Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 70

Tên đứng đầu tập đoàn buôn lậu này, theo như Lưu Ninh Ninh khai, người ngoài gọi hắn ta là "Hoắc tổng", ngoại hiệu "Giao lang", không rõ họ tên, không rõ xuất thân, không rõ công việc, không rõ chiều cao cân nặng, thậm chí cả giới tính cũng không xác định được. Hắn ta thao túng chặt chẽ mạng lưới buôn lậu, từ nguyên vật liệu đến cách chế tạo ma túy, mỗi một phân đoạn hắn đều khống chế hết, cũng hình thành nên mạng lưới tổ chức ma túy lớn kinh người.

Vì để bắt tên trùm ma túy "Hoắc tổng" và phá hủy tập đoàn ma túy sau lưng hắn ta, trung đoàn điều cấm thuốc phiện của tỉnh đặc biệt điều động tinh anh từ nhiều nơi đến thành lập tổ chuyên án, số hiệu hành động là kế hoạch 075, đội trưởng Hình phụ trách tổng chỉ huy.

Lúc đó đã điều tra ra có liên quan chặt chẽ nhất với quản trị tập đoàn Huy Trình, Hoàng Thường bố của Hoàng Giai Ngâm. Ông ta có thể là Hoắc tổng, mà cũng có thể không phải. Vì để thu thập chứng cứ phạm tội, tôi với đồng sự Cao Viễn dùng đến cách nộp đơn làm việc để vào tập đoàn Huy Trình. Đột nhiên Kiều Trạch nhìn sang Lộ Miểu, Ẩn náu gần hai nắm, vốn đã nắm giữ được phần lớn danh sách, chính là nguyên vật liệu rồi địa chỉ nhà máy chế tạo ma túy, nhân viên kỹ thuật, danh sách các tuyến bên dưới, vân vân, gần như nắm được bảy phần thành công, nhưng chỉ vì một sơ suất nho nhỏ, Cao Viễn bị bại lộ, trúng mai phục, tôi không thể cứu cậu ấy được, cậu ấy hi sinh trong đợt mai phục lần đó, tôi cũng bị trọng thương, nhưng quan trọng nhất là, USB copy tài liệu chứng cứ phạm tội của cậu ấy đã mất trong sự cố đó, đồng nghĩa với công việc hơn một năm liền thất bại trong gang tấc.

Lộ Miểu nhíu mày: Anh ở bên cạnh Hoàng Thường lâu như thế, mà Thương Kỳ với Ngô Man Man chưa từng gặp anh sao?

Đây chính là điểm tôi nghi ngờ Hoàng Thường có thể không phải là Hoắc tổng. Kiều Trạch nhìn cô, Hai năm đó Hoàng Thường không có quan hệ hợp tác gì với công ty Thương Kỳ, cũng không qua lại gì, nên tôi không giáp mặt với bọn họ. Nhưng nếu Hoàng Thường chính là Hoắc tổng, Thương kỳ và Ngô Man Man không thể nào không biết tôi được. Nhưng rõ ràng lần đâu tiên gặp mặt ở khách sạn Macau, quả thật bọn họ không nhận ra tôi.

Nên tôi mới đoán, thật ra bọn chúng là hai nhóm người dưới trướng Hoắc tổng, tức từ tầng thứ hai của dây xích đều tự mở rộng thị trường của minh, nhưng hiển nhiên bên Hoàng Thường được thế hơn, điều này giải thích vì sao Ngô Man Man lại phải phí hết tâm tư lấy lòng Hoàng Giai Ngâm. Kiều Trạch cầm lấy tập tài liệu trong tay cô, Bọn chúng muốn mượn Hoàng Giai Ngâm để nhúng chân vào tuyến của Hoàng Thường, Hoàng Thường nổi tiếng rất thương con gái, nếu đã khống chế được Hoàng Giai Ngâm thì có nghĩa là khống chế được Hoàng Thường.

Lộ Miểu gật đầu như có suy nghĩ: Nên anh mới quyến rũ Hoàng Giai Ngâm?

