Âm Dương Miện

Chương 571: Trận chiến hương diễm

Rầm,.. rầm,... rầm,...

Một tràng thanh âm ầm ầm vang lên dọa cho Cơ Động nhảy dựng. Hắn không dám mở cửa sau mà lại he hé cửa trước nhìn ra ngoài. Cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt lại làm hắn giật nảy mình. Ngoài trời đang có vô số đá lớn đá nhỏ từ trên không ào ào trút xuống. Các loại cây cảnh trong tửu điếm bị mưa đá bắn phá tơi tả. Một làn khí lạnh ập vào phòng khiến hắn rùng mình ớn lạnh.

Cơ Động đóng cửa lại thoáng có chút ngây dại, bởi vì từ lúc mưa đá rơi xuống phía hậu viện thủy chung không hề truyền đến bất cứ thanh âm nào của Trần Tư Tuyền. Nàng thậm chí không thèm gọi mình một tiếng, cũng không hề yêu cầu vào phòng để tránh mưa đá.

Tại sao? Tại sao nàng lại làm như vậy?

Cơ Động vội vã mở cửa ra, hiện tại hắn chẳng thèm quan tâm đến mưa đá lớn hay nhỏ.

Vừa mở cửa ra, hắn liền nhìn thấy Trần Tư Tuyền. Ngay thời khắc đó, hắn cảm giác như bức tường phòng ngự mỏng manh trong tâm hồn bất chợt vỡ vụn.

Trần Tư Tuyền đang đứng dưới mái hiên, phần mái chỉ rộng có một thước mà thôi, trong trận mưa đá lớn như thế này làm sao có thể che chắn cho nàng được chứ?

Nàng đang đứng đó dùng khăn lông quấn quanh người, thân thể mềm mại hơi hơi run rẩy. Ánh mắt mê ly nhìn từng hạt mưa rơi xuống trước mặt.

Với tu vi của nàng trận mưa đá này dĩ nhiên không thể gây thương tích được. Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước không ngừng lăn trên khuôn mặt nàng, lại thấy cái khăn lông trên người nàng đã ướt đẫm, Cơ Động không thể chịu được nữa, âm thầm trách cứ bản thân mình.

Hắn chộp lấy bả vai nàng kéo vào trong phòng. Trong lúc kéo nàng, chỉ có chính Cơ Động mới biết vào giờ khắc đó hắn muốn trực tiếp ôm nàng vào lòng đến cỡ nào.

Sau một tiếng đóng cửa nặng nề, căn phòng đã hoàn toàn ngăn cách với mưa gió bên ngoài. Nhìn những giọt nước không ngừng chảy xuống trên người Trần Tư Tuyền, Cơ Động gần như hét lên trong giận dữ:

- Dưới trời mưa lớn như vậy, tại sao ngươi không vào trong?

Trần Tư Tuyền cúi đầu, đáp lại một cách đáng thương:

- Thật xin lỗi. Muội, muội không muốn làm cho huynh phải khó xử. Thật xin lỗi Cơ Động, lúc nãy muội không cố ý. Muội sợ muội đi vào thì mũi huynh lại chảy máu.

- Ngươi…

Cơ Động ngây ngốc, nàng thật sự quá đẹp. Dung nhan động lòng người của nàng lúc này lại khiến cho tâm hồn Cơ Động bắt đầu run rẩy, nội tâm hắn vừa mới bình tĩnh lại đã sôi trào lần nữa, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước.

Hắn cắn răng bước tới lấy khăn bông khô ở bên cạnh đưa cho Trần Tư Tuyền, sau đó lại ngồi vào trong góc đưa lưng về phía nàng.

- Mau lau khô nước mưa trên người rồi ngủ đi. Ngươi ngủ trên giường, còn ta ở ngồi ở đây là được rồi.

Trần Tư Tuyền không phản đối, nàng nhẹ nhàng bỏ cái khăn lông ướt đẫm sang một bên, dùng khăn khô lau sạch thân thể rồi nằm lên giường. Người ở trong chăn nhưng vẫn còn rất lạnh, nàng dĩ nhiên nhìn ra được lúc này Cơ Động rất thống khổ. Hắn chỉ có hứng thú với thân thể này hay là đã yêu mình rồi? Trong lòng Trần Tư Tuyền hiểu rằng nếu như mình không có một thân thể hoàn mỹ như thế này thì sẽ không có lực hấp dẫn lớn như thế đối với Cơ Động. Thật ra chính nàng cũng không hiểu được, nếu như không phải vì linh hồn nàng có một tia thần thức của Liệt Diễm vô tri vô giác ảnh hưởng tới Cơ Động, cho dù nàng có hoàn mỹ thế nào đi nữa cũng không thể sinh ra cảm giác hấp dẫn đối với hắn. Cơ Động có thể cự tuyệt Trần Tư Tuyền nhưng hắn làm sao kháng cự lực hấp dẫn của thần thức Liệt Diễm?

