Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 116

Dựa vào thông tin hướng đi của Lộ Tiểu Thành ở đầu dây, Kiều Trạch nhanh chóng đi đường tắt, rút ngắn khoảng cách theo dõi.

Người của Lộ Tiểu Thành không phát hiện có người đang đi theo đằng sau, lái xe vào một ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô phía Đông, ba người cùng nhau xuống xe, sau đó đi vào biệt thự.

Lộ Miểu quay đầu sang nhìn Kiều Trạch...

"Em muốn qua đó xem sao."

"Có được không?" Cô hỏi, cuối cùng nhớ lại thân phận của mình, cô vẫn hỏi ý kiến của Kiều Trạch trước.

Kiều Trạch nhướn mày, đưa mắt nhìn phòng khách lên đèn ở biệt thự, trầm ngâm một lát rồi gật đầu, tắt máy, cùng cô xuống xe.

Lộ Miểu đi đến nhấn chuông cửa.

Cùng với câu hỏi "ai đó", cửa lập tức được người ta mở ra từ bên trong, là Lộ Tiểu Thành mở cửa.

Lúc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Lộ Tiểu Thành khựng lại, bàn tay khoát trên ván cửa khẽ giật, toan đóng cửa lại nhưng Lộ Miểu đã trực tiếp chen tay vào khe cửa, Lộ Tiểu Thành hoảng hốt vội giữ chặt cửa lại, nhìn cô đầy phức tạp.

"Tiểu Thành, em muốn làm gì?" Cô hỏi, giọng không lớn, nhàn nhạt bình tinhc, rất điềm đạm.

Sắc mặt Lộ Tiểu Thành lộ ra vẻ xấu hổ, chần chừ gọi cô một tiếng "chị", sau đó nhìn Kiều Trạch bên cạnh cô.

"Là chị theo dõi cậu đến đây." Lộ Miểu ní, "Chị đi tìm anh ấy, đúng lúc thấy em ra về nên theo dõi suốt dọc đường."

"Lần trước ở bến cảng An Hành, chiếc Passat màu đen xông đến muốn cứu chị là cậu đúng không?" Cô hỏi.

Lộ Tiểu Thành nhìn cô, không nói là phải hay không.

Lộ Miểu đưa mắt nhìn trong phòng: "Lộ Tiểu Thành, chị có thể vào được không?"

Trong mắt Lộ Tiểu Thành có một thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn buông tay đặt trên ván cửa xuống: "Vào đi."

Lộ Miểu kéo tay Kiều Trạch vào nhà.

Trong phòng có hai người đàn ông khác đang ngồi trên ghế chơi điện thoại, thấy Lộ Miểu và Kiều Trạch đi vào thì sửng sốt.

Lộ Tiểu Thành đánh mắt vai bọn họ, hai người biết điều đứng dậy rời đi.

Lộ Miểu nhìn Lộ Tiểu Thành, có chút cảm khái: "Đã lớn vậy rồi."

Cô giơ tay đặt trên đầu mình so với người cậu: "Đã cao hơn nhiều so với chị rồi."

"Mấy năm qua cậu đi đâu thế?" Lộ Miểu lại hỏi, "Sao không liên lạc với người nhà?"

"Không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa." Lộ Tiểu Thành né tránh ánh mắt cô, "Em đi rót nước cho chị."

Lộ Miểu im lặng, nhìn bóng lưng cao lớn gầy yếu của cậu, lấy hết sức đè nén cảm xúc dâng trào.

Cô muốn hỏi cậu vì sao lại lọt vào đường dây ma túy, sao lại thành "Hoắc tổng", có rất nhiều câu hỏi, nhưng không câu nào thích hợp để hỏi vào lúc này.

Lộ Tiểu Thành bưng nước đi ra, đưa cho cô và Kiều Trạch, cậu vẫn như năm đó, vẫn trầm tĩnh hướng nội.

Dù giữa Lộ Miểu và cậu có quan hệ thân thiết, nhưng vì tính cách hai bên nên không có nhiều chuyện để nói, phần lớn cả hai đều im lặng, hơn nữa cũng đã nhiều năm không gặp, ít nhiều cũng có chút lạ lẫm.

Lộ Miểu cầm ly nước ngồi xuống một bên, ngẩng đầu đánh giá căn phòng, hỏi cậu: "Tiểu Thành, một mình cậu ở đây sao?"

Lộ Tiểu Thành "ừ" một tiếng.

"Chị... liệu có thể chuyển đến ở cùng cậu không?" Lộ Miểu dò hỏi.

