Từ Gia Thiên mím môi đắc ý: Em muốn giúp chị lập công, để chị ấy quay về đội cảnh sát lần nữa.
Từ Gia Diên không mấy vui khi Lộ Miểu làm công việc nguy hiểm như thế, lập tức nhíu mày: Đừng có gây sự.
Chị em như bây giờ đã rất tốt rồi.
Từ Gia Thiên bị Từ Gia Diên mắng nên không dám nói bậy nữa.
Từ Gia Diên cũng không truy hỏi Lộ Miểu, chỉ kiên nhẫn ngồi cùng trong phòng bệnh.
Đến giữa trưa chuẩn bị rời đi thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn, thấy người đàn ông mang khẩu trang đeo kính râm ở cửa thì mắt giật giật, cô nhận ra anh ta, là Lê Quân Hạo.
Từ Gia Thiên cũng trông thấy người, lập tức nổi đóa, đột nhiên vớ lấy bình giữ nhiệt trên đầu giường, ném mạnh về phía Lê Quân Hạo.
Lê Quân Hạo ngiêng người né đi, bình giữ nhiệt đập vào trên tường, kêu xoảng một tiếng, nước canh trong đó đổ đầy ra đất.
Cút!" Từ Gia Thiên gào lên giận dữ với anh ta.
Từ Gia Diên đang định tiễn Lộ Miểu, thấy cô ấy như thế, bèn đưa mắt nhìn: Làm ồn cái gì.
Từ Gia Thiên tức giận không nói câu nào.
Lê Quân Hạo cởi khẩu trang đi đến.
Dù gì cũng là đại minh tinh, cả người như tỏa sáng.
Xin lỗi. Anh ta dịu dàng xin lỗi với cô ấy, Hai hôm nay anh không ngừng chạy show, giữa trưa qua có cảnh sát đến tìm anh, anh mới biết em đã xảy ra chuyện.
Từ Gia Thiên quay đầu đi, không để ý đến anh ta: Đừng có ở chỗ tôi giả vờ làm người tốt nữa.
Lại nhịn không được nhìn anh ta: Anh nói thật cho tôi, có phải anh tìm người bắt cóc tôi không?
Lê Quân Hạo: Vì sao anh phải bắt cóc em?
Từ Gia Thiên bị chặn họng, cô không biết liệu Lê Quân Hạo có biết chuyện cô báo cảnh sát anh ta không.
Lê Quân Hạo ngồi xuống bên giường, cả người ôn hòa có lễ.
Anh ta tự tay cầm lấy tay cô: Em không sao chứ?
Từ Gia Thiên khó chịu quay mặt đi: Tôi không sao.
Lộ Miểu thấy tạm thời hai người không có cơ hội trò chuyện cho hết, bèn đứng dậy tạm biệt, Từ Gia Diên tiễn cô, cùng đi ăn cơm.
Vì chuyện hôm qua, nên ngồi trước bàn ăn hai người đều không nói năng gì.
Từ Gia Diên cũng không nhắc lại chuyện muốn chăm sóc cô nữa, nhưng bầu không khí vẫn còn xấu hổ.
Khi ăn xong, Từ Gia Diên im lặng một lúc lâu nay mới ngẩng đầu nhìn cô: Em đã ở bên Kiều Trạch rồi ư?
Lộ Miểu do dự, rồi gật đầu: Vâng.
Từ Gia Diên nhìn cô chằm chằm không rời: Em thích anh ta?
Lộ Miểu mím môi: Vâng.
Khóe miệng Từ Gia Diên hơi cong lên, cười tự giễu, cảm giác như cây rau mình tỉ mỉ chăm sóc nhiều năm, nhưng vừa rời mắt đi một lát, đã có người nhổ đi.
Nụ cười của anh khiến Lộ Miểu hơi khó chịu, nhưng cô không có gì để nói.
Từ khi nào? Anh hỏi, có phần không cam lòng.
Lộ Miểu né tránh ánh mắt anh: Từ rất lâu rồi.
Từ Gia Diên lại im lặng.
Sau khi ăn xong anh đưa cô về, dọc đường cả hai đều chẳng nói năng gì.
Sau khi tiễn cô đến dưới khu nhà, không nói một câu liền lái xe rời đi.
Lộ Miểu đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe anh càng lúc càng xe, trong lòng thấy khó chịu.
Cô đã quen chung đụng với một Từ Gia Diên bình thản, cho dù không gặp mặt nhiều, nhưng những khi ở cạnh nhau đều thả lỏng bình tĩnh, chứ không phải như bây giờ, xấu hổ lại xa cách.
Cô không biết mình đứng đấy bao lâu, cho đến khi có tiếng chó sủa, cô ngẩng đầu lên, trông thấy Lộ Bảo đứng cách đó không xa, và cả, Kiều Trạch.
Anh dắt Lộ Bảo đứng cách cô không quá ba mét.
Hôm nay trời se lạnh, anh mặc áo khoác dài màu đen, làm nổi bật thân hình cao ráo của anh.
