Kiều Trạch cũng từ tốn ngồi dựa ra sau ghế, hai tay đan chéo trước ngực, chậm rãi nhắc nhở cô ấy: Cô Từ này, người cô muốn quyến rũ là người đàn ông của chị gái cô đấy.
Cô ấy vì cô mà thậm chí không màng đến nguy hiểm của bản thân, cô báo đáp cô ấy như thế sao?
Từ Gia Thiên không phục: Em nào có quyến rũ anh chứ, chỉ là cho anh một cơ hội lựa chọn mà thôi, còn muốn chọn hay không thì là chuyện của anh. Hơn nữa một người dính líu đến ma túy như anh, làm sao khiến chị em hạnh phúc được? Chị ấy là của anh em.
Cô ấy là của anh cô? Kiều Trạch nghiền ngẫm mấy chữ này, cầm ly bia lên khẽ nhấp bên môi, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Từ Gia Thiên không hề sợ ánh mắt anh, thậm chí khi đối mắt lại còn mang theo tia kiêu ngạo khó thuần.
Chị ấy vốn là của anh em. Anh em rất yêu chị ấy, luôn đợi chị ấy tốt nghiệp, nếu không phải do anh can thiệp vào thì hai người họ sớm đã bên nhau rồi.
Hơn nữa, em nói thật, chỉ dựa vào cái nghề bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đầu này của anh, anh dựa vào gì mà trêu chọc chị em chứ. Nếu anh chết thì chị ấy phải làm sao?
Kiều Trạch đặt ly trà xuống: Đổi lại là cô thì câu hỏi này liệu có tồn tại không?
Đâu giống chứ. Quả thật chị em từ nhỏ đã rất cực rồi, nửa đời sau nếu có thể yên ổn thì cứ yên ổn hạnh phúc mà sống. Từ nhỏ em lớn lên trong áo gấm lụa là, chịu đủ cuộc sống như nước lã này lắm rồi, em thích dây dưa với lưu manh liều mạng như các anh đó.
Kiều Trạch lắc đầu cười, cầm ly bia lên uống một hơi hết sạch, cũng không nói càn với cô ấy nữa: Nếu cô thật sự suy nghĩ cho chị mình thì nói cho tôi biết, rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Có phải Nhậm Vũ do chị cô giết không, và Lộ Tiểu Thành đã đi đâu rồi.
Em thật sự không thể nói nhiều với anh được vì em cũng đâu biết rõ lắm đâu. Em chỉ lén đi theo anh em thôi, sau đó bị chị em phát hiện, em liền bị đuổi về. Chị em thật sự có vấn đề. Từ Gia Thiên thôi giỡn, đẩy tóc mái che phía bên phải ra, ở góc mắt phải có một vết sẹo lớn bằng ngón trỏ, cô ấy đưa tay chỉ, Thấy nó không? Đây là do chị em cào đấy, trong tối hôm đó. Không phải em muốn rủa chị ấy, mà em cảm thấy thật sự chị ấy có vấn đề, trừ khi chị ấy giả vờ.
Kiều Trạch đặt ly bia rỗng xuống bàn cái rầm, đứng lên, gọi phục vụ tính tiền rồi xoay người rời đi.
Từ Gia Thiên vội vàng cản anh lại: Em nói thật mà các anh sao ai cũng nghĩ em nói bậy thế, anh em đã vậy mà anh cũng thế nốt.
Kiều Trạch không có thời gian nghe cô ấy nói nhảm, từ khi biết Từ Gia Thiên, cô ấy nói chuyện luôn điên điên khùng khùng thật giả lẫn lộn, có khi nhìn khờ dại hồn nhiên, có lúc tâm tư lại thâm trầm, đôi khi nhìn như không có đầu óc, lúc lại như ngầm mưu tính đủ chỗ.
Từ Gia Thiên đuổi theo ra trước xe anh, dùng sức gõ lên cửa kính.
Kiều Trạch khởi động xe, nhân tiện quay đầu nhìn cô ấy một cái.