Kiều Trạch nhìn cô một cái.

Lộ Tiểu Thành cũng nhìn cô, rồi sau đó nhìn Kiều Trạch.

Lộ Miểu cầm ly nước, ngập ngừng nhìn cậu: "Nếu cậu không thấy tiện thì thôi. Chỉ là chị không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu phải xem sắc mặt người khác, ở chung với người nhà chị sẽ tự do hơn chút."

Lộ Tiểu Thành im lặng một lúc: "Không sao cả, chị cứ chuyển qua đây đi."

***

Ngày hôm sau Lộ Miểu liền dọn đến đây, Kiều Trạch giúp cô dọn dẹp hành lí.

Quyết định chuyển nhà chỉ là cô quyết vào lúc nhất thời, chưa thương lượng với Kiều Trạch, tối qua khi trở về vì chuyện này mà Kiều Trạch có chút tức giận, dù lúc này giúp cô dọn dẹp nhưng vẫn trưng gương mặt xám xịt ra đấy, từ sáng sớm đã không nói gì với cô.

Lộ Miểu cảm thấy rõ anh không được vui, cô im lặng dọn dẹp một lúc, rồi quay đầu lại nhìn anh: "Có phải anh không vui không?"

Kiều Trạch nhìn cô không nói gì, đặt đồ trong tay xuống, bước về phía cô: "Em có biết em đang làm gì không?"

Cô còn nghiêm túc gật đầu: "Em biết."

"Em biết rạch ròi chuyện công chuyện riêng." Cô nhấn mạnh, "Em sẽ không vì tình riêng đâu."

Kiều Trạch nhìn cô không nói gì, im lặng một hồi lâu, cuối cùng ôm lấy cô: "Nhớ phải chăm sóc mình thật tốt."

Rồi xoay người giúp cô dọn dẹp những món đồ trong ngăn kéo.

Cô không có trang sức gì cả, trong ngắn kéo chỉ có một lá bùa bình an màu đỏ, to cỡ ngón cái, nhìn không ra của năm tháng nào.

Anh cầm lên nhìn, vừa đúng lúc Lộ Miểu quay đầu lại trông thấy, cô vội vàng lúng túng cầm lấy: "Đây là do trước đầy Lộ Tiểu Thành xin cho em, cũ lắm rồi, nhưng em vẫn cất đó không vất đi."

Đặt vật người thương vào trong túi tiền, nghĩ đến đó rồi cô đưa nó cho anh.

"Tặng anh được không?" Cô nói, vì xấu hổ mà hai má đỏ bừng, "Lá bùa này phù hộ hay lắm, anh xem đi, lúc đó cả em với Lộ Tiểu Thành đều không sao."

Kiều Trạch mỉm cười rồi nhận lấy, hai người hẹn hò lâu thế rồi, mà anh vẫn chưa tặng gì cho cô.

Trong khi anh đang còn bối rối không biết nên tặng quà gì cho cô thì đã thấy cô dọn dẹp hành lí xong, đang tạm biệt anh.

"Em đi trước đây."

Kiều Trạch đích thân lái xe đưa cô đến đó.

Sau khi hai người qua lại không lâu, dường như lần nào cũng chia cách nhau trong tình huống này, ngay cả thời gian ăn một bữa thật ngon cũng không có.

Cứ thế trong chớp mắt, thậm chí anh lại cảm thấy ủ rũ, cảm xúc mà trước nay chưa từng có.

Anh khép hai mắt, đè nén lại cảm xúc muốn phản đối đột nhiên dâng trào, nghiêng người ôm cô, hôn cô, không nỡ buông tay.

Lộ Miểu đỏ mặt né nụ hôn của anh: "Cũng đâu phải không về lại chứ, anh đừng lo cho em."

Kiều Trạch vuốt tóc cô không nói gì, nhìn đủ rồi mới để cô xuống xe.

Lộ Miểu chính thức sống ở bên chỗ Lộ Tiểu Thành.

Mấy năm không gặp, Lộ Tiểu Thành càng chăm sóc người chị là cô đây nhiều hơn.

Dường như cậu khá bận, lại trông như thảnh thởi, cả ngày chỉ ở nhà, thỉnh thảng nhận vài cuộc gọi ra ngoài.

Đối với chuyện vì sao có tiền mà ở ngôi nhà xa hoa thế này, trước sau Lộ Tiểu Thành vẫn luôn dè dặt.

Thừa dịp cậu không ở nhà, Lộ Miểu đến phòng làm việc kiểm tra máy tính của cậu, nhưng không phát hiện khả nghi gì.

