Theo tính toán của tổng quản Cứ Dưỡng Hoa, cái chết của Gia chủ Đường Môn chắc chắn sẽ như một hòn đá tạo nghìn gợn sóng, tin đồn ‘Ân Vô Hận’ tái xuất giang hồ, huyết tẩy các phái sẽ nhanh chóng truyền khắp giang hồ. Tới lúc đó người người bất an, nhà nhà suy đoán, không chừng sẽ có kẻ đoán trúng. Bởi vậy Giáo chủ không nên ở lâu trong nhà Võ Lâm Minh chủ. Rơi xuống vách núi giả chết, rũ bỏ thân phận, quay về thần giáo, chờ Ân Vô Hận thật sự chui đầu vào lưới mới là thượng của thượng sách.
Nào ngờ một người ngoài cuộc là ám vệ Cửu lại nhất quyết một lòng đeo bám Giáo chủ của họ, bướng bỉnh cùng nhảy xuống vực.
Bởi vậy, bao công sức của người đứng đầu giáo phái này đã bị một ám vệ nhỏ nhoi làm cho đổ sông đổ biển, phải bàn bạc kỹ hơn, vừa nhịn nhục quay về tiếp tục làm Tư Đồ Nhị công tử, vừa mạo hiểm giữa muôn trùng vây, đùa giỡn các đại môn phái trừ ma vệ đạo năm nào.
Cứ Dưỡng Hoa rất khuyến khích Giáo chủ nhà mình giết người diệt khẩu, “Giáo chủ, không thể vì nhỏ mất lớn.” Nhưng Giáo chủ của hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu “Không giết người trung nghĩa”, ngụ ý là “Tổng quản ngươi cũng rất trung thành, hôm nay ta giết ám vệ Cửu, ngày mai cũng có thể giết ngươi”, làm hắn á khẩu, giáo chúng đành phải lưu luyến tiếc thương, không ngừng quét tuyết, vùi lấp dấu chân ban đầu.
Cuối cùng, trong khe núi chỉ còn Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu.
Lúc này phương Đông đã hửng sáng, ánh mặt trời chiếu rọi thành vệt dài. Rừng cây chìm trong sương sớm giờ được phủ thêm ánh nắng nhàn nhạt xanh.
Tư Đồ Nhã đạp cây mà lên, chỉ thấy năm đỉnh núi mênh mang kéo dài, bốn phương trải xuống khe núi như cúi đầu hành lễ, đón gió trông xa, trong lòng rạng ngời vui vẻ. Phong Thủy học gọi đây là ‘Ngũ Mã Quy Sào’, là vùng đất phong thủy hiếm có. Nhưng so với bảy mươi hai đỉnh Kiếm Môn quanh co và đỉnh núi tuyết Cống Ca tại Thục Sơn của Điểm Giáng Phái thì vẫn không bằng.
Sau khi đo đạc địa hình, Tư Đồ Nhã tìm một khoảnh tuyết sâu và khóm cây cao tới đầu gối, quăng ám vệ Cửu bất tỉnh nhân sự ra, vung chưởng đánh gãy cành khô chằng chịt, xé rách áo ngoài của ám vệ Cửu, sửa sang lại mình, bôi bẩn áo, tự làm xước chân. Xong xuôi mới nằm vào lòng ám vệ Cửu, tay phải phủ trên huyệt Thiên Trung của ám vệ Cửu, im lặng tiêu trừ chưởng lực Hữu sử giả mạo Ân Vô Hận đánh ra, lại dùng nội công tâm pháp Cửu Như Thần Công, mạnh bạo kìm hãm huyết khí sung mãn trong thân thể, thoáng chốc cả người trở nên lạnh lẽo, nhắm mắt lại, mặt mũi tức khắc tái nhợt không còn giọt máu.
