Liễu San San đang ngồi trước bàn, tay trái cầm điểm tâm, tay phải cầm bút, vừa ăn vừa viết
Hình ảnh kéo lại gần hơn, nhìn nét chữ lộn xộn không thua gì Ấn Trì, Hành Tư không khỏi nhíu mày, cẩn thận đọc kỹ
“Ấn Trì quân: nhận được thư, biết ngươi gần đây không tốt, ta liền an tâm. Không thể nói lời tạm biệt với ngươi trước khi rời đi, ta cũng vô cùng tiếc nuối, trở về mấy ngày nay rồi cũng không nhớ ngươi, sau này ta sẽ cố gắng nhưng ngươi cũng đừng ôm hi vọng quá nhiều. Không cần mất nhiều thời gian để tưởng niệm ta như vậy, nghe nói Tang Cách rất nhanh sẽ gả tới, ngươi nên tranh thủ thời gian tìm thê tử đi. Ta nghe nói nhiều bà mối sẽ nói rất khoa trương, thổi phồng quá mức thực tế cho nên ngươi phải tận mắt chứng kiến mới được nha.
Mấy lời nói xin lỗi khách khí đó, ta đã nói quên đi, ngươi cứ suốt ngày nhắc tới khiến mọi người đều biết càng làm ta bị tổn thương, có rảnh thì sai người đưa cho ta mấy cành san hô tốt nhất là được, ta vội vàng trở về cũng chưa kịp mang đặc sản Đông Hải về làm quà cho đồng nghiệp.
Ngươi nói gần đây cha ngươi thỉnh Trương Ngôn Lăng chân nhân làm sư phụ cho ngươi, ta muốn hỏi ngươi có phải Tứ đại thiên sư có địa vị rất cao ở Thiên giới? ta nghĩ đó là do cha ngươi sợ sư phụ thân phận không đủ cao sẽ không dám phạt nặng ngươi, lại nghe nói người này bên trên có con mắt xanh lục, có hai hàng lông mày, tướng mạo cực kỳ quái gì. Ta cực kỳ đồng tình với ngươi nhưng mà lực bất tòng tâm, ngươi ngày ngày ở cùng với hắn,cố gắng chịu đựng ah.
Nghĩ cái gì thì viết cái đó, có hơi loạn, hơn nữa đã nhiều năm rồi ta không chạm vào văn chương, chữ viết không được đẹp lắm, ngươi có thể đọc được là tốt rồi, không cần hồi âm, ta thấy đại điểu kia thân hình to béo, bay có vẻ rất mệt
Liễu San San”
Ý Châu bưng một đĩa điểm tâm đi tới “Hành Tư quân đọc sách gì mà lát thì nhíu mày lát thì cười vậy?’
Hành Tư khép sách lại để qua một bên “không có gì. Gần đây sự vụ trong cung thế nào?”
“Hành Tư quân yên tâm, không có đại sự gì, có điều nô tỳ phụng mệnh trông coi sự vụ trong cung, sợ là không thể thường xuyên xuống dưới này”
“Không sao, ngươi tập trung công việc trên Thiên giới đi, không cần quan tâm ta nơi này”
“Dạ, nô tỳ thấy ở dưới này phòng của ngài tuy nhỏ nhưng cũng gọn gàng, ngăn nắp, đã biết là ngài đã có người chiếu ứng, nô tỳ cũng không cần quan tâm nhiều làm gì”
Sau khi Ý Châu rời đi, Đào Ngũ Sử của Sâm La điện đã tới, mang theo một thiệp cưới đỏ thẫm, bề mặt thiếp vàng còn được xông hương.
