Vu Hãn Âm vừa dứt lời, bên trong xe liền tràn ngập không khí yên lặng khó tả. Anh vừa lái xe vừa khẽ liếc nhìn Nghệ Tu đang ưu tư phiền não, mở miệng: "Anh vẫn chưa trả lời, Tô Dập kia rốt cuộc là chuyện gì? Người ta còn vẽ chân dung của anh kìa, em có nhìn một chút, rất giống."
Nghệ Tu rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, giọng điệu có chút hàm hồ: "Chuyện gì là chuyện gì? Còn không phải cứu người à? Tên nhóc đó có thể thấy quỷ, hỗ trợ anh đập con quỷ kia. Bất quá con quỷ kia có chút phiền toái, nó là chủng loại có năng lực đặc biệt, không cẩn thận để nó chạy mất rồi. Rất có thể nó sẽ quay lại tìm tên nhóc kia, vì thế anh mới bảo nó tới ngành."
Vu Hãn Âm rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân Nghệ Tu phiền não, cười khẽ: "Xem xem lần sau anh còn vứt loạn thiết bị của Hạo Diễm nữa không."
Nghệ Tu châm thuốc, mở cửa xe, gió lạnh đập vào mặt pha lẫn tiếng mắng của anh: "Con mẹ nó, cứ hệt như một kẻ tàn tật vậy..."
Vu Hãn Âm nhìn đường phía trước: "Yên tâm đi, Phái Tuyết đã truy theo rồi, Minh Thành cùng Thiên Tuyền cũng vừa trở lại, nó không thể sống sót qua sáng ngày mai đâu."
Trong ánh sáng lờ mờ, Nghệ Tu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phun ra một ngụm khói, không đáp.
Xe ô tô chạy về tòa đặc vụ. Xe ngừng lại, Nghệ Tu lập tức cởi dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, sau đó đi thẳng ra phía sau.
"Này, anh không đi xem người mình đã cứu à?" Vu Hãn Âm mở cửa xe, nhìn Nghệ Tu hỏi.
Nghệ Tu cũng không quay đầu lại, khoát tay nói: "Một con gà luộc có gì đẹp mắt mà nhìn?"
Biết Nghệ Tu muốn đi đâu, Vu Hãn Âm nhún vai, cầm điện thoại gọi cho Bình Hạo Diễm: "Hạo Diễm, đội trưởng trở lại rồi, em mở sẵn thiết bị bên phòng huấn luyện đi."
Trong điện thoại truyền ra tiếng gõ chữ mơ hồ cùng âm thanh bất mãn của Bình Hạo Diễm: "Aizz được rồi, chờ chút a."
Vu Hãn Âm nheo mắt, cười híp mắt nói: "Bạn nhỏ Bình Hạo Diễm, bây giờ là mười giờ rưỡi tối, còn nửa tiếng nữa em cần phải lên giường đi ngủ. Theo lý thuyết thì trước khi đi ngủ nên bình tâm thả lỏng đầu óc, cho nên... em rốt cuộc đang làm gì đó hả?"
Bên kia đầu dây là một mảnh yên lặng, một lát sau, điện thoại bị cúp.
Vu Hãn Âm cũng không thèm để ý, cười híp mắt từ cửa chính tiến vào tòa nhà, vừa vào liền nhìn thấy Tô Dập co rút trên ghế sô pha ngủ.
Từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc mền đắp lên người Tô Dập, thuận tiện quan sát dáng vẻ ngủ bình tĩnh của cậu.
Trước đó mặt Tô Dập bị tóc mái che hơn phân nửa, hiện giờ phần tóc kia đã trượt xuống, Vu Hãn Âm mới phát hiện dáng dấp cậu bé này rất tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, hàng mi rất dài hệt như một cánh quạt tạo thành một chiếc bóng mờ.
