào đầm đìa máu tươi.
Tư Đồ Phong hừ một tiếng, “Trúng độc từ bao giờ?”
Ám vệ Cửu hồi tưởng thật lâu, “Là móng tay của người áo đen.”
“Tiểu gia vốn định hút máu độc ra cho ngươi.” Tư Đồ Phong dùng lòng bàn tay lau vết máu trên mặt, “Ngươi lại chẳng biết ơn. Nay xem ra độc này cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà Ân Vô Hận ngu xuẩn thật, đã ném ngươi xuống để ngươi tan xương nát thịt thì việc gì phải hạ độc không nguy hiểm đến tính mạng?”
Tư Đồ Phong không nhắc thì thôi, nhắc tới, ám vệ Cửu lại không nhịn nổi, ngồi xuống đất nhập định, dẫn khí xuống đan điền, cố sức kìm nén chất độc kêu gào đòi tác quái, nhưng vừa điều khiển nội lực, kỳ kinh bát mạch lại quặn đau khó chịu, ham muốn hừng hực bốc lên, trong đầu quay cuồng những hình ảnh tươi đẹp thân mật cùng Tư Đồ Nhã ngày trước.
Tư Đồ Phong thấy ám vệ Cửu dốc lòng vận công tán độc thì không quấy rầy nữa.
Y đã ngớ người trong hang đá cao chót vót giữa lưng chừng núi này bảy ngày. Cả hang chỉ có hai cái động lớn nhỏ, cao năm trượng, vòm hang và mặt đất chi chít chữ viết xem không hiểu. Chỉ có bức tường đá dài một dặm này là bằng phẳng như gọt, hoàn toàn không có chữ gì.
Trừ những thứ đó, trong hang còn giường đá, thậm chí có cả chum đựng gạo và nước, bàn bếp củi lửa, sổ sách ố vàng. Sổ sách ghi chép tên người và ngày tháng, dưới cùng còn viết ba chữ ‘Tư Đồ Khánh’. Tư Đồ Phong từng nghe phụ thân Tư Đồ Khánh kể, hai mươi năm trước, Tư Đồ Khánh nhận lệnh bế quan tự kiểm điểm tại Tiểu Kiếm Sơn, tìm hiểu bảy mươi hai kiếm thức Kiếm Môn, nên may mắn tránh thoát cuộc thảm sát của Hoan Hỉ Giáo. Ngày tháng trùng khớp.
Chắc hẳn nơi này chính là vị trí đệ tử Kiếm Môn bế quan năm đó. Ban đầu Tư Đồ Phong không hiểu, lúc phụ thân xuất quan thì Kiếm Môn đã bị hủy diệt, trong hoàn cảnh không còn ai tương trợ, phụ thân làm cách nào trèo lên đỉnh núi. Về sau nhìn lại ngày tháng bế quan, y mới phát hiện khi đó vách núi không đóng băng, chỉ cần khinh công hơn người là có thể bám vào kẽ đá leo lên.
Như vậy nghĩa là, y chỉ có thể ở trong hang động này chờ tuyết tan. Cũng may trong hang có lương thực và nước uống…
Nhưng hai mươi năm trước Kiếm Môn không còn lại chút gì. Vì sao trong hang có lương thực và nước, hơn nữa lúc y mới vào thì đuốc trên vách hang vẫn cháy.
Tư Đồ Phong ngồi trên giường đá, chống cằm trầm tư, chẳng lẽ gặp quỷ? Y rất muốn tìm một người để chia sẻ chuyện kỳ quái này, khó khăn lắm mới có ám vệ Cửu đến đây, chẳng ngờ phiền toái cũng theo đến.
Trên đỉnh núi là nữ ma đầu áo trắng và đại ma đầu Ân Vô Hận, trèo lên được thì cũng đâm đầu vào chỗ chết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Đồ Phong bất giác say sưa ngủ. Ngủ một giấc tỉnh lại, ánh mặt trời đã hắt vào hang đá. Ám vệ Cửu vẫn ngồi dưới đất, áo khoác ướt đẫm, trán mướt mồ hôi. Y lười biếng duỗi người, “Này, vẫn chưa ép độc ra à?”
Ám vệ Cửu không phản ứng. Tư Đồ Phong tự thấy vô vị, dứt khoát ngồi xuống phía sau hắn, “Phiền quá.” Dứt lời thì giơ tay dẫn nội lực đến huyệt Lao Cung, truyền sang tấm lưng ướt đẫm của hắn. Ám vệ Cửu hít sâu một hơi, tấm lưng vô thức căng chặt.