Anh không thích em thì trực tiếp từ chối em là được rồi, em cũng không phải nhất định muốn anh. Em không thể thay chị em thử anh chút được sao. Cô ấy vừa đi theo xe vừa vội vàng nói, Em cũng rất biết ơn chị ấy thương chị ấy, một tay buôn ma túy như anh không phải là làm nhục chị ấy sao? Trước đây chị ấy luôn muốn làm cảnh sát là thế mà bây giờ cũng vì anh mà lao đầu vào đó, còn hít ma túy...
Nói chưa dứt lời, Kiều Trạch đột ngột giẫm chân phanh.
Anh nhìn cô ấy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: Sao cô biết cô ấy hít ma túy?
Là... Là... Từ Gia Thiên úp mở nói, Là do chị Man nói.
Em thật sự muốn tốt cho chị ấy. Em không biết Nhậm Vũ hay không Nhậm Vũ gì hết, nếu như là người đêm hôm đó bị chị ấy dùng đá đập thì anh ta còn sống. Nhưng chị em thật sự có vấn đề, anh đừng bị mê hoặc...
Hắn ta ở đâu? Kiều Trạch ngắt lời cô ấy.
Từ Gia Thiên lắc đầu: Em không biết. Nhưng về sau em có gặp lại anh ta.
Ở đâu? Lúc nào?
Từ Gia Thiên mím chặt môi không nói: Anh hỏi nhiều như thế làm gì.
Báo thù! Nhả ra hai chữ đó xong, Kiều Trạch kéo cửa kính lên, nhanh chóng lái xe rời đi.
Anh quay về tỉnh một chuyến gặp đội trưởng Hình.
Tôi muốn điều tra rõ hải vận Từ Dương, bao gồm cả những công ty nước ngoài có liên quan. Anh nói thẳng vào vấn đề.
Đội trưởng Hình đã sớm quen với tác phong làm việc của anh, bèn nhìn anh một cái: Có manh mối gì à?
Kiều Trạch: Không có.
Còn cả một người tên Nhậm Vũ nữa, nghe nói trước kia cũng dính líu đến ma túy. Điều tra hắn ta với Từ Gia Diên, nói không chừng sẽ có đột phá mới.
Đội trưởng Hình: Có dấu vết gì chứng tỏ bọn họ có liên quan với vụ án của chúng ta không?
Kiều Trạch nhíu mày, nghiêm ngặt không nói lời nào, chỉ là từ khi Lộ Tiểu Thành xuất hiện trong đội ngũ của tk, Từ Gia Diên lại là người cuối cùng gặp Lộ Tiểu Thành, anh ta không có ý che giấu chuyện đêm hôm đó, cùng với cả Nhậm Vũ chết mà sống lại, đột nhiên Hoàng Thường xem trọng Lộ Miểu, tuy nhìn không liên quan gì nhau, nhưng cũng có thể sẽ tồn tại mối quan hệ nào đó.
Tất cả mọi thứ đều rất không chắc chắn, Kiều Trạch chỉ có thể điều tra rõ hải vận Từ Dương với Nhậm Vũ trước, xem liệu có manh mối nào không.
Việc này không giống phong cách làm việc của cậu. Đội trưởng Hình nhìn anh nói, Sao đột nhiên lại muốn điều tra hai chỗ này.
Gần đây đã xảy ra chuyện. Kiều Trạch nói, đúng lúc điện thoại vang lên, là tin nhắn, anh thuận tay cầm lấy.
Đội trưởng Hình chú ý đến động tác như phản xạ có điều kiện này của anh, ngón tay khẽ gõ lên bàn, Kiều Trạch ngước mắt nhìn ông ấy.
Trên mặt đội trưởng Hình hiện lên ý vui mừng: Khá hơn rồi?
Rồi đứng lên, tay liên tục vỗ vào vai anh: Cừ lắm, thì ra tai đã sớm bình phục rồi, sao không nói với tôi, hại tôi lo lắng vô ích.
Kiều Trạch cười: Vẫn chưa tốt lắm, chỉ có thể nói là đang trong quá trình bình phục, nghe được đề-xi-ben cao hơn mọi người thôi.