Tối hôm qua hai người đều bận đến tận khuya mới về, sau đó đều tự rửa mặt đi ngủ, mệt mỏi dâng đến đỉnh điểm, cũng không có thời gian để ý đến sự xấu hổ trước đó.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội tạm nghỉ, đột nhiên nhìn từ xa như thế, có vẻ không thoải mái lắm.
Kiều Trạch đang nhìn cô, sắc mặt bình thản lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại có mấy phần thâm trầm.
Đột nhiên Lộ Miểu nhớ lại tối qua ở trong xe, tay anh cố chấp đặt lên ngực cô, hỏi cô: Ở nơi này của cô, thật sự không có chút cảm giác nào ư?
Cho dù đã một đêm trôi qua, nhưng ở đó dường như vẫn còn rất nóng, còn sót lại nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.
Cô cụp mắt, tránh đối diện mắt với anh.
Anh dắt Lộ Bảo đi đến.
Chuyện Từ Gia Thiên bên kia thế nào rồi? Anh hỏi.
Em ấy hẳn biết một vài tin. Lộ Miểu kể lại chi tiết tình hình khi đến chỗ Từ Gia Thiên, cũng nhắc đến chuyện lhq đến thăm cô ấy.
Kiều Trạch chỉ trầm ngâm một lát, không nói gì thêm, dắt Lộ Bảo đi về phía trước.
Lộ Miểu cũng đi theo, nhìn bóng anh xa cách, theo bản năng không dám đến gần anh, chỉ đứng vào một góc thang máy.
Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô: Đứng xa thế làm gì, còn sợ tôi ăn cô à?
Lộ Miểu mím môi cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh: Tâm trạng anh không tốt.
Kiều Trạch quét mắt nhìn cô từ đầu đến chân: Mắt dài đấy chứ.
Nhưng lòng lại chẳng được thế.
Lộ Miểu mím môi không nói.
Thang máy dừng ở tầng bảy.
Kiều Trạch mở cửa đi vào nhà, vừa bước vào liền ném Lộ Bảo cho cô chăm sóc, người ngồi xuống sô pha, cầm lấy laptop bật lên, lại bận việc.
Lộ Miểu cho Lộ Bảo ăn, ngẩng đầu nhìn anh, rồi đi đến hỏi: Thế giờ chúng ta cần phải làm gì?
Chờ thôi. Kiều Trạch lạnh nhạt nói, không ngẩng đầu lên.
Lộ Miểu lén nhìn máy tính của anh, anh đang lướt weibo, trên màn hình đều là ảnh chụp lén với bảng hoạt động của Lê Quân Hạo.
Từ bảng hoạt động mà xem, hôm nay anh ta hẳn phải bay đến thành phố khác tham dự fan meeting, nhưng trên weibo lại không có ảnh sân bay mới nhất của anh ta.
Hoặc là do giữ bí mật quá tốt, hoặc là người vẫn còn ở thành phố An.
Lộ Miểu không biết vì sao anh lại xem mấy thứ này, nghĩ ngợi, rồi hỏi: Có phải anh muốn biết lộ trình mới nhất của Lê Quân Hạo không? Nếu không để tôi gọi cho Từ Gia Thiên nhé.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: Gọi đi.
Lộ Miểu cầm điện thoại, gọi cho Từ Gia Thiên.
Dường như Từ Gia Thiên rất bất ngờ khi cô chủ động gọi đến, chuyện cô cứu mình, khiến cô gần gũi với cô ấy hơn.
Lộ Miểu không nghe tiếng nói chuyện ở đầu dây, bèn hỏi cô ấy: Lê Quân Hạo về rồi à?
Vâng, về rồi ạ.
Lộ Miểu: Anh ta rất để tâm đến em đấy, hôm nay còn bớt thời gian đến thăm anh, chị thấy đáng lí hôm nay anh ta phải bay đến Trường Sa đấy.
Từ Gia Thiên hừ một tiếng: Quỷ ấy. Anh ta chỉ đến xem em chết chưa hay thôi.
Lại nói: Em cũng không tin chuyện bắt cóc em không liên quan đến anh ta. Chị không biết đó thôi, con người anh ta bụng dạ nham hiểm, nếu biết em làm thế với anh ta, sao có thể tha cho em được chứ.
Lộ Miểu nhíu mày: Chuyện báo anh ta hít ma túy sao? Anh ta không hít ma túy thật đấy chứ?
Em lừa chị làm gì chứ, người trong giới anh ta đều thế cả, ngay cái đêm ở phòng bao chị đưa em đi đấy, đều đang hít ma túy cả, thường xuyên có ông chủ lớn tổ chức cho bọn họ, không cần tiền, tùy tiện hít. Từ Gia Thiên nhắc đến chuyện này thì liền hăng hái, Ngay người đại diện của anh ta cũng dẫn mối cho anh ta, còn cả fans cứng trong hội fans của anh ta nữa, cũng biết anh ta nghiện, còn tìm hàng cho anh ta.
Lộ Miểu: ...
