Lúc này đất trời hỗn độn, mây tụ tuyết phủ, hai bên đường cái là rừng khô mênh mông, sương mù dâng cao tới vài dặm, mùi rơm rạ cháy quẩn quanh trong không khí. Tư Đồ Nhã bước ra khỏi thùng xe, đập vào mắt là khói đặc mịt mù, Đường Thiết Kiều ngay kế bên còn không phân biệt được, càng chớ nói kẻ địch khiêu chiến. Y và Đường Thiết Kiều cùng ngớ ra, thế này không giống ân oán giang hồ bình thường, đối phương không muốn đối mặt, giảm bớt tiên lễ hậu binh.
“Tiểu chủ nhân!” Một người mặc áo tơi đáp xuống trước mặt y, giọng nói chất phác, là ám vệ Nhất.
Tư Đồ Nhã đang định hỏi Đại ca và Tam đệ ở chỗ nào, chợt thấy trong sương mù kín trời có hàng ngàn hàng vạn vũ khí sắc nhọn, hỗn loạn bay tới. Y không kịp nghĩ ngợi, đẩy mạnh Đường Thiết Kiều vào xe, mở quạt che chắn. Ám vệ Nhất rút nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve từ đai lưng bằng da, vung kiếm xông lên giữa mưa tên như bầy châu chấu, tận trung tận trách mở đường bảo vệ tiểu chủ nhân.
“Không hổ là kẻ địch của Đường Môn.” Thấy ám vệ Nhất ra sức như vậy, Tư Đồ Nhã nghỉ tay nói, “Chiến trận này không thể không ca ngợi.”
“Cha, Đại ca, hai người ở đâu?” Đường Thiết Kiều lòng như lửa đốt, hô to với xung quanh. Vài đệ tử Đường Môn theo tiếng tìm đến, vây quanh bảo vệ xe ngựa của nàng. “Các ngươi đừng ngáng chân, ta phải đi tìm cha!” Đường Thiết Kiều bất chấp ngăn cản, muốn rời khỏi thùng xe cắm đầy tên. Đệ tử Đường Môn vừa cản mưa sa tên lạc vừa năn nỉ, “Bà cô ơi, bây giờ chẳng nhìn thấy gì cả, hung hiểm thật sự đấy, đừng có chuốc thêm phiền!”
Tư Đồ Nhã gật đầu, đệ tử Đường Môn nói đúng, đối mặt với sương mù kín trời và tên nhọn bắn tới trong cự ly mười trượng, dù là Đường Môn độc dược ám khí vang danh giang hồ thì cũng không có đất dụng võ. Không ít ngựa đã bị bắn thương tích đầy mình, vẫy bờm kéo xe chạy như điên, nhưng bất hạnh đạp phải cơ quan chôn dưới tuyết, chướng ngại vật nhọn hoắt bật lên, xuyên qua bụng ngựa ghim vào gầm xe, chẳng biết máu ngựa hay máu người, nóng hổi nhỏ tí tách từ gầm xe bằng gỗ xuống tuyết trắng, tiếng rên tiếng hí vô cùng thê lương. Trong đám khói dày đặc là một trận hỗn loạn.
“Bắt giặc phải bắt Vua trước. Ám vệ Nhất, bảo vệ Đường cô nương, chớ kinh động ngựa.” Tư Đồ Nhã ra quyết định, điều tức bật lên từ mặt đất, một chiêu ‘Thoát Ảnh Xuất Trần’ tận dụng triệt để giữa mưa tên, gian nan lên tới giữa không trung, lại nhón chân đạp lên mũi tên, tung mình nhảy vút qua sương mù, thoáng thấy trong rừng khô mênh mông có hơn mười cột khói ám hiệu, mấy nơi còn có tiếng binh khí va chạm, chắc là cao thủ Đường Môn phá vây khiêu chiến, y không cần nghĩ, nương theo thế tên, nhảy về hướng Đông Bắc đầu gió yên tĩnh.