Hôn kỳ của Tang Cách đã định, theo tục lệ, trước khi đón dâu sẽ có phần xem gả, tức là nhà trai đưa đồ cưới đến nhà gái, nhà gái đặt đồ cưới vào phòng cho thân hữu tân khách xem, khi đồ cưới của nhà gái đưa đến nhà trai cũng tiến hành y như vậy
Không biết Diêm La Vương nghĩ thông suốt hay là thỏa hiệp mà hôm nay Sâm La điện lại gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc lớn, mời tất cả những người hắn có giao hảo ở âm tào địa phủ đến dự.
Có lẽ vì lần trước mọi người cùng đến Sâm La điện làm khách nên lần này Diêm La Vương cũng gởi thiệp mời cho tất cả mọi người trong Chuyển Sinh điện nhưng dù sao vẫn phải có người ở lại giữ nhà, vì thế chỉ có thể phái vài người đại diện tham dự.
Hành Tư bị Diêm La Vương điểm danh phải có mặt, lúc này đang chọn người đi cùng
Liễu San San tận lực biến mình thành vô hình. Lần trước nàng đã bị lễ hỏi của Tang Cách kích thích, để lại ám ảnh quá lớn, không muốn lần này lại phải chịu tội. Hơn nữa ở Long cung ăn sơn trân hải vị suốt mười ngày, đang lúc cần ăn uống thanh đạm để cân bằng, cho nên yến hội ở Sâm La điện hoàn toàn không có sức hấp dẫn với nàng.
Hành Tư đưa mắt nhìn cửa phòng Tây Tề đóng chặt “buổi tối Tây Tề phải làm việc, không cần quấy rầy hắn nghỉ ngơi”. Lập tức Tây Tề bị bài trừ
Hành Tư lại nhìn Tập Thư đang chăm chú xem bản đồ “Tập Thư phải tranh thủ thời gian nắm bắt cách đi đường để sớm ngày trở lại làm việc”. Tập Thư cũng bị bài trừ
Hành Tư nhìn Tất Trì “ta không có mặt, công việc ở Chuyển Sinh điện chỉ có thể giao cho Tất phán quan lo liệu”. Tất Trì cũng bị loại trừ
Hành Tư đưa mắt nhìn Vô Thân và Vô Khâu đang hưng phấn, lắc đầu một cái, cả hai cũng bị cho ở nhà
Khi Liễu San San không tình nguyện mang hạ lễ đi theo Hành Tư ra khỏi Chuyển Sinh điện, còn nghe Vô Thân, Vô Khâu ở phía sau không cam lòng la lên “vì sao chúng ta không thể đi? Hành Tư quân, ít nhất cũng phải cho lý do chứ”
Buổi tiệc ở Sâm La điện không hề tạo được ấn tượng tốt đẹp gì với Liễu San San. Diêm La vương vẫn dùng đai lưng tra tấn cái eo của hắn như cũ; Tứ đại Phán quan vẫn thích khẩu chiến cá cược như trước; tân khách dự tiệc thì vẫn muôn màu muôn vẻ khó phân biệt mà đồ cưới kim quang lóng lánh như ngọn núi nhỏ cũng một lần nữa làm nàng muốn mù hai mắt.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy vui mừng là Tang Cách làm tân nương đợi gả nên không có xuất hiện, mà Mạnh Bà lại đến tham dự. Tang Cách không mặt làm cho nàng bớt đi sự quấy nhiễu và phiền não không cần thiết, mà Mạnh Bà tươi cười hỏi thăm tình hình của nàng lại khiến nàng trong lòng cảm thấy ấm áp. Điều không hoàn mỹ là theo sau Mạnh Bà là Mạnh Dung cùng một mỹ nữ khác mà nàng chưa từng gặp qua, có lẽ là Mạnh Khương
Sau lần đó, Mạnh Dung còn đến Chuyển Sinh điện vài lần, đương nhiên là tìm cớ để câu dẫn Hành Tư. Liễu San San nghĩ tới lần đó các gặp nhau không vui nên không muốn giao tiếp nhiều với Mạnh Dung, hơn nữa Vô Thân và Vô Khâu từng cho nàng lời khuyên, nên luôn tìm cách tránh né. Vì thế lần này ở Sâm La điện xem như là lần thứ hai nàng gặp gỡ Mạnh Dung
Khi Mạnh Bà đến, Liễu San San đang bị Cừ Mạc và Vực Thông xúm lại trêu ghẹo chuyện của nàng à Ấn Trì. Liễu San San bị ghẹo đến không chịu nỗi, Hành Tư nói giúp vài câu liền bị Cừ Mạc và Vực Thông nhắm vào hắn, trêu chọc hắn rằng nay ở âm tào địa phủ không chỗ nào là không có bực họa của hắn. Mạnh Bà đến mới khiến hai bọn họ im miệng.