Vừa dứt lời, trán bị đập một cái.

Anh cuộn xấp tài liệu lại đập thẳng vào trán cô: Nói lung tung gì thế hả?

Lộ Miểu xoa chỗ bị đập đau, không dám lên tiếng.

Kiều Trạch nói tiếp: Thươngg Kỳ và Ngô Man Man đi một bước này có đến mấy khả năng. Một là, Hoắc tổng bất mãn với Hoàng Thường, nên muốn mượn tay Thương Kỳ và Ngô Man Man loại bỏ Hoàng Thường. Hai là, Thương Kỳ với Ngô Man Man muốn nhổ cái đinh trong mắt là Hoàng Thường, mượn cơ hội đi lên. Ba là, Thương Kỳ và Ngô Man Man muốn liên thủ với Hoàng Thường, vất bỏ Hoắc tổng, đi con đường khác.

Nói đến đây, không thể không nhắc đến một công ty sản xuất đồ da tên là Sách Phi.

Lộ Miểu nhíu mày: Đây không phải là công ty của anh à?

Ở Macau, cái tên in trên danh thiếp của bọn họ chính là Sách Phi, mà anh cũng tự giới thiệu là Sách Phi.

Kiều Trạch nhìn cô: Còn nhớ Châu Kỳ không?

Lộ Miểu gật đầu.

Lúc cô phân tích vụ án kia thì cô đã nói một câu, cô muốn câu con cá lớn, cô nói Châu Kỳ muốn cung ứng hàng, nhưng bọn Châu Triều Châu Thăng bị bắt, bọn chúng lấy hàng đâu ra, bởi thế cô đoán hẳn hắn ta có thể có nguồn cung cấp khác, quả nhiên sau đó lôi ra được "chị Nghê". Lúc Châu Kỳ đang giao dịch với chị Nghê thì bị bắt giữ, chúng tôi đã điều tra từ chỗ chị Nghê này, phát hiện đúng là cô ta thuộc về tập đoàn ma túy khác, thiên về chế tạo ma túy loại mới, tập đoàn này chính là công ty sản xuất da Sách Phi.

Sách Phi là một công ty sản xuất đồ da quy mô nhỏ, chuyên sản xuất túi xách và giày dép nam nữ, bề ngoài thì bán giày dép túi ví, nhưng thực chất lại là nhà máy sản xuất ma túy, giấu ma túy dưới đế giày hoặc trong lớp lót túi ví, mượn những thứ đồ này mà vận chuyển ra ngoài.

Từ chỗ chị Nghê chúng tôi đã khống chế được công ty này, nhưng trong lúc thẩm tra thì phát hiện, Thương Kỳ và Ngô Man Man đang cố gắng thiết lập quan hệ với công ty này. Theo tổng phụ trách của bọn chúng nói, Thương Kỳ và Ngô Man Man có ý định hợp tác với bọn chúng, hẹn gặp ở Macau. Kiều Trạch đưa tài liệu cho cô, nghiêng người cầm ly nước lên hớp một hớp, lúc này mới nói tiếp, Nên lúc ấy tôi mới lấy thân phận là tổng giám đốc Tác Phi, dẫn cô đến Macau, gặp mặt bọn họ một lần.

Với công việc này của họ, điều tối kỵ chính là để lộ ra ngoài, tuy Thương Kỳ với Ngô Man Man liên hệ trực tiếp với ông chủ của Sách Phi, nhưng bọn họ cũng chỉ nghe biết ông chủ Sách Phi mà thôi, thậm chí còn chưa từng thấy mặt, càng không nói đến việc những nhân viên khác trong Sách Phi.

Thế nên với thân phận tổng giám độc của tôi, chỉ cần có thể đối đáp ám ngữ được là bọn họ có thể nhận ra thân phận của tôi. Kiều Trạch nói xong nhìn về phía cô, Cô cho là, với sự khôn khéo của Ngô Man Man, thật sự chỉ dựa vào mấy câu cô nói mà cô ta đã thành thật với cô ư?