Lúc này khói trắng như tuyết, mấy trăm gã vạm vỡ trong rừng vẫn chưa phát hiện một tà áo trắng tiếp cận. Tới lúc mấy kẻ đứng đầu cung trận cuống quít giương cung ngắm bắn, Tư Đồ Nhã giắt quạt giấy sau gáy, lập tức ‘Diêu Tử Phiên Thân’ đón ‘Sương Hoa Cái Đỉnh’, hai tay nhẹ nhàng điểm huyệt Bách Hội trên đầu hai gã bắn cung, ung dung đáp xuống phía sau trận tuyến. Tuy là dụng võ, nhưng lại hoàn toàn không có sát khí, kín đáo gọn gàng.
“Chắc sẽ ngủ mười hai canh giờ.” Tư Đồ Nhã dứt lời, hai gã bắn cung quay lưng về phía y im lìm ngã quỵ. Đám võ biền bảo vệ cột khói phía sau thấy y xuất hiện đột ngột, đã gần tới mức không dùng được cung tên thì tức khắc rút đao, đồng loạt quây thành vòng tròn bọc đánh.
“Đừng căng thẳng.” Tư Đồ Nhã thận trọng, “Kẻ hèn chỉ đến giảng hòa. Khổng Tử viết, ‘Quân tử cung nhi hữu lễ, tứ hải giai huynh đệ’, ý là…” Chữ ‘là’ chưa xong, hai gã to lớn đứng gần y đã gầm lên “Làm càn”, nhấc đao bổ về phía y, một chém xéo, một tạt ngang, khí thế thật sự kinh người.
Y không biến sắc, tay phải vuốt theo bắp thịt cổ tay một gã, vặn rơi đao, “… Làm người mà kính cẩn lễ độ, thì bốn bể đều là huynh đệ tốt.” Quay lại hai bước, một ngón tay điểm huyệt Thiên Trung của gã bên trái, nói tiếp, “Tử còn viết, ‘Lễ chi dụng, hòa vi quý’, chuyện gì cũng nên từ tốn, cớ sao phải động đao động thương, uổng phí sinh mạng?”
Chẳng kể bóng đao ánh kiếm giăng khắp trời, Tư Đồ Nhã lững thững bước tới như vào chỗ không người. Tuy trăm ngàn kẻ địch hướng về phía y, trên mặt y vẫn viết “Lấy đức thu phục người”, chỉ pháp (công phu ngón tay) biến ảo khó lường, miệng không ngừng giảng đạo Khổng Tử. Mọi người hoảng hốt lùi về phía sau, lùi nữa lùi mãi – Tầm Cân Điểm Huyệt, công phu này không ai không biết, nhưng người thực sự làm được lại cực kỳ ít. Bởi chung quy dáng vóc mỗi người mỗi khác, dù biết rõ một trăm lẻ tám huyệt tử thương thì cũng khó lòng điểm một lần đã chuẩn. Huống chi còn phải chú ý ‘Thập nhị kinh thập nhị thì’, nội trong mười hai canh giờ, huyết khí tại mười hai kinh mạch tuần hoàn, huyệt đạo cần điểm cũng thay đổi theo từng canh giờ, cực kỳ hao tâm tổn trí, không thích hợp với thực chiến. Đó là một quái nhân.
“Hay, ‘Chỉ Định Trung Nguyên’, ‘Giảo Tí Kim Tỏa’!” Có người vỗ tay khen ngợi, rành mạch gọi tên chiêu thức, “Luyện được Thiên Cương Điểm Huyệt Pháp tới cảnh giới này, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Có điều, không rõ là vị cao túc (tôn xưng học trò của người khác) nào của Võ Đang?”
Đúng là Tư Đồ Nhã dùng võ công của phái Võ Đang, y nhúng tay vào ân oán của Đường Môn, trước khi biết rõ đúng sai, không muốn rước phiền cho Tư Đồ gia, “Đệ tử tục gia, không nhắc tới cũng được. Các hạ và Đường Môn có hiểu lầm gì, chi bằng cứ dập khói hiệu, lệnh binh rút lui, bình tĩnh nói chuyện với Đường gia chủ?” Y nhìn theo tiếng gọi, thấy đầu gió trước đống lửa khói hiệu, có một nam nhân đang ngồi hơ tay.