Từ Gia Thiên nói tiếp: Sáng hôm đó em vốn định nói với chị, ở hội sở lần trước bọn em đi đó, ông chủ rất thích tổ chức mấy thứ tụ tập như thế, gần đây không phải ở Bắc Kinh coi chặt hơn sao, bọn họ không dám tổ chức ở bên đó, đều mượn danh nghĩa công việc mà chạy sang đây. Thường chỉ cần Lê Quân Hạo về, bọn chúng đều tổ chức tiệc để high.
Lộ Miểu nhíu mày: Sao em biết mấy chuyện này? Em cũng hít ư?
Em đâu có ngu, còn lâu em mới đụng đến mấy thứ đó. Từ Gia Thiên lại hăng hái: Chạm vào nó thì còn đường sống chắc? Lê Quân Hạo thích em thật, lần trước anh ta đưa em đến chỗ đó, rồi không phải em vừa uống rượu thì bị chị đưa đi à, nhưng em còn tiếc vai diễn kia, lại đi tìm Lê Quân Hạo, sau đó bọn em lại đến chỗ đó lần nữa, em còn trông thấy bọn họ ở đó mà hít, dù lừa em nói hút thuốc, có ngu mới tin, còn muốn để em thử nữa chứ, nhưng em chỉ liều mạng uống rượu, nếu hít heroin rồi lại uống rượu thì rất dễ vỡ mạch máu mà chết, Lê Quân Hạo sợ em đột tử, cũng không dám để em chết, sau đó em hỏi anh ta, anh ta liền thừa nhận.
Lộ Miểu: ...
Cô không biết nên khen Từ Gia Thiên can đảm thận trọng hay là đơn thuần không hiểu.
Em vốn nghĩ cứu đã cứu em, em báo chuyện này lại cho chị, chị có thể quay về đội cảnh sát, nhưng chị lại không muốn làm nữa, thôi bỏ đi. Nói xong, Từ Gia Thiên có chút hậm hực.
Lộ Miểu: Vụ án của em còn chưa đóng, đến chiều có thể có cảnh sát tìm em lấy khẩu cung. Em nói rõ với bọn họ chút, đoán có thể Lê Quân Hạo đã phát hiện ra chuyện em báo án, nên tìm em trả thù. Em cứ che giấu không nói như thế, cảnh sát không tìm ra manh mối phá an, ngược lại em sẽ gặp nguy hiểm.
Từ Gia Thiên gật đầu: Vâng, em cũng nghĩ như vậy.
Lại đổi đề tài, có vẻ lúng túng hỏi cô: Chị, có phải anh Kiều đang ở cạnh chị không?
... Lộ Miểu chần chừ nhìn Kiều Trạch, Ừ.
Thế... Từ Gia Thiên thẹn thùng, Có thể để em nói chuyện điện thoại với anh ấy được không, hay video cũng được?
... Lộ Miểu nhìn Kiều Trạch, hơi lưỡng lự.
Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô: Chuyện gì?
Lộ Miểu: Thiên Thiên nói muốn chat video với anh.
Kiều Trạch thờ ơ nhìn cô, rồi cúi đầu bận chuyện của mình.
Bây giờ anh ấy không tiện. Lộ Miểu thay anh từ chối Từ Gia Thiên.
Từ Gia Thiên à một tiếng, nghe có vẻ không mấy vui, nhưng không nói thêm gì, hàn huyên vài câu rồi tắt máy.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: Nói sao?
Lộ Miểu báo cáo lại lời của Từ Gia Thiên không sót một chữ cho Kiều Trạch.
Kiều Trạch gọi điện cho phó cục trưởng Lưu, để ông ấy phái cảnh sát đến bệnh viện Từ Gia Thiên lấy khẩu cung của cô ấy, phối hợp điều tra bắt cóc, để không khiến cô ấy nghi ngờ.
Tắt máy, anh cầm laptop, lại lần nữa xem xét tin tức của Lê Quân Hạo, lại nhờ Thẩm Kiều điều tra thông tin chuyến bay của Lê Quân Hạo.
Hẳn hai giờ chiều nay anh ta phải bay đến Trường Sa, nhưng lại không có tin tức đăng ký của anh ta.
Sáng hôm qua Lê Quân Hạo mới đến thành phố An, toàn bộ hoạt động sau đó đều ở dưới mi mắt chúng ta, cho đến tận chín rưỡi tối chúng ta đi cứu Từ Gia Thiên. Lộ Miểu nhíu mày nghĩ ngợi, thuận tay cầm lấy laptop của Kiều Trạch, Xem ảnh chụp này, mười một giờ tối anh ta còn đàn đúm ăn chơi với bạn bè, hơn nữa hình như uống không ít, tối qua khó có khả năng tụ tập, nhưng Từ Gia Thiên nói mỗi lần anh ta về, ông chủ hội sở đều tổ chức buổi tụ tập thả lỏng.
Cô ngước mắt nhìn Kiều Trạch.
Kiều Trạch nhìn cô bất động: Hội sở Lệ Tân có tuyển nhân viên tạm thời không?
Có tuyển làm thêm giờ.
Kiều Trạch gật đầu, cầm lấy laptop đặt lên bàn, thuận tiện kéo cô đứng lên: Đi thay quần áo.