Kiều Trạch ngước mắt nhìn anh ta: Sao anh lại nghĩ đến việc tặng thứ này?
... Lộ Miểu luống cuống, vội vàng chuyển đề tài, Sao tổng giám đốc Tô lại ở đây?
Đồ ngốc, đều là người nhà cả mà. Chu Kỳ cười vỗ vai cô, rồi lại vòng đề tài lại chuyện cũ, Thuốc tráng dương gì thế, sao tôi không hiểu? Là vấn đề của tôi sao?
Người đàn ông ngồi trên sô pha cũng giơ tay lên: Cũng không hiểu.
Tô Minh như cười như không nhìn Lộ Miểu.
Kiều Trạch cũng dời mắt nhìn sang cô.
... Lộ Miểu bị anh nhin khiến lòng bắt đầu luống cuống, da mặt lại mỏng, ánh mắt như cười như không đó của Tô Minh khiến cô nhớ lại ngày hôm ấy, cùng chuyện Ngô Man Man phỉ báng sau lưng Kiều Trạch.
Kiều Trạch thấy mặt cô dần ửng đỏ, bèn gật đầu như có suy nghĩ: Thì ra em thật sự có chuyện giấu tôi.
Không có. Lộ Miểu rất nghiêm túc phủ nhận.
Tô Minh chậm rãi nói: Sáng hôm đó tôi mới đến công ty thì bắt gặp cô ấy với Ngô Man Man ở đằng kia xì xà xì xầm...
Tổng giám đốc Tô! Lộ Miểu vừa cuống vừa bực, liều mạng kéo Kiều Trạch xoay người lại, rồi nói với Tô Minh, Anh đừng có ở đây nói bậy bạ.
Kiều Trạch để mặc cô đẩy, nghiêng người nhìn Tô Minh: Xì xầm cái gì?
Tô Minh mơ hồ nín cười: Còn không phải chuyện lên giường của đàn ông à.
Chu Kỳ: ...
Đội trưởng Hình: ...
Mọi người ngạc nhiên nhìn Lộ Miểu.
Chân mày Kiều Trạch cũng hơi nhướn lên, nhìn cô một cái.
Mặt Lộ Miểu đỏ bừng: Không... không phải đâu, là Ngô Man Man lôi kéo em nói bậy bạ...
Tô Minh mang theo vài phần đồng tình liếc nhìn Kiều Trạch: Nghe nói tổng giám đốc Kiều...
Anh ta ho nhẹ một tiếng: Ở phương diện nào đó lực bất tòng tâm.
Phụt... Người đàn ông ngồi trên sô pha không nén nổi, phì một tiếng bật cười, Chu Kỳ cũng không nhịn được, quay lưng nén cười, ngay cả đội trưởng Hình bình thường nổi tiếng nghiêm túc mà mặt mày cũng đỏ lên.
Lộ Miểu vừa thẹn lại lúng túng, như con thỏ bị chọc quê, khoác gương mặt đỏ ửng, người xấu hổ đến mức sắp khóc: Không phải như thế.
Ồ? Tô Minh nhíu mày, Thế là thế nào?
Rồi nhìn Kiều Trạch như có suy nghĩ: Là tổng giám đốc Kiều uống thuốc có hiệu quả sao?
Lộ Miểu: ...
Sắc mặt Kiều Trạch vẫn một vẻ bình tĩnh, nhìn Lộ Miểu xấu hộ đến độ hận không thể đào hố trốn, bèn duỗi tay ra, ôm Lộ Miểu vào lòng, thản nhiên nói: Làm phiền giám đốc Tô quan tâm rồi.
Chu Kỳ nghe ra có huyền cơ trong đó, ngạc nhiên nhìn Tô Minh: Không phải giám đốc Tô đặc biệt để em gái Lộ Miểu của chúng ta đưa thuốc tráng dương cho tổng giám đốc Kiều đấy chứ?
Trong giọng nói Lộ Miểu đã nhuốm vẻ xấu hổ: Không phải là tôi muốn cầm, là giám đốc Tô nhét vào túi xách tôi.
Chu Kỳ thấy Lộ Miểu không rõ chuyện thật, dáng vẻ nóng lòng muốn làm sáng tỏ khiến cô rốt cuộc không nhịn được, nằm lên vai Lộ Miểu bật cười không để ý đến hình tượng, cười đến mức thở không ra hơi, không quên ngẩng đầu trêu Kiều Trạch: Nè nè, anh Kiều, rốt cuộc anh đào được Miểu Miểu như gã hề từ đâu thế?
