Mặc dù Tô Dập hoài nghi mình nghe nhầm nhưng hiển nhiên thiếu nữ rất nghiêm túc. Chỉ thấy cô nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt, chậm rãi mở miệng.
Thiếu nữ vừa mở miệng, tiếng ca huyền ảo chậm rãi phiêu tán trong phòng. Đó là một loại ngôn ngữ mà Tô Dập chưa từng nghe qua, nó trong veo như nước suối, chói chang như mặt trời, du dương, huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện không giống như âm thanh nhân gian.
Từ từ, Tô Dập đột nhiên trợn to hai mắt, ánh sáng lấm tấm từ thân thể thiếu nữ đang ngâm xướng bắt đầu lan ra, theo tay thiếu nữ chậm rãi truyền vào thân thể cậu. Bao phủ trong ánh sáng, Tô Dập hơi ngẩng đầu nhìn khí tức thánh khiết lại có chút trong trẻo tự nhiên như làn gió mát ập thẳng vào mặt mình của thiếu nữ.
Cơn gió từ cửa sổ nhẹ nhàng thổi lướt qua người bọn họ, những tia nắng mặt trời hòa lẫn với ánh sáng tỏa ra từ nhịp điệu ngâm xướng của thiếu nữ, từ bàn tay đặt sau lưng Tô Dập thẩm thấu vào thân thể cậu.
Tô Dập cảm giác cơn đau đớn ở lưng không ngừng suy giảm. Cậu lẳng lặng lắng nghe tiếng ca của thiếu nữ, thần kinh căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng, nhắm mắt lại.
Tiếng ca tựa hồ vì Tô Dập mà tạo thành một thế giới tách biệt, để linh hồn của cậu ở bên thỏa thích thư giãn. Đau đớn, bất an cũng dần dần biến mất, cả thế giới chỉ có một mình cậu tự do dạo chơi.
Khúc hát kết thúc, làn gió tựa hồ lưu luyến vây quanh người cô gái một vòng rồi chậm rãi tiêu tán trong không khí.
Thiếu nữ khẽ thở ra một hơi, cười hỏi: "Thế nào? Có đỡ hơn không?"
Tô Dập lấy lại tinh thần thử ngồi dậy, cậu phát hiện cơn đau đớn kịch liệt ở phần lưng đã giảm đi hơn phân nửa. Mặc dù lúc ngồi dậy ảnh hưởng tới bắp thịt vẫn có chút đau nhưng so với trước đó đã tốt hơn gấp mấy lần, ít nhất hoạt động bình thường hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhờ tiếng hát huyền ảo của thiếu nữ trợ giúp, Tô Dập không khỏi có hảo cảm, cũng nói nhiều hơn: "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn chị."
Thiếu nữ có lẽ là con lai, làn da rất trắng, hốc mắt sâu hơn người châu Á, lông mi vừa dài vừa dầy, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn, tổng thể thì gương mặt rất đẹp.
"Đừng khách sáo, chị gọi là Kỷ Bạch Tình, em có thể gọi chị là Bạch Tình." Thiếu nữ cười híp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn Tô Dập lộ ra lỗ tai nhọn ẩn dưới mái tóc đen dày.
Ánh mắt Tô Dập bình tĩnh nhìn đôi tai không giống người bình thường, thoạt nhìn giống đôi tai của yêu tinh hoặc quỷ quái của thiếu nữ, hoàn toàn không có chút tò mò hay ưu tư.
Tô Dập đã thấy rất nhiều quỷ quái kỳ lạ xấu xí, một nhân loại có đôi tai như vậy quả thực không hấp dẫn được lòng hiếu kỳ của cậu.
Từ khi thiếu nữ bắt đầu ca hát, thiếu niên mặt baby vẫn luôn đứng ở cửa quan sát Tô Dập, lúc này lộ ra biểu tình vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta mau đi ăn sáng thôi, đừng để bọn họ chờ quá lâu."
Kỷ Bạch Tình quay đầu lại: "Lập tức đi ngay nà, đừng hối."
Biết bọn họ đang đợi mình, Tô Dập đứng dậy thấp giọng nói: "Tôi đi rửa mặt, hai người đi trước đi."
Kỷ Bạch Tình gật đầu cười nói: "Phòng ăn ở trên lầu một, em đã chuẩn bị sẵn đồ rửa mặt trong phòng vệ sinh rồi, rửa mặt xong anh ra ngoài phòng rồi quẹo qua bên phải."
Tô Dập gật đầu, nhìn Kỷ Bạch Tình cùng thanh niên mặt baby rời đi rồi trầm mặc đi tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh quét dọn rất sạch sẽ, không có mùi gì khác lạ, có lẽ bởi vì nơi này bình thường cũng không sử dụng nhiều. Vừa vào cửa, Tô Dập liền thấy trên kệ rửa mặt chuẩn bị sẵn đồ đánh răng rửa mặt giống như ở khách sạn, liền an tĩnh rửa mặt.
