"Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Rảnh rỗi lắm à?"
Ba người bên cửa sổ quay đầu lại, phát hiện Nghệ Tu đứng ở phía sau, hai tay đút túi, nhướng mày nhìn bọn họ.
Vu Hãn Âm tựa vào tường, cười nói: "Đang nhìn nhóc đáng yêu của anh."
Nghệ Tu khó hiểu: "Nhóc đáng yêu gì?"
"Kìa." Vu Hãn Âm chỉ ra ngoài cửa sổ, Nghệ Tu lập tức hiểu ý, sắc mặt xụ xuống: "Đàn ông con trai, đáng yêu đáng yết cái gì?"
Thanh niên mặt baby đột nhiên thu hồi nụ cười tùy ý trên mặt, tiến lên vài bước, tay chống bên hông, bình tĩnh mở miệng: "Lão đại, cậu ta có quấy rầy anh không? Tôi sẽ xử lý." Nói đến đây, mi tâm thanh niên lộ ra một tia ngoan độc, tựa hồ chỉ cần Nghệ Tu gật đầu một cái, thanh niên sẽ lập tức nhảy ra ngoài kéo người đi.
Chân mày Nghệ Tu nhíu chặt, phiền não xoa xoa mi tâm: "Khương Tu Hiền, cậu thu hồi bộ dáng đó giùm tôi. Đã nói bao nhiêu lần rồi, nơi này không phải Thiên Huyền Tông, tôi cũng không cần tử sĩ! Cậu đừng có mà gây chuyện."
Nói xong, Nghệ Tu khó chịu xoay người bỏ đi.
"Đúng rồi, phần tư liệu của nhóc đáng yêu đã đặt trên bàn anh, rảnh rỗi thì nhìn một chút a." Vu Hãn Âm hướng theo bóng lưng Nghệ Tu nói, bất quá không được để tâm.
Thấy bóng lưng Nghệ Tu biến mất trong tầm mắt, thanh niên mặt baby tên Khương Tu Hiền đứng im một chốc, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi lại chọc lão đại tức giận rồi."
Vu Hãn Âm cười nhạo: "Không phải anh đã nói đừng chọc rồi à? Cứ không chịu nghe."
Khương Tu Hiền cúi đầu, mái tóc vàng rực rỡ cũng có chút ảm đạm.
Kỷ Bạch Tình vỗ vỗ vai Khương Tu Hiền an ủi: "Đừng lo, đội trưởng không phải người thù dai..."
Khương Tu Hiền đưa tay ôm lấy Kỷ Bạch Tình, mỉm cười sáng lạn: "Ai nha, quả nhiên vẫn là Bạch Tình thiện lương nhất!"
Phát hiện mình lại bị gạt, Kỷ Bạch Tình tức giận đẩy đẩy mặt Khương Tu Hiền. Mà Vu Hãn Âm không thiện lương cười híp mắt giải cứu Kỷ Bạch Tình, sau đó dẫn cô bé đang giận dỗi rời đi.
Cười hì hì nhìn Vu Hãn Âm cùng Kỷ Bạch Tình rời đi, Khương Tu Hiền liếc nhìn Tô Dập đang chuyên chú vẽ tranh ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi nheo lại, cuối cùng chỉ nhún vai một cái rồi bỏ đi.
Lúc đi ngang phòng làm việc của mình, Nghệ Tu dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn quẹo vào.
Gian phòng không lớn, lúc đầu Nghệ Tu chỉ tùy tiện chọn một gian mà thôi, vì thế trừ bỏ bàn gỗ ghế da, một tiếc tủ sách bằng gỗ cùng kệ tài liệu sát tường thì không còn đồ đạc nào khác, ngay cả dì quét dọn cũng một tuần mới tới một lần.
Trên bàn làm việc trống rỗng, nhìn thấy tập tài liệu đặt trên bàn, Nghệ Tu cầm lên, tựa vào cạnh bàn tùy ý lật xem, chân mày vô thức nhướng lên.
Bệnh mù màu?