Ám vệ Cửu đến trưa mới tỉnh, sắc trời âm u ảm đạm, một trận tuyết nhỏ vừa đổ xuống, khe núi trắng xóa mênh mông. Hắn gặp ác mộng. Trong mộng, đám người áo đỏ chiến đấu với đám người áo đen, sau đó một người áo đen hại chết Tư Đồ Nhã áo trắng như tuyết, thi thể Tư Đồ Nhã bị quăng xuống vách núi. Nhớ lại tới đó, hắn cảm giác lồng ngực như bị tảng đá lớn đè nặng, thở không nổi, mí mắt dính chặt như cao su, vừa nặng vừa xót, rất khó mở ra, mà hắn cũng không muốn mở mắt, không muốn động đậy. Tâm đã như tro tàn.
Nhưng hắn là ám vệ, dù trời sập xuống thì ám vệ vẫn phải chống đỡ cho chủ nhân tới hơi thở cuối cùng. Hắn vận chân khí mở mắt ra, con ngươi co rút, nhanh chóng thích nghi với ánh mặt trời le lói, một lát sau mới phát hiện có người nằm bên trên mình. Người này búi tóc xộc xệch, đã bị hoa tuyết và mảnh vụn cành khô bao phủ, hắn phủi phủi, ánh mắt dừng lại trên tấm áo trắng rách nát, ngỡ ngàng nhận ra, “Tiểu chủ nhân!”
Tư Đồ Nhã không phản ứng. Ám vệ Cửu ngồi bật dậy, bắt lấy tay Tư Đồ Nhã, bàn tay lạnh như băng, hơi lạnh ngấm sâu vào da thịt.
Cặm cụi tìm kiếm mạch môn, thầm đếm tới hơn ba mươi, mạch của Tư Đồ Nhã mới khẽ đập lên. Hắn như được ân xá, vòng hai tay ôm chặt lấy Tư Đồ Nhã, lúc này hắn không quan tâm cái gì là đi quá giới hạn, chỉ muốn ôm chặt người này. Không nói nổi thành lời, cũng chẳng biết tại sao.
Tư Đồ Nhã cho hắn ôm một lúc lâu, nhắm mắt thầm nghĩ – Sức lực này mà ôm người đang hấp hối, chưa chết cũng bị hắn siết chết. Lại ngẫm, có lẽ đây chính là ‘Hai trái tim đàm luận chuyện tử sinh’ như trong sách viết, y đã hiểu rõ câu này, cuối cùng mới thấy cảm động, tất cả là nhờ công lao của ám vệ Cửu.
Ám vệ Cửu gắng sức bình tĩnh lại, ôm lấy Tư Đồ Nhã, phóng mình nhảy tới một hang đá lõm vào trên vách núi. Hắn ngồi xuống đất, vận công khai thông kinh mạch bế tắc cho Tư Đồ Nhã. Chợt cảm thấy tuy trúng một chưởng của ‘Ân Vô Hận’, nhưng may sao lại không hề gì, cộng thêm ngã từ vách núi còn may mắn mắc vào nhánh cây, càng may mắn hơn là rơi vào thảm tuyết dày, rồi cực kỳ may mắn là cả hai cùng sống sót… Có thể thấy rằng Tư Đồ Nhị công tử luôn làm việc thiện nên được thiện báo đáp rồi… Hắn nghĩ đi nghĩ lại, áy náy không thôi, thế mà hắn lại nghi ngờ tiểu chủ nhân của mình là Ân Vô Hận, rơi vào hiểm cảnh này, chẳng lẽ là quả báo vì hắn dám suy đoán lung tung?
Tư Đồ Nhã dẫn nội lực ám vệ Cửu truyền vào đến tâm kinh. Đêm qua dây đàn của Hữu sử xâm nhập vào tâm mạch y, y vận dụng Cửu Như Thần Công, xoay chuyển phương hướng, để dây đàn né đi tâm mạch rồi mới xuyên ra. Chỉ một chút tiểu xảo, thoạt nhìn lại giống hệt vết thương trí mạng. Giờ nghĩ lại, phương pháp này có thể dùng được, hoàn toàn dựa vào việc ám vệ Cửu không hề biết gì về Cửu Như Thần Công.