Lộ Miểu lúng túng, lúc đó anh đề phòng cô nên không nói gì nhiều với cô, chỉ bảo cô thiết lập quan hệ với Ngô Man Man, đương nhiên cô dựa theo cách của mình.

Thị trường ma túy loại mới đối với tập đoàn ma túy sau lưng Hoắc tổng mà nói, có lẽ là thị còn khá kém, bọn họ gấp rút muốn mở rộng thị trường này, mà sự tồn tại của Sách Phi đã bù lại chỗ thiếu sót của chúng, nên mới tức tốc muốn hợp tác.

Còn một khả năng nữa, có thể Thương Kỳ và Ngô Man Man vất Hoắc tổng sang một bên tự mình làm ăn, Sách Phi là đối tượng hợp tác vô cùng tốt nếu làm ăn riêng lẻ, cũng có thể bọn họ muốn lợi dụng Sách Phi vu oan Hoàng Thường, triệt để mượn tay ông ta loại bọ Hoắc tổng.

Bất kể là tình huống gì, Thương Kỳ với Ngô Man Man đều gấp rút muốn hợp tác với Sách Phi, với tư cách ông chủ của Sách Phi, tôi là tấm phao nổi duy nhất mà bọn họ có thể móc nối được, nên bọn họ không thể không vin vào tôi đây. Kiều Trạch nâng mắt nhìn cô, Thật ra sách lược của họ cũng giống như tôi, xuống tay từ chỗ phụ nữ. Nên Ngô Man Man cũng cấp tốc muốn thiết lập quan hệ với cô, cô chủ động tìm cô ta, cho cô ta tín hiệu Sách Phi có ý hợp tác cùng bọn họ. Chỉ là...

Hai tay Kiều Trạch chầm chậm vòng trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô: Với bạn giường năm cùng là cô mà nói, cô ta không rõ quan hệ giữa tôi và cô, nên mới án binh bất động trước, thiết lập quan hệ bình thường với cô.

Lộ Miểu: ...

Kiều Trạch nhìn cô bất động: Cô chỉ cần nói thẳng một câu là vợ tôi, hoặc là bạn gái tôi, có phải chuyện này đã đỡ đi nhiều rồi không?

Lộ Miểu: ...

Cô lúng túng đỏ mặt: Anh có nói gì đâu, làm sao tôi biết phải đóng vai tình nhân chứ, còn không phải trông Ngô Man Man cũng chẳng phải bạn gái chính quy của Thương Kỳ, nên mới nghĩ cách để cô ta sinh lòng đồng cảm, nên mới nói tôi và anh chỉ là quan hệ bạn giường à.

Kiều Trạch: Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn muốn nói cái gì nữa?

Nam nữ trẻ tuổi chung phòng, người bình thường không phải đều suy nghĩ là người yêu của nhau sao? Kiều Trạch lại bồi thêm một câu.

Lộ Miểu: ...

Một lúc sau cô mới nghẹn ngào nói: Vậy không lẽ sau đó tôi đi làm phục vụ là vô ích rồi?

Kiều Trạch đưa mắt nhìn cô: Không, cô kiếm được tiền.

Lộ Miểu: ...

Kiều Trạch thấy mặt cô đỏ bừng lên, không trêu cô nữa: Thật ra cô làm vậy cũng không sai. Ít nhất đánh bậy đánh bạ lại giúp tôi tránh được Hoàng Giai Ngâm, cho tôi thêm thời gian tranh thủ, tránh trước khi hợp tác lại khiến Ngô Man Man phát hiện ra quan hệ của tôi với Hoàng Giai Ngâm.

Chính xác mà nói, chuyện xảy ra đầu năm tôi không để lộ ra ngoài, nhưng đã bị nghi ngờ. Trong mắt Hoàng Thường với người của ông ta, có thể tôi là cảnh sát, một khi Hoàng Giai Ngâm xác nhận tôi, tất Thương Kỳ và Ngô Man Man sẽ cảnh giác nghi ngờ, hợp tác giữa cô ta và Sách Phi có thể sẽ đứt đoạn, cấu nối để chúng ta đến gần hơn cũng bị cắt đứt.

