Li Thương không trực tiếp trả lời Mai Tạp Tây.
Y nhìn xuống phía dưới thanh âm thanh thúy vang lên ”Lang tộc và Huyết tộc không có thâm thù gì, là hiểu lầm vạn năm trước thôi ” thanh âm như ma lực khiến mọi người yên tĩnh.
” Ca ca ” Ám Tư bất an mà gọi, là do hắn gây ra, ca sẽ vẫn giận đi.
Li Thương nghe thanh âm đó biết hắn đang lo gì quay đầu nhì hắn chấn an rồi nói ” Ta cho các người cơ hội làm lại ”một bóng sáng lớn hiện ra cạnh y.
Mọi người nhìn ánh sáng tản dần đẻ lộ một tầng chú văn ” Đây là thượng cổ thần chú có thể triệt tiêu thần chú hắc ám các ngươi sẽ thấy ánh sáng nhưng cuộc sống thì có hạn định, còn các ngươi ” Li Thương nhì về phía Mai Tạp Tây.
Mai Tạp Tây thấy y nhìn mình còn nóng lòng hơn ” Phía bắc giao cho các ngươi phát triển, sinh sôi hậu đại, hai tộc vốn không thù hận an ổn mà sống, thanh âm của y như giải thích tất cả đi vào lòng người.
Huyết tộc và Lang tộc theo đó nhìn nhau đột nhiên nghĩ mình chưa bao giờ tìm nguyên nhân giao chiến đi.
Mai Tạp Tây bắt đầu mông lung không có thù hận chúng ta đến đây làm gì, ta sống để làm gì.
Li Thương nhìn hắn mà cười ” Mang họ về phương bắc các ngươi sinh sống phát triển an bình thôi ” Li Thương nhắc nhở làm Mai Tạp Tây thức tỉnh con mắt sáng lên .
Đúng vậy, hắn còn tộc nhân hắn phải vì họ mà xây dựng cuộc sống tốt đẹp.
Mai Tạp Tây cung kính nhìn Li Thương.
Nhì chiến trường yên lặng Li Thương thở dài kiếp nạn y tạo ra đã chấm dứt rồi, Li Thương nhì Ám Tư không nói gì, Ám Tư chỉ cười cười phất tay, họ biến mất.
————-
Trở lại không gian hỗn độn, một nam nhân tóc đỏ gục ngủ trên vách đá mà một người khác giống hệt hắn đứng nhìn.
Sau đó người tóc bạc đi đến nói với người đang nhìn mà nói ” Trở về đi thôi ”
Đồng thời nam nhân trên vách núi mở mắt đôi mắt đở tan đầnb quay về màu xanh thẫm của biển đêm.
Hai tròng mắt hắn rộ lên khi Li Thương quay đi ” Mặc Cách, Mật Tư – Ha Tu Ngột của con trở về rồi ”
=============Dưới không phải là chính văn ======== Là phiên ngoại ==============
Kết thúc rồi
Kết thúc rồi
Tưng hoa
Phiên ngoại 1: Mặc – Ha cuộc sống hạnh phúc.
” Ngươi nói, ta nêm gọi ngươi là ca ca hay nên gọi ngươi là con đây?”
Nam nhân tóc bạc đi trước quay lại cười ” Ngươi nói xem?”
” Ô Ô ca ca ngươi khi dễ ta ”vừa nói người tóc đen đến ôm người tóc bạc làm nũng.
” Ha Tu Ngột ngươi rõ ràng nhớ được giả bộ làm gì?”
” Đâu có ta là Tư Tư Mà, tiểu Tư Tư của ca ca ”
Mặc Cách túc giận chặn miệng tên vô liêm sỉ nào đó.
Theo thời gian, Mặc Cách càng lúc càng đỏ mặt mà rên ” Đừng ”Ha Tu Ngột nghe vậy càng hăng, Ta Muốn.
Ghê tởm tốt xấu gì cũng là y chủ động mà sao luôn bị hắn hôn đến cả người vô lực.
Lần sau đừng hòng.
tác giả: Ngươi đấu được hắn sao
Mặc: ai Vậy
Tác giả: Mẹ ruột của ngươi
Mặc: Ta không có mẹ
Ha Tu Ngột nhìn qua: Ai Vậy
Mặc Cách thấy Ha Tu Ngột nhìn qua vung tay bật tác giả ra xa: ” Đâu có ai ”
Ha Tu Ngột hai mắt lưu chuyển tiếp tục thôi.Mặc Cách chụp tay Ha Tu Ngột ” Ta nhớ kĩ phụ thần kí ức ”
Ta cũng nhó kĩ mấy ngày trước chúng ta vừa làm.
Đúng vậy ngươi nhớ ngày là tốt rồi.
Mặc Cách khóc không ra nước mắt tên này từ khi trở về ngày càng không đứng dắn, y muốn Ha Tu Ngột băng trôi trở về.
Thật tưởng nhớ ánh mắt lãnh khốc đó nha.
HẾT