Thẩm Ngộ thử gọi cho Lộ Miểu, nhưng điện thoại Lộ Miểu cũng nằm ngoài vùng phủ sóng, cả hai đều không gọi được.
Anh gọi lại cho Thẩm Kiều, nhân khi cuộc gọi chưa kết nối, Thẩm Ngộ quay đầu dặn dò những người khác điều tra chỗ ở của Thương Kỳ, cùng tất cả những nơi anh ta có thể ra vào.
Gọi cho Kiều Trạch Lộ Miểu đều không liên lạc được, anh chỉ có thể thông qua việc phân tích hành tung của Thương Kỳ mà điều tra nơi họ có thể ở.
Thẩm Kiều nhanh chóng bắt máy.
Gửi video. Thẩm Ngộ bình tĩnh sai bảo, Anh muốn nắm rõ tình hình ở hiện trường.
Thẩm Kiều nghe lời gửi video sang, hiện trường rất hỗn loạn, kẻ thì chạy trốn, kẻ thì thét ầm ĩ, có vài tên mặc đồng phục cảnh sát giữa đám người chạy loạn, nhìn rất giống vây bắt.
Thẩm Kiều vừa quay vừa báo cáo: Cảnh sát vừa đến, những kẻ tình nghi lập tức rối loạn cả lên, dùng súng phản kích, thừa dịp chạy thoát.
Thẩm Ngộ: Cậu mau khống chế mấy tên cảnh sát kia đi.
Quay đầu lại nhìn những người khác, dứt khoát: Lên đường! Đến hội sở Vị Mã Hà.
Trước khi đi chỉ để lại một người, để anh ta xác nhận có phải cảnh sát ở bên này ra mặt không, hay là đội truy bắt ma túy thành phố C ở bên cạnh, mặc dù khả năng giả cảnh sát rất lớn, nhưng anh ta cũng cần phải xác nhận một trăm phần trăm.
-
Lộ Miểu ở văn phòng tăng ca, lúc xong việc đang dọn dẹp đồ đạc trên bản chuẩn bị về, thì Ngô Man Man với sắc mặt nghiêm trọng bước đến.
Vào phòng làm việc của chị một chuyến.
Lộ Miểu thấy sắc mặt cô ta khác với lúc trước, người tự nhiên cẩn thận hơn, hỏi cô ta: Sao vậy ạ?
Lại xảy ra chuyện nữa rồi. Tầm mắt Ngô Man Man rơi xuống mặt cô, Bọn A Châu đang giao dịch thì cảnh sát xông vào.
... Lộ Miểu khiếp sợ lại kinh ngạc nhìn cô ta, Họ giao dịch ngay tối nay ư?
Trái tim như rơi thẳng xuống, Thương Kỳ và Ngô Man Man sắp xếp vụ giao dịch này chính là muốn thử Kiều Trạch, ngày đó họp chỉ có năm người, trừ Thương Kỳ Ngô Man Man Kiều Trạch Tô Minh ra, người còn lại là Nghiêm Cao ở trong phòng bao ngày đó, cũng là người cùng bọn cô đi Quảng Châu công tác. Trong năm người chỉ có Kiều Trạch là người ngoài, lại là một cuộc họp có tính bí mật cao, nhưng bây giờ cảnh sát vẫn nghe tin mà tới, bọn họ không thể không nghi ngờ Kiều Trạch.
Lộ Miểu nhớ rõ Kiều Trạch đã nói chuyện với cảnh sát rồi, không được điều động là không được điều động, cô không biết tại sao vẫn có cảnh sát đến.
Sắc mặt Ngô Man Man càng nặng nề, gật đầu: Đúng thế.
Cúi đầu nhìn đồng hồ: Trước tiên em cứ vào văn phòng chị đã.
Lộ Miểu không thể không đi, nếu cô có bất cứ hành động chạy trốn hay do dự lo lắng nào, đều có thể tăng thêm nỗi ngờ vực trong Ngô Man Man.
Cô cũng không thể gọi điện liên lạc với đội cảnh sát, hỏi tỉ mỉ tình hình được, chỉ có thể nghiêm mặt cùng Ngô Man Man vào văn phòng của cô ta, nhân lúc nhét điện thoại vào túi xách mà nhấn nút gọi Kiều Trạch.
Văn phòng lần này của Ngô Man Man không phải ở nơi làm việc bình thường.
Văn phòng của cô ta và Thương Kỳ là dạng phòng căn hộ khá rộng, trừ khu làm việc bên ngoài ra, bước mấy bước đi qua một cánh cửa, vào bên trong là phòng khách và phòng ngủ cách âm khép kín kĩ càng.
Lộ Miểu đẩy cửa đi vào, Ngô Man Man đã an vị trên sô pha nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng, đứng đằng sau là hai người bảo vệ cao lớn.
Bên sô pha khác cũng có hai người đàn ông đang ngồi, trong đó có một người đàn ông đeo kính bị thương bên tay trái, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại cực kì tàn nhẫn, đang nhìn cô không rời.
Lộ Miểu trấn an lòng, cố gắng không biểu hồi hộp chột dạ gì ra mặt, chỉ lo lắng nhìn Ngô Man Man: Chị Man, tình hình thế nào rồi?
Người đi về phía cô ta, ngồi xuống bên cạnh.
Ngô Man Man liếc mắt nhìn người đàn ông đeo kính bị thương, giới thiệu: Đây là A Châu. Lúc tối giao dịch thì bị cảnh sát đột kích, suýt nữa không giữ được mạng.
... Lộ Miểu lo lắng nhìn gã ta, Anh Châu, anh không sao chứ?
A Châu cười lạnh mấy tiếng: Mạng lớn, vẫn chưa chết.