Cô gái Kỷ Bạch Tình kia hẳn cũng là thành viên của đặc vụ bộ môn đi, tiếng hát thực kỳ diệu. So ra khả năng nhìn thấy quỷ của cậu quả thực không có gì đặc biệt, khó trách Nghệ Tu cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Tô Dập an tĩnh nhìn hình ảnh trắng đen của mình trong gương, cúi đầu phun bọt.
Chờ rửa mặt xong, vứt bỏ bàn chải dùng một lần, rửa ly sạch sẽ đặt lên kệ, sau đó cầm lấy chiếc khăn sọc ca rô mới, không rõ là của ai.
Phòng vệ sinh này rõ ràng là dành cho khách, căn bản không có nơi treo khăn. Do dự một chút, Tô Dập xếp nó lại chỉnh tề rồi đặt bên cạnh chiếc ly.
Chờ cất khăn xong, Tô Dập có chút buộn bực kéo kéo chiếc áo nhăn nhúm trên người, phần tay áo còn bị cắt rách một đường. Mặc dù rất muốn lập tức cởi nó ra ném vào thùng rác, thế nhưng Tô Dập chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Dập nhìn xung quanh một chút, theo tiếng vang mơ hồ đi tới.
Xuyên qua hành lang, Tô Dập không khỏi dừng bước. Một căn phòng nhỏ xuất hiện trước mặt, đó là một căn phòng có một vách tường là mặt kính thủy tinh trong suốt, bên ngoài là một vườn hoa rậm rạp tươi tốt. Ánh mặt trời xuyên qua đám cây cối chiếu rọi lên chiếc bàn trải khăn trắng bày đầy thức ăn ở trong phòng cùng vài người ngồi quanh bàn.
Tô Dập an tĩnh nhìn hình ảnh trước mắt, ánh mắt tập trung ở cảnh sắc bên ngoài mặt kính thủy tinh, ngón tay giật giật, đột nhiên có chút muốn vẽ tranh.
Tiếng nói chuyện trở nên rõ ràng hơn, Kỷ Bạch Tình đang gặm táo chú ý thấy Tô Dập ở ngoài hành lang, cô bé lập tức phất tay: "Bên này!"
Tô Dập lấy lại tinh thần, đi tới bên bàn, an tĩnh ngồi ở một góc.
Nghệ Tu không có ở đây, bên bàn có bốn người, Tô Dập chỉ gặp qua Kỷ Bạch Tình, Vu Hãn Âm cùng thanh niên mặt ba ba, người còn lại là một nữ nhân có khí tức khá yên tĩnh hòa nhã. Cô có mái tóc đen dài xõa bên vai, mắt phượng bình tĩnh thâm thúy hơi rũ xuống, sống mũi thẳng, đường nét gương mặt xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy dài đơn giản. Cô hướng Tô Dập gật đầu một cái, sau đó tiếp tục an tĩnh ăn bánh mì cùng cải xà lách trong dĩa của mình.
Nhìn thức ăn trong dĩa cùng những món đặt trước mặt cô, nó tựa hồ là một góc nhỏ rất nổi bật, bởi vì tất cả đều là bánh mỳ rau cải trái cây, hoàn toàn không có món mặn, có lẽ là người ăn chay.
Vu Hãn Âm đã thay một bộ đồ hưu nhàn nhạt màu, mái tóc dài có chút lộn xộn xõa trên đầu vai tôn lên gương mặt xinh đẹp. Vu Hãn Âm chống cằm, ưu nhã lại thờ ơ xiên một khối chân giò hun khói, cười nói với Tô Dập: "Muốn ăn gì cứ tùy tiện lấy, ăn nhiều một chút, món trung món tây đều có. Vốn là chuẩn bị cho đội trưởng, kết quả sáng sớm ảnh đã dẫn theo Hạo Diễm chạy ra ngoài, thế là dư một đống lớn."
"Đúng vậy, Bạch Tình mới hát xong, ăn nhiều chút đi." Thanh niên mặt baby cười hì hì tiếp lời, sau đó đẩy dĩa trái cây cùng bánh mỳ thơm phức về phía Kỷ Bạch Tình.
Kỷ Bạch Tình nuốt miếng táo trong miệng, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhiều như vậy sao có thể ăn hết chứ..."
"Còn cậu, muốn ăn gì? Muốn uống sữa tươi không? Hay là nước trái cây?" Thanh niên mặt baby quay đầu nhìn Tô Dập, cười híp mắt hỏi.
Tô Dập cầm lấy một phần bánh mỳ, trầm mặc lắc đầu.
"Uống ly nước trái cây đi, là nước cam mới ép." Vừa nói thanh niên mặt baby vừa nhanh tay rót một ly lớn rồi đặt trước mặt Tô Dập.
Tô Dập rũ mắt nhìn ly nước mờ mờ trước mặt, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
"Không có gì." Thanh niên mặt baby cười híp mắt khoát tay, tiếp tục đẩy một đống lớn thức ăn tới trước mặt Tô Dập, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện với nhóm Kỷ Bạch Tình.