Khi Tư Đồ Nhã còn nhỏ đã từng nghe mẫu thân Ngọc Phù Dung nói về nguồn căn của loại võ công này – Cửu Như Thần Công tên thật là Như Ý Thần Công. Giáo chủ đầu tiên của Cửu Như Thần Giáo tên gọi Ngọc Liên Hoàn, sau khi sáng lập Huyền Mặc Thần Công dùng dây đàn và âm luật giết người thì nảy ra ý tưởng: “Nếu có thể vận nội công điều khiển dây đàn, sao không thể dùng nội công điều khiển kinh mạch vốn cũng không khác gì dây đàn? Kể từ đó, kẻ địch đánh vào chỗ hiểm của ta, ta không tránh kịp thì vẫn thoải mái vận nội công tạm thời dịch chuyển kinh mạch ra khỏi chỗ hiểm, biến nguy thành an.”
Ngọc Liên Hoàn ngộ ra phương pháp này thì chăm chỉ luyện tập, cảm thấy dịch chuyển kinh mạch quá mức đau đớn, chẳng bằng đổi thành dịch chuyển vũ khí kẻ địch phóng tới. Thế là thần công đại thành, lấy tên gọi Như Ý Thần Công. Về sau lại thấy hai chữ ‘Như Ý’ chưa đủ khí thế, tìm tòi lục lọi “Thiên Bảo – Kinh Thi”, bắt gặp ‘Cửu Như’ trong đó, ‘Cửu Như’ này theo thứ tự là: Như núi như ngọc, như đỉnh như đồi, vĩnh hằng như vầng trăng, hừng hực như Thái Dương, rộng lớn như đồng bằng, sum sê như tùng bách, thọ bền như Nam Sơn. Nhìn thấy câu này thì đắc ý lắm, cảm thấy ‘Cửu Như’ này mới tôn lên võ công độc nhất vô nhị của mình, vì thế đổi tên thành ‘Cửu Như Thần Công’, từ đó bồi đắp xây dựng, sáng lập Cửu Như Thần Giáo.
Cửu Như Thần Công tuy hay, nhưng dù sao bị thương vẫn là bị thương, nội lực của ám vệ Cửu truyền vào tâm kinh của Tư Đồ Nhã, kích thích vết thương cận kề tâm mạch. Tư Đồ Nhã ho ra máu, tiện thể ngả về phía trước, quả nhiên ám vệ Cửu rút tay về, kéo y vào lòng kiểm tra. Y yếu ớt ho khan vài tiếng, chậm rãi mở mắt nhìn mông lung, sau mới chuyển sang nhìn ám vệ Cửu…
Ám vệ Cửu im lặng lau vết máu trên khóe miệng y, trong lòng buồn vui lẫn lộn, lại hổ thẹn vô cùng.
Tư Đồ Nhã gối lên khuỷu tay ám vệ Cửu, rất thoải mái, nhưng ra vẻ rất không thoải mái, cố gắng hỏi, “Đây là… Đâu?”
“Bẩm Nhị công tử, đây là khe núi cách Đan Sơn trấn hơn năm mươi dặm.” Ám vệ Cửu che giấu tâm sự.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tư Đồ Nhã làm bộ đứng dậy, lại đau tới hít hà.
Ám vệ Cửu thuật lại sơ bộ tình hình đêm qua, cuối cùng nói một câu, “Thuộc hạ bất lực.” Bất lực tới mức chỉ hận không thể tự sát tạ tội.
“Ta lạnh quá.” Tư Đồ Nhã thấp giọng nói.
Lúc này ám vệ Cửu mới phát giác đôi môi Tư Đồ Nhã tím ngắt vì lạnh, trên người y chỉ có áo khoác mỏng manh, đôi chân trần lộ ra ngoài đầy vết xước. Hắn cực kỳ cẩn thận buông Tư Đồ Nhã, cởi áo ngoài phủ lên người y.
Tư Đồ Nhã mềm nhũn dựa vào mỏm đá lạnh lẽo, “Vẫn lạnh.”