Nếu không có anh Kỳ với chị Man nhắc nhở từ sớm, bảo bọn tôi đề phòng vì có thể sẽ có cảnh sát, cô nghĩ tôi và cô bây giờ còn có thể ngồi đây à?
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn Ngô Man Man.
Ngô Man Man chỉ cầm tách trà lên, hớp chút nước trà, một lúc lâu mới từ tốn đặt tách xuống, nhìn Lộ Miểu: Miểu Miểu, có người nói em và tổng giám đốc Kiều là cảnh sát, từ sau khi hai người tham gia vào, bên chị đều liên tục xảy ra chuyện.
Sắc mặt Lộ Miểu lập tức lạnh đi: Chị Man, chị cảm thấy có thể sao? Bất kể là chuyện nhà máy hay những lần giao dịch, sau khi xảy ra sự cố, bị truyền thông khơi ra thì bọn em mới biết tin, chụp cái mũ tội danh này thật là vô lí.
Em thì chị còn tin, nhưng tổng giám đốc Kiều thì... Ngô Man Man trầm ngâm nhìn cô, Cả hai lần giao dịch anh ta đều biết chuyện, vừa khéo gặp chuyện không may. Chỉ điểm này thôi đã không tin nổi rồi.
Nhưng mà... Lộ Miểu nhíu mày, Chị Man, chị không cảm thấy chuyện này quá khó hiểu sao? Nếu chị là cảnh sát, chúng ta họp ở đây, biết chị là người ngoài, liệu mỗi lần họp xong chị sẽ báo tin với cảnh sát, để họ đi bắt người không? Này không phải trực tiếp nói cho mọi người biết chị là cảnh sát sao?
Trên nguyên tắc thì đúng là vậy. Ngô Man Man nghiêng đầu nhìn cô, Nhưng lần này đến lần khác, cũng quá trùng hợp rồi.
Tô Minh Nghiêm Cao đều là người mấy năm của bọn chị, cho đến giờ làm việc chưa bao giờ xảy ra sự cố nào. Nhưng tổng giám đốc Kiều vừa đến, liền liên tục xảy ra chuyện.
Cô ta đưa mắt nhìn A Châu bên cạnh: Dù sao mọi người cũng làm công việc rơi đầu, tuy chị không lo cho bản thân, nhưng không thể không lo cho an toàn của anh em, đúng chứ?
Rồi cúi người cầm lấy điều khiển tivi, bật tivi lên, mấy người Kiều Trạch Thương Kỳ Tô Minh xuất hiện trong màn hình.
Mọi người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách trò chuyện, Kiều Trạch ngồi dựa vào sô pha cạnh cửa, sau lưng là cửa sổ mở tung, cách đó không xa ở bên ngoài, một hóng súng đen tuyền đang lẳng lặng nhắm vào sau gáy Kiều Trạch.
Lòng Lộ Miểu nặng trịch, bỗng quay ngoắt sang nhìn sang Ngô Man Man: Chị Man!
Ngô Man Man đặt điều khiển xuống: Miểu Miểu, bọn chị không muốn giết lầm người, dù sao hợp tác với tổng giám đốc Kiều vẫn rất vui vẻ, nhưng theo mật báo bọn chị nhận được, cùng với việc liên tục xảy ra sự cố mà nói thì, bọn chị không thể không nghĩ nhiều được.
Em là người của tổng giám đốc Kiều, anh ta có phải cảnh sát hay không, em có phải cảnh sát hay không, trong lòng em là rõ nhất.
Rồi cô ta ra hiệu với hai gã bảo vệ ở sau, một túi bột trắng ném xuống trước mặt Lộ Miểu.
Bây giờ tay bắn tỉa vẫn đang đợi lệnh, tổng giám đốc Kiều sống hay chết, còn phải xem em có thể chứng minh được hai người quả thật không phải là cảnh sát hay không?
Cầm lấy điều khiển, tắt tivi, mắt nhìn thẳng Lộ Miểu: Đi con đường này, không thể không đụng đến nó.
Lộ Miểu nhìn túi ma túy nằm trên bàn, độ tinh khiết có vẻ không ít.
Cô nhìn Ngô Man Man, Ngô Man Man đánh mắt chỉ vào túi bột nhỏ màu trắng trên bàn ngầm ra hiệu.
Lộ Miểu mấp máy môi, cúi người cầm lấy thứ đồ kia lên: Giấy bạc.
-
Thẩm Ngộ điều tra gần nửa tiếng, rốt cuộc cũng xác định được nơi Thương Kỳ với Kiều Trạch có thể ở, không dám chậm trễ, nhanh chóng dẫn người vào căn biệt thự trên núi của Thương Kỳ, dùng súng phá cửa mà vào.
Trong phòng, đám người Thương Kỳ Tô Minh Kiều Trạch đều ở đấy, thấy cảnh sát đi vào, ngạc nhiên nhìn về phía đám người.
Thẩm Ngộ lạnh mặt bước đến gần Thương Kỳ: Anh Thương, cảnh sát nhận được tin báo, vào lúc 0 giờ ở hội sở Vị Mã Hà có kẻ khả nghi mạo danh cảnh sát xâm nhập vào phòng bao khiến mọi chuyện rối loạn, làm nhiều người bị thương. Tội phạm lên án anh tham gia vào kế hoạch sắp xếp này, mời anh phối hợp điều tra với chúng tôi.
Lập tức tim Kiều Trạch rơi thẳng xuống, nhanh chóng đứng lên.
Thương Kỳ khó hiểu đứng lên: Có ai mạo danh cảnh sát sao? Tôi không hề làm gì cả.
Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Thẩm Ngộ không cho anh ta cơ hội giải thích tiếp, vẫy tay với người ở phía sau, Dẫn đi.