Nghệ Tu tiếp tục lật xem, bất quá tư liệu về Tô Dập khá ít. Một cậu nhóc mồ côi không được nhận nuôi, sau khi học xong cấp ba cũng không thi đại học, có quan hệ khá thân thiết với một ông lão. Ông lão kia đã qua đời sau khi Tô Dập trưởng thành không lâu, còn để lại di sản cho Tô Dập, quả thực không có điểm nào đáng chú ý.
Nghệ Tu lật ngược về phía trước, ánh mắt dừng lại ở ba chữ bệnh mù màu, đột nhiên nhớ tới lời Tô Dập từng nói.
"Màu sắc trên người anh rất khác biệt, đó là màu sắc ngoại từ trắng đen mà lần đầu tiên em nhìn thấy..."
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Nghệ Tu với tay chụp lấy cục giấy mở ra, ánh mặt tập trung ở hình con quái vật xấu xí cùng đầu mũi tên chỉ về phía vệt lấm tấm màu xám, chân mày nhíu chặt.
"Đội trưởng."
Một giọng nữ truyền tới, Nghệ Tu lập tức siết chặt tay, một lần nữa vò tờ giấy thành một cục. Quá trình có được bức vẽ này thực sự không quang vinh chút nào làm Nghệ Tu theo bản năng hành động như vậy. Chờ đến khi vo cục xong, anh mới phát hiện Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh đứng ngoài cửa nhìn mình.
Cô mặc chiếc váy dài đơn giản, tay khoác một cái giỏ trúc đang tỏa ra hơi nóng cùng mùi hương thơm lừng, cũng không hỏi vừa nãy Nghệ Tu đang xem cái gì, chỉ khẽ mỉm cười: "Em nướng chút bánh cookie chia cho mọi người, vừa nãy không thấy anh, không ngờ đội trưởng ở đây."
Nghệ Tu không chút biến sắc kéo ngăn kéo bàn làm việc, ném cục giấy vào trong, khép lại rồi mới nói: "Cứ để ở đây được rồi."
Đỗ Phái Tuyết gật đầu, nhẹ nhàng lấy một dĩa bánh cookie từ trong giỏ trúc đặt lên bàn làm việc rồi xoay người đi tìm những người khác.
"Đúng rồi Phái Tuyết." Nhìn bóng lưng Phái Tuyết, Nghệ Tu đột nhiên hỏi: "Quỷ quái mà tụi em nhìn thấy là dạng gì?"
Đỗ Phái Tuyết quay lại nhìn Nghệ Tu, mặc dù có chút khó hiểu vì sao đối phương đột nhiên hỏi vấn đề này, thế nhưng vẫn đáp lại: "Chính là một cái bóng đen."
Nghệ Tu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Không thể thấy được hình dáng à?"
Đỗ Phái Tuyết lắc đầu: "Có hình thể nhưng rất mơ hồ, căn bản không thể nhìn rõ là thứ gì, chỉ có thể phân biệt lớn nhỏ cao thấp mập ốm mà thôi."
Nghệ Tu suy tư, thuận tay cầm một chiếc bánh cooki bỏ vào miệng: "Không tệ, ăn ngon lắm. Em mau chia cho mọi người đi, nguội sẽ không còn ngon nữa."
Nghe vậy, Đỗ Phái Tuyết gật đầu, nói tạm biệt với Nghệ Tu rồi xách giỏ bánh đi.
Nghệ Tu ăn nốt nửa miếng bánh còn lại, phủi phủi vụn bánh, sau đó lại lôi cục giấy ra, nhìn chằm chằm lấm tấm màu xám đen, nhíu mày trầm tư.
...
Dưới tàng cây, sau khi vẽ không biết bao nhiêu tờ giấy, Tô Dập tựa hồ có cảm ứng quay đầu nhìn về phía cổng tòa nhà đặc vụ.
Một chiếc xe màu đen vững vàng chạy ra, quẹo vào đường lớn. Nhìn những chấm sáng li ti từ chiếc xe bay ra phiêu tán dưới ánh mặt trời, trong suốt lóng lánh.
Những những chấm sáng rực rỡ lấp lánh kia, Tô Dập không khỏi có chút hạnh phúc nheo mắt.