Trong lòng Cơ Động đang sôi trào mãnh liệt, lúc này đại não của hắn đã trống rỗng. Ở bên ngoài trời đang mưa sa gió giật, còn không khí trong phòng lại làm cho người ta có cảm giác lâm ly.

Không thể như vậy, có lẽ chỉ có cơn say mới giúp cho mình dễ chịu hơn một chút.

Cơ Động theo bản năng từ trong Chu Tước thủ trạc lấy ra một hũ rượu mạnh, thậm chí chẳng thèm mở nắp mà trực tiếp dùng bàn tay chém bay miệng hũ, ngửa đầu nốc liên hồi. Từng ngụm từng ngụm rượu tràn vào miệng giống như đang thiêu đốt bản thân hắn vậy.

Quả nhiên, cảm giác nóng bỏng trong nháy mắt truyền khắp toàn thân xung đột mãnh liệt với dòng máu nóng đang sôi trào trong cơ thể hắn. Cuối cùng dưới sự kích thích của rượu mạnh, sự thương tiếc trong nội tâm hắn cùng với đủ loại cảm xúc không thể nói rõ đã miễn cưỡng áp chế xuống.

Hắn dùng rượu giống như nhành cây cứu vớt linh hồn sa ngã vậy, sau khi uống hết một bình hắn lại lấy thêm bình thứ hai. Giống như lúc Liệt Diễm vừa mới qua đời, hắn không ngừng nốc rượu chuốc say bản thân, cứ thế một bình nối tiếp một bình cạn đáy.

Cơ Động lấy làm may mắn bởi vì trong Chu Tước thủ trạc chứa rất nhiều rượu, lúc này đã có phát huy ra tác dụng rõ ràng. Tửu lượng của hắn rất cao nhưng theo từng hũ rượu cạn sạch, thần trí hắn đã dần dần mơ hồ. Khoái cảm khi say rượu làm cho tâm tình hắn ổn định lại. Liệt Diễm, ta chỉ có Liệt Diễm, chỉ yêu mỗi Liệt Diễm mà thôi.

- Liệt Diễm, nàng có biết không, ta rất nhớ nàng.

Cơ Động khẽ thì thào, thanh âm hắn có chút nghẹn ngào. Hắn đã hơi say, trong giờ phút này mọi việc lúc trước đã không còn sót chút gì, chỉ có tư niệm về Liệt Diễm như dòng suối chảy lan tràn vào từng góc nhỏ trong thế giới linh hồn hắn.

Trần Tư Tuyền nằm ở trên giường nhìn Cơ Động biểu hiện thống khổ, lòng nàng run rẩy theo từng động tác của hắn. Nhìn Cơ Động nốc từng hũ rượu mạnh, mâu thuẫn ở trong nội tâm nàng cũng tăng lên tới đỉnh điểm.

Tiếng gọi đột nhiên xuất hiện khiến cho Trần Tư Tuyền bật dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Cơ Động, cảm xúc của nàng dâng trào lên tới đỉnh điểm. Tình cảnh xảy ra ở bên ngoài không chỉ khiến cho cảm xúc Cơ Động dao động, đồng thời nó cũng ảnh hưởng đến nàng.

Nàng trở lại thế giới này ở chung một chỗ với Cơ Động đã được hơn một năm rồi. Trong một năm đó, nỗi thống khổ mà nàng phải đón nhận tuyệt đối không ít hơn Cơ Động, đau khổ trong nội tâm có thể khiến cho giết chết nàng bất cứ lúc nào. Cơ Động uống rượu đưa lưng về phía nàng nhưng tiếng gọi của hắn vẫn cứ đâm sâu vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Trần Tư Tuyền.

- Cơ Động.

Trần Tư Tuyền nhẹ nhàng nói. Tiếng gọi này của nàng, cho dù là ngữ điệu hay tâm tình đều thuộc về Liệt Diễm. Đúng vậy, vào giờ khắc này nàng tựa như trở lại thân phận ban đầu của mình. Nhìn thấy Cơ Động biểu hiện thống khổ ở trước mặt, nàng không thể tiếp tục kìm nén cảm xúc nội tâm được nữa.

Ngay lúc nghe thấy tiếng gọi đó, thân thể Cơ Động đột nhiên cứng đờ, lần này máu trong người hắn thật sự bốc cháy mãnh liệt, hắn lập tức quay đầu lại nhìn về chiếc giường. Trong ánh mắt mê ly của hắn, lúc này ở nơi đó không phải là Trần Tư Tuyền, mà là Liệt Diễm, chính là Liệt Diễm ngày nhớ đêm mong của hắn.