Liễu San San đứng cạnh Hành Tư, không nhìn cũng biết Mạnh Dung đang nhìn mình với ánh mắt khó chịu. Nàng nhớ Mạnh Dung không có hảo cảm với toàn bộ người ở âm tào địa phủ, lại càng khó chịu với nàng, nay chuyện xấu của nàng và Ấn Trì truyền đi ồn ào như vậy, nàng ta không ghét nàng mới lạ. Liễu San San liền cố gắng xem nhẹ Mạnh Dung, mỉm cười chào hỏi Mạnh Khương vẫn im lặng không lên tiếng.
Mạnh Khương đúng là như lời Vô Thân nói, mặc dù nàng đẹp đến không thể soi mói nhưng bộ dáng lãnh đạm, siêu phàm thoát tục, chỉ hờ hững gật đầu với Liễu San San mà không lên tiếng, kiêu ngạo hơn cả Thập điện Diêm Vương
Liễu San San mất mặt, phẫn nộ quay đầu, thấy Mạnh Bà vẫn còn tán gẫu với Cừ Mạc và Vực Thông, nhìn lại oán phụ Mạnh Dung và khối băng Mạnh Khương trước mặt, nàng liền thấy chán chết, liền lấy cớ tìm tới một góc vắng ngồi nhàn nhã uống trà, cho đến khi Hành Tư tìm nàng cùng cáo từ Diêm La Vương, trở về Chuyển Sinh điện
Vô Thân và Vô Khâu vẫn canh cánh chuyện không thể dự tiệc, lại không dám phát tác với Hành Tư nên tìm Liễu San San trút giận
Tám chuyện với Vô Thân, Vô Vô Khâu và xem bọn họ đấu võ mồm là cách để Liễu San San tiêu khiển, nay đột nhiên hai người không để ý tới nàng nữa, tuy thanh tĩnh hơn ngày thường nhưng cũng khiến nàng phát rầu. Liễu San San quyết định phải xử lý hành vi giận chó đánh mèo lên người vô tội này.
Hôm nay, Liễu San San mải chăm chú nấu cơm trưa mà không để ý tới động tĩnh bên ngoài, cho đến khi cửa sổ phòng bếp bị gió thổi bang bang, mới nhận ra bên ngoài đang có cuồng phong gào thét. Gió thổi ào ào, hình như còn nghe được tiếng mái ngói trên nóc nhà bị thổi bay, kèo theo đó là tiếng kinh hô của Vô Khâu từ xa vọng đến, có lẽ là bị mảnh ngói văng trúng. Khí hậu ở âm tào địa phủ luôn ôn hòa, Liễu San San chưa từng nhìn thấy thời tiết ác liệt như thế này. Đang bốn mùa như xuân, mưa thuận gió hòa sao hôm nay lại đột nhiên có cuồng phong gào thét?
Liễu San San tò mò, mang cả chảo rau cải thìa đang xào, chạy ra cửa xem náo nhiệt.