Nuốt một ngụm bánh mỳ, Tô Dập an tĩnh bưng ly nước cam hớp một ngụm, cảm nhận hương vị chua ngọt lan tràn trong miệng, Tô Dập ngẩng đầu nhìn thanh niên mặt baby đang cười ha hả bên kia một cái, sau đó lại rũ mi mắt.
Thanh niên mặt baby này làm Tô Dập có cảm giác kỳ quái, không thể nói là chán ghét hay bài xích, có cảm giác như đối phương... đang quan sát cậu.
Tới tận bây giờ cậu vẫn chưa biết tên đối phương.
Nghĩ nghĩ một chút, Tô Dập cũng không mở miệng hỏi, chỉ cúi đầu chú ý món ăn trước mặt, an tĩnh lấp đầy bụng.
Lúc này lại có hai người tiến vào. Bọn họ vừa vào, một giọng nữ sang sảng liền vang lên: "Ai nha sắp đói chết rồi, nhiều thức ăn vậy?"
Tô Dập quay đầu nhìn ra, phát hiện người vào là một nam một nữ mà mình chưa từng thấy qua. Người nam mặt mũi anh tuấn, phần mi tâm có vài nếp nhăn nhỏ, gương mặt không có biểu tình, nhìn rất lãnh đạm. Tròng mắt người này đen tuyền, khí chất sắc bén như lưỡi dao, tựa hồ chỉ cần bị liếc mắt thôi cũng có cảm giác bị thương. Mà người nữ thì mỉm cười vui vẻ, ngũ quan không quá xuất sắc nhưng khá thanh tú hoạt bát, mái tóc ngắn thoải mái, bước nhanh tới bàn.
Thanh niên mặt baby mỉm cười thật tươi, đứng dậy vẫy tay: "Vất vả rồi, mau tới ăn sáng đi!"
Nữ nhân bước tới gần thì nhìn thấy Tô Dập ngồi ở góc, có chút kinh ngạc hỏi: "Người mới à? Xin chào, chị là Mao Thiên Tuyền, người mặt lạnh kia là Vưu Minh Thành."
Thanh niên mặt baby cười hì hì nói: "Không phải, cậu ấy được lão đại đưa tới đây tạm lánh, chờ con quỷ kia bị xử lý xong sẽ rời đi. Cơ mà chuyến này có thuận lợi không?"
Vưu Minh Thành im lặng ngồi xuống bên bàn, cầm bánh mì bắt đầu ăn. Mà Mao Thiên Tuyền thì thở dài nói: "Bọn chị từ xa chạy về, còn chưa kịp thở phào đã bị gọi đi truy quỷ. Cũng may không phụ kỳ vọng, đã giết chết con quỷ ăn tim người kia rồi, còn cứu thoát một người khỏi móng vuốt của nó, may mắn người đó cũng không bị thương. Bất quá Tống đội trưởng của đội hình sự tựa hồ không quá tin tưởng chúng ta..."
Vu Hãn Âm chống cằm nhìn bọn họ, cười híp mắt: "Vất vả rồi, Tống đội trưởng kia giao cho em xử lý. Hai người ăn nhiều một chút, còn lại đều là phần hai người, đừng lãng phí."
Mao Thiên Tuyền ngẩn người, cúi đầu nhìn thức ăn đầy ắp trên bàn, khóe miệng giật giật: "Không... không phải chứ?"
Nữ nhân ăn chay cầm khăn giấy lau miệng, nhẹ giọng nói: "Tôi no rồi, mọi người ăn đi." Nói xong, cô nhàn nhạt mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.
Vu Hãn Âm cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn những người khác: "Phái Tuyết ăn no rồi, mọi người vẫn chưa no đi? Tới tới tới, giải quyết cho xong mâm chân giò hun khói này."
Thanh niên mặt baby xụ mặt: "Không phải chứ? Ngay cả phần của lão đại cùng Hạo Diễm cũng phải xử lý à? Con quỷ kia đã bị diệt rồi, sao không gọi bọn họ về ăn?"
Vu Hãn Âm khoát tay: "Đừng để ý tới hai bọn họ, đều là người lớn cả rồi, không chết đói được đâu."
Tô Dập đặt cốc thủy tinh đã uống cạn xuống bàn, chậm rãi mở miệng: "Tôi cũng no rồi, cám ơn."
Kỷ Bạch Tình nuốt thức ăn trong miệng, đứng dậy nói: "Em cũng no rồi! Em đi giúp anh ấy thu dọn đồ đạc." Nói xong, cô bé vội vàng kéo Tô Dập đang ù ù cạc cạc bỏ chạy.
Vu Hãn Âm cũng không ngăn cản, chờ bóng dáng bọn họ biến mất ở hành lang, anh cười híp mắt chuyển tầm mắt về phía ba người còn lại.
Thanh niên mặt baby cùng Mao Thiên Tuyền cứng đờ người, còn Vưu Minh Thành thì không chút phản ứng an tĩnh ăn, hoàn toàn không để tâm tới bầu không khí kỳ quái trước mặt.