Ám vệ Cửu tháo phi đao, cởi áo lót bọc kín Tư Đồ Nhã. Hắn là người luyện võ, nội công vẫn còn, huyết khí tràn đầy đốc mạch, dù cởi trần giữa trời Đông khắc nghiệt thì vẫn ấm áp như mùa Xuân tháng Ba.
“Ám vệ Cửu.” Đã lâu không được nhìn thân thể rắn chắc gọn gàng này, Tư Đồ Nhã được voi đòi tiên, “Lạnh.”
“Nhị công tử đợi một chút.” Ám vệ Cửu không nói nhiều, cầm đoản đao, đứng dậy.
Tư Đồ Nhã ngầm cho phép ám vệ Cửu rời đi, thầm nghĩ, ngươi kiếm củi đốt lửa thì ta vẫn lạnh thôi. Nghĩ vậy, y ngắm nghía bóng lưng ám vệ Cửu, sống lưng thẳng tắp khỏe khoắn, rất giống thanh đoản đao kia, nghiêm túc, kiên định, đáng tin cậy.
Chỉ chốc lát sau, ám vệ Cửu trở về. Quả nhiên là đợi một chút. Tư Đồ Nhã cho rằng hắn sẽ đem về mấy cành cây khô, nào ngờ hắn hùng dũng khiêng về cả một ngọn cây, nhìn từ xa, tuyết rụng rì rào như thiên binh vạn mã. Oai phong lẫm liệt. Đồ sộ um tùm.
“…” Tư Đồ Nhã há hốc miệng kinh ngạc, quên cả xây dựng bầu không khí hoạn nạn gian khổ.
Ám vệ Cửu không nói nhiều, ngồi xuống cách Tư Đồ Nhã ba trượng, gạt tuyết đọng trên cành khô, tiện đà giơ tay chém xuống, gọt hết phần gỗ bị tuyết thấm ướt, chừa lại một đống củi khô thật lớn. Kiểm tra hướng gió, xếp củi về phía bên trái cách Tư Đồ Nhã không xa, sau đó dùng đoản đao cong khoét lỗ trên một khúc cây, lúc này mới nhìn Tư Đồ Nhã như có điều muốn nói.
Tư Đồ Nhã ngơ ngác đáp, “Ngươi muốn làm gì thì làm đi.”
“Nhị công tử, đắc tội.” Ám vệ Cửu được cho phép, cắt một mảnh vải trên áo bào Tư Đồ Nhã khoác, xé tơi làm bông, nhét vào lỗ trên khúc cây. Tư Đồ Nhã tỉnh ngộ, đây là sắp đánh lửa, xưa nay y chỉ thắp lửa bằng gió chưởng và nội lực, chưa bao giờ tận mắt trông thấy hành động hao tâm tổn trí này, nên rất thích thú quan sát.
Ám vệ Cửu im lặng vận nội lực, xoáy mạnh cành khô vài lần trên bông, lại cúi xuống thổi vài hơi, lớp bông tức khắc bốc cháy. Hắn dùng tay ngăn gió, đưa bông vào đống củi, trong đó đã xếp vụn gỗ mỏng như giấy.
Tư Đồ Nhã nghiêng đầu chăm chú nhìn ám vệ Cửu, trong mắt ám vệ Cửu có ánh lửa nhảy nhót.
“Còn lạnh không?” Ám vệ Cửu chợt hỏi.
Tư Đồ Nhã hoàn hồn, cúi đầu giấu giếm, “Không.”
Ám vệ Cửu nhìn mặt đoán ý, phân tích lời này thành “Ta vẫn lạnh lắm, nhưng sẽ không làm phiền ngươi”.
“… Nhị công tử nghỉ tạm một lát, thuộc hạ đi rồi sẽ trở lại.” Lần này ám vệ Cửu mang theo phi đao.