Mở cửa ra liền thấy cát bay đá chạy, tầng mây trên bầu trời dần dần tản ra. Sau đó Liễu San San trơ mắt nhìn một cự long xanh biếc, vảy sáng loáng từ trên trời giáng xuống, chậm rãi dừng trước cửa, hai mắt to nhìn chằm chằm vào mắt nàng
Liễu San San từ nhỏ đến lớn, ngay cả bức vẽ của rồng còn chưa nhìn được vài lần, càng không nói tới một con rồng sống thật to từ trên trời hạ xuống trước mặt nàng. Nàng ngây như phỗng, chả rau trong tay rơi xuống đất
Từ trên trời giáng xuống vị khách không mời làm cho Chuyển Sinh điện lâm vào trạng thái đề phòng. Vô Thân và Vô Khâu thân là thủ vệ, vô cùng có trách nhiệm mà chạy đến trước tiên nhưng cự long nhìn thấy bọn họ, lỗ mũi phun phì phì hai cái, bộ dáng cực kỳ khinh thường
Vô Thân và Vô Khâu bị chạm tự ái. Vô Khâu giận dữ vung vũ khí trong tay, hô to với cự long “ngươi là ai? từ đâu đến” gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại làm hỏng mái nhà, chẳng lẽ là tới gây chuyện?
Lục long lại hừ một tiếng khinh thường, không để ý tới hắn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Liễu San San đứng ngay cửa phòng bếp, cả người vẫn còn trong trạng thái ngây dại, không biết nên phản ứng thế nào
Đang lúc giằng co thì những người khác trong Chuyển Sinh điện cũng đã tới đây
Tập Thư đi theo sau Tất Trì và Hành Tư. Hắn kiến thức không bằng người khác, vừa nhìn thấy cự long ở trong viện liền la hoảng lên
Thấy mọi người đều nhìn mình đầy nghi hoặc và đề phòng, lục long có vẻ không được tự nhiên nhưng mà thân thể quá mức khổng lồ mà sân lại nhỏ nên chỉ có thể lắc lắc thân mình, nói “trước giờ ta không phải là không mời mà đến”
Vô Thân nghiêng đầu nhìn lục long ‘vậy ai mời ngươi đến?” chưa từng nghe nói Chuyển Sinh điện có giao tình với Long tộc nha
Vẻ mặt ngây dại của Liễu San San thay thế bởi sự nghi hoặc “âm thanh này nghe thật quen tai” nhưng sao nàng lại cảm thấy thanh âm của con rồng này quen tai chứ?
Hành Tư nhíu mày nhìn Lục long không tiện nhúc nhích thân hình khổng lồ cùng gạch đá vỡ vụn trong sân “các hạ vẫn nên hiện nhân thân trước rồi nói chuyện sau”
Lục long nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, gật gật đầu, quanh thân chậm rãi nổi lên lục q uang, dần dần bao bọc lấy thân mình khổng lồ của nó
Liễu San San nhìn nhân ảnh màu lúc dần dần hiện ra theo lục quang, một lần nữa rơi vào ngây dại
Ấn Trì ngồi trong đại sảnh của Chuyển Sinh điện, có chút câu nệ
Liễu San San đoán hắn khẩn trương như thế không chỉ vì sau khi hắn tự giới thiệu bản thân, Vô Thân và Vô Khâu đã nháy mắt khó lường với nhau rồi đưa mắt nhìn hắn; lại thêm Hành Tư mặt không thay đổi yêu cầu hắn phải chỉnh sửa lại nóc nhà đã bị hắn làm hư mà còn vì hắn dùng phương thức hiện thân quá mức rêu rao, làm cho phòng bếp và trong viện tràn đầy bụi đá, cũng khiến Tây Tề đằng đằng sát khí xuất hiện, đuổi giết hắn.
Nghĩ tới đây, Liễu San San có chút đồng tình, rót cho Ấn Trì một chén trà nóng, an ủi “ngươi sao không thông báo một tiếng đã tự mình chạy tới đây?”