- Liệt Diễm, Liệt Diễm, nàng là Liệt Diễm. Nàng đã trở lại, nàng rốt cục đã trở lại. Liệt Diễm, nàng có biết ta nhớ nàng lắm không, nàng có biết khi nàng rời đi thì toàn bộ thế giới đối với ta chỉ là màn đêm u ám. Ta rất nhớ nàng, Liệt Diễm, ta thật sự rất nhớ nàng. Ta van nàng, hãy để cho hai ta cùng đi đến thế giới khác, ta không chịu nỗi đau khổ như vậy nữa.

Cơ Động mất khống chế để mặc cho từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt hắn. Thanh âm như khóc như than kia khiến cho tâm can Trần Tư Tuyền run lên mãnh liệt.

Lúc này hai mắt Cơ Động đỏ bừng, cả người đã tiến vào trạng thái huyễn hoặc khi say rượu. Trần Tư Tuyền tuy không uống rượu nhưng tinh thần nàng cũng không khác gì Cơ Động.

Trong lòng Trần Tư Tuyền vang lên thanh âm nhắc nhở lạnh lẽo của thần Tà Ác, vào lúc này thanh âm đó đã bị nàng cưỡng ép đè xuống. Trong mắt nàng chỉ còn có mỗi một Cơ Động mà thôi. Nàng đột nhiên đứng lên, thậm chí không ngại bản thân không có một mảnh vải che thân, lao nhanh về phía Cơ Động.

- Ta đã trở về, Cơ Động, đúng là ta đã trở về đây. Ta cũng rất nhớ chàng, rất rất nhớ chàng. Ta cũng sống trong nỗi đau khổ tột cùng, không biết bao nhiêu lần ta muốn nói cho chàng biết ta là ai nhưng lại không dám. Thế nhưng ta không thể tiếp tục nhìn chàng thống khổ như vậy, cho dù phải hình thần câu diệt thì chúng ta cũng có thể dắt tay nhau đi xuống hoàng tuyền.

Bỗng nhiên ánh mắt của nàng thay đổi, nó có sự nóng bỏng của Liệt Diễm, chính thần sắc đó đã thiêu đốt linh hồn Cơ Động, nàng rúc đầu vào trong lồng ngực Cơ Động như một con chim non cần tìm nơi ấm áp.

Cơ Động ôm chặt lấy nàng

- Liệt Diễm, Liệt Diễm của ta đã trở lại, Liệt Diễm của ta đã trở lại rồi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hắn reo hò như điên cuồng, thanh âm của hắn cộng hưởng với mưa gió sấm chớp ở bên ngoài chấn động vang dội. Hắn ôm chặt người ngọc vào trong ngực như muốn hợp cả hai thân thể thành một.

Tâm tình bọn họ lúc này đã tiến vào trạng thái vô hình gần như điên loạn. Bởi thế vào lúc này, cả hai người đều bỏ hết những ràng buộc trong nội tâm, tất cả cảm xúc giấu kín bấy lâu lập tức phun trào như núi lửa bộc phát.

Ở trong mắt Cơ Động, người hắn ôm căn bản không phải là Trần Tư Tuyền, mà là Liệt Diễm, là Liệt Diễm hoàn mỹ được hắn yêu thương tột độ. Còn Trần Tư Tuyền cũng đã quên mất uy hiếp của thần Tà Ác. Vào giờ khắc này, cả hai người chỉ biết ôm lấy nhau, hết thảy những kìm nén trước kia hoàn toàn bị quên lãng.

Mọi thứ trong phòng đã chìm trong bóng tối, chỉ còn lại từng tiếng thở dốc kịch liệt. Hai thân thể kết hợp hài hòa, động tác mạnh mẽ như thiên lôi đánh vào đại địa, lực lượng bộc phát sau khi bị đè nén trong thời gian lâu dài như thế tuyệt đối là kinh khủng.

Ngay lúc này, sự tiếp xúc thân thể, hai linh hồn dung hợp hoàn mỹ và cả thế giới nội tâm đã được giải phóng hoàn toàn giúp cho bọn họ đạt đến cao trào tột đỉnh.

Trần Tư Tuyền vốn không một mảnh vải che thân, y phục Cơ Động cũng biến mất rất nhanh, có thể nói là nó bị hỏa diễm trên người hắn "trực tiếp xử lý".

Từng tràng sấm chớp vang dội ở bên ngoài, mưa đá đã ngừng rơi thay vào đó là cuồng phong bạo vũ. Trên cửa sổ bóng cây chập chờn rung động, ở trong phòng hai thân thể nóng hổi đang "chiến đấu" cực kỳ hăng hái.

Lúc này thân thể và tâm linh cả hai đều được buông thả, phảng phất như tất cả mọi thống khổ đã kết thúc, hiện tại hắn và nàng đã hoàn toàn mở rộng nội tâm dung hòa vào nhau.