Cả người có chút gầy yếu, da dẻ tái nhợt. Cậu bé nằm rúc vào một góc sô pha, mạch máu dưới da lộ ra rất rõ tạo thành cảm giác tái nhợt yếu ớt.
Vu Hãn Âm đứng dậy, vừa quay đầu liền nhìn thấy một tờ giấy vẽ được cắn xén cẩn thận, phía trên vẽ một con quái vật hình vượn cùng một gương mặt nghiên.
Anh cúi đầu thưởng thức một chút, gương mặt này vẽ rất giống, thực sự làm người ta ngoài nghi người này đã từng thân cận quan sát gương mặt Nghệ Tu.
Bất quá con quái vật thô kệch cao lớn kia là sao? Còn vẽ nó xấu như vậy là vì muốn làm nổi bật dáng dấp ánh tuấn của đội trưởng bọn họ à?
Vu Hãn Âm nhìn một chốc, cuối cùng cảm khái trí nhớ cùng trí tưởng tượng của người trẻ tuổi này thực tốt, sau đó chỉnh mờ đèn phòng khách rồi đi lên phòng huấn luyện trên lầu ba.
Trong phòng huấn luyện bật đèn sáng ngời, âm thanh đấm bao cát thình thịch không ngừng vang lên, vài bao cát không ngừng chuyển động xung quanh một bóng người, mà người nọ đang để thân trần lộ ra bắp thịt trên cơ thể không ngừng hung mãnh đấm mạnh vào những bao cát!
Nhìn kỹ thì trên tay người nọ không hề có dụng cụ bảo vệ nào, cứ vậy dùng nắm tay mình đấm vào bao cát. Thay vì nói bao cát lắc lư đuổi theo người nọ thì chính xác hơn là người nọ hung mãnh như thú săn mồi đuổi theo điên cuồng cắn xé nó!
Mồ hôi từ gò má trượt xuống, ánh mắt Nghệ Tu vô cùng sắc bén, bắp tay cuồn cuộn, nắm đấm hệt như giao long xuất hải đấm mạnh vào bao cát!
Vu Hãn Âm đi tới cửa phòng huấn luyện, bất đắc dĩ nhìn Nghệ Tu.
Lại một tiếng thình thịch thật lớn vang lên, bao cát bị đánh bay lên sau đó quay ngược trở lại. Mà ngay khoảnh khắc đó Nghệ Tu cũng theo khe hở lách ra ngoài.
Đi tới bờ tường cầm lấy chai nước uống cạn phân nửa, lắc lắc mái tóc ướt đẫm, Nghệ Tu cầm khăn lông tùy ý lau mặt, ngay lúc này liền nghe thấy tiếng cười ở cửa truyền tới: "Tỉnh táo lại rồi à?"
Nghệ Tu tiếp tục lau mồ hôi trên người, không thèm để ý tới người nọ.
"Người ta chờ anh tới ngủ quên rồi, anh thực sự không muốn gặp à?"
Liếc nhìn Vu Hãn Âm cười híp mắt, Nghệ Tu cầm khăn lông trực tiếp đi vào phòng tắm ở bên cạnh.
Nghe thấy tiếng nước mơ hồ từ bên trong truyền ra, Vu Hãn Âm bật cười, không nói thêm gì nữa bỏ đi.
Vì thế chờ Nghệ Tu thay áo sơ mi chữ T màu trắng tiến ra thì bên ngoài đã không còn ai.
Tiện tay vứt khăn lông ướt vào giỏ đồ dơ, suy nghĩ một chút xem có nên xuống phòng khách hay không.
Xuống lầu, trong bóng tối lờ mờ Nghệ Tu nhìn thấy một bóng người co rút nằm trên ghế sô pha. Anh bước tới gần, đứng bên cạnh từ trên cao nhìn người đang ngủ say.
Gà luộc chính là gà luộc, dáng dấp có xinh đẹp thì vẫn chỉ là gà luộc, có gì đẹp mắt chứ?