Bên Kiều Trạch vẫn như trước không chịu nhả phần của Hoàng Thường ra, không ngừng giằng co với Hoắc tổng.

Anh nghĩ mãi không rõ, một thanh niên hai mươi ba tuổi xuất thân nghèo khó, làm sao có thể đi một bước nắm trong tay cả tập đoàn ma túy lớn như thế, hơn nữa không lâu trước đây, cậu ta vẫn chỉ là một người vận chuyển hàng giao dịch cho Thương Kỳ và Ngô Man Man.

Anh cố điều tra sâu hơn theo hướng khác, nhưng Lộ Tiểu Thành xuất hiện giống như ngăn chặn toàn bộ con đường, khiến anh làm cách nào cũng không mò thấy đáy.

Mùi vị này không dễ chịu cho lắm.

Lộ Miểu cảm nhận rõ ràng sự lo âu thất bại nơi anh, mấy ngày nay không làm gì liền tìm anh, cùng đi ăn với nhau, cùng đi dạo bên nhau.

Hôm nay cũng thế.

Buổi chiều cô gọi cho Kiều Trạch, nghe được giọng nói mệt mỏi của anh, liền lén lái xe đến dưới khu nhà anh, hẹn anh cùng đi ăn.

Bao mỏi mệt của Kiều Trạch trong nháy mắt tiêu tàn toàn bộ khi gặp cô, chỉ ở bên nhau một lúc nhưng lại biến thành thời khắc khiến cả hai buông lỏng nhất, nhưng tối nay không thể ở chung lâu, đang ngọt ngào thì đột nhiên bị điện thoại của Châu Mân Mân ngắt đứt.

Từ sau khi được Trần Nhất Tử đón đi, số lần Châu Mân Mân tìm cô đã ít đi, nhưng vẫn thường xuyên gọi cho cô, Lộ Miểu có rảnh thì thỉnh thoảng cũng đến thăm cô bé.

Đối với một cô bé nhỏ như thế đã gặp phải biến cố gia đình lớn như vậy, từ sâu trong tâm Lộ Miểu rất thương cô bé, bởi vậy gần như cô luôn nhận điện thoại của cô bé, không ngờ vừa bắt máy, đầu dây điện thoại đã truyền đến âm thanh sợ hãi của cô bé: "Chị ơi, chị đang làm gì thế, có thể đến nhà em ở với em được không?"

"Dì nhỏ ra ngoài rồi, em không ra được."

Câu nói tương tự, tình cảnh tương tự khiến Lộ Miểu kinh hãi đứng bật dậy: "Mân Mân, có phải lại nấu gì trong nhà không?"

"Không có ạ."

Âm thanh nho nhỏ phủ nhận đi, nhưng vẫn khiến Lộ Miểu mơ hồ thấy bất an trong lòng.

"Em cứ ở nhà đợi chị một lát đã, chị lập tức đến ngay, biết chưa?"

Châu Mân Mân ngoan ngoãn đáp "vâng".

Kiều Trạch cũng đứng lên, nhìn cô: "Sao thế?"

Lộ Miểu lắc đầu: "Không biết, cảm giác là lạ."

"Lần trước trong nhà Châu Mân Mân cháy thì cũng gọi điện nói những lời giống thế với em."

"Đi trước xem sao đã." Kiều Trạch kéo lấy Lộ Miểu, trả tiền xong liền đi.

Nơi đây cách nhà Trần Nhất Tử chỉ có mấy phút đi xe.

Lúc hai người đến dưới lầu thì không nhận thấy được gì khác thường, vì nhà Trần Nhất Tử được lắp màn che nắng dày, không ngờ lúc đi đến gõ cửa thì mơ hồ nghe thấy tiếng cháy "lốp đốp".

Lộ Miểu gõ cửa, sốt ruột gọi tên Châu Mân Mân, nhưng không ai đáp.

Cô thử vặn nắm đấm cửa, ai dè cửa mở.

Trong phòng, ánh lửa bập bùng, ngọn lửa lan rộng, Châu Mân Mân đứng trong lửa, im lặng ngoan ngoãn, trong tay bê một chậu nước nhỏ, không thấy vẻ bối rối nào, thấy cô với Kiều Trạch đi vào thì thậm chí còn từ từ cười nhàn nhạt với cô.

"Chị à, chị đến rồi."

Khóe môi cong lên dưới ánh lửa tạo ra cảm giác quỷ dị, Lộ Miểu thất thanh hoảng hốt gọi cô bé một tiếng: "Mân Mân?"