Kiều Trạch vừa đến ngã giao giữa đường Hoa Chấn và đường Phục Hưng thì bị người Từ Gia Diên tìm đến cản lại, hai chiếc xe tải lớn chở đầy cam đón đầu tông vào nhau, hoa quả rơi từ trên xe xuống, xe cũng nghiêng mình giữa đường.
Đường bên này vốn dĩ đã hẹp, hai xe tông nhau như thế đã chặn cả con đường lại, xe qua lại ngoài đợi cảnh sát giao thông đến xử lý ra thì chỉ biết đi đường vòng.
Bất kể là ai, ít nhất cũng kéo dài tận hai mươi phút.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn đồng hồ, quay vô lăng một cái, cho xe dừng lại ven đường.
"Cậu lái xe đi vòng qua, tôi sang đường đối diện bắt xe."
Dặn dò xong, Kiều Trạch đẩy cửa xuống xe.
Trên đường đã có không ít người tụ tập vì sự việc này, người xe đều dừng lại trên đường, cũng có không ít người giành nhau nhặt hoa quả, cả đoạn được bị chen lấn chật như nêm.
Kiều Trạch lạnh mặt, chen giữa tường người gạt ra một lối đi, đi đến đường đối diện.
Xe qua lại không ít, nhưng đường tiện lợi không dễ gọi xe, ngay đến bóng dáng xe taxi cũng không có, dùng phần mềm gọi xe cũng không có người nhận đơn.
Mắt thấy chấm nhỏ trên đồng hồ từng chút từng chút rời xa, sự lo lắng xưa nay chưa từng có xuyên qua đáy lòng, liên tiếp bắt xe không được, anh bực dọc chặn một chiếc xe riêng đang tới gần lại.
"Xin lỗi, cho mượn xe." Anh lôi lái xe đang ngồi trên ghế ra, rồi gọi điện cho Đường Viễn, "Đến đây giúp tôi xử lý chuyện này đã."
Vội vàng nói lời xin lỗi với lái xe rồi giao anh ta lại cho Đường Viễn, Kiều Trạch tự mình lái xe đi, gần như đạp hết chân ga đuổi theo, nhưng vì bị trễ trên đường một bước, mắt thấy Lộ Miểu tạm dừng lại ở thôn đô thị, còn chưa đợi anh đuổi đến thì người đã rời khỏi đó từ phía sau thôn, chạy sâu vào trong núi hướng Tây Bắc.
Đường núi bên đấy gồm chín khúc mười tám chỗ ngoặt, cộng thêm cả địa thế núi rừng rắc rối phức tạp, muốn tìm người càng khó hơn.
Kiều Trạch muốn cản người lại trước khi Lộ Miểu bị đưa vào núi, dọc đường gần như không hề thở lấy một giây, cho đến khi đuổi kịp xe của Từ Gia Diên, cuối cùng trước khi vào núi đã rút ngắn khoảng cách với anh ta, tay nắm vô lăng lưu loát xay tròn, lái xe sượt qua xe của Từ Gia Diên, muốn từ đằng trước ép xe anh ta dừng, nhưng khi khóe mắt thoáng nhìn qua hai người đàn ông buồng xe thì sắc mặt chợt biến.
Người đàn ông xa lạ trên ghế phụ hoàn toàn không cho anh cơ hội phản ứng, đột nhiên chĩa súng vào anh, đạn bay thẳng đến, theo bản năng Kiều Trạch cúi nửa người xuống, chân giẫm mạnh lên chân ga, tránh được viên đạn sượt qua đầu, xe cũng trượt qua sát đường núi một cách nguy hiểm, tay kia của anh cũng nhanh chóng rút súng ra, trở tay nả hai phát đạn về phía hai người trong xe, một phát trong đó vừa hay xuyên qua kính chắn gió, ghim trúng vào bả vai của lái xe, tên lái xe bị đau buông tay ra, xe lập tức mất khống chế lao về phía trước, gã ngồi ở ghế phụ vội vã giữ chặt vô lăng, Kiều Trạch nhân cơ hội này nhắm bắn lên cổ tay gã nọ, súng trong tay gã rơi xuống, còn chiếc xe mất kiểm soát bị Kiều Trạch nhả đạn vào hai lốp trước liền loạng choạng dừng lại.