Ấn Trì cảm kích vạn phần, nhận ấy chén trà uống xong, trông mong nhìn Liễu San San nói ‘vẫn là San San ngươi tốt nhất. Ta chưa từng tới âm tào địa phủ, ngươi này sao đều kỳ quái như vậy ah” Hiển nhiên là hắn bị thái độ khác nhau của chúng sinh vật ở Chuyển Sinh điện làm sợ không nhẹ
Liễu San San nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn, không biết nên nói gì. Nàng biết rõ nhi tử của Đông Hải Long Vương là thuộc Long tộc nhưng chưa từng liên tưởng Ấn Trì với rồng, có lẽ vì bộ dáng thiếu niên cà lơ phất phơ của hắn không có liên quan gì với cự long uy phong.
Hắn chạy tới âm tào địa phủ làm gì? không phải là…là noi theo ca ca hắn mà đến đây tìm thê tử chứ?
Nhớ tới lúc trước ngày nào cũng bị hắn bám lấy để thỉnh giáo cách tìm hiểu tâm tư nữ tử, Liễu San San liền cảm thấy đau đầu, dò hỏi “ngươi tới đây làm gì?”
Ấn Trì nghe vậy liền đặt chén trà xuống, vui vẻ lôi kéo tay nàng chạy ‘suýt chút nữa quên mất, San San, ta có thứ này muốn cho ngươi xem”
Liễu San San bị hắn dùng lực kéo lảo đảo nhưng trước kia ở Long cung thường xuyên bị Ấn Trì đột nhiên lôi đi như vậy, nàng đã có kinh nghiệm, cho nên lúc này rất bình tĩnh để mặc hắn kéo tới hậu viện
Vô Thân, Vô Khâu, Tập Thư và Tất Trì núp sau cây cột ở hậu viện, vừa rình coi vừa cảm thán
Ấn Trì kéo Liễu San San đến giữa hậu viên, bảo nàng đứng đó, sau đó niệm vài câu, liền xuất hiện mộ vòng hào quang hoa mỹ, một vật to lớn cũng theo hào quang dần dần xuất hiện.
Tất Trì kinh ngạc; Tập Thư thất thố, Vô Thân và Vô Khâu thì cằm sắp rớt xuống đất
Ngay giữa hậu viện, một gốc san hô cao mấy trượng tỏa hào quang bốn phía, hiển nhiên là rất trân quý mà trên chạc cây còn treo dạ minh châu, đẹp không sao tả xiết, nhất thời sự vật chung quanh đều trở nên thất sắc
“Gốc san hô này còn cao hơn cả lễ vật đã đưa cho Tang Cách hôm đám hỏi nha”
“Hơn nữa trên mỗi chạc cây đều có một viên dạ minh châu lớn như của Ngọc Đế ah”
“San San nói không có quan hệ với người ta. Hừ, quá vô sỉ rồi, không có quan hệ sao có thể tặng một gốc san hô quý giá như thế chứ?”
“Nói không chừng là có quan hệ nhưng có lẽ công tử nhà người ta không muốn phát triển quan hệ ah”
“Đông Hải long cung đúng là sóng sau đè sóng trước, ra tay là một người lưu loát hơn một người”
“Tất phán quan, Vô Thân, Vô Khâu, các ngươi đang nói gì vậy? ta nghe mà không hiểu”
“Tập Thư, ngươi còn nhỏ, không hiểu là bình thường, hiểu được cách xem bản đồ là được rồi”
Liễu San San lần nữa ngây dại, nghe Ấn Trì ở bên cạnh ân cần nói “không phải hai ngày trước ngươi hồi âm nói muốn mấy cành san hô sao? ta lười bẻ nên quyết định mang cả gốc đến cho ngươi. Còn có ngày đó hại ngươi bị nhốt trong Tàng kinh gác, phụ thân muốn ta xin lỗi ngươi, ta nhớ ngươi rất thích dạ minh châu khảm trên cột nhà ở Long cung nên liền chọn mấy viên tốt nhất cho ngươi, coi như là bồi tội. Ngươi có thể dùng để trang trí trong phòng ah”
Sắc trời tối dần, Chuyển Sinh điện đã xong một ngày làm việc
Vì Ấn Trì đột nhiên đến thăm, Liễu San San vẫn đảm nhiệm vai trò tạp dịch nên phụ trách chiêu đãi, vì thế buổi chiều không có đến tiền điện
Khi mọi người vui vẻ trở về hậu viện, liền thấy Ấn Trì đang ngồi trò chuyện vui vẻ cùng Liễu San San ở trong phòng của nàng, xuyên qua cửa phòng có thể nhìn thấy gốc san hô đã dùng pháp thuật rút nhỏ lại một nửa nhưng vẫn tỏa hào quang bốn phía
Hành Tư ngừng bước, nhìn nhìn, không nói gì nhưng vẻ mặt lại nghi hoặc “sao hắn còn ở chỗ này?”