Tư Đồ Phong cười hỏi, “Thoải mái chưa?”
Ám vệ Cửu thình lình sặc ra một ngụm máu, cả người đổ về phía trước. Tư Đồ Phong thấy tình hình không ổn thì vội vàng rút tay về, lật hắn nằm ngang, bắt mạch cho hắn. Nào ngờ vừa chạm vào đã thấy cổ tay hắn nóng rực như hòn than. Tư Đồ Phong không hiểu Kỳ Hoàng Chi Thuật, thấy hắn chỉ mành treo chuông thì rất buồn bực, “Ngươi vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm tiểu gia là để chết trước mặt tiểu gia hả?”
Ám vệ Cửu nghe vậy thì mở mắt, ánh mắt lại mông lung, “Mười ba năm…”
Tư Đồ Phong hỏi, “Mười ba năm gì?”
Vành mắt ám vệ Cửu đỏ hoe, lẩm bẩm, “Ròng rã mười ba năm…”
Tư Đồ Phong nghĩ đầu óc mình có vấn đề nên mới trả lời tên ngốc trúng độc nửa mê nửa tỉnh này. Thấy ám vệ Cửu nóng quá, y thò tay cởi áo khoác ướt đẫm của ám vệ Cửu, định rút đoản đao ám vệ Cửu giấu trong tay áo đặt sang một bên, ám vệ Cửu lại vô thức bắt lấy đoản đao, dù năm ngón tay bị lưỡi đao cứa vào cũng không chịu buông.
Tư Đồ Phong nén giận, “Tiểu gia thấy ngươi không trúng độc, mà là trúng tà.”
Hai mắt ám vệ Cửu chợt sáng lên, “… Không phải Tam công tử?”
Tư Đồ Phong chỉ nghĩ tinh thần hắn không ổn định, lạnh lùng nói, “Nhìn cho kỹ đi, ta là Tư Đồ Phong, không phải Tư Đồ Nhã.” Hai người nhìn nhau không nói một hồi, y sực nhớ lại, tết Nguyên Tiêu mười ba năm trước, phụ thân tưởng nhầm y là Tư Đồ Nhã, đưa y đi xem hội hoa đăng. Bây giờ y mới hiểu “Mười ba năm” và “Không phải Tam công tử” nghĩa là gì, không khỏi chăm chú nhìn ám vệ Cửu — Đuôi mắt hơi xếch, thoáng chốc trùng lặp với đứa nhỏ ngồi bên miệng giếng năm nào. Y ngờ vực hỏi, “Xâu mứt quả đưa cho ngươi… Về sau có ăn không?”
Ám vệ Cửu im lặng thật lâu, cuối cùng mất hết can đảm, chậm rãi nói, “Thuộc hạ không nỡ ăn, sau đó bị quản lý đội ám vệ lấy mất.”
Tư Đồ Phong thật sự không ngờ đứa nhỏ y hứng trí nhận nuôi năm đó đã lớn thế này, còn trùng hợp trở thành ám vệ của y, tức khắc cảm giác vô cùng thành tựu, “Chả sao, đợi rời khỏi nơi quỷ quái này thì mua nữa cho ngươi ăn.” Y càng nghĩ càng tự hào, mà càng nghĩ càng tức giận, “Tiểu gia tốt bụng nhận nuôi ngươi, sao ngươi cứ khăng khăng một mực bám theo Tư Đồ Nhã?” Vừa dứt lời đã hiểu ra, năm đó y giả mạo Tư Đồ Nhã đi hội đèn lồng. Lúc này tự biết đuối lý, chỉ sợ ám vệ Cửu thắc mắc, buộc y nói ra chuyện xấu xa về hùa với Tư Đồ Tung làm năm đó, “Mà thôi! Chúng ta bỏ qua chuyện cũ!”
“Ân tình của tiểu chủ nhân.” Ám vệ Cửu mệt mỏi thể cả xác lẫn tinh thần, nhắm mắt lại nói, “Thuộc hạ ghi nhớ trong lòng, kiếp sau báo đáp.”