Nam nhân này đội mũ tím, cài trâm vàng, khoác áo lông chồn tía khoan thai lộng lẫy, lại không câu nệ tiểu tiết ngồi trên tảng đá. Lúc này gã mới lặng lẽ liếc sang, nửa cười nửa không, khóe miệng cong lên đùa cợt, “Bổn vương và Đường Môn không có hiểu lầm, thiếu hiệp mới hiểu lầm.”
Tư Đồ Nhã giật mình, “Không có hiểu lầm, sao phải châm ngòi thổi gió đồ thán sinh linh?”
Nam nhân khoác áo lông chồn, dùng cành khô gảy khoai nướng vùi dưới đống rơm, “Không có hiểu lầm, nhưng có thù oán – Vân Nhạn tiêu cục có thù oán với Đường Môn. Dạo này bổn vương cô quạnh lạnh lẽo, mang theo ba ngàn tinh binh đến góp vui, săn nai, tiện thể tìm lại vật bị mất.”
Tư Đồ Nhã trong lòng sinh nghi, bổn vương, họ Bổn tên Vương? Ba ngàn tinh binh, săn nai?
“Chẳng phải vừa nãy mồm mép lắm cơ mà, sao không nói nữa?” Nam nhân nhặt khoai nướng, thổi vụn tro, hỏi, “Làm củ không?”
Tư Đồ Nhã thấy mặt mũi người này trông khá quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu, “Không dám thỉnh giáo, tôn tính đại danh của các hạ là?”
“Theo ý của bổn vương, người dám treo không dám bên mép, thường là dám. Nếu dám, sao còn nói không dám. Nếu không dám thật, thì đừng thỉnh giáo nữa.” Nam nhân thản nhiên bóc vỏ khoai nóng hổi, “Ngươi nói đi, tóm lại ngươi dám hay không dám?”
Tư Đồ Nhã biết sai liền sửa, “Dám hỏi, tôn tính đại danh của các hạ là?”
“Thiếu hiệp, ngươi biết tên của bổn vương để làm gì? Ngươi gọi thẳng tên của bổn vương là đại bất kính, trừ phi ngươi muốn động tình rên rỉ trên giường.” Nam nhân cắn một miếng khoai, “Bởi vậy, cái tên Hàn Mị này, hoặc là ngươi không gọi, hoặc là gọi trong lều của ta. Nhưng Thục vương nghe giống Thự vương (Thự: khoai), bổn vương không thích. Thôi, gọi Vương gia đi.”
Hàn là họ của nước này, đương kim Hoàng đế họ Hàn tên Tuyền, bạo ngược vô đạo, không chỉ tru diệt trung lương, mà còn tin lời gièm pha, lần lượt ban chết bốn phiên vương, chỉ để lại duy nhất Thục vương Hàn Mị. Tương truyền, Hàn Mị cũng là con vợ cả như Hoàng đế, nhưng chơi bời lêu lổng, đến mười tuổi vẫn chỉ biết nói “Mèo”, hai mươi tuổi vẫn cười hì hì bò qua đũng Long bào, bị Hoàng đế phái tới Thục Trung xa lắc.
Tư Đồ Nhã thận trọng đánh giá Hàn Mị, vẻ mặt tỉnh táo, nhất là đôi mắt xếch như cười như không kia – Đôi mắt sáng như tuyết, huyệt Thái Dương hơi căng, cao thủ nội công mới như vậy, “Thì ra là Vương gia giá lâm, thứ cho tại hạ có mắt không tròng…”
Hàn Mị ngắt lời, “Hai tròng mắt ngươi vẫn dùng tốt, sao lại bảo có mắt không tròng, chẳng lẽ muốn móc ra sao, để bổn vương tha thứ cho ngươi tội có mắt không tròng? Còn nữa, sao ngươi cứ ‘Tại hạ tại hạ’. Nếu thiếu hiệp thích tại hạ, thì chắc bổn vương tại thượng rồi.”
