Ám Dạ Thự Quang

Chương 7: Học tập

Cơn ác mộng trong bữa ăn tối qua đi Lưu Ly tới xem xét tình trạng của hắn, kết quả khiến nàng rất hài lòng, chỉ thất nàng gật đầu mãi,cuối cùng ngẩng đầu nhìn Mặc Cách” Ngươi thông minh lên nhiều nha! ”

Mặc Cách nhìn Lưu Ly bất đắc dĩ thở dài.

” Ô”

” Ngươi sợ ta ”

“Đâu có ” Mặc Cách nhảy dựng lên.

Lưu Ly cười ” Ta phát hiện ngươi càng ngày càng đáng yêu!”

Đáng yêu.

Mặc Cách ngơ ngác nhìn Lưu Ly.

Nàng vốn là một cô gái xinh đẹp.

Lưu Ly có chút ngạc nhiên mà nhìn khuôn mặt Mặc Cách ngày càng đỏ dần lên, sau đó cười ”khanh khách ” khiến cho Mặc Cách càng lúc càng đỏ mặt,cuối cùng nàng nhịn không được mà nói ” Mặc Cách ngươi thật đáng yêu!”

“Ta là nam nhi “

” Chưa được phụ nữ khen bao giờ sao, ta nhớ trước đây tiểu thư Khải Lệ của gia tộc Khải  Nhĩ Cát Tư từng bám lấy ngươi, quấn quýt không rời, nàng chưa từng khen ngươi sao?”

Tiểu thư Khải Lệ của gia tộc Khải Nhĩ Cát Tư?

Là ai?

Lưu Ly nhìn ánh mắt nghi hoặc của Mặc Cách chợt nhớ ra ” Quên rồi? Kì thật quên cũng tốt, nha đầu kia đâu xứng với vương tử của gia tộc Ha Tư Ngột chúng ta!”


Nghe Lưu Ly nói ” Ha Tư Ngột chúng ta ” mà ánh mắt lòe lòe sáng, Mặc Cách bỗng có chút nghi hoặc.

Hắn biết Ha Tư Ngột gia tộc rất lớn, nhìn nơi mà lúc này mình đang ở cũng thấy gia tộc này lớn thế nào, nhưng tột cùng lớn đến mức nào, hắn không thể nhận biết.

Lưu Ly nhìn biểu hiện ngơ ngác của Mặc Cách đi qua vỗ đầu hắn ” Được rồi, được rồi, ngươi bây giờ tốt rồi, bá tước nói ngươi bắt đầu đi học thôi, lát nữa theo Jessyca đi đến chỗ Cáp Lý đi ” Dường như nhớ ra điều gì,lúc sắp đi, nàng xoay người nói ” Cáp Lý vốn là ma pháp sư bậc nhất, so ra còn kém bá tước nhưng  kiến thức đầy mình,khi ngươi gặp sẽ biết, bye tiểu Mặc Cách ”

Thật vô lý, sao mọi người luôn coi hắn là trẻ con hắn đâu còn bé nữa!

Mặc Cách thầm nghĩ trong đầu như vậy.

Mà không hề biết Lưu Ly so với hắn còn lớn hơn 280 tuổi.

Mà Ha Tư Ngột so với Lưu Ly cũng giống như một đứa trẻ thôi.

…………………..

Một lát sau.

Jessyca tìm được Mặc Cách tại hoa viên.

Sau khi Mặc Cách tỉnh lại Jessyca phát hiệ hắn rất thích trốn tại hoa viên,chỉ cần không thấy hắn ra hoa viên tìm sẽ bắt gặp ngay.

Mà trạm trú chân hắn thích nhất chính là nơi có tảng đá màu đỏ như màu của hơ bỉ ngạn này.

Thói quen này của hắn và chủ nhân giống nhau.

Jessyca đi lên phía trước ” Mặc thiếu gia, tối nay chúng ta sẽ đi gặp Cáp Lý nam tước, xin theo ta ”

Mặc Cách quay đầu.


Hắn bây giờ gặp Jessyca tim vẫn còn đập mạnh một chút,nhưng là không có ảnh hưởng gì.

Quá khứ đã qua đi,sẽ không trỏ về, hắn là một Mặc Cách mới!

“Đi thôi ”

Thanh âm bình tĩnh vô cùng.

Jessyca ngẩng đầu, nhìn thấy  Mặc Cách rất bình tĩnh, không giống trước đây si ngốc lại ngoan cố,cũng không còn cảm giác sùng bái mê luyến ngày xưa.

Jessyca không rõ cảm giác lúc này của mình.

Tiểu chủ nhân đã trưởng thành.

Nhưng trong lòng hắn có mất mát nho nhỏ.

……………………………

Một lúc sau,Mặc Cách mới biết nơi bọn họ đến tìm Cát Lý nam tước là một trường học quý tộc.

Mà nơi hắn ở bây giờ, là nơi chỉ có người mang thân phận quý tộc nối dõi mới được bước vào, đây là một căn phòng đầy đủ tiện nhi nhưng chỉ dùng để nghỉ ngơi mà thôi.