Vô Thân thấy thế lập tức tiến lên, thuật lại chi tiết “Ấn Trì quân nói đã lâu không có gặp San San, hơn nữa là lần đầu tiên đến địa phủ nên muốn đi dạo chung quanh, vì vậy tính toán ở lại Chuyển Sinh điện vài ngày”
Trong phòng Liễu San San và Ấn Trì cũng đã nhìn thấy mọi người bên ngoài, liền ngừng nói chuyện, đi ra nhưng vừa tới cửa phòng, lại thấy Hành Tư hờ hững liếc nhìn Ấn Trì một cái, không nói gì, quay đầu quay về phòng của mình
Ấn Trì từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Hành Tư, nay tận mắt nhìn thấy, kích động không thôi nhưng chưa kịp chào hỏi, Hành Tư đã bày ra thái độ lãnh đạm như vậy, khiến hắn bị đả kích lớn, ủy khuất hỏi Liễu San San “Hành Tư quân rất chán ghét ta sao?”
Liễu San San định nói Hành Tư bình thường vẫn thế, nhưng mà ngày thường tuy Hành Tư lãnh đạm cũng không có vẻ băng sơn lạnh lùng như hôm nay. Nàng nghĩ nghĩ, đáp “ta biết rồi. Ai bảo ngươi hôm nay xuất hiện như vậy, làm cho gió cát mịt mùng, cũng không lên tiếng, cứ tưởng ngươi tới phá nhà người ta ah. Hơn nữa ngươi tám chuyện cả buổi chiều, đến nỗi quên cả việc tu sửa mái nhà, Hành Tư quân đương nhiên mất hứng”
Ấn Trì nghe vậy càng thêm đau khổ “ta cũng đâu cố ý, từ Đông Hải tới đây không hề gần, ta đương nhiên muốn đằng vân cho nhanh hơn, có điều thuật đáp mây ngự phong không quá thuần thục nên mới gây ra chuyện như vậy. Hơn nữa ta không báo trước là muốn tạo kinh hỉ với ngươi thôi”
Liễu San San hồi tưởng lại tình hình lúc Ấn Trì dùng long thân rơi xuống trước mặt nàng, kinh là có nhưng hỉ chắc chắn là không rồi
Chờ Ấn Trì sửa xong nóc nhà, Chuyển Sinh điện đã ăn xong cơm chiều, Liễu San San nể mặt gốc san hô và dạ minh châu mà để dành phần cho hắn trong phòng bếp
Thiếu gia như Ấn Trì làm sao mà đến phòng bếp, cho nên khi theo Liễu San San ăn cơm xong, ngạc nhiên hỏi ‘San San, ngươi biết nấu ăn sao? không cần pháp thuật vẫn có thể làm ra món ăn ngon như vậy, thực sự quá lợi hại”
Thực ra Liễu San San không thích người khác khen ngợi trù nghệ của nàng vì mỗi khi nghe như vậy sẽ làm nàng nhớ tới những ngày ăn nhờ ở đậu không thoải mái trước kia, cho nên chỉ hừ một tiếng, xem như cảm tạ Ấn Trì đã khích lệ
Ăn xong, Ấn Trì lại không muốn rời đi, hết xem bếp lò lại tìm hiểu nguyên liệu nấu ăn
Liễu San San nhàm chán liền ngồi trên ghế nhìn xem đàn kiến chuyển nhà, đột nhiên nghe thanh âm của Ấn Trì vang lên bên tai ‘San San, ta muốn nói với ngươi chuyện này”
Liễu San San giật mình, tiến vào trạng thái đơ người
Ấn Trì không rõ, nhìn mặt nàng không chút thay đổi liền khẩn trương bẻ ngón tay “thực ra…ngươi cũng biết sau khi Lục ca ta thành thân là tới lượt ta đón dâu?”