Không khí trong phòng lúc nóng bỏng còn hơn nắng mùa hạ, hơi thở hừng hực thiêu đốt tất cả tình cảm nồng nhiệt ở trong tim hai con người. Cuối cùng họ đã có thể kết hợp chung một chỗ với người mình yêu.

Đám mây đen dần dần tản đi, lúc này những tia sáng đầu tiên xuất hiện từ từ xuất hiện ở đường chân trời rồi nhanh chóng lan ra khắp phương Đông.

Trời đã sáng và một ngày mới đã tới.

Cây cối có thể chống chọi qua được mưa sa gió giật ngày hôm qua lại hân hoan vươn mình đón lấy ánh nắng mai ấm áp. Một đêm cứ trôi qua như vậy.

Chính vào thời khắc ánh sáng ban mai xuất hiện, hai người ở trong phòng mới tiến vào mộng đẹp.

(Đkm, tụi nó đánh nhau tới gần 12 tiếng ?!?)

Bọn họ bị đè nén quá lâu, chịu đựng thống khổ quá nhiều rồi. Vì thế, một khi hoàn toàn mấy đi lý trí, đầu óc trống rỗng thì thân thể hai người đã hoàn toàn phát tiết hết thảy.

Trời đã sáng tỏ, trải qua một đêm mưa sa bão táp, hôm nay là một ngày trời trong xanh nắng ấm gió mát chim chóc hòa ca, nhưng trong phòng chỉ truyền ra tiếng hít thở đều đặn. Cơ Động và Trần Tư Tuyền ôm nhau say giấc nồng sau một đêm vô cùng mệt mỏi.

Đêm qua đúng là điên cuồng, khung cảnh trong phòng cũng không tốt gì hơn mưa gió ở bên ngoài. Trần Tư Tuyền ngủ sớm hơn Cơ Động một canh giờ, bởi vì trong quá trình đó nàng giống như thuyền lá trôi giữa biển rộng, không ngừng đón nhận cuồng phong bạo vũ liên tục xung kích.

Cơ Động cũng rất mệt mỏi, hắn đã điên cuồng nguyên một đêm, nếu đổi lại là ai chắc chắn sẽ không chịu nổi. Chỉ có Trần Tư Tuyền với năng lượng sinh mệnh khổng lồ mới miễn cưỡng tiếp nhận được mà thôi. Hắn thật sự quá mệt mỏi, không chỉ là thân thể rã rời mà tâm linh cũng vô cùng mỏi mệt. Vì thế, sau khi giải phóng tất cả mọi thứ trong người, hắn tự nhiên cũng tiến vào mộng đẹp.

Trứng rồng Tư Động lần đầu tiên rời khỏi ngực Trần Tư Tuyền, lẳng lặng nằm ở một góc phòng, quang mang màu vàng nhạt lóe lên từng hồi. Không biết có phải bởi vì ngượng ngùng hay không mà hôm qua Trân Tư Tuyền đã dùng cái khăn lông che nó lại.

Thời gian một ngày cứ thế trôi qua, kế hoạch đi tới hoàng cung Đông Mộc đế quốc cũng bị trì hoãn.

Khi Trần Tư Tuyền tỉnh lại đã là xế chiều, nàng chậm rãi mở hai mắt ra, vật nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt Cơ Động ở sát mặt mình.

Cơ Động ngủ rất sâu, cứ như một đứa trẻ ngoan ngoãn vậy, trong lúc hắn hô hấp thả ra mùi vị mà nàng rất quen thuộc. Khóe miệng hắn lúc này còn mang theo nụ cười thỏa mãn, thỉnh thoảng còn gọi tên Liệt Diễm.

Trần Tư Tuyền động đậy thân thể, cơn đau ở hạ thân nhất thời khiến nàng nhíu chặt chân mày, cúi đầu khẽ rên lên một tiếng. Nàng cảm thấy toàn thân thoát lực, mỗi một bộ vị đều cực kỳ đau nhức, nhất là nửa người dưới lại truyền tới cảm giác đau buốt tê dại.

Thân thể đau đớn làm cho nàng không khỏi đấm nhẹ lên người Cơ Động, hai má đỏ rực như quả táo chín: "Tên này thật là không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào hết. Người ta vẫn còn là lần đầu tiên mà. Ái da! Thật là đau quá đi mất!"

Trần Tư Tuyền cắn răng nhịn đau, yên lặng thúc dục ma lực Ất Mộc trong cơ thể lưu chuyển, khí tức sinh mệnh nồng đậm lan truyền toàn thân giúp nàng khôi phục thân thể, giảm bớt cơn đau. Sau khi điều tức một lát, nàng mới cảm thấy thân thể dễ chịu hơn miễn cưỡng ngồi dậy.