Tư Đồ Phong cũng biết ám vệ Cửu trúng độc rất nặng, nhưng không biết hắn trúng độc gì, khá là khó chịu — Té ra tên này báo ân nhầm sang kẻ địch của y, rồi lại cho rằng kiếp này đã thanh toán sòng phẳng? Ánh mắt vô tình chuyển xuống bụng dưới của ám vệ Cửu, thấy nơi đũng quần hắn phồng lên, y hiểu ra, nhịn không được mắng, “Chỉ trúng dâm độc mà ngươi dám giả vờ bi tráng như sắp chết với tiểu gia hả?”
“…” Ám vệ Cửu lật người bò dậy, định chạy trốn.
Tư Đồ Phong tóm lưng quần hắn, chẳng tốn mấy sức đã lôi được hắn xuống dưới mình, tiện đà bóc ra hai cánh mông săn chắc. Ám vệ Cửu bị ép quỳ rạp trên nền đất, im lặng thò tay che chắn nơi nhạy cảm. Ban đầu Tư Đồ Phong không có hứng thú gì với nơi đó, giờ nhìn hắn giấu đầu hở đuôi thì tự nhiên hưng phấn, “Thì ra ngươi cũng biết!”
Ám vệ Cửu khàn khàn nói, “Không phải dâm độc, thuộc hạ vận công chống cự… Võ công… Không còn.”
Tư Đồ Phong thích thú gạt tay hắn ra, “Mè nheo nữa là mạng cũng mất luôn đấy.”
“Không còn võ công thì ích gì nữa!” Chẳng biết ám vệ Cửu lấy bướng bỉnh ở đâu, thình lình quát to một tiếng.
Tư Đồ Phong tức quá, vả một cái đau điếng vào mông hắn, “Ám vệ Nhất dùng mạng đổi mạng cứu ngươi, ngươi chưa báo thù cho hắn đã muốn chết rồi?!”
Ám vệ Cửu giật mình, “Báo thù?” Chợt nhận ra ngón tay Tư Đồ Phong đã theo kẽ mông luồn vào bên trong, hắn giãy giụa, “Không phải…”
Tư Đồ Phong ngừng tay, “Cái gì không phải?”
Ám vệ Cửu lặng lẽ nhìn vết rạn trên lưỡi đao cong, hình ảnh Tư Đồ Nhã đêm khuya cầm tay hắn, ghé môi hôn lưỡi đao vẫn mồn một trong đầu hắn, nhưng dường như cũng đã qua mấy đời. Hắn suy sụp đặt đao xuống, “Thuộc hạ từng quan hệ bất chính với người trong Ma Giáo, cũng từng… với Nhị công tử… Không thể, mắc thêm lỗi lầm.”
Tư Đồ Phong giận tới bật cười, “Được, ám vệ Cửu, dù ngươi tằng tịu với lũ cặn bã chẳng ra gì, hoặc dù có chết thì ngươi cũng dứt khoát từ chối thân mật với tiểu gia phải không? Ngày xưa ta cứu mạng ngươi, nuôi báo cô ngươi tại Tư Đồ gia mười ba năm là để cái tên vong ân phụ nghĩa ngươi tát vào mặt ta sao? Thế chẳng bằng ta nuôi một con chó, ít nhất nó còn biết vẫy đuôi với ta! Ám vệ như ngươi thì là cái gì mà dám lên mặt như thế, là cái gì?”
Chẳng biết tại sao những lời nhục mạ này khiến ám vệ Cửu cảm giác như bị lột da róc thịt, rồi lại khuây khỏa không gì sánh bằng.
Dẫu sao, Tư Đồ Phong vẫn khác Tư Đồ Nhã. Trước kia, Tư Đồ Nhã luôn khiến hắn có ảo giác… Rằng hắn vô cùng quan trọng. Dù Tư Đồ Nhã không làm gì cả, hắn vẫn cảm nhận được bản thân hắn vốn không nơi nương tựa, không đáng một đồng, lại là báu vật vô giá trong mắt y. Giống như chỉ cần hắn bị giày vò, Tư Đồ Nhã sẽ biết. Hắn bị thương, Tư Đồ Nhã sẽ đau lòng. Tư Đồ Nhã bị thương, hắn cũng sẽ đau lòng. Dường như hắn bị thương, là phải trở về bên Tư Đồ Nhã, có nơi để về, có người thương hắn. Bởi vậy dù có rơi vào dầu sôi lửa bỏng thì hắn vẫn rất vui mừng.
Như muốn xác nhận ảo giác này đã thật sự một đi không trở lại, hắn ngập ngừng thốt lên, “Thuộc hạ, là…”
Tư Đồ Phong nhướn mày, “Là cái gì?”