Vấn đề này khi ở Đông Hải, bọn họ đã thảo luận rất nhiều lần, sao mà không biết. Liễu San San gật đầu
“Ngươi cũng biết ta giống Lục ca ta, muốn tự mình tìm thê tử”
Liễu San San tiếp tục gật đầu.
“Ta…ý ta là…nếu ta muốn cưới ngươi làm thê tử thì thế nào?”
Liễu San San nhất thời choáng váng, đầu óc trống rỗng, nàng mơ hồ đứng dậy, dựa người vào cửa, hỏi “ngươi mới nói cái gì?”
Ấn Trì vì khẩn trương và thẹn thùng nên mặt đỏ bừng “ta nói, ta muốn cưới ngươi làm thê tử của ta. Ngươi…ngươi nguyện ý không?”
“Ngươi lại nói giỡn cái gì đó, mấy chuyện này không thể nói chơi nha”
“Ta không nói chơi. Ta thực sự nghiêm túc”
Nhìn biểu tình nghiêm trúc của Ấn Trì, Liễu San San đột nhiên cảm giác vô lực hơn cả khi dạy cho hắn như thế nào làm cho nữ tử vui lòng. Không thông báo trước đã đột nhiên xuất hiện, mang theo một gốc san hô to rồi hỏi nàng có nguyện ý gả đến Long cung không, cũng quá mức đốt cháy giai đoạn rồi. Nàng biết Ấn Trì thường xuyên làm việc mà không nghĩ trước nhưng ngay cả chuyện cưới thê tử cũng có thể gọn gàng dứt khoát như thế, có chút bất ngờ.
Liễu San San vốn không có ý gì với Ấn Trì, hắn lại không chút do dự mà bày tỏ, làm cho nàng cảm thấy hoang đường. Tuy nàng là sinh trưởng ở một nơi nổi danh mỹ nữ, từ nhỏ đến lớn cũng được nhiều người tỏ tình, đã có kinh nghiệm thân chinh bách chiến nhưng lần này lại đúng là ca khó xử. Dù sao thì biện pháp cự tuyệt phàm nhân cũng không thể áp dụng trên người một con rồng ah
Liễu San San còn đang nghĩ nên từ chối thế nào, Ấn Trì đã mở máy nói “ta vẫn luôn vì tìm không ra nữ tử thích hợp mà lo lắng, cón quấn lấy ngươi hỏi xem làm cách nào để khiến bọn họ vui nhưng từ sau khi ngươi rời khỏi Đông Hải, ta ngày nhớ đêm mong ngươi, lúc này mới nghĩ thông suốt, cái gọi là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, thật ra ngươi mới là người thích hợp nhất. Ngươi xem, thời gian chúng ta ở chung tại Đông Hải rất vui, có thể thấy được là tình đầu ý hợp, về phần môn hộ gia thế của ngươi không lớn cũng chẳng là gì, Đông Hải chúng ta cũng không có nhiều quy củ về dòng dõi, cho dù ngươi là phàm nhân, nếu gả đến Long cung chắc chắn không cần lắng chuyện đầu thai chuyển thế, cùng lắm thì tìm cho ngươi chút đan dược, ăn vào chẳng khác gì thần tiên. Cho nên chỉ chờ ý tứ của ngươi thôi”
Cho dù hắn không muốn cưới một thê tử chưa từng gặp mặt cùng không cần tùy tiện bàn hôn luận gả với người mới chỉ gặp một lần ah