Đó đã là chuyện tốt rồi. Đội trưởng Hình lại nhịn không được liên tục vỗ vai anh, Chuyện từ lúc nào thế, sao không nói với tôi một tiếng.
Vẫn đang bình phục, chỉ là khá thong thả thôi, vốn định lúc nào khỏi hoàn toàn thì sẽ cho chú ngạc nhiên lớn, không ngờ vẫn không thoát khỏi con mắt của chú.
Đội trưởng Hình cười, chuyện tai Kiều Trạch bình phục thật sự khiến ông ngạc nhiên rất nhiều, cứ thế giữ Kiều Trạch lại chúc mừng một hồi mới để anh về.
Tạm biệt đội trưởng Hình về đến nhà thì đã khuya, Lộ Miểu chưa về, tin nhắn lúc chiều do cô gửi đến, đã bắt đầu đến công ty ht, để tránh nghi ngờ, cô bèn dọn về nhà trọ anh đã thuê cho cô.
Căn phòng trống vắng khiến Kiều Trạch lạ lẫm, mới ở cùng nhau chưa bao lâu, thế nhưng anh đã bắt đầu không thấy quen khi một ngày vắng Lộ Miểu.
Anh ngồi trong phòng khách một lúc, rồi cầm lấy chìa khóa ở trên bàn, lái xe đến chỗ Lộ Miểu.
Trước đó Thẩm Kiều đã nhắc anh một chuyện, có người kiểm tra biển số xe của anh, anh nghĩ có lẽ là Từ Gia Diên nên không để trong lòng, nhưng sau đó Lộ Miểu thường lái xe anh đi, Từ Gia Diên thấy nghi ngờ, sai người điều tra chủ nhân biển số xe cũng có thể hiểu được, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, có vẻ có thâm ý khác.
Lúc anh đến nhà trọ Lộ Miểu ở thì đã sắp sáng, đây là sản nghiệp dưới tên Thẩm Ngộ, có bãi đỗ xe chuyên dụng và thang máy, tránh bị người khác dòm ngó.
Anh đoán có lẽ Lộ Miểu đã đi ngủ nên không gọi điện cho cô, chỉ gửi một tin nhắn, cô không trả lời, xem ra đã ngủ thật.
Kiều Trạch có chìa khóa riêng, vốn định mở cửa đi vào, không ngờ mới đẩy cửa ra một nửa thì một bàn chân đá mạnh về phía anh, may mà anh phản ứng nhanh, nghiêng người sang một bên, gập khuỷu tay chặn lấy bàn chân đá đến, tay kia thuận thế duỗi ra, kéo Lộ Miểu vào lòng.
Không phải đã ngủ rồi sao? Anh hỏi.
Lộ Miểu bị anh kéo ngã vào lòng như thế, trái tim nhảy lên cổ họng cũng dần dần hạ xuống, bất mãn dùng khuỷu tay đâm vào người anh: Đã hơn nửa đêm rồi sao anh còn lét lút gì đấy.
... Kiều Trạch quơ quơ chìa khóa ra trước mặt cô, Là hợp pháp.
Đỡ cô đứng vững rồi lại nói, Nhìn đi, tính cảnh giác của em đã tiến bộ rồi đấy.
Lộ Miểu: Chỉ là dưới tay tướng mạnh không có lính hèn thôi.
Vừa xoa chỗ cánh tay bị anh làm đau, vừa quay đầu lại nhìn anh: Sao anh lại đến đây?
Nhớ em.
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng làn da Lộ Miểu trong bóng đêm đã nóng lên, khẽ đẩy anh ra, Anh đừng có sến nữa.
Kiều Trạch mặc kệ, khẽ ôm đô đi đến trước giường, rồi đẩy ngã cô xuống giường, còn mình thì đè lên.
Anh không hôn cô, cũng chẳng bật đèn, chỉ dự vào ánh đèn le lói ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô.
Đùi anh dán lên đùi cô, bụng kề lấy bụng, hơi nóng từ nhiệt độ cơ thể dính sát lấy nhau mà lan tỏa, cùng với hơi thở ấm áp, Lộ Miểu bị anh nhìn đến đỏ mặt, bèn đẩy nhẹ anh ra: Anh làm sao thế?