Đại trí giả ngu, Tư Đồ Nhã rút ra kết luận, “Tất nhiên là Vương gia tại thượng, dưới một người trên vạn người. Dân chúng Ba Thục nhờ ơn Vương gia che chở, Vương gia đánh mất đồ là chuyện cực kỳ lớn, là thất phu hữu trách (Trong câu “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”: nước nhà hưng thịnh hay suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm), chi bằng cứ để các huynh đệ gác cung nghỉ ngơi, để Đường Môn và Vân Nhạn tiêu cục đình chiến, tất cả đồng tâm hiệp lực, tìm được vật đánh mất của Vương gia trước đã.”
“Ngươi nói có lý.” Hàn Mị vênh mặt hất hàm, “Thế này đi, ngươi hôn bổn vương một cái, bổn vương sẽ lệnh chúng ngừng tay.”
Tư Đồ Nhã bình tĩnh nói, “Thực ra ta không phải nữ mặc đồ nam.”
“Bổn vương biết rồi, ngươi là nam.” Hàn Mị ném khoai nướng, trên mặt dính vài vệt tro.
Tư Đồ Nhã the thé đáp, “Thực ra ta là nữ mặc đồ nam…”
Hàn Mị đứng dậy, “Có hôn hay không liên quan đến vài chục mạng người. Muốn cầu hòa thì phải có thành ý.”
“Vương gia lời nhẹ ý sâu.” Tư Đồ Nhã chậm rãi bước tới trước Hàn Mị, tinh binh không ngăn cản. Nhìn gần, Hàn Mị trông càng quen, nhưng trên mặt có vài vết tro xám bẩn thỉu, còn có vụn khoai nướng. Y thong thả rút quạt ra, nâng cằm Hàn Mị lên, rồi lại nhụt chí, “Khổng Tử viết, ‘Bất thì bất thực’. Trái mùa thì không nên ăn.” Dứt lời, mũi quạt thuận thế hạ xuống, vô tình dừng lại trên huyệt Hàn Mị.
“Bảo ngươi hôn bổn vương.” Quạt giấy chưa tới, Hàn Mị đã lắc mình, khớp ngón tay vung lên, một chiêu ‘Bá Vương Thỉnh Khách’, chưởng ra như gió, túm lấy cổ Tư Đồ Nhã, “Cớ sao phải vờ hôn để bắt?” (Nhại kế thứ 16 trong 36 kế: Vờ thả để bắt)
Tư Đồ Nhã nhận ra, đây là ‘Bát Cực Quyền’ do Thái Tổ trường quyền phát triển, xuất phát từ phái Võ Đang, nổi danh cùng Thái Cực, tương truyền ‘Thái Cực’ mềm mỏng bình thiên hạ, ‘Bát Cực’ mãnh liệt định càn khôn, võ lâm nói nó ‘Dùng như cây cung băng, phóng ra như tiếng sấm’, điên loạn độc địa. Quyền nọ vừa ra, thân thể y như bị một sức mạnh vô hình vồ lấy, lồng ngực bức bối, hai tai đau rát. Quyền chưởng tràn đầy nội lực thô bạo đánh tới, chỉ lướt gió xẹt qua mà còn khó chịu hơn bị đao chém. Thục vương này tuổi trẻ, nhưng bản lĩnh lại cao tới thần kì, trong giang hồ xem như cũng xuất chúng hơn vạn người. Đã xui xẻo gặp phải, y không muốn nghênh chiến với chiêu này, lùi lại né tránh, nhắm mắt dẫn dụ Hàn Mị ra đường cái bên ngoài bìa rừng.
Nhưng chưa tới đường cái, ‘Diêm Vương Chiết Thủ’ của Hàn Mị đã đến. Tư Đồ Nhã trúng đòn ở vai, trặc xương tay, lưng đập lên thân cây, tuyết đọng trên cây rớt xuống đầy đất, Hàn Mị bẻ quặt hai cổ tay bị thương của y về phía sau, áp sát nói, “Không tồi không tồi, kẻ khác thế này đã nhũn cả đầu gối, thiếu hiệp vẫn còn đứng được.” Dứt lời thì cúi xuống định hôn.
