Tri phủ đại nhân dẫn cả nhà già trẻ ra tận cửa chờ, vừa nhìn thấy Hành Tư liền chạy tới nắm tay hắn mãi không buông, luôn miệng nói lời cảm tạ
Hành Tư không thích quá thân cận với người khác, Liễu San San nhìn thấy hắn nhăn mặt, thực sự lo hắn sẽ đẩy Tri phủ bay ra ngoài. Cũng may trước khi bị hất bay, Tri phủ đại nhân đã mời bọn họ vào phòng khách
Phân chia chủ khách ngồi xuống, Tri phủ liền liên tục nói lời cảm tạ, rằng nếu không có Hành Tư bắt được đám cướp kia thì mũ cánh chuồn trên đầu hắn nhất định không còn, có thể nói Hành Tư là phụ mẫu tái sinh của hắn
Tuy quần áo trên người Hành Tư và Liễu San San là do Hành Tư tùy ý biến ra, dù không hoa lệ nhưng chất liệu thượng thừa, còn là từ kinh thành đưa tới. Tri phủ cũng nhận ra, thái độ càng thêm cung kính, lại hỏi bọn họ là hộ quan gia quý tộc nào ở kinh thành để hắn tới tận nhà cảm tạ.
Liễu San San chưa từng đến kinh thành, càng không hiểu các chức quan, quý tộc, dù muốn nói bậy cũng không tìm được thân phận hợp lý hợp tình
Hành Tư thì càng miễn bàn, hỏi hắn chức quan giai vị ở thiên cung hay địa phủ thì hắn rõ như lòng bàn tay nhưng chuyện thế gian hắn còn không biết nhiều bằng Liễu San San
Tri phủ tràn đầy chờ mong chờ đáp án nhưng đợi hồi lâu lại không có ai trả lời, Liễu San San chăm chú uống trà, Hành Tư càng chuyên tâm hơn nàng. Hai người im lặng, Tri phủ không khỏi có chút nghi hoặc
Không khí trong phòng trở nên quái dị, cuối cùng Liễu San San không kiên nhẫn nữa, nhớ tới câu chuyện mình bịa với lão bản tiệm may liền thêm mắm dặm muối “Tri phủ đại nhân, chúng ta từ kinh thành đến đây du ngoạn, thân phận không thể dễ dàng tiết lộ. Ta họ Liễu, Trạng Nguyên của phủ Dương Thành vào mười năm trước chính là trưởng bối trong nhà”
Nàng cố ý nói không rõ ràng, tính hàm hồ cho qua, không ngờ Tri phủ nghe xong liền khiếp sợ, lập tức quỳ xuống “hạ quan đường đột, thì ra hai vị là thân thích của Liễu thừa tướng, vừa rồi đón tiếp không chu toàn, có chỗ nào mạo phạm xin hai vị thông cảm nhiều hơn”
Liễu San San thấy hắn hành đại lễ mà cả kinh trợn mắt há mồm. Nàng chỉ nhớ Liễu Bỉnh trở thành Trạng Nguyên nên vào kinh làm quan, vì thế mới lợi dụng chuyện này mà bịa chuyện với Tri phủ, không ngờ Liễu Bỉnh lại mộ bước lên mây, trở thành thừa tướng.
Tri phủ đại nhân càng thêm khẩn trương, hết đổi trà lại bày tiệc, còn bắt gia quyến trở về thay trang phục long trọng. Một trận gà bay chó sủa, nếu không phải Liễu San San ngăn hắn lại, muốn hắn giữ bí mật thì e rằng Tri phủ sẽ cho người gióng trống khua chiêng chiêu cáo thiên hạ.
Dù thế nào thì nàng quả thật là thân tỷ tỷ của Liễu Bỉnh, chỉ là đã chết sáu mươi năm, cho nên nói là thân thích của hắn cũng không tính là gạt người. Vì thế Liễu San San vô cùng sảng khoái tham gia yến tiệc mà Tri phủ đại nhân ra sức mời mọc nhưng đến khi Tri phủ phu nhân dẫn theo nữ nhi trang điểm xinh đẹp đến dự tiệc thì tâm tình của nàng liền suy sụp. Chuyện bắt cướp nàng không có công lao cũng có khổ lao, vì cái gì đều tính cho Hành Tư? Ngay cả nịnh bợ cũng chỉ biết tới hắn, nàng mới là tỷ tỷ chính quy của Liễu Bỉnh nha
Hành Tư từ đầu tới cuối đều im lặng không lên tiếng. Liễu San San biết hắn như thế là vì không muốn cho người ta biết hắn không biết gì về thế gian nhưng bộ dáng hắn như thế ở trong mắt mọi người lại là bộ dáng cao thâm, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc người thương nhớ
Tri phủ đại nhân vô cùng hàm súc mà giới thiệu nữ nhi của mình.