Kiều Trạch đẩy cửa xuống xe, tiến lên kéo hai hai kẻ trong xe xuống, nhanh chóng đưa tay lần tìm trên người chúng, rất nhanh đã tìm được một con chíp trong túi áo của gã đàn ông ngồi ở ghế phụ, đó chính là thiết bị định vị lúc trước được gắn trong người Lộ Miểu.
Sắc mặt Kiều Trạch trở nên lạnh giá, tay bóp chặt cổ một kẻ trong đó.
"Từ Gia Diên đâu?"
"Đi từ sớm rồi." Kẻ bị bóp cổ sắc mặt trở nên trắng bệch, "Cụ thể đi đâu tôi không biết, nhưng anh ta đã sớm sắp xếp xong đường chạy trốn rồi, bất cứ lúc nào..."
Kiều Trạch buông tay ra, tìm dây thừng trói hai gã kia lại, trực tiếp ném lên ven đường, gọi điện cho Đường Viễn để anh ta đến xử lý.
Trên đường về, Kiều Trạch gọi điện cho phó cục trưởng Lưu, để ông ấy phái người đến các trạm kiểm soát tại sân bay nhà ga bến tàu, còn mình lái xe quay về lại thôn đô thị, nhưng vẫn muộn một bước, ở đó trống trơn không có ai, Từ Gia Diên và Lộ Miểu đã biến mất không rõ dấu vết.
Chiêu điệu hổ ly sơn của Từ Gia Diên đã khiến anh bỏ lỡ dịp tốt nhất tìm được Lộ Miểu.
Anh ta giao xe mình cho người khác, còn anh ta đi xe gì, rời đi như thế nào, đều khiến cuộc điều tra trở nên khó khăn, Kiều Trạch không thể tìm kiếm tung tích của Từ Gia Diên thông qua máy quay giám sát giao thông được.
Đưa tay day day ấn đường, Kiều Trạch cố ép mình phải tỉnh táo lại, quay về lại cục trước, bảo người gọi cho vợ chồng Từ Dương Trần Kỳ và Từ Gia Thiên đến, nhưng cũng không ai biết Từ Gia Diên ở đâu.
Từ Dương với từ Gia Thiên coi như khá bình tĩnh, nhưng Trần Kỳ thì như phát điên lên, ở trong phòng thẩm vấn liên tục mắng mỏ Lộ Miểu, nói gì mà hồ ly tinh rồi đồ sao chổi, không biết tổ tiên đã thiếu nợ cô ta cái gì mà kiếp này gây họa cho nhà bà ta đến vậy, nói những lời rất khó nghe.
Kiều Trạch vốn ở trong phòng theo dõi, thấy bà ta mắng liên tục không ngừng nghỉ, liền xoay người muốn ra ngoài chỉnh người lại.
Ở nơi chốn này đã nhiều năm, tính cách của Kiều Trạch đã sớm bị mài mòn góc cạnh, xưa nay luôn bình tĩnh trầm tính, ít khi nổi giận chỉ vì mấy câu nói của người khác, nhưng nhìn Trần Kỳ mở miệng mắng chửi Lộ Miểu trong màn hình, trong đầu anh toàn là dáng vẻ của Lộ Miểu, tủi thân, ẩn nhẫn, ngơ ngác, dịu dàng... Thậm chí còn cả dáng vẻ hồn bay phách lạc khi cô chĩa súng vào đầu mình.
Cuộc đời của cô bị một tay Trần Kỳ phá hủy, nhưng cô chưa từng thù oán bất cứ ai, dựa vào đâu phải chịu những lời chỉ trích mắng rủa này.
Thẩm Ngộ cũng có mặt ở đó, trước khi anh ra ngoài bèn kéo anh lại, Trần Kỳ không liên quan đến vụ án, anh cũng không thể để lộ trước mặt người không phải là tội phạm.
Đương nhiên Kiều Trạch hiểu điều đó, nhưng cảm giác bất lực này cứ chiếm lấy anh, xoay người đấm mạnh một cú vào tường, rồi xoa lấy ấn đường, bắt mình phải bình tĩnh lại.