Quay đầu đi Nghệ Tu liền nhìn thấy bức vẽ trên mặt bàn, cầm nó lên xem thử thì sắc mặt dần dần trở nên u ám.
Cái thứ xấu xí ở bên cạnh anh là gì vậy? Chẳng lẽ trong mắt tên nhóc gà luộc này, mình giống như cái thứ xấu xí khủng bố này à?!
Tô Dập bị cơn đói làm tỉnh dậy.
Bị kinh hoảng quá lớn, hiện giờ đã ở nơi an toàn, Tô Dập cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Thế nhưng từ ba giờ chiều đến giờ vẫn không ăn gì, dạ dày có chút co rút.
Nhận ra người trên ghế sô pha có động tĩnh, Nghệ Tu lập tức giấu bức vẽ ra sau lưng, sau đó liền đối mặt với con ngươi đen láy có chút mơ màng vì mới tỉnh ngủ của Tô Dập.
Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt đó, Nghệ Tu lập tức hối hận. Xem bức vẽ thôi mà, việc gì phải giấu diếm chứ? Thoải mái nhìn không phải được rồi à? Đầu óc anh bị quỷ đập hư à?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Tô Dập tỉnh táo lại vội vàng ngồi dậy, bất chấp phần lưng đau đớn, nhìn nam nhân toàn thân được bọc trong ánh sáng kỳ dị, ấp a ấp úng nói: "Cái đó, xin chào. Em gọi là Tô Dập, cám ơn anh đã cứu em..."
Mặc dù không biết vì sao sắc mặt đối phương khó coi như vậy, thế nhưng Tô Dập cũng không nghĩ quá nhiều, một lần nữa được thấy màu sắc không giống trắng đen này làm cậu có chút kích động, tròng mắt ẩn sau lớp tóc chuyên chú nhìn Nghệ Tu: "Kia, em..."
"Cậu, lưng bị thương đúng không? Bôi thuốc chưa?" Nghệ Tu có chút cộc cằn cắt lời Tô Dập. Ánh mắt Tô Dập làm bàn tay đang giấu sau lưng của anh run lên, tờ giấy kia hệt như đang thiêu đốt tay anh vậy, giấu không được mà không giấu lại không xong, Nghệ Tu không khỏi bực bội vò chặt tờ giấy.
"Em..." Tô Dập vừa mới mở miệng, bụng đột nhiên kêu vang một tiếng ngắt lời cậu.
Tô Dập cứng còng người, mờ mịt nhìn Nghệ Tu.
Nhìn bộ dáng có chút ngu si của Tô Dập, hình tượng sâu bọ đáng thương quen thuộc một lần nữa xuất hiện trong mắt Nghệ Tu.
Chậc, hệt như một con mèo con đáng thương ấy.
Nghĩ nghĩ một chút, nắm tay siết chặt tờ giấy của Nghệ Tu hơi thả lỏng một chút, mở miệng: "Đói? Nhìn tôi cũng vô ích, đi thôi."
Nói xong, Nghệ Tu xoay người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vò bức vẽ thành một cục rồi nhét vào túi quần. Lén lút làm xong còn liếc mắt quan sát Tô Dập đang ngoan ngoãn xếp mền, thấy đối phương không hề phát hiện động tác của mình thì thở phào một hơi.
Chờ lấy lại tinh thần, Nghệ Tu lạnh mặt nghĩ, đầu óc anh nhất định bị quỷ đập.
Thật ra thì Tô Dập căn bản không nhớ mình đã để bức vẽ ở đâu trước khi ngủ quên, hiện giờ người thật đang đứng ngay trước mắt, ai thèm nhớ tới bức vẽ trắng đen nữa?
Chân vừa mới chạm đất liền ảnh hưởng tới vết thương trên lưng, Tô Dập đau tới hít hà.
"Lưng bị thương rất nặng à?" Nghệ Tu quay đầu lại.