Nhưng thành phố An chỉ rộng chừng này, hơn nữa Hoàng Giai Ngâm đã nghi ngờ bóng lưng tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải chạm mặt Hoàng Giai Ngâm, nên trước khi giáp mặt cô ta, chúng ta nhất định phải hợp tác xong xuôi với bọn họ.

Đây không chỉ là cơ chế xây dựng hợp tác, mà song song với đó, với thân phận "ma túy" Sách Phi đã cho tôi lý do giấu tên tuổi để đứng trước mặt Hoàng Thường với Hoàng Giai Ngâm, như thế tôi mới có thể quang minh chính đại đến gần vụ án này. Nếu không...

Anh nhìn cô một cái: Chỉ bằng một mình cô lăn xả trong đó, có thể kết cục Trương Toàn sẽ là kết cục của cô. Anh ta cũng là người của chúng tôi.

Kiều Trạch trầm mặc một lúc, rồi giọng thấp xuống: Chúng tôi tổng cộng ra ngoài năm người, bây giờ còn sống, trừ tôi ra thì chỉ còn lại một người.

Theo bản năng Lộ Miểu nhìn anh: Người còn lại tên gì?

Kiều Trạch không nói rõ cho cô biết: Tự mình nhìn đi.

Rồi thở dài một hơi, đứng lên: Cơ bản vụ án chính là thế, vốn hôm đi gặp đội trưởng Hình sẽ do chú ấy nói cho cô biết về kế hoạch hành động 075, nhưng đội trưởng Hình lại lo đến vấn đề thính lực của tôi, lo tôi vừa phân tích lại sẽ khó khăn mà bỏ sót, nên mới để tôi nói cho cô biết.

Vốn tôi chọn cô, chính là nhìn trúng việc cô và tôi có thể dễ dàng trao đổi, còn những thứ khác thật sự không dám trông cậy, nhưng sau khi khảo sát xong, tôi phát hiện cô có không ít chỗ đáng khen.

Lộ Miểu đứng lên theo: Tôi vốn nói mình không kém cỏi mà, anh không nên loại tôi.

Kiều Trạch hừ một tiếng, không nói gì.

Bước tiếp theo sẽ tập trung săn sói. Cô vẫn phải đến công ty Ngô Man Man, bên chỗ tôi cũng sẽ đàm phán với Thương Kỳ, mọi hành động trong kế hoạch đều nghe theo tổ chức chỉ huy, không được tự ý hành đông, cũng không được để xảy ra bất kỳ thương vong nào. Một thời gian nữa sẽ có cuộc họp chính thức nghênh đón, đến lúc đó đội trưởng Hình sẽ giới thiệu những người khác cho cô làm quen.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: Không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi. Có lẽ ngày mai Ngô Man Man sẽ hẹn cô đấy.

Quả nhiên chiều hôm sau Ngô Man Man gọi điện cho cô, nhưng không phải hẹn cô, mà Từ Gia Diên đã xảy ra chuyện.

Cô ta ở quán bar gọi cho cô, nói mình ở quán bar thì gặp Từ Gia Diên, anh một mình uống say khướt, gọi điện cho Từ Gia Thiên thì không được.

Lộ Miểu đoán có lẽ chuyện của Thương Kỳ đã đả kích anh, cả đêm qua cô gọi anh không nghe máy, đến tối cũng không gọi lại, điều này không giống tác phong của Từ Gia Diên.

Anh sẽ không bao giờ không nhận cuộc gọi của cô, cho dù bận việc mà bỏ lỡ, thì ngay khi anh nhìn thấy cuộc gọi nhỡ sẽ lập tức gọi lại cho cô, chứ không giống lần này, không nghe máy, cũng không gọi lại.

