Chuỗi ngày tăng ca cả tháng kết thúc vào cuối tuần sau đó.
Hình Mẫn mời đồng nghiệp về nhà ông ở ngoại thành chơi. Người của đội điều tra sốt sắng báo với Nhã Ca, để cô rủ Thanh Hoành đi cùng.
Thanh Hoành đang khấp khởi mừng thầm vì nghĩ rằng mình rất được mọi người quý mến thì bị câu nói của Cửu Thiều dội cho gáo nước lạnh:
- Họ rủ em đi cùng vì thiếu một xe.
Thuê xe phải mất tiền, nhưng nếu cô đi cùng sẽ tiết kiệm được một khoản. đó là câu mà anh không nói nhưng cô có thể suy luận.
Thanh Hoành tức giận chỉ mặt anh:
- Anh... anh... không phải lúc nào anh cũng đúng.
Cửu Thiều kéo phẳng nếp gấp trên áo sơ mi và áo vest. Lúc trước, anh chạy bộ, trèo tường, đánh lộn, đủ cả, nhưng trang phục của anh vẫn phẳng phiu, thẳng thớm, không xộc xệch, xô lệch một ly.
- Cứ chờ xem.
Quả nhiên, sau mấy câu vòng vo đãi bôi, Nhã Ca bồi thêm câu cuối cùng:
- À này, cậu và Cửu Thiều đều có xe, đúng không? Ngày mai nhớ lái xe đi nhé.
Thanh Hoành lườm anh một cái, xách túi, hằm hằm bỏ đi, chưa được hai chục mét, anh đã đuổi kịp cô. Anh giữ tay cô lại:
- Cùng ăn tối nhé.
Cô giơ cổ tay lên để anh nhìn đồng hồ. Cổ tay vô thon dài, nõn nà, vẫn còn nguyên vết trày xước lúc trước.
- Chín giờ tối, nhà hàng đã đóng cửa hết.
Thực ra, cô không thấy đói bụng. Sau khi trải qua sự kiện vừa rồi, suýt nữa cô bị chết chìm, rồi còn bị banh xác, bị chặt xương đem về sưu tầm, bụng dạ cô nôn nao khó chịu, không còn cảm giác đói nữa.
- Vậy để anh đưa em về.
- Không cần đâu, sáng mai cùng đến nhà đội trưởng mà. Anh đưa em về, mai lại đến đón em, mất thời gian lắm.
Cửu Thiều mỉm cười:
Thế còn kiss-bye (hôn tạm biệt) thì sao?
Thanh Hoành suýt ngất:
- ở đây gắn camara theo dõi đấy.
Anh biết rõ tầng hầm để xe của cơ quan có gắn camara, nhưng anh không quan tâm, cứ nhìn điệu bộ cúi xuống chờ đợi của anh thì biết. Thanh Hoành thầm thở dài, cô ngẩng đầu.
Cổ anh khỏe khoắn, căng tràn sức sống, lúc lại gần, Thanh Hoành thấy rõ đôi vết sẹo nhỏ. Cô chạm nhẹ môi mình vào môi anh, đặt vào đó một nụ hôn khẽ khàng. Bờ môi anh không lạnh giá như cô nghĩ.
- Chúc anh ngủ ngon!
Cửu Thiều ngơ ngẩn nhìn cô, một lúc sau mới như sực tỉnh, anh đưa ngón tay lên chạm khẽ vào môi mình. Khóe môi anh cong cong, lúm đồng tiền hiện rõ.
- Ngủ ngon!
Thanh Hoành lục tục bò dậy sắp đồ vào ba lô khi trời còn chưa sáng rõ. Chỉ hai ngày một đêm thì không cần mang nhiều đồ. Đường sá lúc tờ mờ sáng vắng xe cộ, cô nhanh chóng đến địa điểm tập trung khách du lịch. Thanh Hoành dừng xe, tắt máy, đi mua đồ ăn sáng. Trong lúc xếp hàng mua đồ, cô rút điện thoại định nhắn tin cho Cửu Thiều, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi không nhắn nữa.
Mới sớm tinh mơ đã sốt sắng đi mua đồ ăn sáng cho anh, hành động này không giống cô cho lắm.
Lúc cô xếp hàng chờ mua đồ, thì thấy một người cầm túi giấy xoay người bước về phía cô, chính là Cửu Thiều. Anh ra hiệu cho cô:
- Anh đã mua được đồ ăn sáng, có cả phần của em.
- Anh có chắc mua đúng món sở trường của em không?
- Kho dữ liệu của anh chưa bao giờ sai sót.
Thanh Hoành ăn sáng trên xe của Cửu Thiều. Xong bữa cô ngó đồng hồ:
- Người ở đội của anh thích đến muộn nhỉ? Sát giờ rồi.