Ám vệ Cửu cắn chặt răng, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đáp, “Một con chó.”
Tư Đồ Phong không hiểu.
Ám vệ Cửu siết chặt nắm đấm, im lặng đợi. Tư Đồ Phong vẫn không hiểu gì, cũng đợi cùng hắn… Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Ám vệ Cửu gật đầu, lẩm bẩm, “Chính xác là một con chó chết chủ, không ai cần.”
Tư Đồ Phong lại nhớ tới đứa nhỏ ngồi bên miệng giếng không ai đếm xỉa năm nào, mềm nhũn cả lòng, to tiếng quát nạt, “Ám vệ Cửu, ngươi dám chửi tiểu gia không phải người! Ngon thì chửi nữa đi, đánh người một ngàn bị thương tám trăm mà dám quanh co lòng vòng! Tiểu gia chửi nhau với ngươi đảm bảo lưu loát tám trăm câu không thèm lặp từ! Ông đây không chửi ngươi té mặt chỉ muốn đi đầu thai thì ông không phải Tư Đồ Phong!”
Ám vệ Cửu lãnh đạm đáp, “Té tát.”
Tư Đồ Phong sửa lại, “Đúng, chửi ngươi té tát.”
Ám vệ Cửu giữ tư thế quỳ sấp, kính cẩn nghe lệnh tách hai đầu gối, vùi đầu xuống đất. Không phải hắn không biết làm thế nào để trở thành ám vệ giỏi, mà là hắn không thể ép buộc mình thật lòng thật dạ, chỉ mông lung và cứng nhắc tiếp tục. Hắn nghe nói người nhận nuôi hắn là Nhị công tử Tư Đồ Nhã, từ nhỏ tới lớn thiện lương hiền hậu, là mọt sách dễ bị bắt nạt, hắn muốn tỏ ra mạnh mẽ đáng tin cậy trước mặt Tư Đồ Nhã, đao kiếm đâm không thủng, oai phong bễ nghễ, gặp nguy không hoảng, như một tấm khiên không chỗ hở. Mười ba năm, hắn vì tiểu chủ nhân trong tâm khảm mà cố gắng trở thành một ám vệ như vậy. Sau đó những trò hề chồng chất ập tới. Rồi cũng từ đó, Tư Đồ Nhã không phải Tư Đồ Nhã, hắn cũng không cần tiếp tục là hắn. Hắn đã hiểu ra, giống như khởi đầu cuộc sống mới, báo ân, hắn không có gì để báo đáp, bèn dựa theo lời dạy của Hồ Bất Tư, lấy lòng nói, “Tiểu chủ nhân, nơi đây hoang vắng, tình hình khẩn cấp, không thể kìm chế… Nếu không chê thì xin tạm thời dùng… Thứ dơ bẩn… Của thuộc hạ…”
Tư Đồ Phong thót bụng, chỉ thấy chướng tai không chịu nổi, vội vàng bịt miệng hắn, “Dơ cái gì mà dơ! Khỏe rồi thì đứng dậy cho tiểu gia! Đang yên đang lành, ở chung với tiểu gia một lát đã biến thành chó, không biết còn tưởng vật họp theo loài, gần mực thì đen!”
“…” Ánh nắng ngoài hang hắt vào, lưỡi đao trên đất loang loáng phát sáng, hắt vào mắt ám vệ Cửu tới đau buốt. Hắn chói mắt, cảm giác vết rạn trên lưỡi đao trông như chữ viết, không cầm nổi lòng vươn tay ra nhặt.
Tư Đồ Phong tưởng hắn lại định dùng đao rạch mặt như lần đầu tiên bị Tư Đồ Nhã vứt bỏ, vội vàng cướp lấy thanh đao.
Ám vệ Cửu khẽ kêu một tiếng, bắt lấy bàn tay cầm đao của Tư Đồ Phong, ấn xuống đất. Tư Đồ Phong đành chịu, “Được rồi! Tiểu gia lên cơn điên với ngươi cũng vui!”
Ám vệ Cửu tập trung tinh thần, chăm chú nhìn lưỡi đao một lát, cố gắng lên tiếng, “Thịt…”
Tư Đồ Phong nghe vậy thì sáng mắt, đang tuổi ăn tuổi lớn, từ lúc bắt chim ưng nướng ăn rồi vào hang thì đã rất lâu y chưa được ngửi thấy mùi thịt, bèn cấp tốc rút bàn tay bịt miệng ám vệ Cửu về, im lặng theo dõi.