Tô Dập suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
"Vậy ăn cơm trước rồi đi bệnh viện." Nói xong, Nghệ Tu sải bước đi ra ngoài.
Tô Dập căn bản không thể theo kịp tốc độ của anh, chỉ có thể chầm chậm đi ra cửa, sau đó nhìn thấy Nghệ Tu đứng ở cửa cau mày nhìn mình.
Thấy Tô Dập rốt cuộc cũng đi ra, Nghệ Tu ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cậu, nhịn không được mở miệng: "Mau leo lên, chờ cậu thì biết ngày tháng nào mới tới!"
Tô Dập sửng sốt, sau đó chầm chậm bước qua, nằm úp sấp lên lưng Nghệ Tu.
Nghệ Tu đỡ hai chân Tô Dập, dễ dàng đứng dậy, tiếp tục đi ra ngoài.
Tô Dập mềm nhũn nằm trên tấm lưng rộng của Nghệ Tu, không khỏi hơi mở to mắt.
Tiếp xúc với ánh sáng gần như vậy làm Tô Dập có ảo giác bản thân cũng bị lây nhiễm. Thây thể lạnh băng tựa hồ bị ánh sáng hâm nóng, Tô Dập sửng sốt một chút mới phát hiện nhiệt lượng phát ra từ người đang cõng mình.
Thân nhiệt của người này rất cao, nhiệt độ như nóng phỏng người cộng thêm hương vị sữa tắm từng chút xua tan giá rét trong người Tô Dập, chỉ còn lại ấm áp.
Tiếp xúc thân mật với thân thể người tựa hồ cũng không quá khó tiếp nhận. Tô Dập nhẹ nhàng khoác cằm lên vai Nghệ Tu, nhìn ánh sáng được cậu định nghĩa là ánh sáng đỏ ở ngay trước mắt, Tô Dập nhịn không được chớp chớp mắt.
Một nam nhân cõng một nam nhân khác quả thực là một hình ảnh hiếm thấy, huống chi Nghệ Tu còn có gương mặt bắt mắt như vậy. Dọc theo đường đi có không ít người dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, thế nhưng Nghệ Tu vẫn bình thản ung dung, Tô Dập cũng chìm đắm trong ánh sáng đang vây quanh mình, không để ý tới xung quanh.
.*.
[Tiểu Kịch Trường: tiểu lưu manh x tiểu trong suốt]
Nghệ Tu là tiểu lưu manh trong trường, chính là dạng người đánh nhau mà nổi tiếng, được mọi người đặt cho biệt hiệu là Nhất Hưu, thế nhưng hễ nghe ai gọi mình như vậy liền đập một trận.
Tô Dập là tiểu trong suốt, là bạn học cùng lớp của Nghệ Tu. Bình thường tóc vẫn luôn che phủ ánh mắt, cảm giác tồn tại rất thấp, còn luôn cúi đầu, dáng vẻ gầy teo yếu ớt như gà luộc.
Ngày nọ, tiểu trong suốt Tô Dập bị vài học sinh xấu năm trên cản lại ở góc nhà vệ sinh đòi phí bảo hộ, lúc Tô Dập lặng lẽ móc tiền từ trong túi ra, Nghệ Tu tiến vào.
Nhìn tình cảnh bắt nạt thường thấy này, Nghệ Tu không nói tiếng nào giơ nắm tay. Nấm đấm còn chưa kịp tung, đám học sinh xấu kia đã bị uy danh Nhất Hưu dọa chạy té khói.
Nghệ Tu không nhận ra người bạn cùng lớp này, thực phóng khoáng phất tay, ý bảo con gà luộc bị bắt nạt này mau mau rời đi để anh độc chiếm nhà vệ sinh hút thuốc.
Thế nhưng tiểu trong suốt Tô Dập lặng lẽ nhìn Nghệ Tu một hồi, sau đó rút tiền, duỗi thẳng tay đưa cho anh.
Nghệ Tu:...
Tình cảnh thực khó xử.