Tư Đồ Nhã không hỏi nhiều, “Mặc áo vào, đừng để bị lạnh.” Ám vệ Cửu nghe lời, mặc áo lót, vót nhọn vài chục cành cây khô còn dư xung quanh đống lửa, đặt ở vị trí trong tầm tay y, ngẫm nghĩ, để lại một thanh đoản đao.
Xem điệu bộ này chắc là không chỉ đi một lát — Tư Đồ Nhã bỏ qua, nằm nghiêng luyện Cửu Như Thần Công. Cách nằm thiền của y rất giống Chập Long Thụy Công của phái Võ Đang. Nhưng mục đích của Chập Long Thụy Công là để lật ngược nội lực nhâm đốc, còn Cửu Như Thần Công là dùng nội lực dịch chuyển kỳ kinh bát mạch, phá vỡ tuần hoàn Đại Tiểu Chu Thiên, ngăn chặn hoặc đốc thúc huyết khí vận hành tùy theo ý mình. Tương truyền, ai có thể luyện môn võ công này tới hoàn mỹ, tức tầng thứ chín, thì dù tám chín mươi tuổi vẫn trẻ trung khỏe mạnh, thọ tựa Nam Sơn, bất lão bất tử. Đáng tiếc là Giáo chủ tiền nhiệm trăm cay nghìn đắng luyện đến tầng thứ tám thì Cửu Như Thần Công và Huyền Mặc Thần Công bị phản giáo Ân Vô Hận trộm đi, không còn duyên gặp lại. Hai bản thần công lưu lạc giang hồ, không biết tung tích.
Giải thích: Cơ thể có mười hai chính kinh và kỳ kinh bát mạch (Kỳ kinh bát mạch gồm Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều mạch, Âm Kiều mạch, Xung mạch và Đới mạch). Khi chân khí khởi hành từ bất cứ huyệt nào, kinh nào, tạng nào, phủ nào, chiều nào, sau khi luân lưu hết mười hai kinh, qua ngũ tạng, lục phủ, trở về điểm khởi hành thì gọi là đại tuần du, nghĩa là đi hết một vòng Đại Chu Thiên. Khi chân khí khởi hành từ bất cứ tạng nào, phủ nào, thông ra Nhâm mạch, Đốc mạch, hoặc bất cứ huyệt nào trên Nhâm mạch, Đốc mạch, sau khi luân lưu một vòng theo Nhâm mạch, Đốc mạch rồi trở về điểm khởi hành thì gọi là tiểu tuần du, nghĩa là đi hết một vòng Tiểu Chu Thiên. Chi tiết tham khảo ở đây.
Tư Đồ Nhã luyện công xong thì đã chập tối. Y buồn chán ngồi bên đống lửa, bụng đói kêu vang đợi ám vệ Cửu về. Nếu đổi thành người khác, nhất định y sẽ cho rằng hắn đã vất bỏ gánh nặng, nghênh ngang bỏ đi rồi. Nhưng ám vệ Cửu thì khác…
Đúng là ám vệ Cửu khác thật, rõ ràng mặc áo rời đi, lại cởi trần quay về.
“Ta cứ tưởng ngươi bỏ đi rồi.” Tư Đồ Nhã cô đơn nói.
Ám vệ Cửu quỳ một gối xuống đất, “Nhị công tử thứ lỗi, trên đường ngửi thấy mùi thảo dược.”
Tư Đồ Nhã nhìn áo lót gói ghém nặng trĩu trong tay hắn, nghi ngờ hỏi, “Có gì thế?”
Ám vệ Cửu nghe vậy thì mở áo lót, lấy ra bảy tám ống trúc, còn có mấy thứ rễ cây hình thù kỳ quặc, cùng với một cành lá xanh.
Tư Đồ Nhã cầm cành lá, tỉ mỉ quan sát, “Mao Đông Thanh, thảo dược này rất hiếm thấy ở Thục Trung, không ngờ ngươi lại tìm được.”
Ám vệ Cửu dùng ống trúc hầm tuyết, chuyển đề tài, “Nhị công tử có khát không?”