Bây giờ đứng cạnh hắn có ba người,một cô gát tên là Gina, một anh chàng cao ráo tên là Tắc Long Địa, cùng một người nhìn tròn tròn tên Da Lỗ.

Bọn họ đều đến từ ba gia đình có thế lực, nhưng Mạc Cách tìm mãi cũng không thấy họ có điểm nào của quý tộc.

Bây giờ, Cáp Ký nam tước còn chưa đến.


Chỉ thấy Gina ngồi chễm chệ trên ghế, đem chân vắt lên bàn, mà Da Lỗ lại ngồi thẳng lên bàn, hai chân đong  đưa.

” Ngươi nói ta mà bôi bẩn lên ghế này khi ông ta ngồi lên sẽ như thế nào?” Gina nheo mắt cười như kẻ trộm.

” Muốn bôi bẩn trục tiếp mất ma pháp ”

” Ta mà bị phát hiện thì làm sao bây giờ ” Gina sụp mắt không giống lo lắng.

” Vậy là do kí thuật không bằng, ngươi với giáo sư quan hệ rất tốt, ma pháp mà bị phát hiện,chúng ta đừng mong được đi học ”

” Ân ân, biết đâu giáo sư còn khen ”

” Hắc hắc ”

” Hắc hắc ”

Gina nhìn không nổi vẻ buồn bực của hắn nói ” Tắc Long, ngươi tới dùng ma pháp đi,chúng ta giúp ngươi trì hoãn, còn ngụy tang,biết đâu lão sư Cáp Lý không phát hiện ra.

Nam hài cao ráo tên Tắc Long mặt không đổi sắc mà nhìn nàng,cuối cùng chậm rãi nói ” Thầy tới kìa ”

Quả nhiên hắn vừa nói xong cửa phòng bị đẩy ra.

“Yêu, như vậy đông đủ,tiểu Mặc Cách cũng tới à ”,một ông lão tóc hoa râm từ từ tiến vào hỏi Mặc Cách.

” Ân ” Mặc Cách lễ phép gật đầu một cái.

Cáp Lý vốn chỉ chào hơi có hình thức Mặc Cách vốn là người có địa vị cao nhất, nhưng không nghĩ Mặc Cách đối hắn đáp lại.

Cảnh này khiến Cáp Lý mới xoay đầu phát hiện không ổn mà quay lại nhìn Mặc Cách.

Ngược lại Mặc Cách bị ông nhìn mạc danh kì diệu xấu hổ không dám nói gì, bởi hắn nhận thấy tất cả mọi ngươi trong phòng kể cả Tác Long lãnh khốc kia cũng nhìn hắ chằm chằm.

Ai nói cho ta biết – Việc này là sao vậy?

Cuối cùng Cáp Lý khôi phục nhanh nhất mà nói ” tốt lắm, tốt lắm, mấy người vào bàn học thôi ” vừa nói với Mặc Cách lại  chỉ ba người  kia ” Cầm vũ khí đi võ trường luyện tập trước một thời gian thổ ma pháp!”


Ba người ra cửa lại dùng ánh mắt như có như không liếc nhìm Mặc Cách.

Mặc Cách thấy vậy đen mặt.

Ba người kia vừa đi Cáp Lý quay lại nhìn Mặc Cách “Còn phần ngươi..” hắn cảm thấy Mặc cách so với một tháng trước không quá giống nhau, hắn nhớ Jessyca nói Mặc Cách vì bệnh xin nghỉ,mà khi trở lại càng có sinh lực.

Cáp Lý lắc đầu.

” Ngươi cũng như trước kia đi thư viện” vốn muốn nói đến đó làm gì thì làm, giống như trước nổi điên mà cắn sách,không điên thì lăn ra ngủ,dù sao không phiền ta là được.

Kết quả lại thấy Mặc Cách chăm chú gật đầu, hắn làm sao vậy.

Cáp lý nghĩ ” Tiểu bạch biến thông minh?”

Không phải Cáp Lý không tôn trọng Mặc Cách.

Đây là nơi mà cường giả vi tôn!

Mặc kệ gia tộc ngươi mạnh thế nào, muốn được  kính nể thật sự, đầu tiên phải có thực lực!

Mà Mặc Cách trước kia không có chút nào!

Cáp Lý quyết định lúc nào hơi qua Jessyca hắn nhìn Mặc Cách cười cười ” con ngoan, đi thư viện đọc sách rèn luyện trọng yếu nhưng phải nắm vững lí thuyết đã ”

Nhìn ông ta Mặc Cách có một suy nghĩ, cười xấu hổ.

Đời trước hắn không có điều kiện học tập chỉ biết đánh nhau, cả ngày không đánh thì chẳng có việc gì.

Bây giờ nhớ lại khi còn sống cũng không có kí ức nào đáng giá.

Không người thân, không nghề nghiệp, không ai yêu, cuộc đời chẳng có gì, ngay cả trong mắt anh em tốt cũng chẳng lưu lại gì,tất cả như hoa trong gương trăng trong nước, hắn cò hoài nghi liệu mình có còn để lại dấu ấn nào nơi kia?

Kiếp này hắn còn không nghĩ cuộc đời ình có một lần sống lại.