Liễu San San không có tâm tình để nghe, cũng không thực sự đói bụng, chỉ đành tự mình uống rượu giải buồn. Liễu gia trước đây làm nghề ủ rượu, Liễu San San và đại ca từ nhỏ đều theo cha học nghề, mà nàng lại có thiên phú ủ rượu nên phụ thân đem tâm đắc cả đời của mình truyền thụ cho nàng, sau này đến nương nhờ Thôi gia tửu, nàng cũng nhờ có tay nghề ủ rượu mới không bị tẩu tử đuổi ra khỏi nhà. Cũng vì ủ rượu nhiều năm nên tửu lượng của nàng cũng khá dần, có khi thừa dịp tẩu tử vắng mặt liền uống cùng mọi người, nàng thường xuyên hạ gục người khác, vì thế không hề lo lúc này mình sẽ say rượu mất mặt.
Tri phủ ra sức giới thiệu nữ nhi, tiếc rằng hắn đã lầm đối tượng. Hành Tư im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu ứng phó, tâm thần không biết đang trôi dạt phương nào, cho đến khi nghe thiên kim của Tri phủ ngồi đối diện kinh ngạc nói “vị cô nương này tửu lượng thật tốt”, hắn mới phát hiện trước mặt Liễu San San đã có mấy bầu rượu không, mà nàng còn khí định thần nhàn tiếp tục uống
Hành Tư âm thầm kinh ngạc, lại nghe Tri phủ quát mắng nữ nhi “chớ vô lễ, cô nương gì chứ, rõ ràng là thiếu phu nhân của vị công tử này, còn không mau xin lỗi thiếu phu nhân”
Hiển nhiên nha dịch đã báo lại với Tri phủ về quan hệ của Hành Tư và Liễu San San, cho nên hắn vô cùng tức giận nữ nhi của mình không có mắt nhìn, đang muốn xin lỗi Liễu San San, đã thấy nàng vừa rót rượu, vừa hào phóng nói ‘thiếu phu nhân gì chứ, gọi ta là cô nương được rồi”
Tri phủ ngây người, hết nhìn nàng lại nhìn Hành Tư, mà người sau vẫn bình tĩnh giống như nhập định, làm hắn cảm thấy khó hiểu nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ hàm hồ cho qua chuyện
Trải qua chuyện này, Tri phủ vẫn chưa từ bỏ ý định làm thân, hết hỏi thăm Liễu thừa tướng lại nói tới tình hình ở kinh thành. Hành Tư vẫn tiếc chữ như vàng, Liễu San San càng yên tâm uống rượu
Tiệc rượu lần này Tri phủ cho đem ra rượu ngon trân quý ủ nhiều năm mà trước giờ ngay cả bản thân hắn cũng không nỡ uống, lần này đều vào bụng Liễu San San hết. Hắn đau lòng khôn xiết nhưng nghĩ tới Liễu thừa tướng liền cắn răng nhịn, ngoài mặt lại thản nhiên gọi người mang thêm rượu
Trăng lên đầu cành, đêm cũng dần khuya, yến tiệc kết thúc, Tri phủ còn muốn giữ hai người ở lại nghỉ nhưng Hành Tư khéo léo từ chối. Không chỉ vì hắn không tính ở lại đây làm khách mà còn vì Liễu San San tự nhận tửu lượng cao nhưng uống cả đêm như thế, không sau mới lạ, sợ nàng lỡ miệng lại gây thêm phiền toái. Tri phủ liền dẫn cả nhà già trẻ đưa tiễn ra đến tận cửa
Lúc này đêm đã khuya, trên đường yên tĩnh, trên đường chỉ có vài người vội vàng về nhà
Liễu San San đứng thẳng người, bộ dáng vô cùng thanh tỉnh khiến Tri phủ không tiếc lời tán thưởng nàng là nữ trung hào kiệt
Đúng lúc này, bên tai có gió lạnh thổi qua, Liễu San San vô tình liếc mắt nhìn qua, thấy có người chậm rãi đi tới. Vì người nọ khác với những người khác nên nàng không khỏi nhìn thêm vài lần, phát hiện thì ra là Tây Tề
Thấy Tây Tề mắt không chớp mà đi đến trước cửa một nhà giàu ở đối diện, tựa hồ như không nhìn thấy nàng và Hành Tư. Liễu San San bị rượu làm mơ hồ, liền hô lớn “Tây Tề, Tây Tề”
Nàng nhìn thấy Tây Tề không có nghĩa là những người khác cũng thế
Hành Tư nghe Liễu San San la lên liền hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Tây Tề, nhất thời cảm thấy đau đầu, đang muốn yên lặng che miệng Liễu San San kéo đi, nào ngờ không biết Tây Tề hôm nay mắc chứng gì mà nhìn thấy bọn họ liền hiện hình, hỏi “sao vậy?”