Tối qua cô bàn công việc với Kiều Trạch đến tận khuya, sau đó lại bỏ thời gian ra tìm hiểu về vụ án, mãi bận rộn mà quên mất chuyện gọi cho Từ Gia Diên, bây giờ nghe Ngô Man Man nói thế, cô hơi lo về anh, dặn cô ta trông anh giúp cô, sau đó cúp điện thoại, nhanh chóng thay quần áo giày dép, ném một câu tôi có chút chuyện ra ngoài đã, tối nay có thể không thề ăn cơm, anh không cần chờ lại cho Kiều Trạch ở phòng bên cạnh, sau đó bước ra cửa, hoàn toàn không cho anh cơ hội phản ứng.

Kiều Trạch đang bận, nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn ra cửa, nhưng đã không thấy bóng cô đâu.

Anh cầm điện thoại, gọi cho cô: Đi đâu?

Tôi đến quán bar, vừa nãy Ngô Man Man mới gọi cho tôi.

Cô nói chậm, nói nửa câu mà cứ như nói cả một câu, còn chưa kịp nói hết nửa câu cuối thì Kiều Trạch dã tiếp lời: Ừ, cô chú ý an toàn, có việc thì gọi.

Anh cúp máy, tiếp tục làm việc.

Bảy giờ tối, Kiều Trạch đã làm việc xong liền chuẩn bị cơm tối tươm tất, nhưng không thấy người về, anh lại gọi cho Lộ Miểu.

Mấy giờ thì về? Anh hỏi.

Tôi không biết nữa. Có thể tối nay không về.

Kiều Trạch: ...

Anh nhíu mày: Vì sao không về?

Anh tôi say rồi. Lộ Miểu nói, nhìn thấy xe đã đến dưới nhà Từ Gia Diên, liền cố sức đỡ Từ Gia Diên xuống xe.

Lúc cô đến quán bar thì Từ Gia Diên đã say đến mức không biết trời trăng là gì, còn ở đằng đó điên cuồng rót rượu, trên bàn trước mặt lăn lốc mười mấy vỏ chai rượu, khuyên mãi không được, cuối cùng vẫn nhờ Ngô Man Man với Thương Kỳ giúp cô đỡ người lên xe.

Bây giờ cô đang đưa Từ Gia Diên về, cô không biết bây giờ biệt thự nhà họ Từ thế nào, không dám đưa anh về chõ đó, cuối cùng đổi thành căn nhà lần trước anh để cô đến ở.

Chìa khóa nhà vẫn còn trong tay cô, cô quên trả lại anh.

Lúc này Từ Gia Diên đã say đến mức không rõ thần trí, cả người gần như ngã dựa vào cô, nhưng mang máng còn nhận ra được Lộ Miểu, gọi cô một tiếng không rõ ràng: Miểu Miểu?

Ở đầu dây Kiều Trạch không nghe thấy Từ Gia Diên lẩm bẩm, nhưng toàn bộ sự tập trung đều dừng ở câu anh tôi say rồi của Lộ Miểu, lập tức nhíu mày: Bây giờ cô đang ở với Từ Gia Diên?

Tối nay cô muốn ở bên chỗ anh ta?

Đúng thế... Lộ Miểu gắng sức đáp, Anh ấy ở quán bar uống rượu, không liên lạc được người nhà bạn bè của anh ấy, nên tôi đưa anh ấy về, có thể tối nay phải ở lại chăm sóc nữa.

Thấy Từ Gia Diên vẫn gọi tên cô, môi cũng đã tiến đến phía sau cổ, cô lại dùng hết sức đẩy đầu anh ra, vừa đỡ anh đi vào thang máy, vừa nói với Kiều Trạch: Tôi cúp máy trước đây, anh ấy nặng quá.”

---

Xin lỗi mọi người, chương trước tớ replace nhầm tên họ của Thương Kỳ, là Thương Kỳ chứ không phải Trần kỳ nha. Truyện gì lắm người tên Kỳ vậy không biết...