Mặc Cách cùng La Tây ngồi trong một quán bar
Ngọn đèn bao phủ quanh hai người tạo cảm giác mê ly mà đầu mị lực .
Trong quán không có ánh mắt nào không nhìn vào họ.
” Này, cha ngươi như thế nào không đi tìm ngươi?thả ngươi bên ngoài hắn yên tâm sao, bên ngoài không phải nơi nào cũng có lưới bảo vệ của Huyết tộc, ở trong bị ánh sáng chiếu thì đau chút thôi, bên ngòi một chút thôi là chết đó ” La Tây nằm rạp nửa người trên quầy bar mà nói.
Lời nói này sự quan tâm ít mà trêu chọc thì nhiều.
Bất quá y cũng thấy kì, y đi lâu như vậy mà không ai tìm.
Chẳng lẽ Ha Tu Ngột muốn y tự sinh tự diệt.
Nghĩ như vậy làm Mặc Cách không vui.
La Tây nghiên đầu nhìn ánh mắt Mặc Cách cười hạ lưu ” Họ cò không biết ngươi bị nắng chiếu đi?’
” Ân ”
Mặc Cách gật đầu.
” Này thật kì quái ”La Tây có vẻ khó hiểu ” Đứa trẻ bình thường được bảo vệ tốt như vậy mà không ai biết sao?”
Ta không phải trẻ con.
” Ha ha trẻ con đều nói thế” La Tây phất tay không đem y để vào mắt.
Mặc Cách tức giận chun mũi.
Tâm tình La Tây đột nhiên tốt lên.
Ha Ha
Thú vị, thật là vui hắn không nghĩ trêu một kẻ thấp kém lại vui như vậy.
Mặc Cách thấy La Tây cười vui vẻ, tâm lý cô đơn cũng biến mất lộ ra tươi cười.
Lúc này từ bên ngoài một người vẻ mặt nghiêm cẩn chay vào.
Gã ghé tai La Tây nói gì đó.
Mặc Cách ngồi một bên uống thứ trong chén, cũng ngon.
” Biết rồi, ngươi lui đi ”
La Tây thản nhiên nói thanh âm trầm thấp mang theo khí thế đế vương.
Hoàn toàn không có cảm giác không đứng đắn như lúc trước.
Đây là La Tây mà y không biết, Mặc Cách im lặng xoay đầu vừa vặn gặp ánh mắt La Tây.
Thấy Mặc Cách nhìn mình La Tây nói ” Chúng ta nói đến đề tài không ai quan tâm ngươi phải không ?”
Đột nhiên nghe câu hỏi này, Mặc Cách gật đầu.
” Hả, xem kìa, vừa nói đã có người tới tìm ngươi rồi ” La Tây nhìn hai tròng mắt Mặc Cách nghe hắn nói xong mà lòe lòe sáng, có chút buồn cười ” Phải cảm ơn kim khẩu của ta nha nói là ứng nghiệm!’
Có gì đáng cười?
Mặc Cách trừng Mắt liếc nhìn La Tây một cái!
Vì vậy, y theo bộ dáng La Tây mà nghĩ:ta làm sao mà phải cảm ơn ngươi.
La Tây lại cười xé gió ” Ha ha, tiểu Mặc Cách ơi là tiểu Mặc Cách ngươi đáng yêu quá ta luyến tiếc thả ngươi đi!”
Hắn nói xong nửa thật nửa giả mà cười, Mặc Cách nhìn hắn. Nụ cười này là sao y nhìn không hiểu.
Uống một ngụm rượu La Tây nói ” Sao không hỏi họ ở đâu?
Mặc Cách nhìn đôi môi hồng nhuận của La Tây dính rượu trong nháy mắt rời mắt ” Ở đâu?”
” Ân, tai cung điện của ta ”
Gật đầu ” Oh”
……………
Một lát sau
” Ngươi như thế nào không vội đi xem là ai tới ”
” Là ai?”
” Mấy người Huyết Tộc “
“Oh “
———
————–
Một lát sau La Tây nhịn cũng không nhịn được nữa nhưng thanh âm trước sau như một.
” Mặc Cách ”
“Ân ”
“Ta phát hiện “
“Ân “
” Ngươi cố gắng chọc tức ta “
“Cảm ơn “
” Có lẽ nên đổi lại một từ “
” Cái gì ”
” Ngươi giả bộ không quan tâm “
” Ân cảm ơn khích lệ ”
Nghe được câu cuối của Mặc Cách. La Tây rốt cục cảm động đến rơi nước mắt được.
Trời ạ
Năm Chữ.
Năm Chứ Kìa.
Đây là câu nói dài nhất trong nửa canh giờ qua của y.
!!
————–
La Tây rốt cục im lặng.
Kì thật Mặc Cách rất khẩn trương.
Hắn càng khẩn trương càng trầm mặc.
Lần này ai đến tìm y?
Nghĩ tới người mình muốn gặp nhất.Nhịp tim Mặc Cách gia tốc.