- Dạo này ai nấy đều gần như kiệt sức, đến muộn chục phút cũng là bình thường.
Cô lôi hộp phấn trong túi xách ra, soi gương chiếu hậu, dặm thêm phấn má.
- Em về xe chờ họ đây.
Cô thấy quan hệ của họ thật kỳ lạ. Hình như họ đang tìm hiểu nhau, nhưng cô cũng không dám chắc, vì họ chưa từng nói với nhau một lời hẹn ước nào. Điều này khá giống với các quy tắc của trò chơi “hợp thì đến, không hợp thì tan” mà trước đây cô và Tạ Doãn Luy từng lập ra.
Chừng mười phút sau, người của đội điều tra lục tục kéo đến. Nhã Ca vừa xuất hiện đã thốt lên:
- Ôi trời, Thanh Hoành, cậu giàu quá, đi Lexus kia đấy!
Một hoa khôi khác của sở là Hà Tiêu Linh cũng vừa tới, cô nàng ồ lên:
- Cô có anh trai không? Hoặc em trai cũng được.
- Dĩ nhiên là không. Chị gái, em gái cũng không, anh chị em cùng cha khác mẹ, lưu lạc ngoài xã hội cũng không.
Gia đình cô hòa thuận, êm ấm hơn gia đình Doãn Luy nhiều. Ông Tạ có không ít con riêng, cậu em trai vừa vào cấp một của Doãn Luy chính là một ví dụ.
Tần Tấn đặt tay lên ngực, diễn vẻ si mê đắm đuối:
- Không có chị em gái cũng không sao, anh chỉ cần em là đủ.
Thanh Hoành không lấy thế làm giận, cô còn trêu lại:
- Cầm số ra xếp hàng đi, anh có biết tôi rất đắt hàng không. Tôi không dại dột bỏ cả rừng chỉ vì một cây con đâu.
Cô vừa dứt lời đã thấy Cửu Thiều đóng sập cửa, khởi động xe, lạnh lùng buông một câu:
- Đã đến đủ rồi thì đi thôi.
Thanh Hoành run rẩy trong lòng, khi nãy vẫn vui vẻ kia mà, sao chỉ vì một câu nói đã đổi giọng ngay thế!
Bốn chiếc xe hăm hở tiến vào đường vành đai, xoay một vòng, rồi nhập vào làn đường cao tốc.
Đội trưởng Hình Mẫn dẫn đầu, Thanh Hoành đi thứ hai, nhưng vừa lên đường cao tốc được một lúc thì Cửu Thiều đã vượt xe cô.
Nhã Ca chậc lưỡi:
- Tôi có nên gọi điện nhắc nhở cậu ta không? Cậu ta đi quá tốc độ.
Thanh Hoành liếc đồng hồ đo tốc độ, cô đang đi với tốc độ tối đa cho phép, anh vượt xe cô, chứng tỏ đã vượt tốc độ quy định. Khoảng hai tiếng sau, xe của Hình Mẫn chạy chậm lại, rồi rẽ vào khu vực dừng đỗ xe gần đó. Thanh Hoành bật xi nhan rẽ theo.
Hình Mẫn xuống xe mua mấy chai nước chia cho mọi người, sau đó chỉ tay, bảo:
- Chúng ta sẽ ra khỏi đường cao tốc ở đoạn phía trước, rẽ sang quốc lộ đi vào huyện lị, mọi người chú ý giảm tốc độ.
Ông vừa nói vừa đưa mắt nhìn Cửu Thiều đầy ngụ ý.
Tần Tấn ngồi trên xe Cửu Thiều, cố tình thêm dầu vào lửa:
- Sắp tới rồi, đúng không? Lát nữa chúng ta sẽ được làm quen với các cô gái thân hình bốc lửa trong những bộ áo tắm gợi cảm. – Rồi anh ta vỗ vai Cửu Thiều ra chiều thông cảm: - Tiếc là cậu đã không còn cơ hội, có bạn gái rồi thì cùng lắm chỉ có thể đứng ngắm từ xa thôi.
Thanh Hoành giật mình thảng thốt, quay lại nhìn họ.
Hà Tiêu Linh lập tức ghé lại:
- Sao? Sếp Tiêu có bạn gái rồi ư?
Tần Tấn được dịp tung tin:
- Tôi vừa thấy hộp phấn rơi trên ghế xe của cậu ấy, hộp phấn rất đắt tiền, chứng tỏ cô gái là người rất có gu thẩm mỹ.
Thanh Hoành vội lục tìm túi xách, quả nhiên hộp phấn của cô đã rơi trên xe của anh.