Kiều Trạch không nói gì, chỉ chống tay hai bên người cô, im lặng nhìn cô.
Trong màn đêm, dáng hình cô trở nên rõ ràng đầy dịu dàng, vẫn như ngày thường, ngây ngốc ngờ nghệch.
Kiều Trạch rất khó đem cái câu chị ấy là người điên kia của Từ Gia Thiên dùng trên người cô, thậm chí cả ba chữ có vấn đề anh cũng không nỡ lòng nào gán ghép nó với cô.
Anh đã đi qua nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều người, nhưng không có ai trong ngoài bất nhất như cô.
Anh chưa từng gặp người nào đầu toàn rễ cây, cố chấp bướng bỉnh lại có chút ngốc nghếch như cô bao giờ.
Nhưng với tối hôm đó, bất kể là Trương Khởi, là Từ Gia Diên hay Từ Gia Thiên, trong miêu tả của họ đều có điểm giống nhau.
Chỉ riêng với miêu tả của Lộ Miểu là không có phần sau, đồng nghĩa với việc, tự cô phủi bản thân sạch sẽ.
Anh không muốn nghi ngờ cô, cho dù tối đó cô thật sự giết Nhậm Vũ thì cũng là phòng vệ, anh chỉ là thương cô, anh không biết vì sao cô không nói ra điều ấy.
Miểu Miểu. Rốt cuộc anh cũng mở miệng, giọng nói dịu dàng mềm mại, Tôi muốn hỏi em một chuyện.
Lộ Miểu thấy sắc mặt anh chăm chú khác với lúc trước, liền gật đầu: Anh nói đi.
Kiều Trạch mấp máy môi: Vào đêm Lộ Tiểu Thành mất tích, về sau em ngất đi như thế nào?
Trên mặt Lộ Miểu hiện lên chút mờ mịt, nhớ lại một lúc lâu: Lúc ấy Lộ Tiểu Thành hít ma túy mất tỉnh táo nghiêm trọng, trong thuốc còn có tác dụng thúc giục ham muốn, bọn chúng cột lấy tay em đẩy ra chỗ cậu ấy, cậu ấy đã không nhận ra em, chỉ làm theo bản năng, xé áo em, còn bọn chúng đứng đó cười, sau đó... sau đó...
Nét đau đớn dần thấp thoáng trên mặt cô, hai tay lướt qua tóc, nhắm mắt lại, lắc đầu: Sau đó em không nhớ nổi nữa... Chỉ là như hôn mê bất tỉnh... Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, em ở bệnh viện.
Kiều Trạch kéo tay cô xuống, cúi đầu hôn cô: Nhớ không ra thì đừng nhớ nữa...
Dường như cô lại nhốt mình trong hồi ức, dốc sức nhớ lại, cả người nhìn vô cùng ngỡ ngàng, không có phản ứng gì với nụ hôn của cô.
Đột nhiên Kiều Trạch hối hận, khẽ gọi cô hai tiếng, vỗ lên má cô, quấn lấy môi cô hôn xuống.
Cô từ từ hoàn hồn, nhìn thẳng vào anh.
Anh liên tiếp hôn cô, nhưng chỉ dùng sức rất khẽ, trao cô một nụ hôn dịu dàng đầy thương tiếc.
Một lúc sau, rốt cuộc anh cũng buông cô ra, cô nhẹ nhàng thở gấp, khẽ cầm lấy tay anh vỗ về: Em không sao.
Đôi mắt cô sáng rực, dịu dàng mềm mại, nhìn qua quả thật chẳng có việc gì.
Cô không phải là người dễ nhốt mình trong quá khứ, năng lực điều tiết trong cô rất mạnh, đúng là không có chuyện gì.
Kiều Trạch yên tâm, lại luyến tiếc buông cô ra, bèn đè lên cô đòi hỏi một hồi, đến khai cả hai đều thỏa mãn mới ôm cô ngủ say.