Lúc này Tiếu Trạm gọi điện đến, anh ta đang dẫn người đến bến tàu kiểm tra vật liệu gỗ của hải vận Từ Dương sắp xuất cảng, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Vật liệu gỗ là một trong những hạng mục nhận gửi thông thường của hải vận Từ Dương, có xuất khẩu cũng có nhập vào, chủ yếu là đi đường biển đến viễn đông Đông Nam Á với Nam Mĩ.
Tàu chở hàng này sẽ xuất phát vào tám giờ tối.
Lúc Lộ Miểu đến diễn kịch với Từ Gia Diên, anh ta đang sắp đặt thay đổi thuốc phiện thành bán thành phẩm tương đương, có thể để Từ Gia Diên thần không hay quỷ không biết đổi một lượng lớn đồ như vậy thì chỉ có thể là tàu vận chuyển của nhà anh ta, tàu xuất phát vào buổi tối, thời gian khá muộn.
Vì mấy lời sáo ngữ của Lộ Miểu lúc ấy, bên phía đội trưởng Hình liền sắp đặt người một lần nữa mở thùng ra kiểm tra hàng, nhưng cũng giống như tin tức Tiếu Trạm phản hồi lại, tàu hàng không có vật lạ.
Mỗi trạm kiểm soát cũng gửi tin về, không phát hiện nhân viên khả nghi.
Hiện tại cho thấy Từ Gia Diên đã sớm bố trí đường rút lui, cho dù sự việc có bại lộ cũng có thể nhanh chóng hoán đổi với hiệu suất cao.
Mấy năm nay anh ta đều dựa vào việc cấu kết buôn thuốc phiện qua biên giới mà nắm trong tay thị trường cả thành phố Yên, anh ta có nhân mạch ở nước ngoài của riêng mình, để vào thời khắc đặt biệt thế này, anh ta có thể chạy ra nước ngoài, còn có thể dẫn theo Lộ Miểu.
Không đến sân bay với hải cảng... Bây giờ có thể thuận lợi đưa anh ta xuất cảnh thì chỉ có con tàu này.
Kiều Trạch chợt sầm mặt, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, khoảng cách đến khi tàu rời đi còn chưa đến một tiếng.
"Tiếp tục kiểm tra lần nữa." Kiều Trạch nói, "Tôi đến ngay bây giờ."
Vừa nói vừa đi ra cửa, Thẩm Ngộ cũng đi cùng anh.
Lúc sắp đến bến tàu thì điện thoại của Kiều Trạch đột ngột vang lên, hai chữ "Lộ Miểu" xuất hiện trên màn hình điện thoại khiến mí mắt anh giật mạnh mấy cái.
Kiều Trạch nhanh chóng bắt máy.
"Hàng của Từ Gia Diên vẫn còn đang đổi, đến Hương Đạo, từ đường thôn Thượng Từ." Cô nói rất nhỏ, cũng nói rất nhanh, giống như đang lén lút gọi điện.
Kiều Trạch giẫm mạnh phanh: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Vẫn ở chỗ Từ Gia Diên." Cô đè thấp giọng, "Em cúp máy trước."
Kiều Trạch quay đầu xe lại theo bản năng, muốn lái đến thôn Thượng Từ, một tay kia bấm số gọi Tiếu Trạm: "Rút người về trước, đến thôn Thượng Từ..."
Nói một nửa liền dừng lại.
Tiếu Trạm: "Sao thế?"
"Đợi đã." Kiều Trạch lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại cuộc gọi ban nãy của Lộ Miểu.
Anh hỏi "bây giờ em đang ở đâu", với tính cách của cô nhất định sẽ tìm đủ mọi cách nói cho anh biết địa chỉ, chứ không phải một câu mập mờ "ở chỗ Từ Gia Diên", hơn nữa trước nay cô đều gọi Từ Gia Diên là "anh trai em", chứ không gọi anh ta là Từ Gia Diên.
Mồ hôi lạnh đổ ra trên lưng, đây không phải là Lộ Miểu.
"Tiếu Trạm." Kiều Trạch trấn định lại, nhanh chóng quay xe đi về đường cũ, "Mọi người ở lại nơi đó, tiếp tục kiểm tra, cưa gỗ ra kiểm tra đi."
"Ngoài ra phái hai người đến thôn Thượng Từ xem sao."