Hành động của cô không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Nhã Ca. Nhã Ca ồ lên một tiếng đầy hàm ý. Một lúc sau, Cửu Thiều ra khỏi xe, đến gõ cửa kính xe Thanh Hoành:
- Đêm qua tôi bị mất ngủ, các cô ai có bằng lái thì thay tôi một lát.
Tiêu Linh lên tiếng:
- Chả trách, hôm nay tôi thấy sếp lái xe đâm xiên lung tung lắm.
Nhã Ca lại ồ lên một tiếng đầy hàm ý:
- Thì ra là mất ngủ.
Tiêu Linh cầm chìa khóa xe của Cửu Thiều:
- Để tôi lái, nhưng phải nói trước, tôi lái không chuẩn lắm đâu, các anh đi chậm thôi.
Nhã Ca chuyển từ ghế phụ ra ghế sau:
- Tôi là người biết điều, nhưng phiền anh chị chú ý nhìn đường, chú ý an toàn.
Thanh Hoành bị Nhã Ca trêu tức đến mức sắp không chịu nổi:
- ... Tôi có làm gì gây họa đến an toàn công cộng đâu.
- Làm sao tôi biết được.
Thanh Hoành lắc đầu chán nản, lái xe theo Hình Mẫn, rời khỏi đường cao tốc. cô quay sang ngó Cửu Thiều, thấy anh đeo kính râm, đang nhắm mắt, ngả lưng ra sau nghỉ ngơi. Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính màu bã trà chiếu vào gương mặt anh, làm sáng lên những đường nét như tạc khắc của chiếc cằm và sống mũi tuyệt đẹp.
Đường quốc lộ ven thành phố xe cộ vắng tanh, lại hạn chế tốc độ, dọc đường gắn rất nhiều camara, nên họ lái xe như bò trên đường, Thanh Hoành cảm thấy rất buồn ngủ. Khoảng nửa tiếng sau họ bắt đầu vào thành phố. Quê Hình Mẫn là một thành phố nhỏ. Ông mời mọi người về nhà, nhưng cả đoàn quyết định thuê phòng nghỉ tại một khách sạn gần đó.
Khách sạn này vừa gần nhà Hình Mẫn lại không xa công viên suối nước nóng, nhất cử lưỡng tiện.
Thanh Hoành đỗ xe, theo mọi người vào quầy lễ tân làm thủ tục. họ không đặt phòng trước, nhưng may mắn là không phải mùa du lịch, nên còn nhiều phòng trống.
Đội điều tra có hai nữ, vừa đủ phòng, vậy là chỉ còn một mình Thanh Hoành, cô đặt phòng đơn. Cô gái ở quầy lễ tân kiểm tra máy tính một lúc, ngẩng lên, mỉm cười xin lỗi:
- Xin lỗi quý khách, khu phía đông chúng tôi chỉ còn phòng đôi, khu phía Tây thì còn phòng đơn.
- Vậy tôi sẽ chuyển sang khu phía Tây.
Thanh Hoành nhận lại giấy tờ, xách hành lý phòng. Cô ở phía Tây, còn người của đội điều tra ở phía Đông. Hai dãy nằm đối diện nhau. Thanh Hoành mở cửa sổ, cửa sổ phòng cô trông xuống chiếc hồ nhân tạo bên dưới.
Cô thay đồ ngủ, định bụng lên giường ngủ bù, nhưng vừa khéo nhận được tin nhắn của Cửu Thiều: "Cùng ăn trưa hay anh mang cơm về cho em?"
"Em không xuống ăn đâu, em sẽ gọi phục vụ phòng."
Bữa trưa có lẽ là bữa tập trung của cả đoàn, cô vừa trải qua một khoảng thời gian căng thẳng, lại lái xe suốt buổi sáng, bây giờ chẳng còn lòng dạ nào mà ăn với uống.
Cô ngủ mê mệt, lúc tỉnh giấc mặt trời đã ngả về tây. Cô ngước nhìn rèm cửa lay động trong làn gió nhẹ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ tấm voan trắng, khung cảnh ấy khiến cô mê mẩn.
Cô vừa thay xong quần áo thì nhận được điện thoại của Nhã Ca:
- Cậu tỉnh chưa? Mau xuống đây, chúng ta cùng đến nhà đội trưởng ăn cơm.
Thanh Hoành cảm thấy muôn phần bội phục sức khỏe của bọn họ.
- ừ ừ, tớ xuống ngay đây.
- Mang theo áo tắm nhé, lát nữa đội trưởng mời anh em đi suối nước nóng.