Anh nằm mơ.
Trong mơ, Từ Gia Thiên vui vẻ cười với anh, nghiêng người chỉ vào Lộ Miểu đang ngơ ngẩn đứng một bên, không ngừng lặp lại với anh, chị ấy là người điên, chị ấy là người điên...
Trong mơ, sắc mặt Lộ Miểu từ từ trở nên tái nhợt, đến mức không có một tia máu, sau đó mặt dần dần bắt đầu vặn véo, ánh mắt cũng méo mó, trở nên càng lúc càng lạnh lùng, càng lúc càng tàn nhẫn, âm khí càng lúc càng nặng, trong vẻ tàn bạo đó còn mang theo ý cười tàn nhẫn, khóe miệng kéo lên một độ cong đầy trào phúng, đưa mắt dõi theo anh, lạnh lùng cười.
Rõ ràng vẫn là ngũ quan đó, là cô, nhưng cũng không phải là cô, Lộ Miểu của anh, không còn thấy đâu...
Kiều Trạch xoay người bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa mở mắt liền thấy Lộ Miểu đang ôm lấy mình, trong chớp mắt đó anh không biết có phải mình vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ hay không, giữa lúc hoảng hốt, Lộ Miểu trước mắt lại trùng khít với Lộ Miểu trong cơn ác mộng.
Anh hoảng sợ đẩy cô một cái: Miểu Miểu!
Lộ Miểu bị anh đẩy suýt nữa rơi xuống giường, may mà cánh tay vẫn chống lấy mép giường.
Cô quay đầu lại nhìn anh: Anh làm sao thế?
Kiều Trạch nhìn cô không đáp, dán chặt mặt nhìn cô chằm chằm, trong mắt cô vẫn là dịu dàng mềm mại như trước, mang theo cả mơ màng chưa tỉnh táo, cả khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ và vẻ lo lắng không giấu vào đâu được, cô đang lo cho anh.
Gương mặt này ánh mắt này, đều là Lộ Miểu mà anh quen thuộc.
Lộ Miểu thấy anh giống như trúng tà, nhìn mình chằm chằm không nhúc nhích, lo lắng giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh: Kiều Trạch, anh không sao chứ?
Kiều Trạch lắc đầu, duỗi tay ra, đột nhiên một tay kéo cô vào lòng, siết tay cô thật chặt, chặt đến mức làm cô đau.
Lộ Miểu cảm giác rõ ràng trái tim đang đập mạnh cùng với mồ hôi ẩm ướt trên người anh, và cả đôi bàn tay đang run rẩy của anh nữa.
Cô chưa từng thấy Kiều Trạch thế này bao giờ, cho dù có rơi vào thời khắc nguy hiểm nguy cấp, cho đến nay vẫn luôn là ngọn núi vững vàng, bình tĩnh, chưa từng để lộ chút sợ hãi khiếp đảm nào, nhưng bây giờ, cô lại cảm nhận được anh đang sợ hãi.
Cô không dám lộn xộn, để mặc anh ôn, đợi tim anh từ từ đập ổn định.
Qua một lúc lâu, cô mới cúi đầu lên tiếng hỏi anh: Có phải anh thấy ác mộng không?
Kiều Trạch úp mở ừm một tiếng, giọng nói khàn khàn.
Lộ Miểu không biết anh gặp ác mộng thế nào, bèn vỗ nhẹ lấy lưng anh: Không sao đâu, chuyện trong mơ đều trái với hiện thực.
Kiều Trạch không đáp, buông mí mắt nhìn cô đang trong vòng tay mình.
Hơi thở của cô giọng nói của cô dáng vẻ của cô đều quen thuộc đến thế, rõ ràng người ở ngay trước mắt, nằm ngay trong ngực, nhưng trái tim không cách nào thả lỏng được.
Sáng hôm sau, anh tỉnh lại từ sớm.
Những tia nắng ban mai xuyên qua từ cửa sổ như xóa đi cơn ác mộng tối qua, một tay anh chống cằm, nhìn nàng mèo nhỏ ngủ trong lòng mình.