Ám vệ Cửu không vội nói chuyện, nằm im nhìn lưỡi đao một lát, rồi nhảy lên nhìn vòm hang, tiện đà quay nửa vòng tại chỗ, tiếp tục nhìn đao.
Tư Đồ Phong lạnh nhạt cảm thán, “Ngươi trúng độc này đúng là phức tạp.”
Ám vệ Cửu bình tĩnh nói, “Lưỡi dao. Chữ trên lưỡi đao.”
Tư Đồ Phong nửa tin nửa ngờ, ngước mắt nhìn theo hướng hắn chỉ, văn tự bằng chữ Tiểu Triện như Thiên Thư trên vòm hang vẫn ngang ngang dọc dọc, không đọc được.
Ám vệ Cửu nói, “Là chữ Tiểu Triện, nhưng chữ ngược, là viết ngược.”
Tư Đồ Phong nghe xong thì nhận lấy lưỡi đao sáng loáng, quả nhiên trông thấy chữ viết phản chiếu — Lưỡi đao. Hiểu được chữ này, đống văn tự dọc ngang lộn xộn khắp bốn phương tám hướng cũng giải quyết dễ dàng.
“Là lưỡi đao, có thể mở hỗn độn.” Tư Đồ Phong cầm đao tung hoành đủ tư thế, vừa nhận mặt chữ vừa đọc to, “Là cây đàn, có thể điều hòa hô hấp của ngàn vạn sinh linh trong thiên địa. Hòa trộn nhưng không lẫn, vì tạo hóa mà trui rèn… Trăm linh tinh, ngàn mũi nhọn… Phân chia dài ngắn, ngăn nước và mây! Không biết dùng đúng cách, há có thể kể công?” Một vài chữ nằm ở vị trí cực kỳ hiểm hóc, y phải nhảy lên đọc, tung mình qua lại giữa không trung, “Tiếng đàn thưa thớt, gió kiếm anh dũng, Huyền Mặc khắc khắc, vạt áo bay bay. Kiếm Môn vạn nhẫn, lặng lẽ như tuyết rơi, tiếng đàn lướt qua tình tang tình tang, trầm trầm bổng bổng. Lưỡi đao lưỡi đao, hay chi mà hay. Cùng ta mà đi, mặc đời cười nhạo.”
Mỗi lần đọc chữ trên lưỡi đao, Tư Đồ Phong đổi hướng qua qua lại lại, vòng tới vòng lui vài chục lần.
Ám vệ Cửu bàng hoàng nhìn hang đá tràn ngập ánh đao và bóng người, cảm giác uyển chuyển phi thường, trong lòng bình an, cũng quên mất mình đang trúng độc.
Tư Đồ Phong lại không nhận ra mình đã lấy đao làm kiếm, tới khi mặt trời tắt nắng, y cũng múa xong một chữ cuối cùng, thu kiếm, khoanh tay mắng, “Tiểu gia cứ tưởng ít nhất nó cũng phải chỉ ra đường sống, ai ngờ chỉ thao thao bất tuyệt, nói hươu nói vượn!”
Ám vệ Cửu im lặng mặc áo khoác, lại im lặng nhận đao từ Tư Đồ Phong. Hắn nghĩ, vì Tư Đồ Nhã hôn lên lưỡi đao này, nên hắn luốn mang nó theo mình, Giáo chủ áo trắng muốn hắn đến Tiểu Kiếm Sơn cứu Tư Đồ Phong, tức là đã có sắp xếp từ đầu. Điều này khiến hắn cảm giác Tư Đồ Nhã lại trở về bên cạnh hắn, cùng hắn khám phá những hàng chữ Tiểu Triện như Thiên Thư này. Đang định cất đao vào tay áo, lưỡi đao phủ đầy vết rạn ban đầu lại chảy xuống theo lòng bàn tay hắn, tan ra thành bột mịn.
Cùng lúc đó, toàn bộ hang đá bắt đầu rung động, cát bụi rụng xuống — Ám vệ Cửu thấy tình hình không ổn, không kịp nghĩ ngợi kéo lấy Tư Đồ Phong, dùng chút công phu còn sót lại lăn mình, bảo vệ y bên dưới. Đá vụn đập xuống như mưa rào, Tư Đồ Phong nhanh chóng lật lại, bảo vệ ám vệ Cửu bên dưới, từ trên cao nhìn xuống hắn, không sợ trời không sợ đất, khiêu khích bĩu môi.