Lại thấy được.
Đã rất nhiều rồi mới thấy Nghệ Tu ra ngoài, chẳng lẽ lại có quỷ quái xuất hiện?
Nghĩ vậy, Tô Dập liền nhớ tới chuyện Nghệ Tu gọi mình là gà luộc đêm hôm đó. Nghệ Tu tự mình ra trận, có lẽ con quỷ kia cũng không sống được bao lâu nữa, cậu vẫn nên nắm chặt thời gian học những trận văn kỳ quái kia thì hơn, phải trở thành một người hữu dụng để gia nhập đặc vụ bộ môn.
Bên kia, trong chiếc xe đang chạy vun vút trên đường, mười ngón tay của Bình Hạo Diễm tung bay trên bàn phím, gò má vì ngậm kẹo mà hơi phình phình lên, có chút hung ác nói: "Lần này là một con quỷ cấp năm mới tiến hóa từ cấp bốn lên, tốc độ tiến hóa rất nhanh, phỏng chừng rất hung tàn. Nếu để nó kịp ăn đủ người tiếp tục trưởng thành thì sẽ rất phiền toái."
Nghệ Tu gõ gõ tay vịn, lạnh giọng mở miệng: "Nó sẽ không có cơ hội đó."
Vu Hãn Âm đang lái xe từ kính chiếu hậu liếc nhìn Nghệ Tu một cái, vững vàng thắng xe lại trước cột đèn đỏ ở giao lộ, một tay tựa vào bệ cửa sổ chống cằm, ánh mắt hoa đào xinh đẹp thờ ơ nhìn phía trước: "Bất quá sao lại là khu nhà cũ bên kia nữa? Khoảng một tuần nay, từ khi xuất hiện con quỷ ăn tim kia đến giờ cứ không ngừng xuất hiện, số lượng rõ ràng không bình thường."
Lượng kẹo được ăn của Bình Hạo Diễm bị khống chế rất chặt, không phải muốn ăn bao nhiêu cũng được. Cậu cẩn thận ngậm viên kẹo trong miệng, nuối tiếc nuốt xuống, có chút hàm hồ nói: "Thế nên lão đại mới đích thân ra tay, nếu không phải là một con quỷ cấp năm thì việc gì cần lão đại xuất trận chứ."
Bình Hạo Diễm vừa nói vừa len lén lần tay ra túi kẹo trong ba lô.
"Bạn nhỏ Bình Hạo Diễm, nếu anh nhớ không nhầm thì hôm trước em vừa kiểm tra ra một chiếc răng sâu nhỉ?"
Một âm thanh nhẹ nhàng truyền tới, là giọng nữ trầm thấp thuần thục. Bình Hạo Diễm cứng đờ, không cam tâm rụt tay lại, sắc mặt lại càng âm trầm khó coi hơn.
Một giờ sau, bọn họ dừng xe lại bên cạnh khu nhà cũ. Nghệ Tu đeo một chiếc kính mắt giống kính thực tế ảo VR, không chút biến sắc nhìn số liệu ánh sáng quen thuộc không ngừng chớp động trước mắt, xoay người bước xuống xe.
Vu Hãn Âm mặc nữ trang cùng Bình Hạo Diễm đeo tai nghe, Bình Hạo Diễm không ngừng dùng điện não trên đồng hồ đeo tay điều chỉnh thiết bị, sau đó cũng xuống xe, cùng đi vào khu nhà cũ.
"Đúng rồi lão đại, súng quỷ vừa nghiên cứu ra bản mới, anh có muốn thử nghiệm một chút không?"
Bình Hạo Diễm lôi ra một khẩu súng có dáng vẻ cực khốc nhìn chằm chằm Nghệ Tu, bao súng bên hông cũng thực phối hợp lóe sáng lam quang dưới ánh mặt trời.
Nghệ Tu vốn định nói không cần nhưng Vu Hãn Âm đã nhận lấy, sau đó nhét cả súng cùng bao súng vào tay Nghệ Tu: "Cầm lấy đi."