Tư Đồ Nhã ân hận, biết vậy chẳng làm, công phu Võ Đang của Hàn Mị chính tông hơn y, nếu biết đánh hay không đánh đều thành thế này, mắc gì phải cố đấm ăn xôi.
Hàn Mị đắc ý kề sát tới, hơi thở nóng rực, thình lình trông thấy vài mũi đao gió bén ngọt lao tới, góc độ xảo quyệt, không thể không tránh! Gã đạp cây cắp Tư Đồ Nhã quay về, chưa kịp hạ xuống, đao gió sắc ngọt đã vút tới mắt phải — Gã lập tức lùi lại mấy bước, nhấc Tư Đồ Nhã lên chắn đao, nhưng người vừa xuất hiện còn nhanh hơn, hư chiêu chưa dứt, trái phải đã phóng ra bốn tàn ảnh hung ác nham hiểm, tựa như mây đen cuộn trào, thẳng tắp phô trương giữa nền tuyết trắng, thề chết mới nguôi! Bên trái ‘Trọng Thượng Triều Dương’, ‘Bá Vương Trịch Đỉnh’ (bá vương hất đỉnh), bên phải ‘Hàn Tín Mai Bộ’, ‘Phong Quyển Tàn Vân’ (gió cuốn mây tan), người trước người sau, rốt cuộc là có mấy người? Hàn Mị hoa cả mắt, biết rõ đây chỉ là chiêu đao cũ rích của đám mãi võ — Chính chủ ở phía sau! Gã không rảnh săn sóc Tư Đồ Nhã, nhanh chóng buông tay, xoay người chống đỡ, vừa mới ngoái lại… Hai mắt đã trúng một vốc tuyết.
Lúc Hàn Mị giơ tay dụi tuyết, ám vệ Cửu mặc áo đen đã ôm lấy Tư Đồ Nhã, nhún chân nhảy ra xa nửa trượng.
Tư Đồ Nhã mất hết thể diện, im thin thít vùi mặt vào lòng ám vệ Cửu, cọ cọ cơ ngực dẻo dai. Lồng ngực ám vệ Cửu kịch liệt phập phồng, chậm rãi bình phục, hắn nhìn Hàn Mị mũ tím trâm vàng, Hàn Mị cũng lẳng lặng nhìn hắn.
Hai người cùng xét lại chiến cuộc, cân nhắc tình thế. Ám vệ Cửu xuất đao rất nhanh, tấn công bất ngờ, chuyên chú quyết tâm. Hàn Mị ra chiêu mãnh liệt, tốc độ không bằng, nhưng lúc nãy Hàn Mị ôm một người. Giờ đến lượt ám vệ Cửu ôm người.
Nhìn kiểu gì cũng thấy Hàn Mị thắng chắc, bởi tinh binh vừa dâng lên một cây giáo dài tám trượng, gió Bắc thổi qua tuyết phủ tầng tầng, mũi giáo lộ ra, bên trong khắc rãnh máu, dòng chữ ‘Có thù tất báo’ uốn lượn quanh thân giáo bằng gỗ nặng trĩu. Giáo là bách binh chi vương (Vua của trăm loại binh khí), mũi giáo sắc nhọn, thân giáo dẻo dai, một nhát chém ra vạn đóa hoa mai, là biểu tượng ngạo nghễ của chinh chiến sa trường. Phải tinh thông quyền pháp, để nắm giáo cho vững, Hàn Mị là người làm đại sự.
Giáo dài vừa xuất hiện, trăm cây cung tên đồng loạt ngắm vào ám vệ Cửu và Tư Đồ Nhã.
Hàn Mị đứng khoanh tay đứng, không nhìn binh khí Tiên hoàng ngự ban, mà hỏi ám vệ Cửu, “Ngươi thấy nó không?”
Ám vệ Cửu không cười nhưng lại như cười, ánh mắt thờ ơ, khóe mắt cong lên như tiếu ý vĩnh hằng.