Không có bóng đêm che mắt, cô trong buổi sáng sớm chính là Lộ Miểu mà anh quen thuộc.
Cô nhanh chóng mở mắt, trông thấy bản thân trong đôi mắt anh.
Chào buổi sáng. Cô thẹn thùng cất tiếng với anh.
Anh cũng khẽ mỉm cười: Chào buổi sáng.
Rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Mặc dù hai người đã qua lại một thời gian, nhưng cô vẫn xấu hổ như trước, chỉ một nụ hôn nhẹ đã khiến cô đỏ mặt, e dè lúng túng.
Trái tim treo cả một đêm của Kiều Trạch rốt cuộc cũng về vị trí cũ, rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng, lại để anh sinh ra cảm giác vui mừng khi tìm lại được thứ đã mất.
Anh cùng cô làm bữa sáng.
Ăn xong bữa sáng, cô liền đến chỗ của Hoàng Thường, còn anh đến bệnh viện, tìm bác sĩ chính của mình.
Gần đây bận công việc, đã lâu rồi anh chưa đến khám lại.
Bác sĩ già không hổ là người hành nghề nhiều năm, đưa mắt nhìn anh một cái đã nhìn ra vấn đề: Tối qua ngủ không ngon?
Kiều Trạch gật đầu, ngồi xuống đối diện với ông.
Không nghỉ ngơi đủ.
Bác sĩ già cười cười nhìn anh: Tình dục quá độ?
Kiều Trạch cười lắc đầu.
Bác sĩ già cũng không đùa với anh nữa, theo lệ kiểm tra cho anh, rồi sau đó hỏi tình hình bình phục thính giác của anh.
Về cơ bản là có thể nghe được rồi. Kiều Trạch nhíu mày, Có cảm giác đang từng bước bình phục.
Bác sĩ già: Sau khi bắt đầu quen cô bé họ Lộ đó hả?
Kiều Trạch suy nghĩ rồi gật đầu.
Trên mặt bác sĩ già hiện lên chút nghi hoặc, có vẻ không hiểu rõ cho lắm, quả thật không có căn cứ lý luận nào có thể giải thích điều này.
Trên lý thuyết thì mấy tháng trước cậu đã nên khôi phục thính lực rồi. Bác sĩ già nói, Không có biến đổi bệnh lý sinh lý nào, hệ thống thính giác bình thường đầy đủ, theo nguyên tắc mà nói thì sớm bình phục hẳn rồi.
Kiều Trạch nhíu mày: Vậy Lộ Miểu...
Bác sĩ già lắc đầu: Không giải thích được, tôi cũng chưa gặp tình huống này bao giờ.
Tri khi nói, trước khi cậu hôn mê đã xảy ra chuyện vô cùng quan trọng, khiến trong tiềm thức của cậu không thể quên đi, đúng lúc trong khoảnh khắc đó xuất hiện âm thanh của cô ấy, cũng là một điểm ký ức đặc biệt có thể lưu giữ lại trong hệ thống thần kinh trung ương thính giác của cậu, âm thanh của cô ấy xuất hiện, lập tức như giải khóa mật mã, một lần nữa kích thích vào hệ thần kinh thính giác của cậu.
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán cá nhân của tôi, không giải thích khoa học được. Bác sĩ già nhấn mạnh, Hơn nữa tôi nhớ trước kia cậu có nói, lần cậu nghe thấy tiếng cô ấy cũng là lần đầu hai người gặp mặt.
Kiều Trạch gật đầu: Đúng thế.
Bác sĩ già buông tay: Vậy điều đó không có cách nào giải thích nổi.
Kiều Trạch cũng không để ý lắm đến nguyên nhân, với anh mà nói, kết quả mới quan trọng nhất. Chỉ cần thính lực có thể khôi phục bình thường thì những chuyện khác đều là nhỏ nhặt.
Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy tạm biệt bác sĩ già.
Kiều Trạch gật đầu, sau khi rời khỏi chỗ bác sĩ liền trực tiếp đến chỗ Thương Kỳ Ngô Man Man, nghe ngóng tiến triển bên đó.