Tư Đồ Nhã ra vẻ yếu đuối đáp, “Vừa khát vừa đói.”
“Tốt rồi.” Ám vệ Cửu nhìn ngực Tư Đồ Nhã, cất giọng nhỏ xíu không nghe rõ, “Sẽ khá lên.”
Tư Đồ Nhã bật cười, ám vệ Cửu thật sự cho rằng tâm mạch của y bị dây đàn xuyên qua. Từ khi ra đời tới nay, chưa ai từng quan tâm tới chuyện sống chết của y như vậy, vì thế y tò mò, “Nếu không khá lên được thì sao?”
“Thuộc hạ sẽ chôn cùng với Nhị công tử.” Ám vệ Cửu rất nghiêm túc.
Tư Đồ Nhã vờ như vô tâm, lát sau mới chọc ghẹo, “Vậy ngươi định chết ngay sau ta, hay chôn ta rồi mới chết?”
“An táng Nhị công tử xong, thuộc hạ sẽ lấy cái chết tạ tội.” Ám vệ Cửu chia nước nóng trong ống trúc ra, đưa cho Tư Đồ Nhã ủ tay và giải khát, sau đó rửa sạch nấm hương và rau dại trong một ống trúc khác.
Tư Đồ Nhã bưng ống trúc, “Không ổn.”
“Mọi sự chờ Nhị công tử định đoạt.” Ám vệ Cửu quay đi, cản trở ánh mắt Tư Đồ Nhã, tráng lại gà rừng đã rửa sạch bỏ trong ống trúc từ trước, đổ máu loãng ra, lấy tuyết cẩn thận vùi lấp vết máu, xong xuôi mới đến bên đống lửa, thêm nước, hầm cùng nấm hương cắt nhỏ.
Hai người cứ như vậy, một hỏi một đáp, một gõ một đỡ. Bóng đêm dần kéo tới, ngoại trừ góc nhỏ trong vách núi này thì khắp nơi tối đen như mực. Tư Đồ Nhã thản nhiên như không, uống canh gà rừng hầm nấm hương thơm phức trong ống trúc, giả vờ ngốc nghếch hỏi ám vệ Cửu, nấm hương mọc ở đâu, gà rừng săn thế nào, vì sao rễ cây nướng lại ra vị muối. Làm cho ám vệ Cửu không ngừng đáp lại, không ngừng đáp lại. Cuối cùng nói đến chuyện trước kia của ám vệ Cửu, trước kia người quản lý ám vệ cực kỳ hà khắc, thường bắt bọn họ màn trời chiếu đất trong rừng sâu núi thẳm suốt mấy ngày đêm, chỉ được phép mang đao hoặc kiếm, bởi vậy rất nhiều ám vệ đã phải chết đi, thậm chí bỏ mình trong bụng sói, cũng không ít người chịu không nổi mà trốn xuống núi…
Tư Đồ Nhã tuần tự hỏi han, thế mới biết số ám vệ Tư Đồ gia nuôi dưỡng không chỉ có chín người. Ở ngọn núi nằm gần Ích Châu có doanh trại ám vệ của Võ Lâm Minh chủ, chuyên thu nhận trẻ mồ côi có khiếu tập võ, đào tạo nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ. Tới lúc trưởng thành, có thể độc lập hành động thì ám vệ đều phải đi làm việc, tỷ như nhận nhiệm vụ, đi tìm hiểu tình báo, phát thiệp mời anh hùng, âm thầm bảo vệ một vị nhân sĩ giang hồ, không có gì đáng kể. Làm việc thoáng lơ là sẽ bị đánh tàn nhẫn. Hơi bất cẩn thì sẽ bị thương hoặc chết. Những người nổi bật trong số đó, thông qua rất nhiều sát hạch, chỉ có chín người được vào phủ. Trong chín người này lại chỉ có ba người được hầu hạ ba vị công tử. Ám vệ Cửu nói đến đây thì lẳng lặng nhìn Tư Đồ Nhã, giữ lại lời chưa ra khỏi miệng — Chỉ có một ám vệ được ngươi chọn mà thôi.