Hàn Mị lững thững tới gần, thong thả ngâm nga, âm thanh khàn khàn sâu sắc, “Long dục thượng thiên, ngũ xà vi phụ. Long dĩ thăng vân, tứ xà cát cổ. Nhất xà độc oán, chung bất kiến xử sở*…” Tinh binh theo nhịp bước của gã, thận trọng dàn trận. (Trích Sở Ký của Tấn thế gia. Tạm hiểu: Rồng muốn lên trời, ngũ xà trợ giúp. Rồng đã lên mây, tứ xà chia cắt. Nhất xà độc oán, rồi không thấy đâu…)
Ám vệ Cửu hạ mắt xin chỉ thị, Tư Đồ Nhã nép vào lòng hắn hiểu lầm ý, bèn giải đáp, “Đây là ‘Long Xà Ngâm’.”
Hàn Mị đứng trước mặt hai người, trầm lặng nói, “Bổn vương là xà.”
Ám vệ Cửu đáp, “Xà nên đi ngủ Đông.”
Tư Đồ Nhã thoáng kinh ngạc, ám vệ Cửu mà lại chủ động nói chuyện, ngẫm lại, y đã không còn là tiểu chủ nhân của ám vệ Cửu, không cần e ngại nữa.
“Lúc ngủ Đông làm mất một vật.” Hàn Mị nhìn môi Tư Đồ Nhã, pha trò, “Khó tránh khỏi muốn cắn ai đó trút giận.”
“Làm mất vật gì?” Ám vệ Cửu hỏi.
Tư Đồ Nhã ngước mắt nhìn ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu cứu y, nhưng vẫn không nhìn y, hành xử như người xa lạ.
“Bổn vương làm mất một người.” Hàn Mị nhìn đường cái ngập trong màn khói, đáp, “Và một thứ.”
“Vừa nãy ngươi nói làm mất một vật.” Tài biện luận của ám vệ Cửu đã khá hơn.
Hàn Mị cũng không quanh co, “Thứ đó rất quan trọng, là lễ vật mừng thọ dâng tặng Đại Bắc hầu.”
Tư Đồ Nhã cực kỳ thông minh, tiếp lời, “Vân Nhạn tiêu cục áp tải thứ này, nửa đường gặp cướp, vì thế Vương gia nhận định, Đường gia bảo (“Bảo” là những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh, Đường gia bảo tức là địa danh độc lập của Đường gia) giàu có dồi dào, thấy hơi tiền nổi máu tham chính là thủ phạm. Có chứng cớ không? ‘Tả Truyện’ viết, dục gia chi tội (Muốn gán tội cho người khác). ‘Thượng Thư’ viết, dữ kỳ sát bất cô, ninh thất bất kinh, hảo sinh chi đức, hiệp vu dân tâm. (Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đức hiếu sinh, phải hợp lòng dân). Vương gia chỉ huy Ba Thục, mà lại ‘Sự xuất hữu nhân, tra vô thực cứ’ (Việc gì cũng có nguyên nhân, điều tra nhưng không tìm được chứng cứ), chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác, đánh mất lòng dân sao. Thêm nữa, lễ vật mừng thọ lại tạo sát nghiệt…”
Hàn Mị nhìn môi Tư Đồ Nhã, “Nói nữa ta hôn ngươi.”
Tư Đồ Nhã, “…”
Lúc này ám vệ Cửu mới phát giác mình vẫn đang ôm Tư Đồ Nhã. Hắn kính cẩn buông tay, cất giọng trầm trầm kiên định, “Giang hồ có phép tắc của giang hồ, dù là Đường Môn, cũng sẽ không chịu phục. Thục vương nên biết, nơi đây tập trung giang hồ hào kiệt, một bước đi cũng ảnh hưởng đến toàn cục. Thục vương là môn đồ của Võ Đang, cũng tức là người giang hồ. Nhập gia tùy tục, điều tra rõ, tái chiến vẫn chưa muộn.”
Ánh mắt Hàn Mị đảo một vòng trên mặt ám vệ Cửu, buồn bã nói, “Được rồi.” Quay đầu hạ lệnh, “Phóng tên lệnh.”
Tư Đồ Nhã nhìn ám vệ Cửu không chớp mắt, hóa ra ám vệ không chỉ thiện võ. Ám vệ Cửu khẽ nghiêng tay, rất tự nhiên giấu tay phải sau lưng.