Thanh Hoành quơ vội bộ áo tắm nhét vào trong túi, rút thẻ từ ra khỏi ổ khóa. Vừa xuống đại sảnh đã thấy cả đội tập trung đầy đủ. Cô định nói lời xin lỗi thì trông thấy Cửu Thiều đang đứng tựa bên cửa sổ xe. Anh mặc chiếc sơ mi thiết kế kiểu phá cách, hai cúc áo trên cùng mở rộng, để lộ xương quai xanh khỏe khoắn, hấp dẫn. vạt áo sơ mi buông hờ, tạo cảm giác thoải mái. Cô quá đỗi kinh ngạc trước hình ảnh mới mẻ ấy của anh, đến nỗi lời xin lỗi vừa trôi đến đầu môi đã bị nuốt ngược vào trong. Cô luôn có ý nghĩ, kể cả khi đi tắm ở suối nước nóng, anh cũng sẽ mặc sơ mi và vest đen nghiêm chỉnh như mọi khi.
Tư gia của Hình Mẫn như thể bị một đám châu chấu đột ngột tấn công. Căn nhà trở nên chật chội hơn thường ngày.
Tần Tấn định mở bia thì bị vợ Hình Mẫn ngăn lại:
- Lát nữa còn đi tắm suối nước nóng, không nên uống bia rượu, hại sức khỏe.
Anh ta nghe lời, bỏ qua khoản bia rượu.
Nhã Ca ngồi bên bật cười khúc khích.
Thấy chị vợ Hình Mẫn bận rộn luôn tay, Thanh Hoành thì thầm với Cửu Thiều:
- Em cứ nghĩ, với tính cách của đội trưởng thì bầu không khí trong gia đình ông ấy sẽ chẳng lấy gì làm đầm ấm, vui vẻ, không ngờ...
- Em thật định kiến.
Cửu Thiều thì thầm đáp lại.
- Ông ấy có định kiến với em trước.
Anh liếc xéo cô:
- Như thế có gì sai?
Phải rồi, phải rồi, tội của cô là lợi dụng quan hệ để vào ngành. Thanh Hoành lẳng lặng đập vào vùng lưng tổn thương của Cửu Thiều.
- Nói lại lần nữa xem.
Cửu Thiều xuýt xoa:
- Em thật là...
Mọi người đang mải cười đùa hết sức tự nhiên thoải mái, anh luồn tay xuống gầm bàn nắm chặt ngón tay của cô. Ngón tay cô thon dài mềm mại, anh chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay cô, mân mê từng đường gân, dấu vết thời gian lưu lại trên bàn tay cô, những động chạm nhẹ nhàng, kín đáo mà êm ái, ấm áp. Họ tận hưởng những êm đềm ấy giữa huyên náo, ồn ã.
“Em gửi anh ánh bình minh, đền đáp anh tặng cho em êm đềm, dịu ngọt.”
Không hiểu sao Thanh Hoành bỗng nghĩ đến câu hát ấy. Cô như người mất hồn, vào buồng thay đồ mà tâm trí vẫn để đâu đâu, suýt nữa đánh rơi thẻ phòng bên trong.
Cô rời phòng thay đồ khi trời đã xẩm tối. ở thành phố nhỏ này, buổi đêm có thể nhìn thấy sao trời.
Họ đến mấy bể bơi đầu tiên, đã thấy một vài đồng nghiệp nam trong đội điều tra ngâm mình dưới nước, có người còn huýt sáo trêu đùa. Nhã Ca và Tiêu Linh lập tức gia nhập vào đội của họ, Thanh Hoành không quen nhiều người trong đội điều tra, cô đi tiếp, được vài bước thì Tần Tấn vẫy tay gọi:
- ở đây!
Thấy Cửu Thiều chầm chậm mở mắt, ngắm nhìn cô. Thanh Hoành điềm nhiên bước về phía họ, cô ngồi bên mép bể bơi, thả hai chân xuống nước.
Tần Tấn tươi cười ngắm nghía:
- Dáng người rất chuẩn.
Thanh Hoành mỉm cười:
- Anh không nghe gã quản đốc phân xưởng của điện bảo muốn sưu tầm bộ xương của tôi hay sao? Còn phải nói!
Cửu Thiều nhìn cô đăm đăm, vẻ mặt căng thẳng của anh bỗng trở nên nhẹ nhõm lạ lùng.
Thanh Hoành chỉ về bể bơi phía trước:
- Bên đó là bể tắm ủ hương hoa hồng, ai qua đó ngâm nước nóng với tôi nào?
Tần Tấn khịt mũi tỏ ý coi thường:
- Tôi có phải ái nam ái nữ đâu.
Thanh Hoành chìa tay về phía Cửu Thiều:
- Tôi muốn mời mỹ nam của Sở kia.
- Người ta có bạn gái rồi, cô không nên tùy tiện trêu ghẹo như thế.
- Trêu ghẹo là thế nào? Chúng tôi là chỗ chị em thân tình, anh không nên có suy nghĩ xấu xa ấy.