Vì thế cả nhà Tri phủ ra đưa tiễn liền thấy một người sống đột nhiên xuất hiện, mà lại không có bóng nhưng có xiềng xích, còn mặc hắc y, làn da tái nhợt…chẳng lẽ hắn là…?
Liễu San San vẫn cười vô cùng nhiệt tình “hắc hắc, thật khéo nha, ở đây mà cũng có thể gặp được ngươi’
Tây Tề: “…”
Tri phủ nghi hoặc nhìn Tây Tề lại nhìn Liễu San San, hồi lâu mới khó khăn hỏi “các ngươi…quen biết nhau?”
Liễu San San gật đầu khẳng định “đúng vậy, chúng ta là quen thân ah” nói xong chỉ vào đại môn cách vách hỏi Tây Tề ‘hôm nay ngươi đến câu hồn ở nhà này sao?”
Quả nhiên…là đã say quá mức
Hành Tư vô cùng hối hận vừa rồi không đánh ngất con ma men này lôi đi
Tây Tề im lặng, liếc nhìn Hành Tư một ái mới nói “đúng, người nọ còn sống được một khắc nữa”
Có câu đêm khuya quỹ gõ cửa, người đi đường đều mất hồn mà cả nhà Tri phủ lại trùng hợp là người đi đường, lúc này hồn vía hoàn toàn mất hết
Hành Tư rốt cuộc không chịu được nữa, tiện tay làm chút pháp thuật khiến Liễu San San ngủ say rồi vác lên vai, lại thi pháp để cả nhà Tri phủ khi tỉnh ngủ sẽ không còn nhớ được chuyện này, sau đó mới xoay người, lãnh đạm nói với Tây Tề ‘ngươi hôm nay thật rảnh rỗi?”
Tây Tề cũng mặt lạnh nhìn hắn, lại nhìn Liễu San San đang ngủ trên vai Hành Tư, miệng còn rầm rì vài tiếng. Hắn hơi nhăn mặt nhưng không nói tiếng nào, xoay người đi vào nhà kia
Khiêng Liễu San San đến trước cửa khách điếm, Hành Tư sợ đám chưởng quầy, tiểu nhị đến làm phiền, nghĩ nghĩ liền vòng ra phía sau, leo cửa sổ vào phòng. Đầu tiên đặt Liễu San San lên giường, còn hắn đi đến bên bàn uống chén trà, khi quay đầu lại đã thấy Liễu San San ôm chăn cuộn thành một đống, ngủ say như chế
Đêm đã khuya, ép buộc cả ngày, Hành Tư cũng thấy mệt nhưng nhìn Liễu San San một lát, mặt mày lại đỏ bừng.
Hai người ngủ cùng một giường? nên ngủ thế nào đây?Nghĩ nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, hắn quyết định từ bỏ, chuyển Liễu San San qua một bên, sau đó cởi giày, nằm ở bên ngoài.
Được một lát, Hành Tư xoay người kéo cái chăn đang bị Liễu San San ôm chặt nhưng không biết có phải do uống rượu không mà nàng đặc biệt ngoan cố, kéo thế nào cũng không chịu buông tay, còn gắt gao ôm chặt như bạch tuộc, lăn người vào sát tận vách tường, tiếp tục ngủ
Hành Tư nhìn Liễu San San đầu tóc rối bời, đột nhiên có chút ghen tỵ với cái chăn.
Liễu San San có lẽ vì ôm chăn nên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, lát sau kiền buông chăn, nghiêng người, vừa lúc áp vào người Hành Tư, cảm nhận được hơi ấm liền bám chặt không buông.
Hành Tư im lặng nhìn đỉnh màn trên đầu. Hắn muốn ngủ, hắn muốn ngủ, hắn muốn ngủ…Kết quả một khắc sau, Hành Tư xuống giường, đi đến bên bàn ngồi cả đêm như tượng
Sáng sớm hôm sau, Liễu San San tỉnh lại, nhìn thấy Hành Tư ngồi bên bàn ăn điểm tâm, bên cạnh hắn là mấy tượng đất đã bị phanh da xẻ thịt trở thành một đống hỗn độn. Nàng nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn thoáng qua giường, dường như chỉ có một mình nàng ngủ?
Hành Tư nhường cái giường cho nàng, còn hắn thức cả đêm?
Liễu San San cảm động nói “Hành Tư quân, ngươi thực sự quá tốt”
“Về sau không được uống rượu như vậy nữa”
“A? … hả.”