Liễu San San im lặng nhìn Ấn Trì, do dự nếu từ chối thẳng, liệu hắn có chịu nổi đả kích này hay không? hay là không thể qua được? nhớ tới một công tử từng bị nàng từ chối mà tìm chết, Liễu San San nhịn không được mà lo lắng
Ấn Trì mặt mày đỏ bừng, nói đến miệng khô cổ khát mà Liễu San San vẫn không có phản ứng, vội bổ sung “ngươi có thể từ từ suy nghĩ, không cần lập tức trả lời, ngày mai ta lại hỏi ngươi” nói xong bỏ đi thật nhanh
Sáng sớm hôm sau, Ấn Trì muốn đi tìm Liễu San San để nghe kết quả, lại nhớ tới Lục ca đã nhờ hắn đưa thư cho Lục tẩu tương lai nhằm giải thỏa nỗi tương tư, nghĩ nghĩ, hắn quyết định đưa thư đến Sâm La điện trước rồi trở về tìm nàng, như vậy nàng sẽ có thêm thời gian để suy nghĩ
Ấn Trì đi ra khỏi đại môn Chuyển Sinh điện, cảm thấy mình thật vĩ đại vì đã suy nghĩ thay người khác. Đến Sâm La điện không tránh khỏi bị Diêm La Vương lưu lại uống trà tán gẫu, lại thêm Lục tẩu tương lai quấn lấy hắn hỏi chuyện gần đây của Lục ca, nên khi hắn rời khỏi Sâm La điện, mặt trời đã lên cao.
Có cả một buổi sáng, chắc là nàng đã nghĩ xong.
Ấn Trì vừa về đến Chuyển Sinh điện liền kích động đi tìm Liễu San San nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng nàng, không lẽ sáng sớm đã ra ngoài làm việc? Ấn Trì nhớ Liễu San San từng tự xưng mình là tạp dịch nhàn tản, bình thường không có chuyện gì làm thì đứng ngoài cửa tán gẫu với Vô Thân và Vô Khâu. Mà lúc này hai tên lưu manh này đang dựa cửa ngáp dài
Vô Thân liếc nhìn Ấn Trì, lười biếng nói “sáng nay Hành Tư quân đưa San San đến thế gian thể nghiệm và quan sát dân tình, không biết khi nào mới về”
Ân Trì ngẩn người ‘thể nghiệm và quan sát dân tình? sao không nói một tiếng đã đi rồi?”
Ấn Trì đến địa phủ chỉ đưa đại lễ cho Liễu San San, còn những người khác không có gì, cũng do hắn thần kinh thô, không có nghĩ nhiều nhưng Vô Thân và Vô Khâu lại vì thế mà bất mãn. Hơn nữa một ngày trước Ấn Trì từng tỏ thái độ khinh bỉ bọn họ, cho nên bọn họ đối với hắn cũng có chút lạnh bạc “chẳng phải lúc ngươi tới cũng không báo tiếng nào đã tới sao? Hành Tư quân bị phái đến địa phủ nhận chức vốn là để thể nghiệm nhân sinh trăm thái, đến thế gian thể nghiệm cũng là chuyện phải làm. Hắn muốn đi hôm nay thì có gì không thể?”
“Đúng rồi, trước khi rời đi Hành Tư quân có nói, ngày đại hôn của Phi Dung quân sắp tới, Long cung hẳn là bộn bề trăm việc, Ấn Trì quân cũng không nên ở lại Chuyển Sinh điện quá lâu, muốn đi dạo địa phủ thì nên tranh thủ thời gian rồi sớm hồi Đông Hải mới thỏa đáng”