Yên lặng một chốc, Nghệ Tu nhíu mày nhưng vẫn giắt khẩu súng vào bên hông. Bình Hạo Diễm giống như vừa trúng thưởng lớn, sắc mặt âm trầm trở thành hưng phấn, bước chân nhẹ nhàng theo Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm tiến vào khu nhà cũ.
Ngồi ngoài cổng đặc vụ bộ môn ngẩn người một hồi, chờ đến khi tỉnh táo lại, Tô Dập phát hiện mình đã dừng lại ở một phù văn đã rất lâu rồi. Nghệ Tu vừa đi, tâm cậu cũng bay theo, nhịn không được nghĩ tới ánh sáng trên người anh, thực khó tập trung.
Khẽ thở dài một hơi, Tô Dập thu dọn đồ đạc chuẩn bị về sớm.
Thời gian chỉ mới hai giờ rưỡi, bình thường phải bốn giờ Tô Dập mới về, bất quá đã không thể tập trung, có ngồi lại đây cũng vô ích.
Trên xe buýt không có người, Tô Dập đi tới vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ ngồi xuống, lật những tờ giấy vẽ đầy phù văn trước mặt, không ngừng suy nghĩ quy luật của nó.
Trên quyển sách của ông lão, trận văn chính là thiên địa chi lý, có thể cảm nhận nó từ lằn vân của cây cỏ hoa lá, đại khái thì phải ngộ ra được mới có thể vẽ. Mà cậu có thể nhìn thấy trận văn, nói không chừng đó là một lối tắt giúp cậu có thể cảm ngộ được nhanh hơn.
Nghiêm túc suy nghĩ, Tô Dập không phát hiện một tia sáng màu trắng rất mảnh từ trên người mình bay ra, như khói như sương lan tỏa ra không khí.
Đám tiểu quỷ lang thang trên đường nhịn không được tham lam hấp thu những tia sáng trắng kia, chờ xe buýt rời đi, chúng không thể tìm thấy ngọn nguồn phát ra liền có chút sốt ruột xoay quanh.
Trên đường có chút kẹt xe, chờ đến khi xuống xe đã gần bốn giờ.
Tô Dập chậm rãi trở về nhà, những người bán hàng rong bên đường cùng cư dân tựa hồ có chút xôn xao, âm thanh thảo luận rất lớn, bất quá cậu không quá để ý, trực tiếp về nhà.
Tô Dập không biết cách đó vài con phố, nhóm ba người Nghệ Tu vừa rống to vào tai nghe yêu cầu người giải tán cư dân khu vực xung quanh vừa đuổi theo một bóng đen đang di chuyển.
"Fuck! Thứ quỷ này da dày thịt béo kinh quá đi!" Bình Hạo Diễm tức giận mắng một tiếng, tay giơ khẩu súng dáng vẻ đặc biệt khốc bắn về phía bóng đen khồng lồ trước mặt, thế nhưng hoàn toàn không có chút tác dụng.
Vu Hãn Âm nhíu mày: "Quá lớn, đây là hình thể của quỷ cấp năm sao?"
Mà Nghệ Tu hiện giờ đang chạy ở trước nhất, trong tầm mắt là một khối vật thể màu xanh da trời, dùng lực đạp lên một chiếc xe ba bánh của người dân để lại lúc bị giải tán, dùng sức vung nắm đấm về phía khối màu xanh kia.
Trong mắt Vu Hãn Âm thì nắm đấm của Nghệ Tu thực chuẩn xác đấm vào bóng đen, bóng đen rung động vặn vẹo vài cái, sau đó trong nháy mắt lại tăng tốc độ bỏ chạy tới trước. Mà nắm đấm của Nghệ Tu giống như bị phản ngược trở lại, chỉ một khoảnh khắc cực ngắn đó đã đủ để bóng đen kéo giãn khoảng cách.
"Thứ khốn khiếp kia là con rùa à?" Cảm nhận được xúc cảm cứng trắng từ nắm tay, Nghệ Tu mất kiên nhẫn mắng.
Tô Dập hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cậu bước trên hành lang an tĩnh, mở cửa tiến vào nhà.