Kiều Trạch kéo tay áo cô để Chu Kỳ ngã xuống khỏi người cô, nhưng Chu Kỳ ôm lấy Lộ Miểu không chịu buông: Không được, em cũng muốn một Lộ Miểu.
Rồi còn hài hước nhìn Lộ Miểu: Miểu Miểu nè, sau này đi theo chị gái đi, dù sao tổng giám đốc Kiều cũng chỉ được cái mã ngoài mà thôi.
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch trực tiếp xách Chu Kỳ ra khỏi người Lộ Miểu, đem người kéo về nằm trong tay mình, ho nhẹ một tiếng, trực tiếp đi vào chuyện chính: Chính thức giới thiệu, Tô Minh, là đồng đội mai phục lâu nhất, che giấu giỏi nhất trong đội chúng ta.
Tô Minh tiếp lời: Cũng đâu phải tài cán giỏi giang gì.
Kiều Trạch trực tiếp vỗ vai anh ta: Ở chỗ chúng ta không cần phải khiêm tốn đâu.
Rồi sau đó chỉ tay sang người đàn ông dáng cao đã đứng dậy khỏi sô pha: Đường Viễn, là đồng đội khác trong tổ, giống Chu Kỳ, phụ trách công tác kỹ thuật và liên lạc.
Đường Viễn giơ tay ra với Lộ Miểu: Gọi tôi là Bánh Trôi* là được rồi.
(*Đường Viễn phiên âm là tángyuǎn, phát âm gần giống từ bánh trôi là tāngyuán.)
Chu Kỳ tiếp lời: Tên thuở nhỏ, gọi quen là ổn thôi.
Lộ Miểu bắt tay với Đường Viễn Tô Minh, chính thức tự giới thiệu: Tôi là Lộ Miểu.
Đội trưởng Hình nãy giờ nhìn mọi người trêu đùa rốt cuộc cũng mở miệng: Hôm nay gọi mọi người về, chủ yếu là để mọi người chính thức biết mặt nhau, sau này công việc vẫn có thể phối hợp tốt, giảm bớt những tổn thất không cần thiết.
Thời gian của mọi người không dư dả gì, cũng không thể ở lại lâu, đặc biệt là Tô Minh. Đúng lúc cậu ấy về tỉnh đi công tác, mới có thể miễn cưỡng bỏ ra hai tiếng quay về một chuyến.
Tô Minh là người ẩn nấp bên cạnh Thương Kỳ lâu nhất, nhưng anh ta cũng là người bị giám sát chặt nhất, gần như là một tấc không rời luôn theo sát Thương Kỳ, trường hợp quan trọng cũng không thể có mặt ở đây. Hôm nay là do Thương Kỳ nhờ anh ta ra ngoài làm việc, mới bớt được chút thời gian lại đây.
Hôm nay Kiều Trạch ngoài việc dẫn Lộ Miểu đến đây chính thức ra mắt mọi người, chủ yếu là báo cáo kế hoạch hành động tiếp theo của anh với đội trưởng Hình.
Thời gian mọi người có thể chờ không lâu, cùng trò chuyện một hồi, ghẹo nhau một trận rồi tuần tự rời đi, trước khi Tô Minh đi còn không quên nói mát Kiều Trạch một câu: Chỗ tôi vẫn còn mấy hộp thuốc tráng dương, hàng thật giá thật. Nếu tổng giám đốc Kiều cần, tôi sẽ tặng anh mấy hộp, không cần khách khí.
Chu Kỳ nén cười tiếp lời: Tôi cũng có thể chuẩn bị cho anh mấy hộp.
Đường Viễn cũng giơ tay lên: Cả tôi nữa.
Kiều Trạch không đổi sắc quét mắt nhìn mấy người: Theo như quy định mới nhất của WHO, độc thân trường kỳ không có sinh hoạt tình dục còn có thể định nghĩa là khuyết tật.
Mấy kẻ khuyết tật các người đừng chỉ nhớ mỗi việc tặng thuốc cho người khác, chữa bệnh mới là quan trọng.
Nói xong liền quay người dẫn Lộ Miểu đi trước.