Lúc Tư Đồ Nhã chọn hắn, thực ra hắn rất vui, qua tấm màn lụa đen trên mũ, hắn chăm chú nhìn Tư Đồ Nhã. Rồi Tư Đồ Nhã tặng hắn đi, hắn nghĩ như vậy cũng được, miễn có thể ở lại phủ Tư Đồ thì vẫn sẽ được nhìn thấy Tư Đồ Nhã. Nhưng hắn không ngờ đến một khả năng, mãi tận đêm qua đuổi theo tới vách núi, hắn mới thình lình phát hiện ra rằng, Tư Đồ Nhã ngã xuống, hắn sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy người này nữa. Chức trách của ám vệ là bảo vệ chủ nhân bằng mọi giá, đó là bản năng của hắn, nhưng hắn bắt đầu cảm thấy ước muốn một người bình an vô sự có thể mãnh liệt tới nhường nào. Giống như lần đầu hắn ngộ ra tôn chỉ của một ám vệ.
Hắn rửa sạch miệng vết thương cho Tư Đồ Nhã, giã nhỏ thảo dược, tháo một ít lụa trắng trên vết thương cũ ở xương vai Tư Đồ Nhã, cẩn thận băng lại. Hắn thừa nhận, cho tới bây giờ, Tư Đồ Nhã là người duy nhất có thể không ngừng bị thương ngay dưới mắt hắn. Cũng may mắn là nguy hiểm đã qua, tựa như đâu đó có người dùng may mắn bù đắp cho sự bất lực của hắn.
“Đêm nay rất quan trọng.” Hắn lại dùng áo bào bao bọc Tư Đồ Nhã, “Nhị công tử chớ nên ngủ, qua đêm nay, chắc chắn vết thương sẽ đỡ.”
“Buổi đêm lạnh lắm, chắc sẽ ngủ quên.” Tư Đồ Nhã quan sát áo lót mỏng manh của ám vệ Cửu, không biến sắc, không ngượng ngùng nói, “Hay là ngươi ôm ta, để ít nhất ta cũng được chết trong lòng một người.”
Ám vệ Cửu tuân lệnh, cách mấy lớp áo ngoài, ôm chặt lấy Tư Đồ Nhã, không nhúc nhích, như một chỗ dựa vững chãi.
Tư Đồ Nhã tựa vào hắn, “Kể chuyện cười giải trí nhé?”
Ám vệ Cửu nhất thời không nghĩ ra chuyện gì buồn cười.
“Ta kể cho ngươi nghe.” Tư Đồ Nhã cười nói, “Trước đây có một người, ta nói với hắn, chúng ta đoạn tụ thôi, vì thế hắn cởi áo khoác, bao gồm cả ống tay áo, đưa hết cho ta.”
Ám vệ Cửu rất nể mặt, cười khan một tiếng.
“Sống trong giang hồ thì không có gì bền lâu, ăn bữa nay lo bữa mai. Có người ‘Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh*’, có người lại cho rằng hắn nói đùa.” Tư Đồ Nhã ngoảnh lại nói, “Vị huynh đài này, liệu có thể cởi y phục của ta, tiếp xúc thật cận kề, ôm lấy ta sưởi ấm? Lỡ như đêm nay đại nạn của ta buông xuống, lời hứa của ta cũng sẽ không trở thành câu nói đùa.” (*Trích bài thơ “Hiệp khách hành” của Lý Bạch. Tạm hiểu: Ba chén buông lời hứa, dời Ngũ Nhạc nhẹ tênh. Ngũ Nhạc là năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn)
Ám vệ Cửu tức khắc im lặng, hạ giọng nói, “Cung kính không bằng tuân lệnh.” Có lẽ, ám vệ không cần suy nghĩ, hắn càng nghĩ nhiều thì càng xa rời chức trách. Đúng như Tam công tử nói, chẳng giống ám vệ chút nào. Đối với ám vệ, chỉ cần cung kính và tuân lệnh.